- Tìm chết cho ta!
Linh anh hung ác kêu lớn, bàn tay nhỏ tuyết trắng kết thành pháp ấn, một quang cầu pháp lực xuất hiện giữa hai chưởng, lại bắt đầu thi triển Cửu Long Phượng Thiên thuật.
Thần Hình Câu Diệt kiếm quá mức lợi hại, Thiên Tiệt Bảo Kiếm không thể chống đỡ được bao lâu, thái thượng chưởng môn chỉ có thể đánh chết Cổ Thần trước, như vậy mới tránh được Thần Hình Câu Diệt kiếp dây dưa.
Linh anh là linh hồn tu sĩ, nhưng so với linh hồn cường đại hơn nhiều, là pháp lực chi nguyên của tu sĩ, thái thượng chưởng môn để linh anh xuất khiếu, pháp lực không hề giảm xuống, vẫn kinh khủng như trước.
- Thái thượng chưởng môn đã dùng linh anh xuất khiếu rồi, lúc này đây, cẩu tặc hẳn phải chết không cần nghi ngờ.
Trong gần một nghìn tu sĩ Cự Linh Môn còn sót lại, lại có người gào thét, sinh tử tồn vong của bọn họ ngay trong giờ phút này, không phải là Cổ Thần chết thì là Cự Linh Môn diệt.
Chỉ là, Cổ Thần năm lần bảy lượt vượt qua tưởng tượng của chúng tu sĩ, lúc này đây kêu thét trợ uy, so sánh với hai lần trước có chút hữu khí vô lực.
Đối mặt với linh anh xuất khiếu của thái thượng chưởng môn, Cổ Thần không hề có nửa điểm hoảng loạn, khóe miệng vểnh lên, lạnh lùng nói:
- Dám linh anh xuất khiếu trước mặt ta, đây mới thực sự là muốn chết!
Nói xong, chưởng trái vừa nhấc, Trấn Minh Thần Bi nhất thời từ trong lòng bàn tay bay ra, Trấn Minh Thần Bi bộc phát quang hoa vạn trượng, linh anh xuất khiếu vừa mới chạm phải, lập tức bốc lên khói xanh, phát ra tiếng gào thét thê lương thảm thiết, quang cầu pháp lực ngưng tụ ra nhất thời biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
- A…
Linh anh thống khổ tru lên, giống như bị quỷ nhập tràng, liều mạng lui về phía sau, muốn tiến vào thân thể.
Trấn Minh Thần Bi đối với linh hồn, linh anh, nguyên anh, nguyên thần… Các loại quỷ hồn có lực sát thương trí mạng, ngay cả nguyên anh Đoạt Xá kỳ chạm vào cũng phải chết, thái thượng chưởng môn mới chỉ có tu vi Linh Anh sơ kỳ, làm sao có thể chịu được công kích từ Trấn Minh Thần Bi?
Tốc độ thối lui của linh anh cực nhanh, tốc độ của Trấn Minh Thần Bi càng nhanh hơn, chỉ thấy quang mang chợt lóe, liền đuổi theo linh anh, nguyên bản linh anh bị bốc khói xanh thảm thiết, lại bị Trấn Minh Thần Bi đuổi theo không bỏ, chốc lát sau liền hôi phi yên diệt, hóa thành hư vô.
Linh anh của thái thượng chưởng môn đã bị diệt, Thiên Tiệt Bảo Kiếm mất đi khống chế, nhất thời rơi xuống mặt đất, thân thể mất đi linh anh cũng tự mất đi sinh cơ, Mệnh Tuyền trong nháy mắt héo rũ.
Cổ Thần lấy Thiên Vương Vấn Thiên đánh hỏng thân thể thái thượng chưởng môn, Trấn Minh Thần Bi diệt linh anh thái thượng chưởng môn, khiến hắn thần hình câu diệt.
Thần Hình Câu Diệt kiếp thu hồi vào trong mi tâm, Trấn Minh Thần Bi cũng bị thu hồi vào lòng bàn tay, Cổ Thần khẽ nắm nhẹ tay, Thiên Tiệt Bảo Kiếm bị hút vào tay, chỉ thấy trên thân kiếm đã có hơn mười vết mẻ, tổn thương không nhỏ, linh tính suy giảm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vnNhưng Thiên Tiệt Bảo Kiếm chung quy là pháp bảo cực phẩm, cho dù có chỗ hổng, nhưng so với pháp bảo thượng phẩm thông thường còn mạnh hơn nhiều.
Thu thập Thiên Tiệt Bảo Kiếm vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần một lần nữa đưa tay, Càn Khôn Trạc của thái thượng chưởng môn, Cố Thanh Thọ, ba vị thái thượng trưởng lão Tương, Dương, Uông đều bị Cổ Thần bắn vào trong tay, nhìn cũng không nhìn, toàn bộ thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Ánh mắt Cổ Thần như đao, quét mắt nhìn qua chúng tu sĩ Cự Linh Môn sót lại.
Gần nghìn gã tu sĩ Cự Linh Môn hoàn toàn trợn tròn mắt, bọn họ không thể tin tưởng, ngay cả thái thượng chưởng môn tu vi Mệnh Tuyền cảnh cũng chết trong tay Cổ Thần, thậm chí bọn họ đã quên cầu xin tha thứ, hình ảnh trong đầu dừng lại tại thời điểm linh anh thái thượng trưởng lão rất đột nhiên bị hôi phi yên diệt.
Chúng tu sĩ còn đang trong chấn động thật sâu, không thể tiếp thu chuyện thực này.
Sát ý của Cổ Thần không ngừng tăng lên, hồng quang trong mắt như trước, lúc này đây không cần áp chế áp lực trong lòng.
Một đạo long ngâm vang vọng thiên địa, Cổ Thần hóa thân thành kim long, cảm giác thị huyết giết chóc trong lòng càng mãnh liệt, xông vào đám tu sĩ Cự Linh Môn, ngày hôm nay Cự Linh Môn diệt!
Cổ Thần hóa thân thành kim long, tùy ý để pháp bảo của chúng tu sĩ Cự Linh Môn oanh kích lên người, lông tóc không thương tổn, thế nhưng mỗi lần long trảo màu vàng hơn mười trượng của hắn đảo qua, lập tức có hơn mười tên tu sĩ bị nắm đánh nát bấy.
Long vĩ màu vàng quét tới, mười mấy tên tu sĩ trong nháy mắt bỏ mình.
Miệng rộng há ra, một ngụm phần thiên viêm hỏa phun mạnh, linh hồn xuất khiến đều bị đốt thành hư vô.
Chúng tu sĩ Cự Linh Môn phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh khủng, giống như những con ruồi không đầu chạy trối chết, thế nhưng toàn bộ Thiên Linh Phong đã bị Bát Môn Tỏa Thiên trận phong tỏa, chúng tu sĩ chạy trốn đều bị quang tráo Bát Môn Tỏa Thiên trận bắn ngược trở về.
Lên trời không đường, xuống đất không cửa!
Chúng tu sĩ Cự Linh Môn vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, bọn họ đồ diệt vô số thôn trang phàm nhân, vô số tiểu gia tộc tu chân, cư nhiên có một ngày môn phái cường đại như Cự Linh Môn cũng phải chịu cảnh tàn sát như vậy!
Tất cả tu sĩ trong Thiên Linh Phong đều không thể chạy ra ngoài, những trạm canh gác ngầm bên ngoài dãy núi Cự Linh cũng có thể thấy được quang mang trong Thiên Linh Phong lập lòe, giống nhưu có biến cố, toàn bộ đều vọt về phía Thiên Linh Phong.
Kết quả, vào trong Thiên Linh Phong rồi sẽ không còn đường trở ra, nghênh tiếp bọn họ chính là long trào màu vàng cứng rắn không gì sánh được cùng với long vĩ ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ và phần thiên viêm hỏa đốt cháy mọi thứ.
Giống như dẫm đạp một đám kiến nho nhỏ, không quá lâu sau, gần một nghìn tên tu sĩ Cự Linh Môn còn sót lại đều bị phần thiên viêm hỏa đốt thành tro tàn, một người cũng không lưu lại.
Từ khi Cổ Thần bày ra Bát Môn Tỏa Thiên trận, đánh chết chưởng môn Cự Linh Môn, thái thượng trưởng lão, thái thượng trưởng môn, chiến đấu hầu như diễn ra trong thời gian cực nhanh, thời gian chưa quá lâu, gần một nghìn tên tu sĩ còn sót lại Cổ Thần càng chém giết như thái rau bổ dưa!
Một lúc sau, Cổ Thần hóa thành thân người, hồng quang trong mắt lui dần, núi vẫn là núi, cây vẫn là cây, duy nhất không giống chính là dư nghiệt Cự Linh Môn từ chân núi tới đỉnh núi, vô số phòng ốc đều đã hóa thành phế tích, Cổ Thần phát thần thức bao trùm toàn bộ Thiên Linh Phong, trên Thiên Linh Phong không còn bất cứ tu sĩ nào tồn tại.
Thế nhưng, Cổ Thần phát hiện ra trong lòng núi còn có không ít khí tức, khí tức những kẻ này phi thường yếu đuối, đại bộ phận là người bình thường, trận chiến diệt môn Cự Linh Môn diễn ra kịch liệt như vậy vẫn không đi ra, hẳn là tù phạm Cự Linh Môn giam dữ.
Lúc này, Cổ Thần đã đi tới đại điện trên đỉnh Cự Linh Phong, trong đại điện có đặt mười mấy cái rương rất lớn.
Trên mỗi một cái rương đều có khắc một chữ --- Cống!
Cống phẩm? Cổ Thần thấy vậy, trong lòng khẽ động.
Tàng Chân Cơ chạy tới Cự Linh Môn một là ban thưởng, hai là mang đi cống phẩm, Cự Linh Môn là môn phái chuyên môn cung cấp linh thạch cho Đế Đình, những rương cống phẩm kia khẳng định là linh thạch rồi.
Mười mấy cái rương to lớn này có thể chứa được bao nhiêu linh thạch? Một cái rương có thể đựng được hai ba mươi vạn linh thạch, hơn mười cái rương, số lượng linh thạch bên trong sợ là không dưới bốn năm trăm vạn.
Đây còn là tính theo linh thạch hạ phẩm, nếu như là linh thạch trung phẩm, vậy thì là mấy nghìn vạn linh thạch rồi. Cự Linh Môn là một môn phái chuyên khai thách linh thạch, cống phẩm giao cho Đế Đình sao lại không có linh thạch trung phẩm bên trong?
Sợ rằng, ngay cả linh thạch thượng phẩm cũng có.
Cổ Thần bước vài bước tới trước mặt hơn mười chiếc rương, một chưởng đánh ra, mười mấy chiếc rương đều bị đánh bật nắp, toàn bộ linh thạch bên trong hoàn toàn xuất hiện trước mặt Cổ Thần.
Tròn mười tám chiếc rương.