Cổ Thần thầm than thế sự khó lường, nhớ tới năm đó Mông gia và Hư Thiên Tông sinh tử chi cừu, thủy hỏa bất dung, đến tối hậu, dĩ nhiên là Hư Thiên Tông trở thành chỗ dung thân cuối cùng của bọn họ. Cổ Thần biết Hư Thiên Tông Thái thượng trưởng lão có thể đáp ứng để Mông gia tu sĩ tiến đến, nguyên nhân lớn là vì hắn.
Biết được Mông Tiên Âm đã ở Hư Thiên Tông, Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Nếu Tiên Âm đã ở Hư Thiên Tông, ta liền trực tiếp trở lại đó. Ngô Tinh đại ca, theo như lời ngươi vừa nói, sinh tử bí cảnh là đị phương nào? Sao Trịnh Diệc Hùng và Tàng Khôn Phàm đều là từ đó đi ra?
Ngô Tinh nói:
- Sinh tử bí cảnh là thánh địa của Bách Thánh Các, nghe nói là tổ Khâu của Bách Thánh Các mở ra một tiểu thế giới, bên trong cải biến sinh mện huyền ảo khó lường. Tu sĩ ở trong sinh tử bí cảnh, nguyên thọ nguyên kéo dài ba lần, nghĩa là ở trong đó ba trăm năm, thọ nguyên chỉ trôi qua một trăm năm. Nghìn năm trước tam tộc đại chiến, Độ Hư cường giả liên tục vẫn lạc. Nhưng sống đến tối hậu khẳng định vẫn còn một ít, nhân tộc Độ Hư cường giả toàn bộ đều tiến nhập sinh tử bí cảnh. Ở trong đó một nghìn năm, nguyên mới trôi qua hơn ba trăm năm, như vậy có thêm hai lần thời gian để trị liệu thương thế.
- Thì ra là thế, thế gian dĩ nhiên có địa phương cải biến được sinh mệnh tắc. Quả nhiên thần kỳ!
Cổ Thần lặng yên hiểu ra. Lúc này mới hiểu được vì sao kiếp trước nhìn không thấy Độ Hư cường giả, tu sĩ hậu bối đều cho rằng cường giả Độ Hư bí cảnh đều tại nghìn năm trước tam tộc đại chiến vẫn lạc cả rồi. Nhưng một hồi đại chiến, sao có thể khiến toàn bộ Độ Hư cường giả vẫn lạc? Tổng thể có một tí cường giả chống đỡ tới cuối cùng mới đúng?
Đồng thời, Cổ Thần đối với sinh tử bí cảnh lại rất kinh ngạc. Hắn bước vào Độ Hư bí cảnh, tự nhiên biết sinh mệnh tắc là tắc huyền ảo, khó lường nhất. Cổ Thần đối với lĩnh ngộ tắc cũng đã nhập môn rồi. Thế nhưng đối với sinh mện tắc thì hoàn toàn là một chút cảm ứng cũng không có, càng đừng nói tới lĩnh ngộ.
Đừng nói Cổ Thần, chính là Ngô Tinh đều còn chưa cảm giác tới được sinh mệnh tắc.
Ngô Tinh nói:
- Bách Thánh Các thánh Khâu là tiên tôn thời đại Thái Cổ. Nhân vật của thời đại đó, tu vi bước vào cảnh giới nào, hắc hắc... Ngay cả thượng cổ năm vị đại đế đều không đạt được cảnh giới của tiên vương tiên tôn Thái Cổ, cũng chỉ có thể ở trong tưởng tượng của ta, khụ...khụ....
Ngô Tinh thần tình ao ước, nói xong có chút kích động. Hô hấp quýnh lên, lại ho khan kịch liệt.
Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Ngô Tinh đại ca, thương thế của ngươi...
Cổ Thần lo lắng nói.
- Đại thống lĩnh, ngươi sớm trở về dưỡng thương đi thôi!
Chúng long tộc tu sĩ thấy thế vội la lên.
Ngô Tinh ngừng ho khan, nói:
- Cổ Thần lão đệ, lúc này đây đại ca ta tổn thất thảm trọng, không có vài chục năm, đừng mơ tưởng phục nguyên. Sau đó ta không thể giúp được ngươi cái gì hiện tại ngươi cũng cường đại rồi. So với ta chưa được, nhưng chờ vài chục năm nữa, bọn họ muốn tại tu dưỡng vượt qua, đối với ngươi cũng không tạo thành uy hiếp gì, ngươi phải chú ý là Kim Bằng Vương. Tuy rằng hắn nói sẽ không đến chủ động tìm ngươi trả thù, nhưng phải cẩn thận hắn giở mặt. Ngoại trừ Kim Bằng Vương, ngươi còn phải chú ý nhân tộc cường giả, Độ Hư cường giả trong sinh tử bí cảnh số lượng tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng cũng không quá ít. Đồng thời, cường giả có thể trải qua tam tộc đại chiến mà tồn tại cũng không phải là hạng người chỉ có hư danh. Ngươi phải cẩn thận Thánh Đình trả thù.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta sẽ chú ý.
- Ngươi muốn đặc biệt lưu ý một người.
Long Thương ở bên cạnh nói:
- Tàng gia đệ nhất cường giả nghìn năm trước Tàng Khôn Huyề.
- Tàng Khôn Huyền?
Cổ Thần cả kinh nói:
- Hắn không chết?
Tàng Khôn Huyền là người sáng lập Đại Doanh Đế Đình, Cổ Thần kiếp trước nghe nói hắn đã bị yêu tộc Thiên Hồ Vương đánh chết.
Long Thương nói:
- Nghìn năm trước sau khi đại chiến kết thúc, Tàng gia tổng cộng có tám vị Độ Hư cường giả, cũng không vẫn lạc hết. Nhưng đều là bản thân bị trọng thương, bọn họ đều tiến nhập sinh tử bí cảnh, hiện tại còn mấy vị cũng không biết.
Cổ Thần con ngươi co rụt, thực lực Tàng gia tại nghìn năm trước thật là khổng lồ, trong lòng đột nhiên nhớ tới từ trên tay Tàng gia hai vị lão tổ lấy được hai quyển Ngũ Hành Phân Thần Ấn. Cổ Thần thầm nghĩ: chẳng lẽ quyển hạ kia chính là trong tay Tàng Khôn Huyền? Tại nghìn năm trước Tàng Khôn Huyền đều là đại danh đỉnh đỉnh, chính là nhân vật a.
Long Thương đem tu vi, dung mạo của Tàng Khôn Huyền miêu tả một lần. Cổ Thần ghi tạc trong lòng, sau đó, liền cùng chúng tu sĩ long tộc cáo biệt, chuẩn bị phản hồi Hư Thiên Tông. Ba người Ngô Tinh, Long Thương, Long Việt đều là trọng thương. Chỉ có Long Đào chưa tổn hại, bốn người cũng trở lại sào huyệt Kim Long tộc, ba vị bị thương cũng cần chữa thương.
Cổ Thần độn tốc như quang, tại trong hư không liên tục thuấn di, kinh qua hành trình Mộ phần Hắc Đế, tu vi của hắn mới vào Độ Hư Đằng Vân sơ kỳ, bước vào Đằng Vân trung kỳ, đối với lĩnh ngộ không gian tắc, tăng sâu không ít. Hiện tại cự ly Cổ Thần thuấn di có thể đạt tới năm sáu nghìn trượng. Cộng thêm Cửu Long Phù Không Môn có hiệu quả ngay lập tức thuấn di vạn trượng. Do đó, trong nháy mắt Cổ Thần có thể thuấn di một vạn sáu nghìn trượng. Còn hơn thuấn di Giá Vụ cường giả, độn tốc đều nhanh hơn.
Cùng sư tỷ phân ly hơn sáu mươi năm, cùng Mông Tiên Âm càng ly biệt hơn tám mươi năm, lúc này trở lại Hư Thiên Tông, dù là Cổ Thần bước vào Độ Hư, tâm tình sau khi siêu nhiên thế ngoại cũng nhịn không được tim đập nhanh hơn, trong lòng mong đợi.
Chỗ Mộ phần Hắc Đế cùng Hư Thiên Tông cách nhau khoảng chừng ba mươi vạn lý. Lấy tốc độ của Cổ Thần hiện tại, dọc theo đường đi hắn chưa chịu bất kỳ ngăn trở gì, nửa canh giờ, liền từ bầu trời Mộ phần Hắc Đế đi tới Linh Hư Sơn mạch Hư Thiên Tông.
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận đối với Cổ Thần mà nói, thùng rỗng kêu to, thần không biết quỷ không hay liền đi qua Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, tiến nhập trong Hư Thiên Tông.
Hư Thiên Tông, ngọn núi cao nhất Đô Thiên Phong, còn có bốn tòa vũ phong khác là Bách Thảo Phong, Ẩn Kiếm Phong, Thanh Viêm Phong, Lạc Hà Phong.
Tứ tòa vũ phong và ngọn núi cao nhất Đô Thiên Phong cách nhau khoảng hai trăm trượng. Cổ Thần đi qua Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, toàn bộ Hư Thiên Tông ngũ mạch đều nằm trong cảm ứng của hắn.
Tòa sơn phong nào có người hành tầu, tòa sơn phong nào có người nói chuyện đều không thoát khỏi tai, mắt của Cổ Thần. Đương nhiên, đây là chỉ bên ngoài, nếu là bên trong, có tường cách trở, thanh âm cùng không khí ba động sẽ bị ngăn trở.
Trong lòng Cổ Thần lấy làm kinh hãi, hơn tám mươi năm chưa trở lại Hư Thiên Tông, Hư Thiên Tông cùng tám mươi năm trước có biến dạng lớn.
Tám mươi năm trước, Hư Thiên Tông cao thủ Mệnh Tuyền bí cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, tu sĩ Thần Hải bí cảnh số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm, đại đa số tu sĩ đều là đệ tử nhập môn, lấy Tiên Thiên cảnh chiếm đa số.
Thế nhưng hiện tại, nhân số muốn so với tám mươi năm trước thiếu một ít, chỉ khoảng hai nghìn người, nhưng trong đó dĩ nhiên không có một tu sĩ Tiên Thiên cảnh, chí ít đều là tu vi Thần Hải bí cảnh. Trong đó không ít đều là cao thủ Mệnh Tuyền bí cảnh.
Tựu ngay cả cao thủ Minh Khiếu Kỳ cực hạn cũng đều có không dưới mười vị.
Xem ra Hư Thiên Tông thu được Hư Thiên Kinh nguyên kinh và Đỉnh Thiên Quyết của Thái Hư Cung, thực lực phát triển thật mạnh. Tuy rằng đã ba mươi năm không thu đệ tử mới, nhưng thực lực so với trước đây vẫn mạnh hơn vô số lần.