Ngô Tinh giận dữ, hôm nay bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu xuất thủ ức hiếp vốn đã khó chịu. Lúc này Kim Bằng Vương nho nhỏ cũng dám không để hắn vào trong mắt, trong lòng phẫn nộ cực điểm.
- Ngô Tinh đại ca thương thế quan trọng hơn. Có chuyện gì chờ dưỡng thương xong đã. Thương thế của ta đã khỏi hẳn, bên này còn có ba viên Sinh Sinh tiên linh đan, hi vong có thể trợ giúp ngươi chữa thương.
Thấy Ngô Tinh bắt đầu tức giận, Cổ Thần lập tức lấy ra một viên Sinh Sinh tiên linh đan trong dược bình, đưa qua cho hắn. Lúc này Kim Bằng Vương thực lực mạnh nhất. Có câu hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, Kim Bằng Vương muốn bừa bãi một hồi thì cứ để mặc hắn. Nếu như hắn chẳng hiểu tri ân đồ báo như thế, lần sau gặp lại tính sổ cũng không muộn.
Nói xong, ánh mắt Cổ Thần nhìn lướt qua các vị tu sĩ, nói:
- Qua không tới nửa canh giờ nữa, thông đạo rời khỏi Mộ phần Hắc Đế sẽ đóng lại. Vũ khí tiên bảo Hắc Thủy Đại Đế lưu lại đã bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lấy đi. Nhưng đạo thống truyện thừa, tu chân bí thuật vẫn còn ở trên tường. Mọi người nắm chắc thời gian quan khán. Trước khi thông đạo đóng lại, liền đem đạo thống truyện thừa Hắc Thủy Đại Đế truyền xuống ghi nhớ trong đầu, ngày sau lại từ từ tìm hiểu, tu luyện...
Cổ Thần nói vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ long, yêu nhị, coi như là Kim Bằng Vương đối với tu chân bí thuật mà Hắc Thủy Đại Đế lưu lại cũng rất có hứng thú. Nhất là một trong ngũ hành tiên thuật là thủy chi bí thuật.
Chúng tu sĩ không cần phải nhiều lời nữa, đều đi tới phía dưới bên phải bức tường, quan khán đạo thống truyện thừa cùng với đồ giải thủy chi đại trận mà Hắc Thủy Đại Đế khắc lại.
Mấy tu sĩ Minh Khiếu Kỳ cũng nhanh chóng chạy tới bên dưới tường băng đối diện, đều đặt vũ khí tiên bảo. Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đem toàn bộ tiên bảo ngoài trung phẩm mag đi. Chỉ để lại vài món hạ phẩm tiên bảo cùng với một ít cực phẩm pháp bảo.
Độ Hư cường giả trong lăng mộ Hắc Đế, trên người đều có hai loại tiên bảo này. Do đó, bọn họ càng cảm thấy hứng thú đối với đạo thống truyện thừa, trận pháp đồ giải mà Hắc Thủy Đại Đế lưu lại.
Bất quá đối với tu sĩ Minh Khiếu Kỳ mà nói, cực phẩm pháp bảo này đều là bảo bối, càng không nói tới hạ phẩm tiên bảo.
Thủy chi đại trận đã bị Cổ Thần hoàn toàn thôi diễn ra, đối với đồ giải hắn chỉ là nhìn lướt qua. Biết chính mình thôi diễn chuẩn xác, liền đi tới bên dưới mặt tường có khắc thủy chi bí thuật tỉ mỉ quan khán.
Đang quan khán, Ngô Tinh âm thầm truyền âm, từ trong đầu Cổ Thần vang lên:
- Cổ Thần lão đệ, Kim Bằng Vương người này không biết ân nghĩa. Tuy rằng ngươi cứu mọi người, nhưng ngươi với hắn ngày trước có thù hận, lấy tính cách của hắn, dĩ nhiễn sẽ tiếp tục ghi hận trong lòng. Hôm nay ta bị trọng thương, không ai là đối thủ của hắn, ngươi phải cẩn thận. Ta để Long Thương, Long Đào theo sát bên cạnh ngươi, ngươi đừng cách xa bọn họ quá.
Theo như lời Ngô Tinh, Cổ Thần sớm có chú ý, nếu không phải lúc trước cần Kim Bằng Vương đối kháng nhân tộc cường giả, ở trong Thủy chi đại trận, Cổ Thần căn bản sẽ không ra tay cứu hắn. Biết hắn khẳng định là hậu hoạn, nhưng khi đó không còn cách nào, nếu như không cứu Kim Bằng Vương, Cổ Thần ngay cả bức họa của Hắc Thủy Đại Đế đều không tìm đến, e là cũng bị nhân tộc bức họa chém giết rồi.
Đối với Kim Bằng Vương, Cổ Thần sớm có dự liệu, nhưng xuất thủ cứu hắn, trong lòng Cổ Thần cũng không hề hối hận. Hiện tại hậu hoạn phát sinh, cũng chỉ đành cẩn thận. Chỉ cần qua lần này, Kim Bằng Vương là người đứng đầu yêu tộc. Cổ Thần là cổ vu chiến thần, hai người nước giếng không phạm nước sông. Ngày sau các bất tương kiến, ở trong thủy chi đại trận, Cổ Thần cũng cứu Kim Bằng Vương một lần là có ân. Kim Bằng Vương không biết tốt xấu, ngày sau còn muốn dây dưa không ngớt với Cổ Thần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cổ Thần đem Thủy chi bí thuật cũng ghi khắc thật sâu trong đầu. Hôm nay ngũ hành bổn nguyên, Cổ Thần đã đạt được hai loại, đối với ba loại còn lại càng thêm mong chờ.
Khi quang trụ đi thông mặt đất sắp đóng, huyễn âm của Hắc Thủy Đại Đế lại một lần nữa vang lên, nói rằng thông đạo gần đóng, lăng mộ Hắc Đế sẽ vĩnh viễn nằm dưới lòng đất, không hiện thế nữa. Chúng tu sĩ lập tức chạy tới tiến nhập quang trụ ở trung ương lăng mộ.
Rất nhanh, tu sĩ trong lăng mộ Hắc Đế đều được truyền tống tới mặt đất. Chốc loát, quang trụ tối sầm lại, thu vào lòng đất, biến mất không thấy.
Chúng tu sĩ xuất hiện trên mặt đất, chính là ở tòa tiểu sơn ban đầu bao quanh Hắc Thủy Sơn Mạch. Lúc này đã trên núi đã không còn ma khí ngập trời, mà trở lại bình thường, nhìn không ra chút manh mối nào.
Nếu không có chúng tu sĩ mới từ trong Mộ phần Hắc Đế đi ra, ai cũng không nghĩ ra, dưới nền đất vạn trượng này, dĩ nhiên chính là mộ phần của một đời ma đế thượng cổ Hắc Thủy Đại Đế.
Trong Mộ phần Hắc Đế trải qua mấy ngày, giờ trở lại mặt đất, nhìn bầu trời rộng lớn, trên mặt chúng tu sĩ đều hiện lên vẻ vui mừng.
Hành trình Mộ phần Hắc Đế lần này, long tộc cường giả đã có một người vẫn lạc, yêu tộc cường giả cũng có một cường giả, bảy vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ vẫn lạc. Trong lòng chúng tu sĩ cũng không quá vui vẻ hay buồn bã.
Nhớ tới tối hậu nhân tộc cường giả cường thế. Tu sĩ long, yêu nhị tộc, mấy người không lực hoàn thủ, ánh mắt đều hướng về phía Cổ Thần, vẻ mặt cảm kích.
Bất quá có một người ngoại lệ, Kim Bằng Vương rời khỏi Mộ phần Hắc Đế, nhìn bầu trời rộng lớn, kim sắc trường bào bên ngoài cơ thể nhất thời hóa thành nghìn trượng kim sí, thân thể nhất thời bay thẳng lên trời.
Truyện Tiên Hiệp Truyện FULLKim sí nghìn trượng che thiên tế nhật, Kim Bằng Vương đứng trong hư không, ánh mắt nhìn quét chúng tu sĩ dưới mặt đất, cuối cùng rơi vào trên người Cổ Thần, cả tiếng nói:
- Cổ Thần, Cổ Thần rời khỏi Mộ phần Hắc Đế, thì quan hệ đồng minh liền kết thúc. Kế tiếp nên giải quyết ân oán giữa ta và ngươi thôi.
Cổ Thần nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ: Kim Bằng Vương này thật đúng là đắc thế không nhường người.
Thanh âm của Kim Bằng Vương vang lên, các vị tu sĩ nghe xong, trong lòng đều sinh lửa giận, nếu không có Cổ Thần, tu sĩ long, yêu nhị tộc lúc này đều đã vẫn lạc trong Mộ phần Hắc Đế. Căn bản không thể có hy vọng đào sinh trong tay Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư.
Bất quá Kim Bằng Vương là thủ lĩnh yêu tộc, tuy rằng chúng tu sĩ tâm sinh tức giận, nhưng cũng không phải tùy tiện người nào cũng đều có thể chỉ trích hắn.
Cùng là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, kim long tộc trưởng Long Thương hai hàng lông mày dựng thẳng, nhìn Kim Bằng Vương, quát lớn:
- Kim Bằng Vương, nếu không có Cổ Thần, ngươi sớm bị nhân tộc cường giả giết chết. Ngươi không biết ân báo đáp không nói, dĩ nhiên còn muốn lấy oán trả ơn. Trước mặt các vị đạo hữu, không sợ bị mọi người chế nhạo sao?
- Chế nhạo? Ai dám chế nhạo ta?
Kim Bằng Vương lạnh lùng nói:
- Tại trong Mộ phần Hắc Đế, chúng ta có quan hệ minh hữu, Cổ Thần cứu ngươi, cứu chúng ta là việc nên làm. Ta cùng với Cổ Thần có thù hận,còn trước khi vào Mộ phần Hắc Đế. Lúc này đã rời khỏi đó, quan hệ đồng minh liền không còn tồn tại. Trong Mộ phần Hắc Đế tất cả không có ân oán. Ta muốn báo cừu là do Cổ Thần ngày trước đánh thương tậm tạng của ta. Bản vương ân oán phân minh, có cừu oán tất báo, sao lại nói lấy oán trả ơn?