Ánh mắt Đông Long Vương từ đầu tới cuối thủy chung không liếc qua nhìn về phía đám tu sĩ long tộc, mà lẳng lặng rơi vào người Cổ Thần và Phạm Âm.
Cổ Thần và Phạm Âm cách xa nhau hơn mười trượng, mặt đất bốn phía xung quanh hai người đều xuất hiện lỗ thủng lớn, hơn mười trượng gần hai người càng xuất hiện vết nứt nẻ như mạng nhện. Thế nhưng trong hai người một người có Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ thập trọng hộ thể, lại hóa thân thành kim long, một người tu luyện Ngũ Chuyển Kim Cương Bất Diệt Thần Thể, là bí pháp vô thượng phật môn, so với la hán kim thân càng mạnh hơn một tầng, có thể coi như bí thuật tu luyện thân thể mạnh nhất thiên hạ.
Quyền cương của Đông Long Vương chỉ là tiện tay một kích, đã bị Thiên Vương Vấn Thiên thuật và Côn Ngô Tiên Kiếm lần lượt công kích, uy lực đã yếu hơn phân nửa, mặc dù hai người bị đánh rơi xuống mặt đất, nhưng cũng chưa thụ thương.
Bất quá, mặc dù hai người chưa thụ thương, nhưng lúc này đối mặt với ánh mắt của Đông Long Vương cũng giống như mũi châm lạnh lẽo, chỉ cảm thấy ngay cả thiên địa cũng không dung nạp chính mình, sản sinh một loại cảm giác cực kỳ cô lập.
Cổ Thần và Phạm Âm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ trầm trọng.
Đông Long Vương là hạng thân phận như thế nào? Dĩ nhiên đích thân tới Bắc Hải, điều này quả thực Cổ Thần và Phạm Âm không ngờ tới, càng nghĩ không ra chính là Bắc Hải rộng lớn vô biên như vậy, Đông Long Vương dĩ nhiên cách không xa.
Lẽ nào Đông Long Vương một mực âm thầm hộ tống đội ngũ long tộc? Làm một cường giả Độ Hư cảnh, làm như vậy tựa hồ có loại cảm giác ăn no không có chuyện gì làm, Cổ Thần thực sự khó mà tin được.
Đông Long Vương nhìn chằm chằm vào hai người, cơn lốc kinh thiên qua đi đó là yên tĩnh tới cực độ. Đông Long Vương không mở miệng, chúng tu sĩ long tộc cũng không hề nói câu nào, ngay cả hô hấp cũng khống chế ở mức nhỏ nhất, khó có thể nghe thấy.
Đối mặt với yêu vương đại danh lừng lẫy nghìn năm trước, Cổ Thần và Phạm Âm cũng không có đề tài chủ động mở miệng nói chuyện.
Chiếu theo tình cảnh của hai người hiện tại, hai người và Đông Long Vương khẳnh định có quan hệ đối địch, hai người tựa nhiên sẽ không kiêu ngạo tới mức đến đối mặt với một vị yêu vương còn vung tay múa chân.
Qua một lát, ánh mắt Đông Long Vương thu hồi lại từ trên thân thể hai người, mở miệng nói:
- Hai tiểu bối Mệnh Tuyền cảnh dĩ nhiên có thể tiếp được một quyền của ta, hắc hắc… Không tồi không tồi, một người tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp, cộng thêm bí thuật hóa long, một người tu luyện thần thông vô thượng phật môn Ngũ Chuyển Kim Cương Bất Diệt thần thể, hai người các ngươi đều có một kiện tiên bảo vô thượng, không tồi, quả nhiên có bản lĩnh, có tư cách tiếp ta một quyền.
Cổ Thần và Phạm Âm nhìn thoáng qua, không có ý tứ mở miệng đáp lời, hai người tới nơi này chỉ một mục đích cứu tiểu long nữ ra ngoài, đưa tiểu long nữ gả tới Bắc Hải chính là như ý tứ của Đông Long Vương, mở miện với hắn căn bản không hề có ý nghĩa.
Tình huống hiện tại, không phải là vấn đề hai người có thể cứu được tiểu long nữ hay không, mà là vấn đề làm sao bảo vệ được tính mạng dưới tay Đông Long Vương.
Hai người không có khả năng hướng về phía Đông Long Vương cầu xin tha thứ, cũng không có khả năng hướng về phía Đông Long Vương nói những lời không hay, chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Đối mặt với một yêu vương, tu vi của hai người thực sự quá mức yếu đuối, thậm chí ngay cả ý niệm đánh lén trong đầu sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, đều hoàn toàn bỏ đi.
Đông Long Vương chỉ tiện tay đánh một quyền đã khiến hai người phải lấy ra toàn bộ thực lực và pháp bảo mới khó khăn lắm ngăn cản được, đồng thời không bị thụ thương, nếu là Đông Long Vương toàn lực đánh ra một kích, hai người sợ rằng trong nháy mắt thần hình câu diệt.
Đông Long Vương nói xong, ánh mắt lại rơi vào người Cổ Thần, hỏi:
- Ngươi là Cổ Sát Thần?
Cổ Thần gật đầu.
Đông Long Vương mỉm cười với Cổ Thần, nói:
- Ta đã từng nghe nói qua danh tiếng của ngươi, trong tưởng tượng của ta còn mạnh mẽ hơn nhiều, tốt, tốt…
Nhìn bộ dáng tươi cười của Đông Long Vương, tựa hồ đối với Cổ Thần vô cùng thân mật, nhưng trong lòng Cổ Thần mười phần sáng tỏ, kỳ thực không phải, vừa rồi chưởng ấn của Đông Long Vương hóa quyền cương, tuy rằng chỉ là tiện tay đánh một kích, nhưng cũng ẩn chứa sát ý cực kỳ mạnh mẽ, đối với hai tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, một quyền kia hoàn toàn có thể nói là công kích trí mạng, một quyền đánh xuống, cao thủ Mệnh Tuyền cảnh bị diệt sát một đống lớn.
Đông Long Vương đối với Cổ Thần thân mật, đối với tu vi của hắn có tán thưởng chính là vì vượt qua được một quyền kia, nhưng nếu thất bại, cái giá phải trả chính là Cổ Thần bỏ mạng.
Đông Long Vương cười cười, ánh mắt lại rơi vào người Phạm Âm, nụ cười lập tức ngừng lại, khuôn mặt hóa thành uy nghiêm, quát lớn:
- Ngươi chính là tên tặc hòa thượng tên gọi Mao Vinh?
Phạm Âm gật đầu.
Nhãn thần Đông Long Vương lạnh lùng, nói:
- Khá lắm tiện hòa thượng, dĩ nhiên dám câu dẫn nữ nhi của bản vương? Hôm nay để cho ngươi chết không tử tế được.
Khuôn mặt Phạm Âm nghiêm túc, lớn tiếng nói:
- Ta và tiểu long nữ là tình yêu chân thực, ngươi thân là phụ thân lại đối xử với nữ nhi của mình như vậy, biết rõ tiểu long nữ không muốn gả đi Băc Hải còn mạnh mẽ bức bách nàng xuất giá, có câu nói hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi không để ý tới nữ nhi, thực sự ngoan độc như vậy?
Đối mặt với quát hỏi của Phạm Âm, Đông Long Vương bất động, lạnh lùng nói:
- Ngoan độc? Ngươi một con ngốc lư đần độn sao biết được chí khí hoành đồ, lòng mang bá nghiệp của bản vương? Có thể thành tựu công tích đỉnh phong phải có một trái tim cứng rắn, sao có thể câu nệ nhi nữ tình trường? Ngươi đã cho rằng ta ngoan độc, ta sẽ để cho ngươi biế
Nói xong, ánh mắt Đông Long Vương rơi vào người Cổ Thần, hỏi:
- Hôm nay hai người các ngươi hẳn phải chết không cần nghi ngờ, nhưng trên người ngươi có dòng máu long tộc, bản vương có thể cho ngươi một cơ hội, thuần phục ta, tha chết cho ngươi, thế nào?
Cổ Thần nhìn Đông Long Vương, cũng không nói chuyện.
Đông Long Vương cũng không hề cho Cổ Thần cơ hội nói chuyện, nó xong chỉ một ngón tay về phía Phạm Âm, nói:
- Tiện hòa htuwongj này không phải đối thủ của ngươi, làm thịt tên tiện hòa thượng này cho ta, chậm rãi dằn vặt hắn cho tới chết, bản vương sẽ tha cho ngươi một mạng, cho ngươi trở thành một thành viên long tộc, theo bản vương cùng nhau thành lập công tích vĩ đại, thành tựu một phen hoành đồ bá nghiệp, theo bản vương, có thể cho ngươi bước lên đỉnh cao thiên hạ… Đi, giết tên tiện hòa thượng này cho ta!
Trong con mắt của hắn, Cổ Thần và Phạm Âm giống như hai con kiến nhỏ, hắn có thể tùy ý đơn giản bóp chết, có thể cho Cổ Thần cơ hội giữ lại mạng sống chính là ban ân vô cùng to lớn, Cổ Thần không có khả năng không nhận.
Đông Long Vương trở thành long vương Đông Hải đã mấy nghìn năm, làm bá chủ Đông Hải vô biên vô hạn, từ trước tới nay là ngôn xuất như lệnh, cao cao tại thượng, không có người nào dám can đảm không nhận.
Đối mặt với Cổ Thần tự nhiên cũng là vung tay múa chân, giống như sai bảo một tên hạ nhân hèn mọn.
Cổ Thần lẳng lặng nhìn Đông Long Vương, lắc đầu.
- Hử?
Đông Long Vương nhướng mày, quát lớn:
- Thế nào, ngươi không muốn?
Cổ Thần gật đầu, rõ ràng niệm ra ba chữ:
- Bất khả năng! (Không có khả năng)
Khuất phục Đông Long Vương, đối với Cổ Thần mà nói điều này căn bản là chuyện không có khả năng
Giết bằng hữu để đổi lấy tính mệnh của bản thân, đối với Cổ Thần mà nói, điều này càng thêm không có khả năng!
Một cỗ cảm giác từ Chiến Thần Lệnh trước ngực truyền vào cơ thể, tâm niệm Cổ Thần khẽ động, Chiến Thần Lệnh trước ngực bắt đầu hơi rung động.
- Nếu như thực sự muốn đánh một trận, Chiến Thần Lệnh, hi vọng của ta tất cả đều đặt hết lên người ngươi rồi, ta cũng không biết ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, nhưng ta tình nguyện đứng chết mà không nguyện sống quỳ, sống hay chết, lúc này đây nhìn biểu hiện của ngươi rồi, ngươi nghìn vạn lần đừng khiến ta phải thất vọng!
Trong lòng Cổ Thần yên lặng thì thầm.
Con bài chưa lật lớn nhất của hắn chính là Chiến Thần Lệnh.
Hắn từng tận mắt nhìn thấy ma tu Tà Băng Tông sử dụng Chiến Thần Lệnh phóng ra hỏa diễm, trong sát na đã thiêu đốt Tàng Truy Dương thành hư vô.
Chỉ là một đoàn hỏa diễm, vừa mới tiếp túc, toàn bộ thân thể của Tàng Truy Dương trong nháy mắt hóa thành hư vô.
Tuy rằng Tàng Truy Dương chỉ là một tu sĩ Trúc Thai kỳ, thế nhưng hỏa diễm do Chiến Thần Lệnh phóng ra, tốc độ đốt cháy cũng quá mức nhanh chóng đi.
Cổ Thần từng găp qua hỏa diễm pháp tắc do chư tử thủ cảo phát ra, thế nhưng trong lòng Cổ Thần cảm giác, một đoàn hỏa diễm nho nhỏ Chiến Thần Lệnh từng phóng ra kia càng thêm kinh khủng hơn nhiều.
Cổ Thần có thể khẳn định, cao thủ Mệnh Tuyền cảnh tuyệt đối không thể đỡ được công kích từ Chiến Thần Lệnh.
Thế nhưng, cường giả Độ Hư cảnh có thể ngăn cản được hay không, trong lòng Cổ Thần cũng không rõ ràng cho lắm, hắn không hề bước vào Độ Hư cảnh, không có biện pháp phán đoán được cường giả Độ Hư cảnh mạnh yếu tới mức nào.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Nếu không thỏa hiệp, vậy chỉ có thể đánh một trận.
Điều duy nhất Cổ Thần muốn làm chính là để Đông Long Vương khinh địch, sau đó thần không biết quỷ không hay sử dụng Chiến Thần Lệnh, nhìn xem có thể tạo thành hiệu quả một kích?
Bất quá, Chiến Thần Lệnh vừa ra, Cổ Thần nhất định phải đại khai sát giới, nhất định phải giết chết toàn bộ tu sĩ long tộc ở đây, một người cũng không để lại.
Cổ Thần không phải là người dễ giết chóc, thế nhưng cũng là hạng người quyết đoán, một khi đã mở sát giới, cho dù là máu chảy thành sông, thây chất thành núi cũng không thể ngăn cản.
- Ngươi đây là muốn chết!
Thanh âm Đông Long Vương phát lạnh, tức giận nổi lên.
Cổ Thần khẽ cười một tiếng, nói:
- Đông Long Vương, ngươi bất quá chỉ là một con ếch dưới đáy biển mà thôi, không biết thiên hạ to lớn tới mức nào? Không nói là toàn bộ Cổ Hoang, chỉ cần long tộc đã là cường giả xuất hiện tầng tầng, chỉ bằng ngươi cũng dám vọng tưởng noi theo long hoàng thượng cổ, nhất thống long tộc? Theo ta được biết, long tộc chí ít có hai vị cường giả Độ Hư cảnh, vu vi đều cao hơn ngươi, ngươi cũng chỉ có thể dương oai trước mặt tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà thôi, thu một thế lực nho nhỏ mà cũng phải dứt bỏ nữ nhi của mình, băng long tộc là ngươi dùng nữ nhi mua về, bằng vào tâm lý này cũng dám xằng bậy xưng nhất thống long tộc? Thực sự là không biết trời cao đất rộng, Đông Long Vương, không phải là Cổ mỗ xem thường ngươi, mà ngươi thực sự không phải đại nhân, chỉ là một bãi rỉ nát, vĩnh viễn không có khả năng ngẩng đầu lên, vĩnh viễn không có khả năng điêu khắc thành tài, noi theo long hoàng, nhất thống long tộc? Ha ha ha ha… Lời nói như vậy mà lại xuất phát từ miệng Đông Long Vương ngươi, thực sự làm trò cho người thiên hạ, bị người chế nhạo!
Cổ Thần tuy nói coi thường, nhưng thực tế thần tình chăm chú, thần thức luôn luôn tụ tập tại Chiến Thần Lệnh, cố ý thôi động Chiến Thần Lệnh, tìm kiếm cơ hội xuất kích.
- A… Cẩu tặng muốn chết…
Quả nhiên, Đông Long Vương nghe Cổ Thần nói như vậy, nhất thời nổi giận lôi đình, trong sát na hai mắt trở nên đỏ bừng, lửa giận công tâm, hoàn toàn mất đi lý trí.
Hắn đường đường là Đông Long Vương, xưng bá Đông Hải mấy nghìn năm, nghìn năm trước càng từng tham dự đại chiến tam tộc, bằng vào thực lực mạnh mẽ, tại cuộc chiến tam tộc nguy hiểm cùng cực bảo vệ được tính mệnh, tại hậu thế tạo thành một truyền thuyết.
Cổ Thần dĩ nhiên mắng hắn là một con ếch ngồi dưới đáy Đông Hải, không biết trời cao đất rộng, Đông Long Vương làm sao không tức giận?
Nguyện vọng lớn nhất của Đông Long Vương đó chính là noi theo long hoàng thượng cổ, lại bị Cổ Thần mắng không là cái gì, bất quá chỉ làm trò cười cho người trong thiên hạ, bị người chế nhạo.
Để Đông Long Vương lửa giận ngập trời chính là, chỉ là một tên tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh nho nhỏ cũng dám làm trò trước mặt một đời yêu vương như Đông Long Vương hắn, mắng hắn là một bãi rỉ nát, một khối gỗ mục?
Đông Long Vương bốc lửa giận ngập trời, dùng sạch nước Đông hải cũng khó dập tắt được lửa giận.
Cổ Thần mắng ngoan độc như vậy khiến Phạm Âm nghe xong cũng phải líu lưỡi, thầm khen Cổ Thần lớn mật.
Chúng tu sĩ long tộc nghe được Cổ Thần nói như vậy, cả đám cả kinh trừng mắt há mồm, chấn động không gì sánh được, Đông Long Vương bốc lửa giận ngất trời, hai mắt huyết hồng, trong lòng đại chấn, cả đám phủ phục quỳ sát mặt đất, dưới cơn giận của Đông Long Vương, liên tục run rẩy sợ hãi.
Càng là nguy hiểm, trong lòng Cổ Thần càng thêm bình tĩnh, thần thức liên hệ với Chiến Thần Lệnh, có thể tùy thời phóng ra Chiến Thần Lệnh, phát động công kích mạnh nhất.
Bất quá Cổ Thần không xuất thủ, hắn đang đợi, chờ đợi thời cơ xuất thủ tốt nhất, một cơ hội có hiệu quả một kích đắc thủ.
Đông Long Vương tức giận tới liên tục kêu to, biến hóa nhanh chóng, hóa thân thành một đầu cự long màu đen, dài tới ba nghìn trượng, ngửa đầu lên trời kêu vang, một tiếng long ngâm chấn động thiên địa, tai điếc mắt mù, đánh về phía Cổ Thần.
Đông Long Vương biến trở về chân thân, hắc long dài tới hơn ba nghìn trượng, thân to hơn trăm trượng, long trảo màu đen mở rộng, đủ có thể nắm được cả một ngọn núi lớn, quả thực khổng lồ vô cùng.
Đông Long Vương xa mấy nghìn trượng, một cơn gió kéo theo phong nhận mạnh mẽ thổi tới, thổi lên vô số cơn lốc nhỏ, những tảng đá lớn đóng băng cả trượng trên mặt đất cũng bị cơn gió này thổi tung.
Tiếng gió rít gào thao thao bất tuyệt, cơn gió thổi nứt cả hư không, hóa thành vô số lợi nhận liệt không vô cùng sắc bén cắt nát trời cao, không ngừng càn quét về phía hai người Cổ Thần, Phạm Âm.
Cổ Thần hết sức chăm chú, lực lượng của hắn đều đã dũng mãnh tiến vào trong Chiến Thần Lệnh, chỉ đợi Đông Long Vương tiến tới gần hơn một chút hắn liền lập tức sử dụng Chiến Thần Lệnh, đánh ra một kích mạnh nhất trong cuộc đời.
Chiến Thần Lệnh có thể đánh chết Đông Long Vương hay không, một kích này quyết định sinh tử.
Ầm…
Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng xé gió cuồn cuộn, một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên xuất hiện trên khoảng không đỉnh đầu Cổ Thần, hư không nứt ra, một cự trảo màu hồng lớn trăm trượng từ trong màn hư không tan vỡ xuất hiện.
"Hử… Có biến hóa…"Trong lòng Cổ Thần ngẩn ra, nhất thời mất đi ý niệm sử dụng Chiến Thần Lệnh công kích trong đầu.
Cự trảo trăm trượng tràn đầy hồng văn giống như máu tươi kia từ trong hư không vươn ra, trực tiếp lao tới chộp mạnh vào Đông Long Vương, theo sát phía sau cự trảo, một cự trảo đỏ tươi lớn trăm trượng từ trong hư không dần dần xuất hiện.
Đồng thời, một cái đầu rồng khổng lồ bám sát phía sau.
Một đầu cự long toàn thân đỏ hồng như máu tươi từ trong hư không vọt ra ngoài, chiều dài so với thân thể hắc long của Đông Long Vương không kém hơn, ít nhất cũng dài ba nghìn trượng.
Một đầu hồng long… Không, màu sắc hồng long tuy cũng là màu đỏ, nhưng không phải hoàn toàn đỏ như màu máu tươi, so với màu máu tươi rõ ràng nhạt hơn rất nhiều.