Chân Tiên

Chương 382: Cổ Thần muốn lập uy





Mông Anh Hạo và Mông Anh Minh đồng thời bay lên cao, hạ xuống hai bên lôi dài dài rộng đều là hai nghìn trượng, đứng đối nhau cách nghìn trượng.
Cổ Thần đã làm tốt công tác chuẩn bị lên lôi đài, Mông Anh Minh và Mông Anh Hạo, một người tu vi Linh Anh trung kỳ, một người là Nguyên Thần sơ kỳ, cách hai cảnh giới, hoàn toàn là trên trời dưới đất, thắng bại phân biệt hầu như trong chớp mắt.
Quả nhiên, Mông Anh Hạo và Mông Anh Minh vừa mới lên lôi dài, Mông Anh Minh trợn tròn hai mắt tràn đầy lửa giận, đang định khai chiến, đột nhiên mi tâm Mông Anh Hạo chợt lóe, một bóng người thiểm điện lao ra, thân cao ba trượng, chính là nguyên thần.
Tu sĩ bước vào Mệnh Tuyền cảnh, Linh Anh kỳ linh hồn hóa anh, Đoạt Xá kỳ linh anh phát triển thành nguyên anh, cuối cùng sẽ biến thành kích cỡ như thân thể bình thường, Nguyên Thần kỳ nguyên anh đoạt phá quy tắc thiên địa, nguyên anh hóa thần, xưng là nguyên thần, giống như thần linh chi thần, bản thân có uy lực khó lượng, có thể phát triển vô hạn, nguyên thần lớn hơn một chút lại mạnh hơn một chút.
Nguyên thần của Mông Anh Hạo mới lớn ba trượng, chỉ là nguyên thần sơ kỳ, nguyên thần của Thánh Hoàng cao tới hơn ba nghìn trượng, giống như cả một ngọn núi khổng lồ, thực lực mạnh không thể dự đoán.
Linh hồn hóa anh chính là từ hư hóa thành thực, linh anh, nguyên anh đều biến thành thân thể huyết nhục, tuy rằng thực lực tăng mạnh, thế nhưng đã không còn thân thể hư huyễn, có thể bị pháp bảo thương tổn, thế nhưng từ nguyên anh hóa thần, nguyen thần giống như thần linh, sở hữu tính chất giống như linh hồn, không bị thực vật gây thương tích.
Chỉ có pháp bảo cấp bậc tiên bảo, ẩn chứa pháp tắc thiên địa mới có thể gây thương tích, tất cả pháp bảo dưới tiên bảo, ngoại trừ một số pháp bảo mang tính chất đặc thù ra, không thể thương tổn tới nguyên thần, vì vậy từ Đoạt Xá kỳ tới Nguyên Thần kỳ, tuy rằng pháp lực chỉ tăng trưởng vài lần mà thôi, nhưng thực lực cại khác nhau như trời và đất. Tất nhiên đối với đối thủ có tiên bảo ẩn chứa pháp tắc thương tổn nguyên thần thì khác biệt này sẽ rút ngắn lại.
Nguyên thần vừa ra, dưới Nguyên Thần kỳ, không gì địch nổi.
Mi tâm Mông Anh Minh bay ra một phi kiếm hàn băng tinh quang lập lòe, kiếm này vừa ra, nhiệt độ trong phương viên mấy nghìn trượng đột nhiên giảm xuống, hiển nhiên là một kiện bảo bối cực kỳ lợi hại.
Ngưng Băng Huyền Tinh kiếm, pháp bảo cực phẩm tiếng tăm lừng lẫy của đế quân Đại Mông, thời còn trẻ Thiên Nguyên đế quân đã từng sử dụng pháp bảo này. Tuy rằng Mông Anh Minh mới chỉ có tu vi Linh Anh trung kỳ, thế nhưng đủ sức ngang dọc Linh Anh kỳ rồi, đại cao thủ Đoạt Xá kỳ không có pháp bảo cực phẩm cũng không phải là đối thủ.
Thế nhưng Mông Anh Hạo không chỉ dừng lại ở tu vi Đoạt Xá kỳ, Hàn Băng Kiếm huyền tinh chợt lóe lướt qua, chém nguyên thần ba trượng thành hai đoạn, nguyên thân của Mông Anh Hạo tựa hồ không hề bất có bất cứ thương tổn gì, mũi kiếm lướt qua, hai nửa thân thể hợp lại làm một, trở thành một chỉnh thể duy nhất, trực tiếp bay tới trước mặt Mông Anh Minh.
Tuy rằng uy lực của Ngưng Băng Huyền Tinh kiếm không gì sánh được, nhưng không cách nào thương tổn tới nguyên thần.
Bàn tay to của nguyên thần Mông Anh Hạo giống như thiết trụ, đánh thẳng về phía Mông Anh Minh.
Một kiên pháp bảo giống như bạch ngọc từ trong mi tâm Mông Anh Minh bay ra, lóng lánh không gì sánh được, pháp bảo này tên là Hàn Cương Ngọc Bàn, cũng là một kiện pháp bảo cực phẩm lừng lẫy đế quân Đại Mông từng dùng.
Thế nhưng Mông Anh Minh mới chỉ có tu vi Linh Anh trung kỳ, pháp lực so sánh với Mông Anh Hạo giống như đom đóm so với mặt trăng, làm sao chống đỡ được công kích pháp lực cường đại không gì sánh được của Mông Anh Hạo.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng nổ vang, Mông Anh Minh và Hàn Cương Ngọc Bàn bị nguyên thần của Mông Anh Hạo tát một cái bay thẳng lên trời, trực tiếp vượt qua khoảng cách hơn nghìn trượng, toàn bộ lôi dài cũng chỉ dài hai nghìn trượng, Mông Anh Minh và Mông Anh Hạo đứng tại trung tâm lôi dài, đòn đánh này đã trực tiếp đẩy bật Mông Anh Minh ra khỏi lôi dài.
Cho dù có Hàn Cương Ngọc Bàn bảo hộ, Mông Anh Minh không bị thụ thương, thế nhưng hắn đã thất bại.
Nói thì trễ, diễn biến cực nhanh, từ khi Mông Anh Hạo xuất thủ đến lúc tát Mông Anh Minh bật khỏi lôi dài bất quá chỉ trong hai lần chớp mắt.
Nguyên thần của Mông Anh Hạo chuyển thành trảo, Ngưng Băng Huyền Tinh kiếm lập tức bị nắm trong tay, sau đó hắn mạnh mẽ ném đi, Ngưng Băng Huyền Tinh kiếm xẹt qua một đạo quang mang ánh sáng ngọc, trong sát na đã bay đi hơn nghìn trượng.
Mông Anh Minh vừa mới rơi xuống đất, chợt nghe thấy "vèo" một tiếng, cái cổ mát lạnh, Ngưng Băng Huyền Tinh kiếm cắm cách cái cổ hắn không đầy một tấc.
Chốc lát Mông Anh Hạo đã đánh bại được Mông Anh Minh, hét lớn một tiếng:

- Mặt hàng như vậy cũng dám tranh đoạt vị trí đế quân? Quả thực mất mặt xấu hổ!

Tuy rằng đã sớm có dự liệu Mông Anh Minh sẽ thua, thế nhưng mọi người thực sự không ngờ tới Mông Anh Minh lại vô dụng tới như vậy, bằng vào hai kiện pháp bảo cực phẩm Ngưng Băng Huyền Tinh kiếm và Hàn Cương Ngọc Bàn mà cũng không thể duy trì được một hiệp trước Mông Anh Hạo, trực tiếp bị một cát tát đánh văng khỏi lôi dài.
Trên mặt chúng tu sĩ Băng Thần Tông cảm thấy không ánh sáng.
Thành viên bên phía Mông Anh Hạo thì lớn tiếng quát tháo vang dội.
Đột nhiên, trên bầu trời chợt lóe điện quang, thành viên bên phía Mông Anh Hạo nhất thời dừng la lối, thành viên bên phía Băng Thần Tông nhất thời biến đổi thần tình chán chường, thay vào đó là ánh mắt hưng phấn.
Một đạo điện quang kia không phải ai khác, chính là Cổ Thần.
Mông Anh Hạo quyết đấu Cổ Sát Thần!
Một cao thủ tuyệt đỉnh đã bước vào Nguyên Thần kỳ, một người là đệ nhất thiên tài trung thổ thanh danh mới nổi, cuộc quyết đấu giữa hai người nhất thời hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, cả đám đều trừng lớn hai mắt, không muốn bỏ qua bất cứ một hình ảnh nhỏ nào.

- Mông Anh Hạo và Cổ Sát Thần, ai thắng ai thua?

- Luận tu vi, Mông Anh Hạo mạnh hơn, thế nhưng trên tay Cổ Sát Thần có một kiện tiên bảo vô thượng Như Ý Linh Lung bảo tháp, bảo bối này không phải pháp bảo cực phẩm có thể so sánh được, uy lực vô cùng, nếu Mông Anh Hạo không có tiên bảo cùng giai chống lại, sợ là không phải đối thủ của Cổ Sát Thần.


Chúng tu sĩ quan chiến trên thành tường bắt đầu nghị luận sôi nổi, mỗi người đều cho rằng tu vi của Mông Anh Hạo hơn xa Cổ Thần, thế nhưng lại phải thua dưới tiên bảo vô thượng Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Tuy rằng tu vi của Mông Anh Hạo hồn hậu, nhưng cũng không phải đệ tử trực hệ của Đại Mông, không có tiên bảo tốt nhất làm vũ khí, mọi người đều đặt hi vọng đánh bại Cổ Thần vào ba người Vu Đạo Tông, Hầu Quân Cực, A Cưu La vương, ba người này có địa vị cực cao, trên người khẳng định có tiên bảo hộ thể, có thể chiến thắng được Cổ Thần.
Trong suy nghĩ của mọi người, danh tiếng của Cổ Thần tuy vang, thế nhưng tiên bảo vô thượng như Như Ý Linh Lung bảo tháp không thể thiếu, trên thực tế đích xác như vậy, nếu như không có Như Ý Linh Lung bảo tháp, Cổ Thần không thể một lần giết chết 34 vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, không thể trấn áp được Thái Hư Tiên Đỉnh, quăng đập Tàng Thiên Cơ như chó chết.
Bất quá Cổ Thần mở miệng nói một câu lại khiến tất cả cao thủ Mệnh Tuyền cảnh tại hiện trường phải chấn kinh.
Thiểm Thiên Phong Dực vừa thu lại, Cổ Thần hạ xuống trước mặt Mông Anh Hạo cách mấy trăm trượng, hai tay chắp sau lưng, nói:

- Mông Anh Hạo, đối phó với ngươi, ta không cần sử dụng bất cứ pháp bảo nào!

Không cần sử dụng bất cứ pháp bảo nào!
Chúng tu sĩ nghe xong, sao có thể không khiếp sợ, bọn họ cho rằng chỗ dựa lớn nhất của Cổ Thần chính là pháp bảo, nếu như không thể dùng pháp bảo, vậy trăm triệu lần không phải đối thủ của Mông Anh Hạo.
Linh Anh trung kỳ đấu với Nguyên Thần sơ kỳ, kết cục của Mông Anh Minh vừa rồi đã chứng minh được sự khác biệt giữa hai cảnh giới, đồng thời Mông Anh Minh còn sử dụng hai kiện pháp bảo cực phẩm, nhưng không duy trì nổi hai cái chớp mắt.
Cổ Thần cũng chỉ có tu vi Linh Anh trung kỳ, lại dám phát ngôn bừa bãi không cần sử dụng bất cứ pháp bảo nào là có thể đánh bại được Mông Anh Hạo, chúng tu sĩ nghe vậy, nhìn về phía Cổ Thần, trong ánh mắt hiện rõ biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
Cổ Thần muốn chính là hiệu quả này, hôm nay thay Mông Tiên Âm xuất chiến, muốn không phải là điệu thấp, mà là cường thế, cường thế, lại cường thế!
Tuy rằng biểu hiện bên ngoài rất nhiều người cam chịu để Mông Tiên âm tham gia đại hội luận võ đoạt đế, nhưng trên thực tế, trong lòng tuyệt không nhận thức như vậy, nếu Mông Tiên Âm thực sự lên làm đế quân, khẳng định sẽ bị rất nhiều người phản đối hoặc tối hoặc sáng.
Vì vậy cần phải cường thế tuyệt đối, để tất cả mọi người phải phục, không dám có bất cứ dị nghị nào.
Sử dụng pháp bảo, tuy rằng có thể dễ dàng chiến thắng được Mông Anh Hạo, thế nhưng điều này nằm trong dự liệu của chúng tu sĩ, cho dù thắng cũng không thể tạo thành bao nhiêu chấn nhiếp!
Duy chỉ khi trong tình huống chúng tu sĩ cho rằng không có khả năng, đánh bại Mông Anh Hạo, bọn họ mới có thể kinh ngạc, mới có thể khiếp sợ, mới có thể sợ hãi, mới có thể thu được hiệu quả chấn nhiếp lớn nhất.
Chúng tu sĩ còn đang trong khiếp sợ, Mông Anh Hạo cuồng ngạo cười lớn:

- Cổ Thần, uổng cho ngươi vang danh thiên hạ cái tên Cổ Sát Thần, theo ta thấy, ngươi chỉ là một kẻ cuồng vọng, không biết trời cao đất rộng!

- Xem ra Cổ Sát Thần đánh bại Tàng Thiên Cơ, lòng tin tăng mạnh, tự cho là thiên hạ vô địch rồi, đích thực là quá cuồng vọng!

Một gã cao thủ Băng Thần Tông nói.

- Thực sự là kiêu ngạo, không dùng pháp bảo, làm sao là đối thủ của Mông Anh Hạo, hắn quả thực chính là muốn chết!

Một gã cao thủ chi thứ Mông gia đối với lời nói của Cổ Thần vô cùng phẫn nộ.

- Ta là kẻ cuồng vọng cũng tốt, không biết trời cao đất rộng cũng được! Mông Anh Hạo, cũng không phải là ta xem thường ngươi, mà là ngươi chỉ có bổn sự này, ta muốn đánh bại ngươi giống như lấy đồ trong túi, rất dễ dàng!

Cổ Thần nhìn Mông Anh Minh, trong mắt mơ hồ có một tia coi thường.
Đối với biểu hiện của Cổ Thần, trong đầu Mông Tiên Âm có điểm đầy sương mù, không biết vì sao Cổ Thần lại không giống như bình thường, không chững chạc như trước, bất quá thiên tư của nàng thông tuệ, chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu được.
Tuy Mông Tiên Âm là nữ nhi của đế quân, nhưng chung quy là nữ tử, đồng thời tuổi còn rất trẻ, tu vi còn chưa bước vào Mệnh Tuyền cảnh, Cổ Thần là người ngoài, đồng thời còn đến từ Hư Thiên Tông.
Hai điều này so sánh với những người khác mà nói hoàn toàn đứng tại vị trí yếu thế, nếu như không lập uy, làm sao có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục?
Mông Anh Hạo đường đường là cao thủ Nguyên Thần kỳ, ngoại trừ mấy lão bất tử Mông gia, hắn thực là đệ nhất nhân của Mông gia, dĩ nhiên bị Cổ Thần coi thường như vậy, một kích của Cổ Thần, nhất thời trúng đích, đã có chút hiển lộ máu tươi.
Mông Anh Hạo âm lệ nói:

- Tiểu nhân cuồng vọng, chỉ biết tranh miệng lưỡi lợi hại, có giỏi thì đừng dùng pháp bảo tiếp ta một chưởng!

Nói xong, không khí không gió tự động, một đạo cự ảnh phá không vọt tới, chính là nguyên thần của Mông Anh Minh.
Uy lực của Như Ý Linh Lung bảo tháp vô cùng, trong lòng Mông Anh Hạo cũng có vài phần sợ hãi, tuy rằng Cổ Thần mở miệng nói không cần pháp bảo, thế nhưng hắn lại không dám phớt lờ, tuy rằng một câu nói ngăn chặn Cổ Thần, nhưng vẫn cẩn thận như trước.
Thế nhưng, tiến tới gần Cổ Thần, Cổ Thần vẫn đứng nguyên một chỗ, không chút động đậy, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt Mông Anh Hạo.

- Thực sự là muốn chết!

Trong lòng Mông Anh Hạo giận dữ, rất nhanh nguyên thần đã tới trước mặt Cổ Thần, bàn tay to lớn lập tức tát ngang về phía Cổ Thần.
Khóe miệng Cổ Thần vừa vểnh, chưởng phải nhấc lên, liền phách một chưởng nghênh tiếp, quát lớn:

- Một chưởng ngươi cũng không tiếp được.

Hai chưởng cấp tốc va chạm một chỗ, ngay trong nháy mắt này, lòng bàn tay Cổ Thần mơ hồ lóe lên quang mang, Trấn Minh Ngọc Bi mơ hồ hiện lên trong lòng bàn tay, lúc này hai chưởng va chạm, không có bất cứ kẻ nào nhìn thấy bàn tay Cổ Thần có chút biến hóa.

- A…

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, nguyên thần của Mông Anh Hạo như thiểm điện vọt trở về thân thể, giống như bị trúng thương tổn chí mạng.
Trấn Minh Ngọc Bi là gì? Khắc tinh của nguyên thần quỷ hồn thiên hạ, một khi quang mang chiếu ra, linh hôn của tu sĩ Thần Hải cảnh lập tức bị diệt, linh anh, nguyên anh của tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng phải hóa thành hư vô, cho dù Nguyên Thần cũng khó thoát chết.
Tu sĩ Nguyên Thần kỳ nguyên thần xuất khiếu, đối phó với tu sĩ dưới Nguyên Thần kỳ hầu như đứng ở thế bất bại, ngoại trừ pháp bảo đặc thù có thể thương tổn tới nguyên thần, cho dù số lượng nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Thế nhưng, nguyên thần của Mông Anh Hạo xuất khiếu đối phó với Cổ Thần quả thực chính là muốn chết, không, đây hoàn toàn là muốn chết, Trấn Minh Ngọc Bi vừa ra, nguyên thần quỷ hồn nào có thể ngăn cản?
Cổ Thần ẩn Trấn Minh Ngọc Bi trong tay, chỉ lộ ra một chút, để nguyên thần của Mông Anh Hạo bị thương, nếu như hoàn toàn tế ra Trấn Minh Ngọc Bi, nhát mắt có thể khiến nguyên thần của Mông Anh Hạo hóa thành hư vô, hôi phi yên diệt.
Bất quá Cổ Thần và Mông Anh Hạo không thù không oán, thứ hai lúc này trợ giúp Mông Tiên Âm tranh đoạt vị trí đế quân, nếu như giết chết Mông Anh Hạo, vậy không cần phải tỷ thí tiếp nữa, sợ là Cổ Thần phải lập tức đối mặt với hơn trăm vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh cùng vây công. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Cổ Thần nắm chặt, chỉ để Trấn Minh Ngọc Bi hơi lộ ra một chút, thế nhưng vẫn đủ khiến nguyên thần của Mông Anh Minh thụ thương.
Có Trấn Minh Ngọc Bi nơi tay, ai dám nguyên anh, nguyên thần xuất khiếu trước mặt Cổ Thần, đó chính là muốn chết!
Nguyên thần của Mông Anh Hạo thối lui cực nhanh, giống như thiểm điện, trong sát na liền xẹt qua khoảng cách mấy trăm trượng, tiến vào trong mi tâm thân thể.
Quang mang Thiểm Thiên Phong Dực phía sau lưng Cổ Thần đột nhiên bùng phát, biến dài tới trăm trượng, mạnh mẽ vỗ một cái, nguyên thần của Mông Anh Minh vừa tiến vào thân thể, thân thể của Cổ Thần đã xuất hiện ngay trước mặt Mông Anh Hạo, Kim Cương Thần Quyền đánh ra.
Mông Anh Hạo làm sao có thể nghĩ được tốc độ của Cổ Thần nhanh như vậy? Còn chưa kịp phản ứng, nắm tay đủ sức khai sơn phá thạch của Cổ Thần đã oanh kích vào ngực hắn.
Tiếng kêu thảm thiết của nguyên thần chưa dứt, tiếng kêu thảm thiết của thân thể vang lên, thân thể Mông Ngưng Băng giống như đạn pháo phóng lên cao, lực lượng thân thể của Cổ Thần ngay cả đại cao thủ Đoạt Xá kỳ cũng không thể so sánh được, khuynh hết toàn lực đánh ra một quyền, lực đạo mãnh liệt như thế nào?
Mông Anh Hạo bị Cổ Thần đánh bay lên trời gần nghìn trượng, cuối cùng xẹt qua một đường vòng cung đường kính hơn ba nghìn trượng mới rơi xuống đấy, rời khỏi phạm vi lôi dài, nặng nề nga xuống Bình Nguyên Đế Đô.
Nói thì chậm, khi đó diễn biến cực nhanh, từ lúc Mông Anh Hạo dùng nguyên thần phát động công kích đối với Cổ Thần, đến khi nguyên thần bị thương, Cổ Thần phản kích, Mông Anh Hạo bị đánh bay ra xa hơn ba nghìn trượng, rơi xuống Bình Nguyên Đế Đô, tổng cộng thời gian không vượt qua hai lần nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.