Tên khất cái chân đạp mây trắng, hai tay khoang trước ngực, đứng phía trước Cổ Thần nghìn trượng.
Không cần bất cứ pháp bảo nào đã có thể đứng giữa hư không, quả nhiên là cường giả Độ Hư cảnh.
Cổ Thần dừng phi độn, không hề sử dụng Phong Ảnh Độn trực tiếp bỏ chạy, trước mặt cường giả Độ Hư cảnh, Phong Ảnh Độn không hề có một chút tác dụng nào, khoảng cách nghìn dặm cũng có thể đuổi theo một cách đơn giản, trốn được trăm dặm thì tên khất cái chỉ cần năm bước đã đuổi kịp rồi.
Trong mắt Mông Tiên Âm lộ vẻ kinh ngạc, cường giả Độ Hư cảnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, so với tứ đại đế quân trung thổ còn lợi hại hơn rất nhiều. Mông gia chỉ có tổ tiên mới xuất hiện qua cường giả Độ Hư cảnh, hôm nay dĩ nhiên nhìn thấy một cường giả Độ Hư cảnh trước mắt, sao có thể không sợ hãi?
Tuy rằng Cổ Thần kiêng kỵ cường giả Độ Hư cảnh, thế nhưng hắn đã nhìn thấy qua không ít, như Khổng Tước vương, Hắc Xà vương, còn có Ngô Tinh sống quá vạn dặm! Trong lòng hắn đã sớm suy đoán được tên khất cái này là cường giả Độ Hư cảnh. Hôm nay nhìn thấy cũng không có bao nhiêu khiếp sợ!
- Tiền bối chờ ta ở đây, không biết là vì sao?
Cổ Thần ôm quyền nói, trước mặt cường giả Độ Hư cảnh, bảo trì một phần tôn kính là cần thiết.
- Ngươi mời ta uống rượu, chúng ta là huynh đệ, gọi cái gì tiền bối với không tiền bối? Ngươi không cần phải sợ hãi, ta không phải tới tìm ngươi gây phiền phức, từ lúc ngươi tới Đại Mông ta vẫn đi theo bên cạnh ngươi là bởi vì có một người nhờ vả, muốn ta bảo hộ ngươi chu toàn, kết quả ta phát hiện ngươi căn bản không cần phải bảo hộ. Mỗi lần mặc kệ nguy hiểm to lớn tới mức nào ngươi cũng có thể tự mình giải quyết. Cổ huynh đệ, năm nay ngươi mới mười tám tuổi đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh, đồng thời thời điểm độ lôi kiếm không bị thương không nói, cư nhiên còn có thể đột phá tu vi? Điểm này quả thực khiến ta vô cùng khiếp sợ. Không tới trăm năm, ta nghĩ Cổ huynh đệ có thể bước vào Độ Hư cảnh, trở thành tu sĩ bước vào Độ Hư cảnh sớm nhất vạn trăm trở lại đây!
Tên khất cái chân thành nói.
Mỗi một lần tên khất cái xuất hiện bên cạnh Cổ Thần, dĩ nhiên là bảo vệ hắn? Cổ Thần hỏi:
- Đạo hữu nhận người phương nào nhờ vả?
Có thể mời một cường giả Độ Hư bí cảnh, trong đầu Cổ Thần suy nghĩ, ngoại trừ đại ca Ngô Tinh thực sự không còn người nào khác có năng lực như vậy!
Tên khất cái mỉm cười nói:
- Hắn tên là Ngô Tinh, Cổ huynh đệ nhất định nhớ rõ hắn.
Trên mặt Cổ Thần giật mình, quả nhiên là Ngô Tinh, hai năm không gặp, không biết hai năm nay Ngô Tinh đi nơi nào? Nhân vật giống như hắn giậm chân một cái toàn bộ Cổ Hoang phải rung động vài lần, thế nhưng hai năm qua lại không hề nghe được bất cứ tin tức nào về hắn.
- Nguyên lai đạo hữu là bằng hữu của Ngô Tinh đại ca, lúc trước Cổ Thần không biết, xin đừng trách móc!
Cổ Thần ôm quyền, hơi khom người, áy náy nói.
Cái tên Ngô Tinh thiên hạ không có bao nhiêu người biết, biết được Ngô Tinh và Cổ Thần có quan hệ lại càng ít hơn. Nếu như người này nói ra cái tên Ngô Tinh, cũng biết được quan hệ giữa Ngô Tinh và Cổ Thần, tự nhiên chính là bằng hữu của Ngô Tinh chứ không phải địch nhân!
- Ta không sớm nói rõ với ngươi là không muốn cho ngươi tại thời điểm nguy hiểm tồn tại ý niệm mượn lực lượng của ta, như vậy đối với tăng trưởng tu vi không có lợi!
Tên khất cái nói:
- Ta họ Long, tên Vô Hối, chúng ta lấy huynh đệ tương xứng, không cần phải gọi đạo hữu khách khí như vậy!
Họ Long? Long Vô Hối? Nhân tộc không có đại gia tộc họ Long nào, trái lại yêu tộc, họ Long và họ Ngao chính là hai họ lớn của Long tộc.
Ngô Tinh dạy Cổ Thần Nghịch Mệnh Hóa Long quyết có quan hệ rất lớn đối với long tộc, cho dù Long Vô Hối là tu sĩ Long tộc, Cổ Thần cũng không cảm thấy gì, thế nhưng thần tình của Mông Tiên Âm có chút biến hóa nhìn Long Vô Hối.
- Vậy ta gọi đạo hữu là Long huynh rồi!
Cổ Thần không phải người câu nệ, ngay cả Ngô Tinh vạn năm tuổi cũng có thể xưng huynh gọi đệ, nếu như vị cường giả Độ Hư cảnh này đã không muốn nói bối phận, sao Cổ Thần phải quan tâm?
Cổ Thần nói:
- Long huynh, không biết Ngô Tinh đại ca hiện đang ở nơi nào? Hai năm vừa qua chưa hề nghe được chút tin tức nào!
Long Vô Hối mỉm cười, nói:
- Hắn thần thông quảng đại, xuất quỷ nhập thần, ta cũng khó gặp, bất quá ngay hôm nay ta tới đây ngăn Cổ huynh đệ chính là Ngô Tinh dự đoán trước, đồng thời nhờ ta truyền lời dặn Cổ huynh đệ chờ bên bờ Lạc Thủy, hoặc hôm nay hoặc ngày mai hắn bỏ rơi một đại địch sẽ tới bờ Lạc Thủy này hội tụ với huynh đệ!
Mông Tiên Âm không biết Ngô Tinh là người phương nào, nghe xong không có phản ứng gì, Cổ Thần nghe xong lông tơ dựng đứng, thất kinh. Ngô Tinh là loại tu vi như thế nào? Nhân vật vạn năm trước có thể so với tồn tại chư tử đại tiên, hắn cư nhiên còn có một đại địch?
Lúc này cách đại hội luận võ Đế Đình Đại Mông còn hơn một tháng, Hư Tử Uyên tạm thời an toàn. Nếu như Ngô Tinh nhờ Long Vô Hối tới đây truyền tin, muốn gặp Cổ Thần tại bờ Lạc Thủy, khẳng định có có chuyện muốn nói. Ngô Tinh bị đại địch quấn thân, thời gian cũng tương đối khẩn cấp.
Hai năm không gặp Ngô Tinh, Cổ Thần quyết định dừng lại một vài ngày, Ngô Tinh nói qua, hắn sẽ hỗ trợ tìm kiếm phương pháp hóa giải huyền âm tuyệt mạch, hắn là hắn có tin tức gì mới cũng không chừng.
Cổ Thần, Mông Tiên Âm, Long Vô Hối tạm thời dừng lại bên bờ Lạc Thủy.
- Long đạo hữu, xin hỏi đạo hữu có phải là người của Long tộc?
Mông Tiên Âm đột nhiên nói.
Long Vô Hối gật đầu.
Mông Tiên Âm giật mình, nói:
- Xin hỏi đạo hữu có nhận thức một tu sĩ long tộc tên là Ngao Liệt? Hắn là thất thái tử Đông Hải long cung!
Thất thái tử Đông Hải long cung? Trong lòng Cổ Thần khẽ động, đó không phải là thất ca của tiểu long nữ Ngao Nhị Nhi hay sao?
Long Vô Hối lại gật đầu.
Trên mặt hai người Cổ Thần và Mông Tiên Âm đều lộ ra biểu tình hưng phấn, cùng kêu lên nói:
- Ngao Liệt ở đâu?
Nguyên nhân Mông Tiên Âm hỏi chính là bởi vì nghìn năm trước Mông Lạc Thủy yêu thái tử long tộc, chính là thất thái tử Ngao Liệt của Đông Hải, sau đó hai người chia lìa, Mông Lạc Thủy chờ đợi bên bờ Hoán Giang, cuối cùng hóa thành pho tượng cũng không đợi được Ngao Liệt trở về! Mông Tiên Âm thân là hậu nhân Mông gia, đương nhiên muốn biết người phụ lòng tổ tiên năm đó là do chết không thể trở về thực hiện ước hẹn hay là thực sự vong tình phụ nghĩa, phụ tình cảm của Mông Lạc Thủy.
Tính mệnh tu sĩ Long tộc rất dài, chỉ cần thành niên đã cần nghìn năm, vượt xa tu sĩ nhân tộc!
Nguyên nhân Cổ Thần hỏi lại là vì tiểu long nữ Ngao Nhị Nhi, nàng đã từng nói qua, trong mấy huynh trưởng chỉ có thất ca thực sự đối tốt với nàng, hiện tại Ngao Nhị Nhi bị mang về long cung, tiểu hòa thượng cũng đuổi theo Đông Hải, không biết hiện tại bọn họ ra sao? Nếu như có thể tìm được thất ca của tiểu long nữ, có thể nhờ hắn trở về trợ giúp tiểu long nữ.
Ánh mắt Long Vô Hối quan sát hai người một chút, nói:
- Một nhân vật của nghìn năm trước, sao hai người lại có hứng thú đối với hắn như vậy?
- Hắn còn sống hay không?
Mông Tiên Âm hỏi.
Long Vô Hối lắc đầu, nói:
- Đã chết, đã chết một nghìn năm rồi!
- Thực sự đã chết…
Mông Tiên Âm thở dài một hơi, nói:
- Xem ra thủy tổ cô bà không chờ sai người.
- Ai! Đáng tiếc…
Cổ Thần thở dài một hơi.
Cổ Thần nói:
- Ta có một bằng hữ là cửu công chúa Đông Hải, tên Ngao Nhị Nhi, nàng vẫn luôn mong ngóng thất ca của nàng trở về!
- Nhị Nhi?
Long Vô Hối niệm một câu.
- Chẳng lẽ long huynh cũng nhận thức?
Cổ Thần hỏi.
Biểu tình Long Vô Hối đọng lại một hồi, tựa hồ đang hồi ức, rất lâu sau, nói:
- Nhận thức, thời điểm nhận thức nàng vẫn còn là một tiểu cô nương, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp lại rồi.
- Nàng hiện tại đã là một đại cô nương duyên dáng yêu kiều!
Cổ Thần nhìn con mắt Long Vô Hối nói:
- Chỉ tiếc, nàng bởi vì là cửu công chúa của Đông Hải, không thể làm chủ đối với tương lai của chính mình, Đông Long Vương cưỡng chế gả nàng cho thập tam thái tử băng long tộc Bắc Hải, tuy rằng nàng không muốn như cũng không có biện pháp, mấy vị ca ca của nàng không một ai nguyện ý trợ giúp! Ngược lại còn ép buộc nàng gả đi!
- Không thể làm chủ đối với tương lai của chính mình, thực đáng thương!
Hai mắt Mông Tiên Âm ửng đỏ, than nhẹ một câu, không biết nàng đang nói tiểu long nữ hay nói chính bản thân mình.
- Một đám súc sinh!
Long Vô Hối mắng.
- Nàng nói chỉ có thất ca của nàng mới nguyện ý trợ giúp, thế nhưng nàng và thất ca chia ly thật lâu rồi, đáng tiếc, thất thái tử Đông Hải Ngao Liệt từ nghìn năm trước đã chết!
Cổ Thần quan sát biến hóa biểu tình của Long Vô Hối.
Tiểu long nữ nói qua, thất ca của nàng tại thời điểm chấm dứt đại chiến tam tộc mới rời khỏi Đông Hải. Ngao Liệt là một tuyệt đại thiên tài trong mấy đại thái tử, lấy tư chất và tốc độ tu luyện cực nhanh của Ngao Liệt, đại chiến tam tộc kết thúc, một cao thủ như vậy sao có thể đơn giản chết đi?
Cổ Thần rất hoài nghi!
Trên mặt Long Vô Hối không hề có vẻ thống khổ hoặc thương tâm, hoặc biểu tình phẫn nộ Cổ Thần chờ mong. Hắn rất bình tĩnh, hỏi:
- Lúc nào nàng gả đi Bắc Hải?
- Hẳn là sáu tháng cuối năm năm sau!
Cổ Thần nói.
Cổ Thần rời khỏi Côn Ngô Bí Cảnh đã là cuối năm, khi đó Ngao Hoằng nói hai năm sau Ngao Nhị Nhi sẽ thành niên, gả nàng cho Bắc Hải, hai năm sau cuối năm tự nhiên chính là sáu tháng cuối năm sang năm.
- Còn hơn một năm!
Long Vô Hối thoáng suy tư một hồi, nói:
- Ta cùng với Ngao Liệt là bạn cũ, ta cũng coi Nhị Nhi như muội muội của mình. Nếu nàng đã không muốn, lúc xuất giá ta sẽ đại náo Bắc Hải, để Nhị Nhi tự mình quyết định!
Cổ Thần nói:
- Long huynh, đến lúc đó coi như tính thêm ta một phần, ta có một bằng hữu, không biết hắn còn sống hay chết. Nếu như còn sống trên trời, đến lúc đó hắn nhất định cũng tới gặp…
Ba người nói chuyện với nhau, tuy rằng Cổ Thần rất hoài nghi, thế nhưng Long Vô Hối lại không có nửa điểm hé lộ địa phương Cổ Thần nghĩ không bình thường, tựa hồ Ngao Liệt tại nghìn năm trước thực sự chết đi rồi.
Rất nhanh màn đem buông xuống, ba người tiến vào trạng thái nhập định. Một đêm không nói chuyện, đợi ánh dương quang từ phương đông mọc lên, ngày mới tới rồi.
Hiện nay Cổ Thần có thể tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết tầng thứ mười, tu luyện ban đem không chút lãnh phí thời gian.
Cổ Thần mở mắt ra, thấy Mông Tiên Âm và Long Vô Hối đều nhắm mắt cách đó không xa, còn đang trong nhập định.
Cổ Thần đứng dậy, nhìn ánh mặt trời mới mọc, thầm nghĩ ngày thứ hai rồi, hôm qua Ngô Tinh đại ca không tới, hôm nay hắn là sẽ xuất hiện.
Cổ Thần nhìn ánh sáng mặt trời, đột nhiên có một bàn tay vỗ vỗ vai Cổ Thần.
Mông Tiên Âm và Long Vô Hối còn đang nhập định, nơi này không còn người thứ ba, cánh tay này là của ai đây?
- Ngô Tinh đại ca, huynh đã tới rồi sao?
Cổ Thần không hề kinh hoàng, có thể vô thanh vô tức tới phía sau hắn, nếu như không phải cường giả Độ Hư cảnh, ai có thể làm được?
- Ha ha ha ha…
Một tiếng cười to từ phía sau truyền đến, không phải Ngô Tinh còn là ai!
Cổ Thần xoay người, nam tử trước mặt tuổi chừng hai mươi, bạch y tóc trắng, trải qua thời gian hai năm, vẻ tái nhợt trước kia đã trở thành hồng nhuận, nhưng vẫn trắng nõn, sáng bóng như ngọc.
- Cổ Thần! Mới ngắn ngủi hai năm không thấy, lão đệ dĩ nhiên đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh rồi, quả thực khiến ta cảm thấy ngoài dự liệu, ha ha…
Ngô Tinh hài lòng cười nói.
Trên mặt Cổ Thần hiện ra vẻ tươi cười hài long, nói:
- Ngô Tinh đại ca, hai năm không thấy, phong thái càng hơn xưa, ta cho rằng hai ngày nay khẳng định có thể nghe được tin tức kinh thiên động địa của đại ca, không nghĩ tới đại ca lại điệu thấp như vậy, hai năm vừa qua hoàn toàn không có tin tức gì.
- Thời gian hai năm qua, phía đông qua yêu vực, phía nam qua vu cương, phía bắc tới băng nguyên, phía tay đi sa mạc vô biên, đi khắp ngũ hoang tứ hải, đều là một ít địa phương ít có dấu chân, lão đệ tự nhiên không biết được tin tức về ta, ai, một đường đi đi về về, chỗ ở của bằng hữu đều thăm qua, toàn bộ người đi nhà trống, không còn một mảnh, một vạn năm Cổ Hoang đã xảy ra biến hóa quá mức to lớn!
Ngô Tinh vỗ vỗ vai Cổ Thần, một mặt hồi tưởng, một mặt cảm khái nói.
- Vậy sao đại ca biết ta tới Đại Mông? Nghe Long huynh nói gần đây đại ca một mực bị cường địch quấn chân, đến tột cùng là người nào có thể đối địch với đại ca?
Cổ Thần hăng hái bừng bừng hỏi.
Nhân vật có thể đối xứng với Ngô Tinh, Cổ Thần thực sự nghĩ không ra, bất luận là những cường giả Độ Hư cảnh mà Cổ Thần đã gặp như Long Vô Hối hay Hắc Xà Vương, Khổng Tước Vương, theo cảm giác của Cổ Thần, không có một người nào so thể so sánh với Ngô Tinh.
Chỉ có tại Hiên Viên đế trủng gặp được thi thể Cơ Thiên Không của Thánh Đình, thấy chữ khắc của Cơ Thiên Không lưu lại, cùng với thi thể bất diệt sau khi tử vong vạn năm vẫn bảo trì nguyên trạng, loại đại nhân vật đại năng thượng cổ như chư tử mới có thể so sánh với Ngô Tinh.
Ngô Tinh lắc đầu thở dài một hơi, nói:
- Ai… Nói ra thì lão đệ tới Đại Mông lần này cũng có chút quan hệ với ta, bất quá địch nhân kia có nói với lão đệ cũng vô ích, lão đệ biết được càng khó nghĩ, không bằng không nói!
Ngô Tinh không nói, trong lòng Cổ Thần tuy có ham muốn dò hỏi, thế nhưng cũng không tiện mở miệng.
Hai người đang nói chuyện, Mông Tiên Âm và Long Vô Hối đều tới.
- Ngô lão ca!
Long Vô Hối ôm quyền bắt chuyện.
Long Vô Hối chính là cường giả Độ Hư cảnh, thấy Long Vô Hối đối với Ngô Tinh cũng phải cung kính dị thường, Mông Tiên Âm tự nhiên biết được, người thanh niên bạch y tóc bạc nhìn như tuổi còn rất trẻ này vô cùng không đơn giản.
- Tiên Âm ra mắt tiền bối!
Mông Tiên Âm thi lễ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ta cùng với Cổ Thần lấy huynh đệ tương xứng, ngươi cũng như Cổ Thần đừng gọi ta là tiền bối gì đó, trực tiếp gọi là đại ca là được rồi, ha ha…
Ngô Tinh nói xong ha ha cười, vỗ mạnh vào vai Cổ Thần, nói:
- Hảo tiểu tử, bên người mỹ nữ không dứt a, hiện tại đầu mê thiên hô kia không ở bên cạnh, thay vào đó là một mỹ nhân băng sơn, ách, mê thiên hồ đâu?
- Nàng bị yêu tộc mang về Thiên Đình rồi!
Cổ Thần đúng sự thực nói.
- Thiên Đình?
Nhãn thần Ngô Tinh sáng lên, nói:
- Lão đệ đã tới Côn Ngô Bí Cảnh rồi?
Cổ Thần gật đầu, trong mi tâm bay ra một đoàn kim quang, một kim tháp chín tầng bay ra, cánh tay vừa nhấc, Như Ý Linh Lung bảo tháp rơi vào lòng bàn tay, Cổ Thần nói:
- Như Ý Linh Lung bảo tháp, ta đã lấy được trong Côn Ngô Bí Cảnh!
- Tốt tốt tốt…
Ngô Tinh hài lòng cười nói:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên lợi hại, ngay cả Linh Lung bảo tháp cũng bị ngươi đoạt được rồi, xem ra xác suất sư tỷ lão đệ được cứu đã tăng lên nhiều!
- Đại ca đã tìm được phương pháp giải trừ huyền âm huyệt mạch?
Nhãn thần Cổ Thần sáng ngời, thanh âm kích động.