- Con mẹ nó, ai đã phong bế đại trận hộ sơn rồi? Ngăn cản đường đi của chúng ta?
Một người nhất thời mắng to.
- Không đúng, không phải là đại trận hộ sơn, chúng ta vừa mới rời khỏi đại trận hộ sơn rồi!
Một tên khác trả lời.
- Con mẹ nó, không phải là đại trận hộ sơn, thế nào lại có trận pháp?
Người đầu tên tiếp tục mắng.
Sắc mặt mọi người cả kinh, đánh mắt nhìn nhau, quát lớn:
- Không tốt…
Mọi người một lần nữa lao về phía quang tráo nhưng nhanh phóng bị phản chấn trở về, đều tung ra pháp bảo công kích về phía quang tráo, pháp bảo cũng bị ngăn trở về.
- Nhanh, trở về báo cáo chưởng môn!
Mọi người kinh hãi.
Bày ra Bát Môn Tỏa Thiên đại trận, toàn bộ Thiên Linh Phong đều bị nhốt bên trong, chỉ có thể vào, không thể ra, Cổ Thần đi tới chân núi Thiên Linh Phong, nơi này có một khối đá lớn cao tới trăm trượng, trên mặt khối đá lớn khắc ba chữ lớn hơn mười trượng: Cự Linh Môn.
Một đạo ô quang từ giữa mi tâm Cổ Thần bắn ra, ngay bên trên khối đá lớn này viết dòng chữ: Tàn sát phàm nhân, tội ác tày trời, vi phạm công ước, Cự Linh Môn diệt!
Phía dưới khối đá lớn Cổ Thần lại đề hai hàng chữ nhỏ: Cơ thủy thao thao đãng thiên hạ, thần quang như nguyệt hạo đương không.
Hoàn tất, ô quang thu thập vào trong mi tâm, Cổ Thần xoay người, tiến vào trong đại trận hộ sơn Cự Linh Môn.
Đối với cấp độ trận pháp của Cổ Thần hiện tại mà nói, đại trận hộ sơn của Cự Linh Môn căn bản không thể ngăn cản được cước bộc của hắn quá lâu, rất nhanh đã dò xét được tổng thể trận pháp, dễ dàng tránh thoát được mấy đạo sát chiêu trong đó, sau nửa khác, Cổ Thần đã vượt qua đại trận hộ sơn, tiến vào sườn núi Thiên Linh Phong.
Giữa sườn núi có một quảng trường rộng lớn phương viên hơn trăm trượng, trên quảng trường lúc này không biết tụ tập bao nhiêu người, hai bên quảng trường không hề thiếu phòng ốc các loại, dựa theo thế đi lên, chủ điện của Cự Linh Môn thì ở trên đỉnh Thiên Linh Phong.
Mấy tên môn nhân phát hiện ra quang tráo trận pháp đã chạy lên tới đỉnh núi, bẩm báo cho chưởng môn, đám người trên quảng trường lúc này là do chưởng môn Cự Linh Môn gọi tới, biết xảy ra đại sự, nhanh chóng tụ tập một chõ, nhìn xuống dưới chân núi.
Cổ Thần vừa xuất hiện liền rơi vào trong mắt mọi người.
Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại xông vào Cự Linh Môn?
Một gã tu sĩ tuổi chừng bốn mươi hỏi.
Tuy là quát hỏi, thế nhưng ngũ khí không quá nghiêm khắc.
Bộ dáng Cổ Thần biến hóa lúc này chỉ gần ba mươi tuổi, mặc long bào màu vàng, có một cỗ khí khái quân lâm thiên hạ, ngạo thị tám phương, làm người khác vừa nhìn trong lòng không nhịn được muốn cúng bái.
Khí thế bực này, so với thái tử Tàng Thiên Cơ của Đại Doanh còn có lực chấn nhiếp hơn.
Hai mắt Cổ Thần vừa mở, thần thức trong nháy mắt đánh ra, hóa thành hơn mười đạo dũng mãnh tiến vào mi tâm đám người, trong nháy mắt thấy được trong thức hải ký ức đám người này những hình ảnh tàn sát phàm nhân, hoặc là tàn sát tiểu gia tộc tu chân.
Thu hồi thần thức, Cổ Thần lạnh lùng nói:
- Hôm nay diệt toàn bộ Cự Linh Môn, đều chịu chết đi!
Đang khi nói chuyện, chưởng phải đánh ra, một cự chưởng hỏa diễm lớn chừng trăm trượng chụp mạnh, đám người đứng đây tu vi cao nhất chỉ là Dẫn Hồn kỳ, trong đó còn có không ít là tu sĩ Tiên Thiên cảnh, làm sao có thể chống đỡ được một kích thịnh nộ của Cổ Thần.
Pháp bảo hạ phẩm, pháp bảo trung phẩm, thượng phẩm dưới một chưởng bao trùm trong hỏa diễm màu đen, tất cả đều bị đốt thành tro tàn, cực hưởng hỏa diễm đánh xuống mặt đất, che phủ toàn bộ quảng trường tức thì vang lên tiếng hét thảm thiết thê lương, toàn bộ đều bị giết chết.
Một chưởng đánh vào quảng trường, toàn bộ Thiên Linh Phong đều bị rung động mãnh liệt.
Mọi người đều cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng ập tới,
- Có địch đột kích… Có địch đột kích…
Trong sát na, khắp nơi xung quanh Thiên Linh Phong vang lên tiếng kêu gọi ầm ĩ của chúng tu sĩ Cự Linh Môn, vô số đạo độn quang từ trong các kiến trúc trên Thiên Linh Phong bắn ra, vọt về phía quảng trường.
Cổ Thần đứng giữa quảng trường, giống như một toont hần vương nhìn chúng tu sĩ bay tới, thần thức như kiếm dũng mãnh tiến vào trong mi tâm hơn mười tên tu sĩ, lại là hình ảnh những tòa thôn trang nhỏ chịu khổ tàn sát, từng đám tiểu gia tộc tu chân chịu nạn diệt môn xuất hiện trong thần thức của Cổ Thần.
Nhiều tu sĩ như vậy, cư nhiên không có một người thuần khiết?
Cự Linh Môn bao nhiêu năm qua không biết đã tàn sát bao nhiêu thôn trang phàm nhân? Không biết đã tiêu diệt bao nhiêu tiểu gia tộc tu chân?
Trí nhớ trong thức hải đám người này đều là những hành vi phạm tội ác ngập trời.
Ban đầu Cổ Thần còn cho rằng Cự Linh Môn tàn sát con người, ức hiếp tiểu gia tộc tu chân chỉ là một bộ phận nhỏ, hiện tại xem ra, thôn trang mà Cổ Thần nhìn tháy Cự Linh Môn tàn sát phàm nhân, không phải là lần đầu tiên.
Cổ gia cũng không phải là gia tộc đầu tiên bị Cự Linh Môn tới cửa ức hiếp.
Trước đó còn có vô số thôn trang phàm nhân, có vô số tiểu gia tộc tu chân bị diệt trong tay Cự Linh Môn.
Nếu như Cổ Thần chưa trở lại thành Nhạc Thủy, Cổ gia sẽ trở thành một trong số rất nhiều tiểu gia tộc tu chân bị diệt dưới tay Cự Linh Môn.
Thần thức từ mi tâm hơn mười tên tu sĩ thu hồi lại, trong nháy mắt lại tiến vào một nhóm tu sĩ khác.
Cổ Thần chưa từ bỏ ý định, không tin một môn phái trung thượng như vậy dĩ nhiên bị lưu lại tới mức độ này, quả thực là tội ác chi quật, không tìm ra được tu sĩ nào quyết tâm không làm điều ác hay sao?
Lúc này đây, Cổ Thần quá mức giận dữ, râu tóc bay cao, trong thức hải của nhóm tu sĩ này không chỉ có hình ảnh tàn sát con người, diệt tiểu gia tộc tu chân, còn có ký ức lăng nhục vô số nữ tử phàm nhân.
Trong đó cũng có không ít nữ tu tu vi thấp, hiển nhiên là những thành viên của tiểu gia tộc tu chân, gia tộc bị diệt, các nàng muốn chết cũng không thể, ngày đêm bị đám Cự Linh Môn này lăng nhục.
Cổ Thần nhìn Thiên Linh Phong, cửu long củng châu, bảo địa phong thủy như vậy dĩ nhiên dưỡng ra một đám cầm thú bực này.
Cổ Thần không hề dùng thần thức mạnh mẽ điều tra ký ức tất cả mọi người, chỉ nhìn qua hơn trăm người, trên tay mỗi người đều là máu tươi, là tội nghiệt phạm ác ngập trời.
Giết…
Trong lòng Cổ Thần chỉ còn có sát ý, ngay cả trong Cự Linh Môn có người chưa bao giờ làm chuyện xấu cũng là trăm người không có một, không sợ giết sai một hai.
Sát ý của Cổ Thần như nước thủy triều, trong lòng đã định: Một người cũng không lưu lại.
Chúng tu sĩ nhìn thấy Cổ Thần, trong mắt đều có vẻ kinh hãi, phục sức như vậy chí ít cũng là đại nhân vật cấp bậc đế tử Đế Đình, tuy rằng Cự Linh Môn đều là kẻ phạm ác nghiệt súc, nhưng không có người nào dám đối địch với Đế Đình.
- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại tàn sát tu sĩ Cự Linh Môn chúng ta?
- Cự Linh Môn có chỗ nào đắc tội? Đạo hữu mời nói, Cự Linh Môn chắc chắn bồi thường cẩn thận…
- Vị đạo hữu này, Cự Linh Môn chính là môn phái thuộc về Đế Đình Đại Doanh…
Chúng tu sĩ thấy Cổ Thần không đơn giản, mồm năm miệng mười dò xét lai lịch, nguyên nhân tới xâm phạm. Cổ Thần khẽ vung tay, một cái đầu lăn lôc lốc trên quảng trường. Trong đám tu sĩ Cự Linh Môn có người nhận ra Tàng Thiên Cơ, lập tức kinh hãi thét lên:
- Là cửu điện hạ, đó là cửu điện hạ.
Trong thanh âm tràn đầy vẻ kinh khủng, cửu điện hạ của Đế Đình Đại Doanh cư nhiên bị người ta chặt đầu, mọi người chỉ cảm thấy bầu trời bị đạp đổ.
Thanh âm lạnh lùng của Cổ Thần vang lên:
- Từ ngày hôm nay, Cự Linh Môn bị xóa tên!
Nói xong, thân thể lăng không bay lên, quyền chưởng đều xuất hiện, tử diễm băng chưởng và quyền cương hắc diễm đồng thời oanh kích về chúng tu sĩ Cự Linh Môn.
Cổ Thần xuất thủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên, mọi người bỏ chạy tứ tán, không ít người chạy tới chân núi phát hiện ra, một tầng quang tráo đã bao phủ toàn bộ Thiên Linh Phong bên trong, căn bản không thể thoát ra ngoài.
Đính núi có mấy đạo khí tức cường đại đồng thời phi độn xuống quảng trường, một thanh âm như hồng quang vagn lên:
- Người nào, đến Cự Linh Môn tìm chết!