Chân Tiên

Chương 343: Hồ lô thần kỳ





Tiểu nhị càng trừng lớn hai mắt, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, tiếp tục đổ xuống, thẳng cho tới khi toàn bộ vò rượu đã tiến vào trong hồ lô, mà rượu trong hồ lô chỉ dừng lại tại địa phương một phần bốn.

- Hồ lô nà có phải là bị thủng rồi hay không?

Tiểu nhị cả giận nói, nhấc hồ lô vừa nhìn, tuy rằng hồ lô này có chút cũ, thế nhưng không hề có một chút vết nứt.
Một chiếc hồ lô nho nhỏ như vậy dĩ nhiên đựng được cả một vò rưỡi mà không đầy?
Hồ lô này là một kiện bảo bối cũng loại với túi trữ vật, bên trong tự thành không gian.
Những tu sĩ trong tửu lâu như ẩn như hiện vẻ tham lam trong ánh mắt, chiếc hồ lô này rõ ràng là một kiện bảo bối.
Nếu như có thể đựng được một hai vò rượu thì mọi người cũng không kinh ngạc như vậy, vấn đề là ở chỗ, ở đây có rất nhiều tu sĩ mà không một ai nhìn ra được hồ lô có điều gì đặc biệt, đều tưởng là một hồ lô bình thường, thế nhưng hiện tại đều biết rõ hồ lô rất đặc biệt.
Nhìn không ra điểm nào đặc biệt, vậy thì khẳng định là bảo bối, đây là thường thức của giới tu sĩ.
Một kiện bảo bối nằm trong tay một khất cái phàm nhân, mỗi một tu sĩ trong tửu lâu đều giậm chân giận dữ.
Tuy rằng tu sĩ trong tửu lâu đều muốn lấy chiếc hồ lô này vào trong tay, tuy không ai động thủ nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú rơi vào người gã khất cái.
Tu sĩ trong tửu lâu không ít, ai là người đầu tiên động thủ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích không nói, còn có thể khiến người khác chế nhạo đi cướp giật đồ vật của phàm nhân, cho dù muốn đoạt lấy thì cũng chỉ có thể len lén làm mà không phải chiếm đoạt trước mắt nhiều người như vậy.
Cổ Thần nhìn chằm chằm vào chiếc hồ lô, lại liếc mắt nhìn gã khất cái, trên người có bảo bối vô thượng cấp bậc Chiến Thần Lệnh, Như Ý Linh Lung bảo tháp, tự nhiên không coi trọng hồ lô của gã khất cái, chỉ là trên người một khất cái phàm nhân lại có bảo bối như vậy, thực sự khiến hắn khó hiểu.
Chẳng lẽ? Gã khất cái này là cường giả cấp bậc tiên sĩ Độ Hư cảnh hay sao? Cổ Thần lắc đầu, điều này căn bản không có khả năng, thế nhưng trong lòng vô cùng hiếu kỳ đối với gã khất cái.
Gã khất cái đối với ánh mắt cực nóng của đám tu sĩ xung quanh không có một chút cảm giác, nhìn hồ lô rượu một chút nói:

- Lại đổ lại đổ, còn chưa đầy!

Tiểu nhị chỉ vào hồ lô, nói:

- Hồ lô của ngươi là cái gì, vì sao không đổ đầy?

Tên khất cái cười hắc hắc, nói:

- Đây là bảo bối ta nhặt được, các ngươi không nên ăn quỵt a, tất cả mọi người làm chứng!

- Đúng vậy đúng vậy… Không nên ăn quỵt!

- Ăn quỵt của một phàm nhân, các ngươi có tiền đồ hay không?

- Nhanh đổ đầy hồ lô một chút, bằng không chờ đợi coi thường đi…


Tu sĩ trong tửu lâu, một người lại một người lên tiếng nói, bọn họ đều biết, hồ lô có thể đồ được càng nhiều rượu, nói rõ hồ lô rượu càng tốt hơn.

- Ta… Chúng ta làm sao quỵt nợ!

Tiểu nhị thấy thế, vội vàng mở ra một vò rượu mới, nói:

- Ta cũng không tin đổ đầy nó!

Chốc lát sau, lại một vò Vạn Lý Phù Vân đổ xuống, rượu trong hồ lô vẫn chỉ dừng lại tại mức một phần tư, tựa hồ không có biến hóa.
Dưới sự thúc dục của các tu sĩ trong tửu lâu, tiểu nhị liên tục ôm tới một vò lại một vò Vạn Lý Phù Vân, toàn bộ đổ vào trong hồ hô, thế nhưng sau mười tám vò, rượu trong hồ lô vẫn chỉ dừng lại tại mức một phần tư.
Cộp…
Tiểu nhị ôm vò rượu trống không đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói:

- Túy Hoa Tử, chiếc hồ lô này căn bản không đổ đầy!

Tên khất cái lắc đầu, nói:

- Sao có thể không đổ đầy, là do rượu của các ngươi quá ít, ta đã từng đổ đầy qua!

- Ngươi làm thế nào đổ đầy?

Tiểu nhị hỏi.
Lỗ tai chúng tu sĩ đều dựng thẳng lên.
Tên khất cái nói:

- Ta đã từng đựng nước sông tại Hắc Thủy Giang, rất nhanh đã đầy tràn.

Hắc Thủy Giang là con sông lớn nhất tại Đại Mông, dài tới hơn mười vạn dặm, điểm cuối đổ vào hồ nước lớn, chỗ hẹp nhất của hồ nước này cũng chừng hơn nghìn dặm.
Chúng tu sĩ ha ha cười, gã tiểu nhị tức giận tới mức trợn trắng mắt, nói:

- Nước sông của Hắc Thủy Giang vô cùng vô tận, Vạn Lý Phù Vân là rượu ngon nổi tiếng, làm sao có thể so sánh?

- Nhanh nhanh, lại đổ thêm mấy vò là đầy, nhiều người nhìn như vậy, ta nói các ngươi không định quỵt nợ đây chứ? Ngươi đã đổ được mười tám vò rồi, hiện tại mới quỵt nợ cũng không ổn a!

Gã khất cái nhún vai.
Thấy chưởng quỹ gật đầu, tiểu nhị lại ôm thêm hai vò Vạn Lý Phù Vân tới, đổ vào trong hồ lô.
Chúng tu sĩ trong khách sạn đều rất hưng phấn, hồ lô đã đổ nhiều rượu như vậy mà vãn không đầy, thực sự là bảo bối tốt. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Hồ lô không thể so với túi trữ vật, không gian trong túi trữ vật không thể đổ nước vào, Càn Khôn Trạc tuy có thể đổ nước, thế nhưng bình thường một không gian bị phong kín, nếu như muốn để vật phẩm vào, chỉ có thể dựa vào thần thức, ý niệm của tu sĩ đưa vật phẩm cất vào, không giống như hồ lô, trực tiếp đổ nước.
Không gian trong hồ lô rõ ràng tương liên với thế giới Cổ Hoang, thế nhưng kích cỡ không đồng nhất, bảo vật như vậy so với Càn Khôn Trạc hoặc túi trữ vật càng khó luyện chế hơn, dung hợp pháp tắc không gian, chí ít cũng là bảo bối cấp bậc tiên bảo, so với túi trữ vật hay Càn Khôn Trạc quý giá hơn trăm nghìn lần.
Mỗi một tu sĩ nhìn hồ lô đều tỏa sáng hai mắt.
Ánh mắt của Cổ Thần không hề rơi vào chiếc hồ lô mà trực tiếp rơi vào người gã khất cái, câu nói vừa rồi đã khiến Cổ Thần chú ý.
Tên khất cái nói rằng hắn đã từng hổ nước tại Hắc Thủy Giang. Tuy rằng Cổ Thần chưa từng đi qua Đại Mông, thế nhưng hắn cũng biết rõ ràng đoạn Hắc Thủy Giang cách nơi này gần nhất cũng là hơn vạn dặm, một người bình thường không thể đi được khoảng cách xa như vậy.
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, đối với tên khất cái mơ hồ đoán được điều gì đó.
Lại đổ thêm mười tám vò Vạn Lý Phù Vân hổ vào trong hồ lô, tổng cộng ba mươi sáu vò, rượu trong hồ lô rốt cuộc cũng đầy hơn một chút, đã tới vị trí một phần ba.
Tên khất cái xua tay, chộp hồ lô vào trong tay, nói:

- Mà thôi mà thôi, có thể đổ được một phần ba đã coi như không tồi rồi!

Cổ Thần tung ra 1000 linh thạch cho tiểu nhị, xoay người bước ra khỏi Quần Tinh Lâu, tên khất cái khẽ động bước chân, cũng bước theo.

- Vị tiên sinh này…

Nam tử lúc trước được chưởng quỹ bước tới xin chỉ thị ngăn cản gã khất cái lại, nói:

- Trong Tề Vân Tông chúng ta còn có rất nhiều Vạn Lý Phù Vân, đồng thời còn có tiên nhưỡng càng tốt hơn, một lần say bảy ngày, tiên sinh có nguyện ý tới Tề Vân Tông? Bản tông nhất định sẽ lấy rượu ngon chiêu đãi…

Nam tử còn đang nói chuyện, bước chân Cổ Thần liên tục, trực tiếp bước ra khỏi Quần Tiên Lâu, đẩy cước bộ nhanh hơn, bước thẳng ra ngoài thành. Nơi này là thành trì phàm nhân, tu chân giả thông thường không rêu rao, ra ngoài thành mới phi độn, tuy rằng không hề hạ cấp chế phi hành, nhưng tu sĩ tại thành trì phàm nhân bình thường đều tuân thủ quy định này!
Tên khất cái không chậm không nhanh buộc hồ lô ngang hông, bước ra ngoài Quần Tiên Lâu, con mắt nhìn cũng không nhìn nam tử:

- Không có hứng thú!

Nói xong, người đã ra khỏi Quần Tiên Lâu.
Thần sắc trong mắt các tu sĩ trong tửu lâu khác nhau, tục tục tính tiền, rất nhanh toàn bộ Quần Tiên Lâu đã trống rỗn, ngoại trừ chưởng quỹ và gã tiểu nhị, không còn bất cứ người nào khác, bao gồm cả tu sĩ Bồi Nguyên kỳ của Tề Vân Tông kia.
Cước bộ của Cổ Thần cực nhanh, chốc lát đã ra khỏi thành, sau khi ra khỏi thành, một bước vượt qua mấy trượng, chỉ vài hơi thở đã rời khỏi thành Bột Nguyên nghìn trượng, tiến vào rừng nút, nơi này đã không còn người ở, đang định phi độn, một thanh âm từ phía sau truyền đến.

- Huynh đệ… Nguyên lai ngươi còn chưa đi!

Cổ Thần xoay người nhìn lại, gã khất cái vừa rồi đang ở phía sau chừng hơn mười trượng, đi về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.