Chân Tiên

Chương 564: Hắc Thủy Đại Đế





Cho dù Cổ Thần có được truyền thừa của Chiến Thần Vu tộc thực lực cao hơn tu sĩ cùng giai thậm chí cường giả Độ Hư Giá Vụ sơ kỳ cũng không là đối thủ nhưng trước sự liên thủ của sáu vị cường giả Giá Vụ cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Tàng Khôn Sơn, Tàng Khôn Phàm, Trịnh Diệc Hùng, Thương Vũ Văn, Hậu Vô Duyên, Hạ Phi Trần, sáu vị cường giả Giá Vụ xuyên toa trong hư không cao hơn hai vạn trượng, tốc độ nhanh đến cực điểm. Chỉ không đến một thời thần sáu vị cường giả Giá VỤ đã đến vị trí mà Tàng Khôn Sơn và Cổ Thần giao chiến. Mặt đất bị xới thành một hố to sâu trăm trượng, phương viên ngàn trượng xung quanh bị cày nát như mạng nhện, cảnh tượng chiến đấu đập vào mắt khiến mấy người nhìn thấy đều kinh hãi.
Trên đường đi đến Tàng Khôn Sơn đã miêu tả thực lực của Cổ Thần cho năm người còn lại, mỗi một người nghe thấy đều há miệng trừng mắt. Nếu như người kể lại không phải là Tàng Khôn Sơn bọn họ tuyệt đối không tin một tu sĩ mới bước chân vào Độ Hư Đằng Vân sơ kỳ lại có thể chiến thắng được một cường giả Độ Hư Giá Vụ.
Đồng thời quá trình chiến đấu còn diễn ra nhanh đến mức khó tin.
Tàng Khôn Phàm hạ xuống mặt đất, nhìn hố sâu trước mặt cả kinh nói:

- Lão tam, có đúng là hai hiệp, Cổ Thần chỉ cần hai hiệp đã oanh kích ngươi chịu trọng thương ?

Khuôn mặt Tàng Không Sơn trở nên trắng bệch gật đầu, tựa hồ sự việc thất bại trong vòng hai chiêu trước một tu sĩ kém xa tu vi khiến hắn cực kỳ mất mặt.
Một vị cường giả Giá Vụ hậu kỳ khác, Trịnh Diệc Hùng nhìn hố sâu trước mặt rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại dưới đáy hố nói:
- Thật là một quyền bá đạo, Cổ Thần mới tiến vào Độ Hư, thực lực đã kinh khủng như vậy, nếu chờ tu vi của hắn thăng lên một cảnh giới nữa đến lúc đó sợ là cho dù sáu người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn. Người này quá mức đáng sợ nếu không có thâm cừu đại hận thật sự là không nên dính vào. Nhưng nếu đã có cừu hận thì chúng ta tuyệt đối không thể để hắn tạo thành uy hiếp, cần phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, không từ bất kỳ thủ đoạn nào diệt sát hắn. Không thể nào để cho hắn thêm cơ hội phát triển nữa.
Ba vị lão tổ Hạ Phi Trần, Hầu Vô Duyên, Thương Vũ Văn đồng thời gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến của lão tổ Trịnh gia.
Tàng Khôn Sơn quét mắt nhìn xung quanh nói:

- Cổ Thần rất quan tâm đến Hắc Đế Mộ Trủng, ta đã lợi dụng điểm này đưa hắn chế trụ ở xung quanh. Hẳn là hắn đang ẩn nấp không xa nơi này, chúng ta bắt đầu tìm kiếm những vùng phụ cận, không thể để hắn lại trốn thoát lần nữa.

- Ok.

Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tàng Khôn Phàm nói:
- Chúng ta chia làm ba tổ, tạo thành hình chữ thức, tiến hành vây kín tìm tòi khu vực xung quanh, lão tam cùng một tổ với ta, Trịnh lão quỷ và Hạ lão quỷ thành một tổ còn lại Thương lão quỷ và Hầu lão quỷ tạo thành một tổ. Chúng ta mạnh yếu liên hợp, mặc kệ tổ nào phát hiện ra Cổ Thần đều cố gắng áp chế hắn trong chốc lát đợi hai tổ đến chi viện. Lúc đó chính là tử kỳ của hắn.
Thời gian Cổ Thần và Tàng Khôn Sơn chiến đấu không mất bao nhiêu, Cổ Thần đang nhắm mắt ngồi trên sơn động, đang thể hội cảm giác khi bước vào Độ Hư, đột nhiên thần sắc khẽ động, hai mắt liền mở ra.

- Quả nhiên là không biết giáo huấn, muốn tìm chết.

Cổ Thần thở dài.
Cổ Thần tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể sớm đã tu luyện đến Nguyên Thần dung khiếu, đạt đến cảnh giới đại thành, nha thần dung nhập, từ nay về sau huyết nhục không thể bị chia lìa, thân thể mạnh mẽ không gì sánh được, đủ điều kiện để tu luyện bí thuật đệ nhất thiên hạ Chiến Thần Diệt Tinh Thần.
Nói cách khác Cổ Thần và tu sĩ bình thường khác nhau ở chỗ không có nguyên thần không có thần thức. Mà tu sĩ sử dụng thần thức là để điều tra thần thức của tu sĩ khác nếu như hai người có tu vi không quá khác biệt như vậy thần thức mạnh hơn có thể phát hiện ra thần thức yếu hơn mà thần thức yếu hơn không thể nào phát hiện ra thần thức mạnh hơn được.
Cổ Thần không có thần thức vì vậy tu sĩ khác đừng hòng phát hiện ra hắn tốn tại thế nhưng Cổ Thần lại có thể cảm ứng người khác đến gần nhờ ... cơ thể.
Khi có sinh vật hoạt động trong không khí sẽ tạo thành ba động không khí, vô luậ tu sĩ có tu vi cường đại cỡ nào chỉ cần thân thể khẽ động không khí xung quanh liền có biến hóa mà không khí có biến hóa là lập tức Cổ Thần có thể cảm nhận được.
Sáu vị cường giả Giá Vụ đến không ngờ Cổ Thần lại dường như không thèm quan tâm, không để ý đến sáu người, lập tức nhắm mắt lại.
Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, Trịnh Diệc Hùng, Thương Vũ Văn, Hầu Vô Duyên, Hạ Phi Trần, sáu vị lão tổ tìm kiếm tỉ mỉ hết một ngày trời xung quang phương viên một vạn lý đầu nguồn Hắc Thủy đến nửa bóng người cũng không thấy.
Trở lại chỗ cũ, sáu người lại tụ tập về một phía.
Ánh mắt Trịnh Diệc Hùng quét nhìn về bốn phía, ngoại trừ sáu người ra thì dường như không còn bất kể một ai khác.
Khuôn mặt Trịnh Diệc Hùng khẽ nhíu lại nói:

- Tàng lão tam, ngươi chắc chắn Cổ Thần không rời khỏi chỗ này ? Hắn mới bước vào Độ Hư Đằng Vân kỳ không thể nào có thể thoát khỏi thần thức của chúng ta điều tra. Hay là ngươi bị hắn đùa giỡn cố ý dẫn chúng ta đến đây một chuyến vô ích ?

Trong các đời Chiến Thần của Cổ Vu Tộc thì người có thể tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới Nguyên Thần Dung Khiếu cũng không nhiều. Bởi vì Nguyên Thần Diệt Tinh Quyền nhất định phải tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đạt tới cảnh giới đại thành thì mới có thể thi triển. Cho nên đại bộ phận Chiến Thần đều không thể thi triển được Chiến Thần Diệt Tinh Quyền. Từ trước tới giờ đều là dùng vũ khí để giết địch.
Thân hình cường tráng, lưng đeo một thanh Cự Phủ tản mát ra chiến ý kinh thiên. Đây cũng là hình tượng khắc hoạ các đời Chiến Thần của Cổ Vu Tộc.
Từ sau thời thượng cổ, Cổ Vu Tộc cũng không có xuất hiện trên thế gian. Người có thể tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới Nguyên Thần Dung Khiếu cũng chỉ có Chiến Thần Tinh Kinh là một trong những đại Chiến Thần của Cổ Vu Tộc mới có thể tu luyện được. Vu sĩ của Cổ Vu Tộc không ai không biết. Tu luyện Chiến Thần Bất Diệt Thể đến cảnh giới đại thành thì khi dùng thần thức điều tra sẽ có hiệu quả kỳ diệu.
Vu sĩ Cổ Vu Tộc còn như thế thì người, yêu hai tộc lại càng không biết. Cho nên Trịnh Diệc Hùng cũng không thể nào biết được. Không chỉ riêng bọn hắn mà coi như Thánh Hoàng đích thân đến đây cũng không có khả năng dùng thần thức để tìm được Cổ Thần.
Tàng Khôn Sơn tỏ vẻ khó chịu nói:

- Ta cũng không thể xác định. Bất quá ta xem Cổ Thần cũng phải giống như một tên trộm gian dùng mánh lới trêu cợt người khác. Hắn đối với phần mộ của Hắc Thuỷ có hứng thú, chắc chắn không rời đi quá xa.

Trịnh Diệc Hùng nói:

- Ta xem như hắn đang đùa cợt ngươi. Hắn cũng không phải là người ngu, chẳng nhẽ còn tiếp tục ẩn thân ở xung quanh đây chờ ngươi dẫn chúng ta đến tìm hắn?

Tàng Khôn Phàm giơ tay lên nói:

- Bây giờ không phải là lúc để tranh luận! Mặc kệ Cổ Thần có ở đây hay không, chúng ta đều phải tra xét. Hắc Thuỷ Hà Nguyên này có phạm vi vãi dặm, cũng không có thấy bóng dáng của hắn....

Tàng Khôn Phàm vừa nói chuyện đồng thời ánh mắt cũng chuyển động nhìn về một vết nứt trên sườn núi cách đó không xa.

- Chúng ta đi qua sườn núi kia xem. Cổ Thần hoặc là đã rời khỏi nơi này, rất có thể là hắn đang ẩn thân ở bên trong núi sâu. Dưới sự ngăn trở của đất đá, chúng ta có dùng thần thức cũng không thể nào điều tra hết được. Có lẽ ở trong khe nứt ở sườn núi kia có một cái sơn động cách trở thần thức chúng ta điều tra cũng không chừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.