Tàng gia và tứ đại chư tử thế gia quan hệ thập phần khá. Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Sơn nguyên bản có đại cừu với Cổ Thần, cộng thêm sự tức giận trong lòng ảnh hưởng, ánh mắt Trịnh Diệc Hùng nhìn Cổ Thần cũng toát ra giận dữ
Độ Thiện đại sư cùng một vị phật môn cường giả bởi vì một vị cường giả phật môn khác vẫn lạc, vẻ mặt có chút buồn bã.
Thánh Tử Cơ Thần Không ánh mắt hướng về phía chúng tu sĩ long, yêu nhị tộc đảo qua, cuối cùng dừng lại trên người Cổ Thần, ẩn hàm sát khí!
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu ánh mắt nhìn về phía cánh cửa mộ phần đang mở ra, miệng vểnh lên.
Yêu tộc và long tộc, mỗi bên có một vị Độ Hư cường giả vẫn lạc: Huyết Bức Vương và Long Nghi, có người ưu thương, cũng có người thản nhiên.
Huyễn âm của Hắc Thủy Đại Đế biến mất, cửa vào mộ phần đã hoàn toàn mở ra, tuy rằng Hắc Thủy Đại Đế nói dừng lại tại đây, chỉ cần có người xông vào trung tâm mộ phần, nơi đây liền gặp được thông đạo đi lên mặt đất, thế nhưng lại không ai thèm nghe lời hắn nói, tất cả đều đi về phía cửa vào mộ phần đang mở ra.
Nhân tộc cường giả, Thánh Đình còn lại năm vị, phật môn còn lại hai vị, tổng cộng là bảy vị Độ Hư cường giả.
Yêu tộc cường giả còn lại ba vị, long tộc cường giả còn lại bốn vị, tổng cộng cũng là bảy vị Độ Hư cường giả, cộng thêm Cổ Thần, thực lực song phương tương đương.
Trừ số đó ra, long, yêu nhị tộc còn có năm vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ, song phương tổng cộng có hai mươi vị tu sĩ, toàn bộ đều đi qua cửa vào.
Cổ Thần vượt qua cửa đá, một cổ gió lạnh thổi tới trước mặt, trong sát na, Cổ Thần cảm giác tựa như tiến vào hầm băng.
Bốn phía quang mang huyễn bạch tán đi, thế nhưng trong thiên địa bao phủ một mảnh tuyết trắng.
Trên bầu trời đang rơi xuống từng đóa hoa tuyết thật lớn, toàn bộ mặt đất đều là băng tuyết, tuyết trắng một mảnh nhìn không thấy tận cùng.
Hoa tuyết bay lượn trong không trung, trên dưới cuồn cuộn, trong không khí hàn khí thổi mãnh liệt tựa như lưỡi dao sắc bén cắt vào xương cốt của con người.
Lấy tu vi Cổ Thần bước vào Độ Hư bí cảnh, đồng thời còn có Thuần Dương Chi Thể vẫn nhịn không được rùng mình một cái, băng thiên tuyết địa này nhiệt độ lạnh băng, cho dù Cổ Thần tại bắc hoang cấm địa cũng chưa từng gặp qua.
Khắp bầu trời đều là hoa tuyết, chăn mất tầm nhìn, không thể nhìn ra xa, Cổ Thần có cảm giác linh mẫn, nhưng ở đây cũng bị suy giảm mạnh, tối đa chỉ cảm thấy được ngoài mười trượng hoa tuyết bay lượn, xa hơn chút đều không nhìn thấy được.
Ánh mắt tuy rằng không thể nhìn ra xa, nhưng vẫn có thể nhìn được trong cự ly gần trăm trượng.
Cổ Thần nhìn hai bên xung quanh, bên trái ngoài hai mươi trượng, hắn thấy được thân ảnh của Ngô Tinh, mà Ngô Tinh cũng đang quơ cánh tay vẫy vẫy Cổ Thần, vẻ mặt tươi cười, đi tới.
Thế nhưng, Ngô Tinh đi chưa được mười trương, trong tuyết địa đột nhiên phát ra một đạo quang mang chói mắt, trong tức khắc bao phủ lấy hắn. Quang mang chợt lóe rồi biến mất, thân thể Ngô Tinh cũng biến mất theo.
- Ngô Tinh đại ca!
Cổ Thần kinh hô một tiếng.
Thanh âm biến mất trong bầu trời trống trải, không có nửa điểm tiếng vang, Ngô Tinh cứ như vậy mà biến mất, nhìn không thấy nửa điểm tung tích.
Cổ Thần hướng bốn phía nhìn lại, một mảnh tuyết trắng, không trung cũng là một mảnh trắng xóa, tầm nhìn tối đa có thể đạt tới trăm trượng. Khi Cổ Thần xoay người, ngoài mười trượng bên phía tay phải đột nhiên phát ra một đạo quang mang đẹp mắt, chợt lóe rồi biến mất, mơ hồ thấy được yêu tộc cường giả Ma Đằng Vương theo quang mang biến mất dạng.
- Lại là một trận pháp ngay cả siêu cấp cường giả Hư Không kỳ cũng không hề có dự cảm, khẳng định là một thượng cổ kỳ trận, nếu nơi này là trong Mộ phần Hắc Đế, trận pháp nhất định là do Hắc Thủy Đại Đế bày bố, xem ra chính là một trong ngũ hành đại trận thủy chi đại trận.
Trong lòng Cổ Thần thầm nghĩ.
Cổ Thần kiến thức qua thổ chi đại trận và hỏa chi đại trận đều là đại trận có phương viên trên vạn trượng, đồng thời là do một tổ hợp trận pháp cấu thành, bao gồm khốn, sát, mí,.. các loại trận pháp.
Tỷ như trong Vạn Lý Hoàng Sa đại trận chính là một đại hợp trận, tuy rằng phạm vi trận pháp không rộng, nhưng vừa vào trong trận, thân hãm mí trận, thì có phương viên vạn lý, mà thổ chi đại trận còn lại là do ngàn vạn Vạn Lý Hoàng Sa đại trận này tổ hợp thành một đại hợp trận. Đến ngay cả chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ gặp phải thượng cổ kỳ trận này cũng đều bị nhốt một khoảng thời gian, thậm chí nguy hiểm tới tính mệnh
Hắc Thủy Đại Đế nói xong rất rõ ràng, nếu là không ai có thể tiến nhập mộ tâm tại trung ương mộ phần, liền không thể có được đạo thống truyền thừa, tiên bảo tiên bảo của hắn, đồng thời tu sĩ tiến nhập mộ phần sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại ở bên trong Liền ngay cả thọ nguyên hao hết, thân thể cô quạnh, nguyên thần cũng không thể siêu thoát, sẽ biến thành bất tử âm hồn, đời đời kiếp kiếp đều bị nhốt lại trong Mộ phần Hắc Đế này.
Dùng một cái thủy chi đại trận thủ hộ mộ phần, muốn bước vào mộ tâm tại trung ương, đích thật là không dễ dàng gì.
Tu sĩ tiến nhập Mộ phần Hắc Đế, tổng cộng có hai mươi vị, thế nhưng, một khi một bước vào trong thủy chi đại trận, chỉ cần ở trong trận đi khoảng mười trượng, sẽ kích động truyện tống trận pháp trong trận, rất nhanh, hai mươi vị tu sĩ đều phân tán trong toàn bộ thủy chi đại trận. Bởi vì tầm nhìn nên không thể nhìn rõ một ai.
Cổ Thần không có vội vã di động, mà là trong bầu trời ngập tràn hoa tuyết, ngồi tại đó, tiên lực bên ngoài cơ thể hình thành một đạo tiên lực cương, gió lạnh và hoa tuyết tới gần thân thể hắn một trượng đều bị cách trở.
Cổ Thần bàn tay vừa nhấc, Âm Dương Trận Đồ xuất hiện ở trong tay hắn, đối với Âm Dương Trận Đồ, Cổ Thần đã lĩnh ngộ rất sâu sắc. Đối với ngũ hành đại trận, Cổ Thần đã hoàn toàn đem thổ chi đại trận, hỏa chi đại trận lĩnh ngộ thấu triệt, thủy chi đại trận cũng có tạo nghệ nhất định.
Hiện tại ngay trong thủy chi đại trận, Cổ Thần tin tưởng, bằng vào tạo nghệ trận pháp của mình, nhất định có thể đem toàn bộ trận pháp của thủy chi đại trận đều thôi diễn ra, rời khỏi trận này.
Thôi diễn một phen, Cổ Thần liền tại thủy chi đại trận đi lại một chút, tiến hành thí nghiệm, chỉ thấy bộ pháp của hắn chợt trái chợt phải, lúc tiến lúc thối, tại thủy chi đại trận liên tục đi qua hơn hai mươi trượng, cũng không có gây ra truyện tống trận pháp.
Trong lòng Cổ Thần đại hỉ, có thể thấy được phương hướng thôi diễn của hắn là chính xác.
Bất quá, nếu muốn một lần đem thủy chi đại trận thôi diễn ra hết, khẳng định là không có khả năng. Khi Cổ Thần đi qua ba mươi trượng về phía trước, một đạo quang thúc phóng lên cao, bao phủ lấy hắn. Cổ Thần cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển, đợi lần thứ hai cước đạp thực địa, hắn đã ở trong bầu trời đầy băng tuyết, dưới chân như trước là băng thiên tuyết địa.
Chỉ là Cổ Thần lại biết vị trí hiện tại tuyệt đối không phải là chỗ lúc nãy.
Kích khởi trận pháp một lần, trong lòng Cổ Thần lại hiện ra một tia cảm ngộ, dừng lại rồi tiếp tục thôi diễn, khoảng nửa khắc, đột nhiên bên cạnh âm phong khẽ động, một đạo nhân ảnh từ trong băng tuyết ngầm chui ra, vẻ mặt vô tình, mắt vô thần, chính là bất tử âm hồn mà Cổ Thần đã nhìn thấy trong Luân Hồi Điện.
Bất tử âm hồn này có tu vi khoảng Giá Vụ kỳ.
Xem ra, trong thủy chi đại trận này không chỉ có lực sát thương của trận pháp, đồng thời còn có tu sĩ ngày trước bị Hắc Thủy Đại Đế nhốt trong thủy chi đại trận, có thể khiến Hắc Thủy Đại Đế động thủ, cơ bản đều là cường giả Độ Hư bí cảnh.
Bất tử âm hồn đối với Cổ Thần mà nói, không đáng lo ngại, tả chưởng vừa nhấc, quang hoa đẹp mắt chợt lóe, Trấn Minh Ngọc Bi trong nháy mắt bắn trúng thân thể bất tử âm hồn kia, coi như là Giá Vụ kỳ cũng không tránh khỏi bị diệt sát.
Cổ Thần khống chế Trấn Minh Ngọc Bi đánh ra hai quang động huyễn bạch trên thân thể bất tử âm hồn Giá Vụ kỳ, rất nhanh, bất tử âm hồn liền hóa thành hư vô.
Cổ Thần dừng lại trong trận, liên tục thôi diễn thủy chi đại trận, thỉnh thoảng bị bất tử âm hồn quấy rối, đã bị Cổ Thần sử dụng Trấn Minh Ngọc Bi trực tiếp đánh chết.
Thông qua thôi diễn đối với trận pháp, Cổ Thần tránh thoát hai lần sát chiêu của thủy chi đại trận, dần dần, đối với thủy chi đại trận càng lúc càng quen thuộc.
Một lúc lâu sau, Cổ Thần lại một lần tại thủy chi đại trận đi lại, tiến hành thử nghiệm, lúc này đây, Cổ Thần đã đi ra ngoài trăm trượng, trong tuyết địa phát ra một đạo quang mang đem Cổ Thần mang đi.
Hai chân đang di động trong khoảng không, rồi đột nhiên bước trên thực địa, quang mang tán đi, khắp bầu trời bốn phía tuyết bay, mặt đất một mảnh tuyết trắng, bất quá, ánh mắt Cổ Thần sáng ngời, ngoài bốn mươi trượng phía trước hắn, một vị tu sĩ tuổi chừng bốn mươi, là Độ Hư cường giả Giá Vụ sơ kỳ.
Cổ Thần đối với người này rất là quen thuộc, chính là một trong Tàng gia lão tổ Tàng Khôn Sơn, sáu mươi năm trước, Cổ Thần từng cùng Tàng Khôn Sơn đánh một trận ở Đại Doanh đế đô. Vài ngày trước, Cổ Thần ngay phụ cận đem Tàng Khôn Sơn đánh cho thụ thương.
Lúc đó Cổ Thần vừa mới bước vào Độ Hư, trong lòng vui sương vô cùng, nhất phái bình thản, không muốn lại kết thành hận thù thù hận, liền tha Tàng Khôn Sơn một mạng.
Cũng không ngờ, mới qua một ngày, Tàng Khôn Sơn liền mang theo Tàng Khôn Phàm cùng với bốn vị lão tổ của chư tử thế gia đến đây trả thù.
Tới lúc đó, trong lòng Cổ Thần minh bạch, mặc kệ hắn có nguyện ý không kết thành hận thù hay không, chư tử thế gia và Tàng gia đều đã coi hắn là cừu nhân nhất định phải giết.
Trong lòng Cổ Thần đối với Tàng Khôn Sơn đã động sát khí rồi!
Lúc này chúng tu sĩ đều bị nhốt trong thủy chi đại trận, không thể nhìn thấy lẫn nhau, Cổ Thần lại cùng Tàng Khôn Sơn gặp gỡ, chẳng phải chính là cơ hội tốt chém giết hắn?
Có cơ hội, sẽ nắm chặt!
Cổ Thần là một người thập phần quả đoán, không giết thì không giết, một khi đã động sát tâm, thì không có nửa phần do dự.
Lợi dụng quen thuộc đối với thủy chi đại trận, thân ảnh Cổ Thần như điện hướng Tàng Khôn Sơn đuổi theo.
Khắp bầu trời tuyết hoa bay lượn, thân ảnh Cổ Thần trong tuyết hoa xuyên qua lặng yên không một tiếng động.
Tàng Khôn Sơn đưa mắt nhìn tiền phương, rơi vào băng thiên tuyết địa này, đã một thì thần, hắn gặp phải bốn tên bất tử âm hồn, may mà vận khí coi như tốt, bốn tên đó chỉ có một tên tu vi Minh Khiếu Kỳ, hai tên tu vi Đằng Vân kỳ, duy nhất một tên là Giá Vụ kỳ mới khiến hắn mất không ít sức lực.
Chỉ là bất tử âm hồn không có tạo thành uy hiếp đối với hắn, trong băng thiên tuyết địa này thình lình xảy ra Băng Tuyết Phong Bạo cũng thiếu chút nữa muốn lấy mạng hắn rồi.
Trong Băng Tuyết Phong Bạo kia ẩn chứa thủy chi pháp tắc chí cực, Tàng Khôn Sơn ở gần ranh giới giải đất cũng cảm thụ được khí tức trí mạng, may mà lúc đó sử dụng phòng ngự tiên bảo, chặn một chút công kích của Băng Tuyết Phong Bạo, hắn mới nhân cơ hội trốn thoát. Thế nhưng kiện phòng ngự tiên bảo kia lại bị Băng Tuyết Phong Bạo cuốn đi. Tàng Khôn Sơn không vận lên nửa điểm dũng khí đuổi theo Băng Tuyết Phong Bạo tìm lại phòng ngự tiên bảo.
Vừa mới từ trong Băng Tuyết Phong Bạo tìm được đường sống trong chỗ chết, bị một đạo quang mang truyền tống tới nơi này. Trong lòng Tàng Khôn Sơn kinh hãi chưa hêt, đang ráng điều chỉnh tâm tình, đứg tại chỗ, cũng chưa hề di động.
Đối với Cổ Thần đang đến gần, Tàng Khôn Sơn không hề có cảm giác.
Bốn mươi trượng... Ba mươi trượng... Hai mươi trượng...
Cổ Thần tựa như một con linh miêu, khi trái khi phải, lúc tiến lúc thối, thế nhưng cự ly với Tàng Khôn Sơn cũng càng ngày càng gần.
Trong thủy chi đại trận, cách nhau quá xa tiến hành công kích cũng sẽ gây ra truyện tống trận pháp, quyền cương đánh ra, cũng không nhất định có thể trúng mục tiêu. Có khi dẫn dắt truyện tống trận pháp, quyền cương trực tiếp bị truyền tới chỗ hắn cũng nên. Do đó, Cổ Thần cũng không có vội vã xuất thủ, chí ít cũng muốn tới gần đối phương khoàng mười trượng.
Lấy lĩnh ngộ của Cổ Thần đối với thủy chi đại trận, đủ có thể đi lại trong cự ly trăm trượng, rất nhanh, liền lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Tàng Khôn Sơn khoảng mười trượng.
Thân thể Cổ Thần biến đổi, trong nháy mắt dài thêm hai cái đầu, bốn cánh tay, vận chuyển cổ tinh thần thần thông
" ba đầu sáu tay". Tàng Khôn Sơn là Độ Hư cường giả Giá Vụ kỳ, so với tu vi của Cổ Thần, cao hơn một cảnh giới, chắn giết Tàng Khôn Sơn chỉ có sử dụng Chiến Thần Diệt Tinh Quyền.
Trong thủy chi đại trận, khắp nơi đều là truyện tống trận pháp, tu sĩ ở trong trận khẽ động, tùy thời đều có thể bị truyền tống tới chỗ khác, Cổ Thần nếu xuất thủ, sẽ một kích tất sát, tuyệt không để Tàng Khôn Sơn có bất kỳ cơ hội đào tẩu nào.
Cổ Thần sáu tay khẽ động, song song kết Chiến Thần Diệt Tinh Quyền quyền ấn.
Tàng Khôn Sơn vừa mới bình ổn tâm tình, để tim đập bình thưởng trở lại, rồi đột nhiên một cổ nguy cơ trí mạng nhất thời bao phủ hắn, một cổ sát khí cường liệt từ phía sau điên cuồng tuôn ra.
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Không tốt! Chẳng lẽ là bất tử âm hồn?
Tàng Khôn Sơn thầm nghĩ trong lòng không ổn, thân thể mạnh mẽ xoay người một cái.
Sáu đạo quyền cương thật lớn lao như thiểm điện oanh đến Tàng Khôn Sơn. Quyền cương đánh ra trận gió, phương viên hơn mười trượng tuyết hoa bay lượn khắp bầu trời, không trung một mảnh thanh tịnh.
Ánh mắt Tàng Khôn Sơn nhất thời chấn động, thần tình đại biến, ở phía sau sáu đạo quyền cương, hắn thấy được bộ dáng ba đầu sáu tay của Cổ Thần. Hắn nhớ rõ ràng là uy lực sáu đạo quyền cương này hợp nhất có bao nhiêu kinh khủng. Một lần trước nếu không có kiện phòng ngự tiên bảo chống đỡ, Tàng Khôn Sơn vô cùng có khả năng bị sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương của Cổ Thầ đánh cho thần hình câu diệt.
Trong sát na, một cổ cảm giác bi phẫn dâng lên trong lòng Tàng Khôn Sơn, hắn mơ hồ thấy được cảnh tượng mình bị sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương bắn trúng.
Tàng Khôn Sơn muốn chạy trốn, thế nhưng, không gian bốn phía đều bị một cổ lực lượng phong ấn kỳ dị. Hắn bước đi còn khó, chứ đừng nói tới muốn trong sát na đó né tránh được sáu đạo quyền cương của Cổ Thần.
Không thể chống đỡ, lại cũng không trốn thoát được, Tàng Khôn Sơn chỉ có tử chiến đến cùng, trong sát na, tiên lực trong cơ thể vận chuyển tới trạng thái đỉnh phong, lưỡng chưởng song song đánh ra lưỡng đạo Thổ Sát Ấn chưởng cương.
Ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm!
Hai tiếng bạo hưởng, lưỡng đạo Thổ Sát Ấn chưởng cương trong nháy mắt bị chấn cho tiêu tán.
Ngay sau đó lại thêm bốn tiếng bạo hưởng, bốn đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương hầu như song song oanh lên thân thể Tàng Khôn Sơn. Cổ Thần tung ra Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cũng không phải đánh ra bình thường mà là từng cái một, từ cao đến thấp.
Tàng Khôn Sơn bị Chiến Thần Diệt Tinh Quyền bắn trúng, vẫn chưa bị đánh bay, mà là trực tiếp bị oanh vào dưới nền đất.
Nơi này bị thủy chi đại trận bao trùm, toàn bộ mặt đất cứng rắn vô cùng, Cổ Thần lấy Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cũng chỉ oanh ra một cái hố sâu hơn mười trượng. Tàng Khôn Sơn bị bốn đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền song song bắn trúng, thân thể tầng tầng rạn nứt, nhất thời bản thân bị trọng thương.