Trong chúng tu sĩ, những người khiếp sợ nhất chính là những hoàng y đệ tử, bọn họ còn nhớ rõ là lúc mới nhập môn Cổ Thần chỉ là một đệ tử có tiên căn hạ phẩm, bị Bách Thảo phong và Ẩn Kiếm phong hai vị trưởng lão tranh đoạt, còn nhớ rõ 10 năm trước Cổ Thần là đệ nhất nhân của ngũ mạch đại tái...
Thời gian mới bao lâu?
10 năm trôi qua, Cổ Thần trong mắt bọn họ đã trở thành một vàng thái dương, cao đến không thể với tới được!
Cổ Thần khẽ phất tay, ánh mắt đảo qua chúng tu sĩ, cũng có bắt gặp vài ánh mắt dị dạng.
Một người là tử y trưởng lão, Cổ Thần có thể cảm thụ được thật sâu trong mắt hắn là sự sợ hãi, vừa nhìn người này, Cổ Thần liền nhận ra, trước ngực có khắc một thanh tiểu kiếm là người của Ân Kiếm phong. VỊ tu sĩ của Ấn Kiếm phong này nhìn Cổ Thần đầy khiếp sợ, người này chính là chú của Hoàng Phủ Hạo, một vị trưởng lão của Ân Kiếm phong.
Một người khác mặc hoàng y, là một thiên tài đệ tử, mới là hoàng y đệ tử mà đã có tu vi Trúc Thai hậu kỳ. nàng tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, gương mặt như ngọc diêu khắc mà thành, trong dôi mắt trong veo to tròn đó ngoại trừ sự khiếp sợ còn có một loại tâm tình rất khó hình dung, giống như là ánh mắt của người vợ lâu ngày gặp lại trượng phu vậy!
- Là nàng?
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, nhớ lại 10 năm trước, sau khi ngũ mạch đại tái kết thúc, có một thiếu nữ khuôn mặt đỏ hồng chạy tới trước mặt hắn dưa cho hắn một cái hồng tâm ngọc giản ... năm tháng không buông tha bất kỳ ai, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi năm nào, bây giờ dã là một tuyệt đại mỹ nhân hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi rồi.
Còn có hai người mặc thanh sắc trường bào, một nam một nữ, trong ánh mắt ngoại trừ về khiếp sợ còn có nhiều hơn là kinh hi. Hai người đều là đại thiên tài, mới là thanh y đệ tử mà đã có tu vi Trúc Thai hậu kỳ, tuy rằng dã cách tám năm không gặp nhưng Cổ Thần vẫn nhận ra hai người là Cổ Lam vàCổ Thiền.
Ánh mắt của chúng tu sĩ nhìn Cổ Thần hầu hết đều là khiếp sợ. Cổ Thần nhìn chúng tu sĩ lại có cảm giác thổn thức, bất khả tư nghị!
Đối với chúng tu sĩ, Cổ Thần cũng không có quá nhiều để ý, chỉ dừng lại trên quảng trường một chút để mọi người biết Hư Thiên Tông có một tông chủ mới là Cổ Thần!
Không lâu sau, Cổ Thần cùng với các trưởng lão từ Kim Đan kỳ trở lên rời khỏi quảng trường di vào Hư THiên diện.
Cổ Thần cũng đã có chút quen với việc mình là tông chủ, hắn phân phó một chút rồi để mọi người trở về, chỉ để lại một mình Hoàng Dược Tiên.
Hoàng Dược Tiên bước vào Mệnh Tuyền cảnh giới liền được phong làm Hư Thiên Tông thái thượng trưởng lão, thủ toạ Bách Thảo phong liền truyền cho một vị sư đệ, sau đó mặc kệ tất cà toàn tâm toàn ý tu luyện.
- Sư phụ!
Cổ Thần nhìn lão nhân tóc trắng xoá trước mặt giống như nhìn thấy bản thân hắn kiếp trước vậy!
Hoàng Dược Tiên vui mừng gật đầu nói:
- Tiểu Uyên đâu? Bệnh của nàng như thế nào rồi?
Mi tâm Cổ Thần chợt loé lên, Như Ý Lung Linh bảo tháp bay ra, tầng thứ hai mở ra, một bóng người từ bên trong bay ra, chính là Hu Tử Uyên.
- Sư phụ!
Hư Tử Uyên đi tới trước mặt Hoàng Dược Tiên, run run giọng nói.
Hư Tử Uyên từ nhỏ đến lớn đều đi theo bên người Hoàng Dược Tiên, tuy là thầy trò nhưng tình cảm lại như phụ tử vậy. Từ lúc Hư Tử Uyên bị Mông Ngưng Băng bắt đến Băng Thần Tông đến nay đã hơn tám năm, Hoàng Dược Tiên tại Hư Thiên Tông mỗi ngày đều lo lắng cho nàng!
-Tiểu Uyên!
Hoàng Dược Tiên vỗ vỗ mái tóc của Hư Tử Uyên, tâm thần cũng kích động, vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ thốt ra được ba chữ:
- Hảo! Hảo! Hảo!
- Sư phụ, người không cần lo lắng, Thuần Dương Tiên đan của Cực Băng tông ta đã từ trong bắc hoang cấm địa lấy được rồi. Tại Bắc Đầu thành ta cũng đã góp nhặt không ít phối dược, chỉ cần tìm thêm vài loại chủ dược nữa là có thể đảm bảo luyện chế dược Thuần Dương Tiên dan rồi.
Cổ Thần lên tiếng nói.
- Thuần Dương Tiên đan? Bắc hoang cấm địa?
Hoàng Dược Tiên nghe xong liền hít vào một ngụm lãnh khí nói:
- Cổ ... tông chủ, ngươi dĩ nhiên đi vào bắc hoang cấm địa?
Đối với việc Cổ Thần di vào Bắc hoang cấm địa, Hoàng Dược Tiên đúng là thất kinh.
Cổ Thần nói:
- Một ngày là thầy, cả đời là thầy, sư phụ cứ trực tiếp gọi tên của đồ nhi là được, không cần phải khách khí như vậy! Bắc hoang cấm địa tuy nguy hiểm nhưng cũng không phải không có sinh lộ như trong truyền thuyết, đố nhi tại bắc hoang cấm địa bị nhốt sáu năm mới xông ra ngoài được. Hiện tại cũng đã có phương thuốc Thuần Dương Tiên dan, chỉ là tài liệu không loại nào không phải là thế gian hiếm có. Đồ nhi trở lại tông môn vấn an sư phụ một chút, sau đó ít ngày sẽ rời đi để tiếp tục tìm kiếm tiên thảo, sớm ngày luyện chế Thuần Dương Tiên đan giúp sư tỷ giải trừ Huyền Âm tuyệt mạch.
Cổ Thần vừa nói xong, Hoàng Dược Tiên cũng không tiếp tục câu thúc nữa liền hỏi:
- Cổ Thần, cần những linh dược gì?
Cổ Thần nói:
- Cửu Viêm Xích Diễm hoa, Cửu Dương Liệt Nhật quả, Hoả Kinh quả, Hoả Lân đan hoặc Hoả Long đan. Tất cả đều là thiên hạ chí dương tiên linh dược.
Sắc mặt Hoàng Dược Tiên đầy kinh hãi nói:
- Hoả Kinh quả ta còn có nghe nói qua, đúng là một loại dược thảo khó gặp, Hoả Lân đan và Hoả Long đan thì ở trên người hai chủng thần thú Long Lân. Nhưng thực lực của cả hai thần thú này đều rất phi phàm, Hoả Lân tộc số lượng lại rất thưa thớt, nghe nói chính là thánh thú của cổ vu tộc, Hoả Long tộc thì ở cực nam vu cương, thực lực cũng rất mạnh, tộc trường Hoà Long vương từng là một yêu vương danh chấn thiên hạ, tham gia tam tộc đại chiến ngàn năm trước cũng không vẫn lạc. Mà Cừu Viêm Xích Diễm hoa và Cửu Dương Liệt Nhật quả ta ngay cả nghe nói cũng chưa!
Cổ Thần nói:
- Đây là hai loại thiên hạ chí dương tiên thảo tiên quả, chỉ có tại nơi chí dương trong thiên địa mới có thể sinh trưởng. Sư phụ, ta cần đi nam hoang vu cương một chuyến để tìm những dược liệu này, bên cạnh đó nhìn xem có cơ hội học được bí pháp bảo điển của Cổ vu tộc hay không. Thời gian của sư tỷ cũng không còn nhiều cho nên lần này đi nam cương ta nhất định phải triệt đẻ giải trừ Huyền Âm tuyệt mạch cho nàng.
Hoàng Dược Tiên gật đầu nói:
- Vói tu vi hiện tại của ngươi cũng có thể đi tới nam cương một chuyến, bất quá cổ vu tộc rất nhiều tu sĩ tài ba, bọn họ tu luyện bí pháp đều là chí cương chí dương rất
mạnh mẽ. Tới đó ngươi phải cẩn thận, Chiến Thần của cổ vu tộc tuy rằng ngàn năm trước đã vẫn lạc khiến cổ vu tộc thực lực giảm mạnh, hiện tại đã không còn Độ Hư cảnh cường giả nhưng vẫn không thể xem thường được cho nên tới nam hoang vu cương nguy hiểm cũng không nhỏ.
Cổ Thần nói:
- Sư phụ yên tâm, đi nam cương việc trọng yếu chính là bài trừ Huyền Âm tuyệt mạch cho sư tỷ, ta sẽ tận khả năng không cùng người khác tranh đấu.
- ừm!
Hoàng Dược Tiên rất hài lòng với đệ tử này, vui mừng gật đầu nói:
- Khi nào thì đi?
Cổ Thần nhìn Hư Tử Uyên đứng bên cạnh rồi nói:
- Thời gian của sư tỷ không còn nhiều cho nên là phải càng nhanh càng tốt. Lần này di không biết sẽ mất bao lâu, sư phụ phải bảo trọng thân thể, ta thân là tông chủ nhưng không có cách nào ỡ lại tông môn tranh giành lợi ích cho Hư Thiên Tông ta. Nếu bản tông gặp nạn mà ta đang ở Vu cương cũng không thể giúp dở dược gì cho nên trước khi đi ta sẽ đem những bí pháp sở học của bản thân lưu lại trong tông, đề thực lực của Hư Thiên Tông ta có thề nhanh chóng tăng lên!
- Tim về Hư Thiên Kinh, ngươi đối với Hư Thiên Tông đã làm ra công tích vô thượng rồi. Còn có cái gì vô thượng bí pháp nữa sao?
Hoàng Dược Tiên kinh ngạc hỏi.
Cổ Thần nói:
- Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết!
Truyền thừ bí pháp của Đạo gia thánh địa Thái Hư Cung - Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết. Là vô thượng bí pháp khó lường trong thiên hạ. Hư Thiên Tông cũng xuất thân từ Thái Hư Cung cho nên tu luyện Đỉnh Thiên quyết cũng không có gì trở ngại.
Trước đây Cổ Thần còn nhỏ yếu, thực lực thấp kém tự nhiên sẽ không bại lộ bản thân có vô thượng bí pháp Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết của Thái Hư Cung!
Nhưng hiện giờ đã khác.
Thực lực của Cổ Thần hiện nay đã dư sức bảo vệ bản thân, hiện tại cũng đã chấp nhận chức vụ tông chủ của Hư Thiên Tông mà Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết của hắn cũng đã không còn là bí mật gì nữa. Đại Doanh Tàng gia cũng đã biết rồi. Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết không giống như Nghịch Mệnh Hoá Long quyết không thể ngoại truyền cho nên Cổ Thần truyền lại cho Hư Thiên Tông cũng coi như là bảo vệ một đạo truyền thừa cho Thái Hư Cung.
Nhưng Cổ Thần cũng chỉ biết được nửa bộ đầu của Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết, nửa bộ sau khắc trên Thái Hư Tiên đinh ở trong tay Tàng Thiên Cơ. Trước đem nửa bộ trước lưu lại Hư Thiên Tông, ngày sau có cơ hội đoạt được nửa bộ sau sẽ tái hợp thành một quyển hoàn chỉnh để Đạo gia Thái Hư Cung một mạch được truyền thừa đầy đủ.
Đêm hôm đó, Cổ Thần căn cứ theo trí nhớ đem nửa bộ trên của Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết toàn bộ viết ra. Tuy rằng không đầy đủ nguyên bộ nhưng đại đạo ẩn chứa bên trong đó so với Hư Thiên Kinh vẫn cao hơn một bậc.
Ngày tiếp theo, Cổ Thần triệu tập Hu Thiên Tông thái thượng trưởng lão, tứ mạch thủ toạ đến Hư Thiên điện đem nửa bộ trên của Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết truyền xuống.
Chúng tu sĩ biết được Cổ Thần khi biết được Cổ Thần truyền xuống chính là truyền thừa chính thống của Thái Hư Cung thì đều khiếp sợ trừng lớn hai mắt, chỉ là Hoàng Dược Tiên đã biết trước thì không có biểu hiện gì.
Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết truyền xuống khiến cho toàn bộ tu sĩ Hư Thiên Tông đối với Cổ Thần càng thêm tầm phục khẩu phục! Một tông chủ như vậy đi đâu màtìm chứ?
Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết trân quý còn hơn Hư Thiên Kinh cho nên không phải ai cũng có thể được học. Hư Thiên Kinh chỉ có tu sĩ có tiên căn từ trung phẩm trở lên là những người kho hi vọng đột phá THần Hải cảnh giới trùng kích vào Mệnh Tuyền cảnh giới vừa vặn thích hợp tu luyện.
Mà Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết chỉ có đệ tử có tiên căn thượng phẩm trở lên hoặc là tu sĩ tiên căn trung phẩm đối với tông môn có cống hiến trọng đại và được các trưởng lão trong tông xác nhận thân phận rõ ràng mới có thể xem.
Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết quyết do Cổ Thần lưu lại được đặt trong tầng cao nhất của tàng thư các và được phó tông chủ Vô Thuỷ cùng mấy thái thượng trưởng lão có thực lực mạnh nhất cộng đồng nắm giữ lệnh bài ra vào.
Cổ Thần sau khi giải quyết chuyện này liền tuyên bố một tin tức trọng đại:
- Từ hôm nay trở đi ta muốn bé quan tu luyện, có thể là 10 năm, cũng có thể là 20 40 năm đến khi đạt tới Minh Khiếu kỳ mới xuất quan. Do đó tất cả sự vụ trong tông đều sẽ do phó tông chủ Vô Thuỷ sư bá xử lý!
Đêm hôm đó Cổ Thần dùng Chân Nhan dan hoá thành một đệ tử bình thường của Hư Thiên Tông lặng lẽ rời khỏi Hư Thiên Tông. Ngoài trừ Hoàng Dược Tiên, toàn bộ tu sĩ Hư Thiên Tông lúc này đều cho rằng Cổ Thần đang bế quan khổ tu. Có Cổ Thần toạ trấn Hư Thiên Tông khiến cho mỗi tu sĩ đều như uống thuốc an thần, ở trước mặt các tiên tông cự phái khác cũng không cần tiếp tục tự ti nữa mà có thể ngẩng cao đầu bình khởi bình toạ.
Nguồn truyện: Truyện FULLCổ Thần len lén ra khỏi Hư Thiên Tông liền dùng truyền âm lệnh phù báo cho phụ thân Cổ Thương Khung là hắn rất nhanh sẽ mang theo Hư Tử Uyên đến thăm khiến Cổ Thương Khung trong lòng đại hỉ.
Bất quá trạm dừng chân thứ nhất của Cổ Thần không phải là Nhạc Thuỷ thành là Lam Không Sơn. Nam Thiên đạo nhân và Mông Ngưng Băng ở đây ẩn cư, từ Ngao Liệt biết được tin tức, Phạm Âm hoà thượng và tiểu long nữ Ngao Nhị Nhi cũng đến Lam Không Son bế quan khổ tu.
Lần đi nam hoang này một là sẽ giải trừ được Huyền Âm tuyệt mạch của Hư Tử Uyên còn không sẽ là Huyền Âm tuyệt mạch phát tác khiến tàn mai cốt tha hương vì vậy trước khi đi chắc chắn phải gặp phụ thân nàng là Hư Nam Thiên một lần.
Mông Ngưng Băng lúc này tính mệnh cũng đã như một phàm nhân, Hư Nam Thiên cũng đã triệt để buông bô tất cả cùng Mông Ngưng Băng sống qua thời gian còn lại. Còn Phạm Âm vì muốn báo thù cho cha nên sẽ phải đối mặt với quái vật lớn là Đại Linh đế đình cho nên lúc này vẫn còn đang khổ tu không thể gặp mặt.
Lưu lại Lam Không Sơn không bao lâu, Cổ Thần lại rời đi hướng về Nhạc Thủy Thành.
Thành Nhạc Thuỷ, Cổ gia.
Cổ Thần rời khỏi đây cũng đã hơn tám năm, hiện giờ thực lực của Cổ gia đã hơn trước đây nhiều. Hậu bối đệ tử cũng đã xuất hiện Thần Hải cảnh tu sĩ.
Bất quá với thực lực như vậy Cổ gia vẫn rất hạ mình, không hề mở rộng địa bàn, Cổ gia đệ tử cũng ít cùng người khác tranh đấu. Thành Nhạc THuỷ ở cực đông của Đại Doanh đế đình, một địa phương xa xôi hẻo lánh cho nên danh khí Cổ Sát Thần mặc dù truyền khắp trung thổ nhưng một thành nơi xa xôi như Nhạc Thuỷ thành lại không biết gì. Nơi này đối với ngoại giới giống như một phiến thiên địa khác vậy.
Nguyên nhân vì vậy, thêm vào Cổ gia thu mình hành sự trong khu vực cực đông này nên cũng không hấp dẫn sự chú ý của các thế lực khác.
Tộc trưởng cổ Thương Khung từ lâu đã bước vào Thần Hải cảnh nhưng không ai biết hiện giờ đang có tu vi như thế nào.
Cô Thương Khung nghe Cổ Thần sẽ về nhà liền đơn nơi ở trước đây của hai người quét dọn sạch sẽ.
Một buổi chiều ánh sáng êm diệu, cổ Thương Khung một mình đứng trong sân thì truyền âm phù vang lên tiến Cổ Thần:
- Phụ thân, ta lập tức sẽ tới!
Đột nhiên không gian bên cạnh cổ Thương Khung chợt loé lên, một người chui ra, chính là Cổ Thần. Tới gần Nhạc Thuỷ thành gần trăm dặm Cổ Thần liền sử dụng Phong ảnh độn trực tiếp xuất hiện bên cạnh cổ Thương Khung.
- Phụ thân, ta đã trở về!
Thanh âm của Cổ Thần đột nhiên vang lên bên tai cổ Thương Khung.
Cổ Thần vung tay lên, một vòng pháp lực vô hình đêm toàn bộ viện tử bao phủ, thoạt nhìn từ bên ngoài vào thì trong viện rất bình tĩnh vên lặng giống như không có ai!
Cổ Thần đột ngột xuất hiện cũng khiến cổ Thương Khung kinh hãi nói:
- Thần nhi? Thuấn di?
Cổ Thần mỉm cười nói:
Phụ thân, đây là một loại thượng cổ bí thuật hài nhi may mắn học được - phong ảnh độn, tiêu hao đại lượng pháp lực liền có khả năng xuyên toa hư không tiến hành thuấn di. Lần này về nhà, hài nhi sẽ đem bí mật này dậy cho phụ thân dùng phòng thân. Hài nhi sẽ đi nam hoang cho nên trong khoảng thời gian ngắn không thể trở lại trung thổ được.
Ánh mắt Cổ Thần quét qua người cổ Thương Khung một lần rồi đột nhiên kinh hỉ nói:
- Phụ thân, người đã bước vào Mệnh Tuyền cảnh?
Cổ Thương Khung ngày thường đều sử dụng bí pháp ẩn nấp tu vi mà Cổ Thần dạy cho để ẩn dấu tu vi. Ở Nhạc Thuỷ thành này cũng không có cao thù Mệnh Tuyền cảnh nào cho nên không ai có thể phát hiện ra tu vi thật sự của cổ Thương Khung được. Mọi người còn tưởng rằng cổ Thương Khung chỉ mới là Thần Hải cảnh tu sĩ, bí pháp ẩn nấp tu vi của cổ Thương Khung là Cổ Thần dạy mà hiện tại tu vi của Cổ Thần đã có thể so với Minh Khiếu kỳ tu sĩ cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.