Chân Tiên

Chương 342: Tin tức mới nhất





Thành Bột Nguyên, là một tòa thành trì trung cấp tại nơi biên cảnh Đại Mông, cách Hư Thiên Không khoảng trên dưới mười vạn dặm.
Cổ Thần vội vã chạy đi, chỉ đơn giản phân phó hai người Cổ Thiền, Cổ Lam về Vân Phiêu Trần, sau đó lập tức khởi hành tới Đại Mông. Lần này phi độn rời xa Đế Đình Đại Doanh, không hề ẩn giấu, toàn lực sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực, sau khi rời khỏi Hư Thiên Tông hơn ba canh giờ, Cổ Thần đã xuất hiện trong thành Bột Nguyên.
Đại Mông tiếp giáp với Bắc Hoang, hơn phân nửa lãnh thổ tiếp giáp với băng nguyên Bắc Hoang hoang vu, hiện tại là thời điểm cuối năm, trời có tuyết rơi rất dày, toàn bộ Đại Mông là một mảnh tuyết trắng tinh khôi.
Cổ Thần không quen thuộc đối với Đại Mông, trước kia chưa hề tiến vào, lần này tới Đại Mông, nhân sinh có chút không quen thuộc, đầu tiên phải biết rằng đây chính là cảnh nội Đế Đình Đại Doanh, tình thế hiện tại chưa biết rõ như thế nào, giống như con ruồi không đầu chạy loạn.
Nếu như muốn nghe ngóng tin tức, bất kỳ địa phương nào trong thiên hạ cũng đều có địa điểm tốt nhất --- khách sản tửu lâu!
Trong khách sạn tửu lâu, số lượng dân cư bản địa không nhiều lắm, khách nhân hầu hết đều đến tử thiên nam địa bắc, hành tẩu khắp nơi, tin tức thiên hạ linh thông nhất.
Đại Mông so sánh với Đại Doanh có một đặc điểm rất rõ rệt, đó chính là số lượng tu chân giả ít ỏi hơn rất nhiều.
Tại Đại Doanh, cho dù là loại thành trì nhỏ biên cảnh như thành Nhạc Thủy cũng có một ít tiểu gia tộc tu chân, tuy rằng thế lực rất nhỏ, nhưng chung quy có một ít truyền thừa tu đạo, đời đời tương truyền.
Mà Đại Mông, trong phương viên nghìn dặm, thậm chí là thành trì, thôn trang mấy nghìn dặm cũng không thấy được bao nhiêu tu chân giả, cho dù tới những nơi hay tụ tập nhất cũng thỉnh thoảng mới có tu chân giả qua lại, vô số phàm nhân bình thường chiếm hầu hết.
Thành Bột Nguyên rộng hơn mười dặm, dài hơn hai mươi dặm, một tòa thành trì trung cấp như vậy nếu như tại Đại Doanh, cho dù là địa phương hẻo lánh nhất thì cũng có thể nhìn thấy hàng trăm tu chân giả, thế nhưng Cổ Thần tiến vào thành Bột Nguyên, đi về phía đông hồi lâu mới gặp được hai ba tu chân giả.
Bất quá, thực lực của tu chân giả trong thành lại không hề thấp, tất cả đều là tu sĩ Thần Hải cảnh trở lên.
Cổ Thần muốn thăm hỏi tin tức, trong khách sạn tửu lâu bình thường đều là phàm nhân, suốt đời cũng khó rời khỏi nhà ngoài trăm dặm, tự nhiên không thể nghe được tin tức gì mới, cũng không thể cung cấp thông tin cần thiết cho Cổ Thần.
Vòng vo nửa ngày trong thành Bột Nguyên, rốt cuộc Cổ Thần cũng tìm được một địa phương tụ tập khá nhiều tu chân giả, chính là Quần Tiên Lâu danh khí tương đối lớn.
Đến tận nơi này, số lượng người tu chân đã nhiều hơn, trong tiên lâu Cổ Thần chí ít nhìn thấy không dưới ba mươi vị tu chân giả, đồng thời những người tu chân này đều đang ở trong Quần Tiên Lâu.
Hiển nhiên Quần Tiên Lâu là một khách sạn tửu lâu chuyên môn tiếp đón tu chân giả.
Phàm nhân đối với Quần Tiên Lâu luôn giữ thái độ cung kính nhìn thật xa, trong mắt phàm nhân, tu chân giả so với Đại Doanh còn thần thánh hơn rất nhiều, bởi vì tu chân giả rất khó gặp, hoàn toàn là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Đại Mông không có bao nhiêu gia tộc tu chân, chỉ có một ít môn phái tu chân, nhưng đều kiến tạo tại địa phương xa phàm nhân ở.
Cổ Thần sải rộng bước chân, trực tiếp tiến vào Quần Tinh Lâu, những tu sĩ ra vào Quần Tinh Lâu đều có tu vi Thần Hải cảnh, thỉnh thoảng mới nhìn thấy tu sĩ Tiên Thiên cảnh, hầu như đi cùng tu sĩ Thần Hải cảnh.
Nơi này nhất định có thể nghe ngóng được tin tức bản thân cần.
Tuy đường xá nối thông với Quần Tiên Lâu so với nơi khác phồn hoa hơn nhiều lắm, nhưng lại có rất ít con người qua lại, hầu như chỉ có một ít tu sĩ đi lại trên đường, mà phía bên ngoài Quần Tiên Lâu có một khất cái đầu tóc dài rối bời, không nhìn rõ tướng mạo, rất trái ngược với hoàn cảnh xung quanh.
Trong tay khất cái là một hồ lô rượu, mỗi khi có tu sĩ đi qua, khất cái sẽ đưa hồ lô về phía trước, nhưng không một tu sĩ nào nguyện ý vì khất cái phàm nhân mà dừng lại.
Cổ Thần đi tới bên cạnh khất cái.
Khất cái vẫn như thường lệ chìa hồ lô giống như hồ lô dựng rượu ra, nói:

- Huynh đệ, giúp đỡ, uống rượu!

Cổ Thần dừng cước bộ, khất cái này so với phàm nhân bình thường đi qua Quần Tiên Lâu rất khác biệt, thông thường đều là thần thái cung kính, sợ tiết độc thần tiết, mà khất cái này không những không tránh đường, mà còn dám xưng hô tu sĩ là huynh đệ, duy nhất dùng hai từ để hình dung --- lớn mật!
Tu sĩ coi con người như sâu kiến, những tu sĩ đi qua trước đó đối với khất cái căn bản như không thấy, cũng không hề để ý tới hắn nói cái gì.
Ánh mắt Cổ Thần rơi vào người khất cái, chỉ thấy khuôn mặt hắn bẩn thỉu, nhãn thần hỗn loạn, nhìn không ra tuổi tác, mặc dù khất cái đang nói với Cổ Thần, nhưng ánh mắt lại không nhìn lên người Cổ Thần.
Tựa hồ chỉ có hồ lô chìa ra trong tay hắn mới là bằng chứng hắn vừa nói chuyện, chỉ bất quá phản ứng căn bản không có bao nhiêu hi vọng!
Cổ Thần nghĩ khất cái này có chút ý tứ!

- Ta mời ngươi uống rượu!

Cổ Thần mở miệng nói.
Kiếp trước Cổ Thần cũng đã từng lưu lạc qua, thời điểm nghèo túng so với khất cái này không hơn được bao nhiêu.
Trong mắt khất cái tựa hồ nhiều hơn một tia thần sắc, ngẩng đầu lên một chút, trong miệng thoát ra hai từ:

- Thực sự?

Cổ Thần phất tay:

- Ngươi nếu dám tiến vào?

Nói xong Cổ Thần xoay người, bước vào trong Quần Tiên Lâu.
Khất cái lập tức đứng lên, thân thể vô cùng linh hoạt, không nói hai lời, tiến theo sau Cổ Thần, Cổ Thần thấy thế thầm nghĩ: khất cái này quả nhiên có vài phần can đảm, tiến vào trong Quần Tiên Lâu dễ dàng ung dung như thường.
Diện tích Quần Tiên Lâu không nhỏ, không thể so sánh với những khách sạn tửu lâu bình thường, bên trong rất rộng rãi, mỗi một bàn cách xa nhau, duy trì khoảng cách trượng rưỡi, bên trong tộng cộng có hơn ba mươi bàn, chừng một nửa đã có khách nhân ngồi, đều là tu sĩ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://trumtruyen.vn
Chưởng quỹ, tiểu nhị nơi này cũng không phải là phàm nhân, mà là tu sĩ Tiên Thiên cảnh.
Khách sạn tửu lâu này chính là một trong những sinh ý do Tề Vân Tông cách nghìn dặm mở ra, môn phái Tề Vân Tông này vì tọa lạc tại Tề Vân Phong, đồng thời các đệ tử theo tên của Tề Vân Phong mà đặt tên, là môn phái lớn nhất trong phương viên vạn dặm.
Cổ Thần vừa tiến vào, bởi vì sau lưng là khất cái khiến mấy chục cặp ánh mắt trong tửu lâu đồng loạt nhìn vào hai người, trong đó bao gồm cả chưởng quỹ và tiểu nhị.

- Hắc… Túy Hoa Hồ, nơi này là địa phương ngươi có thể đến hay sao? Đi ra ngoài!

Một gã tiểu nhị hướng về phía Cổ Thần quát lớn.
Lập tức, sắc mặt chuyển thành vẻ tươi cười, nói với Cổ Thần:

- Vị đạo hữu này, bên trong yên tĩnh!

- Kêu cái gì mà kêu? Không phải có người mời ta uống rượu, ta thèm tiến vào địa phương rách nát này?

Gã khất cái trắng mắt nhìn về phía tiểu nhị, vẻ mặt khinh bỉ.
Tiểu nhị đang muốn tức giận quát nạt, Cổ Thần nói:

- Tiền rượu của vị huynh đệ này đều bao hết lên người ta, trong tửu lâu của các ngươi có rượu ngon gì cứ mang lên!

Nói xong, Cổ Thần bước tới chiếc bàn ngay bên cạnh ngồi xuống, gã khất cái cũng không hề e ngại, trực tiếp ngồi đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ quái dị, cũng không biết hắn nhìn tới đâu, toàn bộ ánh mắt của các tu sĩ trong tửu lâu nhìn về phía hắn hắn hoàn toàn không để ý.

- Đạo hữu, bản điếm một loại rượu đặc sản, tên là Vạn Lý Phù Vân, chính là rượu ngon nhất đẳng, chờ khi uống xong cảm giác giống như được nằm ngủ trên mây, mới uống vài lần đầu tiên có thể tăng thêm chân nguyên, một vò Vạn Lý Phù Vân giá mười linh thạch!

Tiểu nhị ngẩng cao đầu nói, xem ra danh khí Vạn Lý Phù Vân này tựa hồ thực sự không tầm thường.
Bất quá, mười linh thạch một vò rượu, như vậy cũng quá quý giá rồi.
Cổ Thần nói:

- Trước tiên mang lên cho ta hai vò, ta muốn xem Vạn Lý Phù Vân này có thực sự đáng giá mười linh thạch một vò hay không!

- Vạn Lý Phù Vân, đảm bảo uống là thích!

Tiểu nhị hài lòng cười, lập tức thối lui.
Tu vi tối cao trong số các tu sĩ ở đây bất quá chỉ có Bồi Nguyên kỳ, Cổ Thần âm thầm tản thần thức ra, không có người nào phát hiện được, tất cả các tu sĩ trong tửu lâu nói chuyện với nhau đều lọt hết vào tai Cổ Thần.
Chốc lát sau, quả nhiên có người nói về Đế Đình Đại Mông.
Lúc này, tiểu nhị ôm hai vò Vạn Lý Phù Vân lên, để xuống bàn, gã khất cái không hề khách khí, trực tiếp ôm lấy một vò uống ừng ực, chỉ thấy cổ hắn lên xuống liên tục, Cổ Thần vừa mới mở vò rượu ra, khất cái đã uống sạch sẽ một vò trong tay.

- Rượu ngon…

Khất cái chẹp miệng khen.
Cổ Thần thưởng thức một chút, loại rượu này quả nhiên không kém, trong tất cả các loại rượu mà Cổ Thần từng uống qua duy nhất chỉ có Ngọc Quỳnh Tiên Nhưỡng là hơn được, thế nhưng Ngọc Quỳnh Tiên Nhưỡng một năm cũng chỉ bán ra hơn mười thùng, nếu như muốn uống trong tửu lâu, hầu như không có khả năng.

- Tiểu nhị, mang thêm mười vò lên đây!

Thấy khất cái đã uống hết vò rượu, Cổ Thần phân phó tiểu nhị.
Mười linh thạch một vò rượu, đối với người khác có thể rất quý giá, thế nhưng đối với Cổ Thần mà nói, linh thạch hạ phẩm coi như tiêu không hết, mấy nghìn, mấy vạn linh thạch căn bản không quá để ý.
Khất cái này trong tầng lớp phàm nhân coi như là một dị sĩ rồi, nếu như người bình thường uống rượu, một vò đã đủ gục ngã từ lâu.
Rất nhanh, tiểu nhị lại mang lên mười vò rượu và một ít thức ăn ngon, khát cái một hơi uống hết ba vò, sau đó mới ngồi vừa ăn vừa uống.
Cổ Thần âm thầm kinh hãi, nhưng cũng không quá để ý, lực tập trung vào toàn bộ tu sĩ trong tửu lâu.

- Nghe nói sao? Hai tháng gần đây, Đại Mông có đại sự mới xảy ra!

- Nghe nói đế quân thất tung rồi, không biết là thực hay giả!

- Ta lại nghe nói không phải đế quân thất tung, mà là băng hà rồi!

- Không phải đâu, đế quân có tu vi như vậy, đại hạn chưa tới, sao lại băng hà?

- Hắc… Tin tức của ta tuyệt đối đáng tin cậy, nghe nói đế quân bị băng long yêu Bắc Hoang gây thương tích, thọ nguyên tổn hao nhiều, không lâu sau liền băng hà!

- Vậy thì ai sẽ thừa kế vị trí đế quân đây? Tựa hồ mấy đế tử đều có tu vi rất bình thường!

- Vậy mới nói, bất quá, nghe đồn Băng Thần Tông càng đắc tội với Hư Thiên Tông tại Đại Doanh, vài vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh của Hư Thiên Tông đều chạy tới Đại Mông, cùng với tu sĩ Băng Thần Tông chiến đấu vài trận rồi!

- Đế quân băng hà, hai kẻ thù truyền kiếp Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông lại xảy ra tranh đấu, thực đúng là thời buổi hỗn loạn a, lúc này mới coi như hòa bình hai mươi năm, Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông thế nào lại bắt đầu? Hai mươi mấy năm trước, nghe trưởng bối nói hai tông đã chết không ít tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh a!

- Ai, bọn họ muốn tranh đấu với nhau, chúng ta làm sao có thể quản được, dù sao đi nữa lúc này Đế Đình đã đại loạn rồi, nghe nói thánh nữ Băng Thần Tông thất tung, Băng Thần Tông hoài nghi là người của Hư Thiên Tông làm, xuất động rất nhiều tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, đám người Hư Thiên Tông bị thương nặng, không biết lúc nào như thế nào, có thể khiến hai tông thực sự xảy ra quyết chiến sinh tử hay không!
Hai người nói càng về sau càng không có căn cứ chính xác, Cổ Thần nghe bọn họ nói coi như thoáng biết được một chút da lông, xem rat u sĩ Hư Thiên Tông Đại Doanh đã ăn thiệt thòi dưới tay Băng Thần Tông, thậm chí thánh nữ của Băng Thần Tông cũng không biết tung tích.
Tạm thời tình huống giằng co, có lẽ sư tỷ vẫn an toàn.
Không còn tin tức gì mới, Cổ Thần tính tiền, chuẩn bị rời đi, định tới thành Bắc Đẩu, vừa mới đứng dậy, khất cái từ đầu tới cuối không nói một câu đột nhiên mở miệng:

- Huynh đệ, tiễn phật tiễn tới tây thiên, mua giúp ta một ít rượu được không?

Cổ Thần gật đầu, nói với tiểu nhị:

- Mang đi đổ đầy!

Khất cái vẫn nắm hồ lô rượu trong tay, có chút cẩn thận hỏi:

- Đổ đầy bao nhiêu tiền?

Tiểu nhị liếc mắt nhìn hồ lô, nói:

- Tối đa hai mươi linh thạch là đủ rồi!

Khất cái để hồ lô lên bàn, nói:

- Ngươi nói là hai mươi linh thạch, đổ không đầy thì làm sao bây giờ?

Tiểu nhị hèn mọn liếc mắt nhìn khất cái, nói:

- Chỉ một cái hồ lô rách như vậy còn không đổ đầy sao? Ta đảm bảo nó sẽ đầy tràn!

Bộ dáng của tên khất cái mặc dù có chút say lảo đảo, nhưng ý thức lại không say, chặn lại tiểu nhị đang chuẩn bị rót rượu, nói:

- Các vị đều nghe được, hắn nói đảm bảo đổ đầy hồ lô của ta, mọi người làm chứng hộ ta, bằng không tiểu tử này chắc chắn ăn quỵt.

- Ta khinh…

Bị một tên khất cái phàm nhân khinh bỉ, tiểu nhị nhất thời nổi giận lôi đình, nói:

- Túy Hoa Tử, lão tử lại tăng thêm, không đổ đầy cái hồ lô rách nát này, toàn bộ Vạn Lý Phù Vân trong Quần Tiên Lâu đều cho ngươi!

- Hắc hắc…

Gã khất cái nhún vai cười, nói:

- Ngươi chỉ là một chân chạy bàn, nói cũng chỉ là thổi da trâu, toàn bộ Vạn Lý Phù Vân trong Quần Tiên Lâu sao có thể là ngươi làm chủ được? Cần phải có chưởng quỹ nói mới tính!

Chưởng quỹ kia chính là một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín, đã sớm chú ý tới tình huống bên này, hiện tại toàn bộ tu sĩ trong tửu lâu đều chuyển ánh mắt sang bàn rượu của Cổ Thần, đồng thời có nhiều người chỉ chỉ vào hồ lô rượu.
Tên khất cái này tuy có chút khác thường, nhưng chúng tu sĩ nhìn thế nào cũng không thấy có vấn đề, gã khất cái này đích thực là một phàm nhân, mà hồ lô rượu kia cũng chỉ là một hồ lô bình thường.
Cổ Thần âm thầm nhíu mày, tên khất cái này rõ ràng là một phàm nhân, vì sao đối với các tu sĩ không hề có một điểm cảm giác? Nếu nói khất cái là một tu sĩ lợi hại, ẩn nấp khí tức, Cổ Thần không quá tin tưởng, lấy ánh mắt của hắn hiện tại, coi như là tu vi cấp bậc Minh Khiếu kỳ như đế quân Đế Đình, đồng thời trong khoảng cách gần như vậy, cũng không đến mức nửa điểm không phát hiện ra.
Trừ phi là tiên sĩ Độ Hư cảnh? Đây hoàn toàn là chuyện viển vông, thiên hạ có mấy tiên sĩ Độ Hư cảnh? Là đại nhân vật so với đế quân Đế Đình còn lợi hại hơn rất nhiều, sao lại đi làm khất cái?
Tên khất cái hỏi ngược lại như vậy, chưởng quỹ của Quần Tiên Lâu nhíu mày, ánh mắt rơi vào chiếc hồ lô trên mặt bàn.
Thấy chưởng quỹ bị một phàm nhân gây khó dễ, tu sĩ trong tửu lâu đều cười rộ lên.
Chưởng quỹ đi tới bên cạnh bàn rượu bên cạnh, trên bàn rượu này có một nam tử hơn ba mươi tuổi đang ngồi, người này có tu vi Bồi Nguyên kỳ, ánh mắt của nam tử nhìn chăm chú vào hồ lô, gật đầu.
Nam tử này hiển nhiên có địa vị cao hơn chưởng quỹ rất nhiều.
Đã nhận được cho phép, chưởng quỹ bước tới, nói:

- Cho hắn đổ đầy, nếu như không đổ đầy, toàn bộ Vạn Lý Phù Vân trong Quần Tiên Lâu đều cho ngươi, nếu như đổ đầy rồi, bằng vào việc ngươi coi thường Quần Tiên Lâu, sợ là không có kết quả tốt!

Chưởng quỹ nói xong, tên khất cái dời tay đi, để tiểu nhị rót rượu.

- Hừ… Một cái hồ lô rách, một vò rượu của lão tử cũng có thể đổ đầy, còn không đủ rượu sao?

Tiểu nhị trừng mắt liếc nhìn khất cái, bắt đầu rót rượu.
Đây là một vò rượu đã uống quá nửa, chỉ còn lại non nửa vò, đổ hết vào bình thường hồ lô chỉ đầy chừng một phần bốn.
Để vò rượu sang một bên, tiểu nhị nói thầm một tiếng:

- Vò rượu này chỉ còn một chút như vậy?

Một mặt nói thầm, một mặt lại chuyển tới vò rượu mới.
Mở nắp vò rượu, tiểu nhị ôm vò rượu tiếp tục đổ vào trong hồ lô, không quá lâu sau, vò rượu đã vơi đi hơn phân nửa, thế nhưng trong hồ lô rượu vẫn chỉ dừng lại chừng một phần tư ban đầu.
A?
Ánh mắt của mọi người đều trở nên kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.