- Đông Hải?
Tự Ngọc thần tình lấy làm giật mình, nói:
- Hơn sáu mươi năm, ngươi mới đến một lần, ngươi lại muốn đi?
Trong giọng nói rất là không muốn.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Ta thân là Chiến Thần cổ vu tộc, không thể bảo hộ cổ vu tộc, là ta thất trách. Cừu hận của cổ vu tộc, ta nhất định báo, ba vị Giá Vụ cường giả tàn sát vu sĩ, Tàng gia hai vị lão tổ đã bị ta chém giết, chỉ còn lại có một mình Trịnh Diệc Hùng cũng bị ta đánh cho trọng thương. Nhanh chóng có một ngày, ta sẽ lấy tính mệnh hắn, thế nhưng lúc này xác thực có chuyện phải tới Đông Hải trước. Nơi đó cách vu cương quá xa, trong lúc đó nếu có Thánh Đình cường giả tập kích, ta không thể bận tâm, do đó, các ngươi tạm thời tiếp tục ở chỗ này một đoạn thời gian nữa. Đợi ta từ Đông Hải trở lại, nhất định sẽ không để cổ vu tộc bị bất kỳ kẻ nào ức hiếp nữa. Đến lúc đó các ngươi lại trở về mặt đất.
Tự Ngọc thần tình có chút thất lạc, nói:
- Một lần trước rời khỏi là sáu mươi năm, lúc này đây đi Đông Hải không biết lại muốn qua bao nhiêu năm!
Cổ Thần đang định mở miệng, Hư Tử Uyên đã đem Tự Ngọc kéo đến bên người hắn, nói:
- Cái này còn không dễ làm sao! Tự Ngọc, ngươi theo chúng ta cùng nhau đi, không phải xong rồi.
Dẫn theo Tự Ngọc cùng nhau đi? Cổ Thần kinh ngạc nhìn Hư Tử Uyên.
Tự Ngọc tuy rằng bị cử động của Hư Tử Uyên làm giật mình, nhưng vẫn chưa phản đối, hai mắt ngược lại có một tia chờ đợi.
Trong lòng Cổ Thần đối với Tự Ngọc là có hảo cảm, do đó, biết được Ma Vương Đồ Độc muốn kết hôn với nàng, hắn bản năng cũng rất là phẫn nộ. Thế nhưng muốn cùng Tự Ngọc ở chung, sáu mươi năm trước không được. Sáu mươi sau, Cổ Thần cảm ngộ pháp tắc, nhất tâm cầu đạo, đáy lòng phần cảm tình này cũng dần dần đạm nhạt, lần này trở lại Nam Hoang vu cương, thật sự không nghĩ tới dẫn theo Tự Ngọc, vì thế Hư Tử Uyên vừa nói như vậy, Cổ Thần có chút kinh ngạc.
Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vnMông Tiên Âm làm một nữ nhân, tự nhiên từ trong ánh mắt của Tự Ngọc nhìn ra nàng cùng mình giống nhau, rất yêu thương Cổ Thần. Thấy Cổ Thần không có đáp lời, lung lay cánh tay hắn, nói:
- Cổ Thần, ngươi để chúng ta đều dẫn theo, ngươi cũng dẫn cả Tự Ngọc đi theo đi, nàng đối với ngươi tình ý thắm thiết. Lẽ nào ngươi nhẫn tâm để nàng ở lại chỗ này, sau đó đau khổ chờ ngươi, mỗi ngày ngóng trông ngươi?
Chúc Hỏa Dung phụ tiếng nói:
- Đúng vậy, sư mẫu mấy chục năm nay, đối với sư phụ mỗi ngày đều mong nhớ.
Bị Chúc Hỏa Dung nói ra tâm tư mấy năm nay, trên khuôn mặt hoàn mỹ của Tự Ngọc dĩ nhiên lộ ra ha mảng đỏ ửng, trách mắng:
- Dung, ngươi nói bậy bạ gì vậy? Còn đứng ở chỗ này làm gì, không biết đi chỗ khác sao?
- A!
Chúc Hỏa Dung bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Đồ nhi xin cáo lui!
Nói xong, Chúc Hỏa Dung một đường chậm rãi rời khỏi động thính hẻo lánh này.
Hư Tử Uyên, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, tam nữ đồng thời nhìn Cổ Thần. Nhìn ánh mắt của các nàng, trong lòng Cổ Thần không khỏi mỉm cười: thiên hạ dĩ nhiên có loại sự tình này? Đại lão bà, nhị lão bà của mình thúc mình lấy tam lão bà?
- Nếu Tự Ngọc nguyện ý, sư tỷ và Tiên Âm cũng nguyện ý, ta đây còn nói gì nữa?
Cổ Thần thầm nghĩ.
Trong lòng Cổ Thần mừng thầm, trên mặt lộ ra một tia cười khổ, nhìn Tự Ngọc, tựa hồ có chút bối rối nói:
- Được rồi, ngươi theo ta cùng nhau đi!
Tự Ngọc cũng không quản Cổ Thần vẻ mặt bối rồi, nghe hắn đáp ứng, trên mặt lộ dáng tươi cười tuyệt mỹ, nói:
- Hiện tại Dung đã lớn, có hắn đái lĩnh cổ vu tộc, ta rất yên tâm. Người nối nghiệp ta cũng đã có tu vi Minh Khiếu hậu kỳ, có thể tiếp nhận chức vụ tiếp nhận chức vụ Thần Nữ, phụ trợ Dung cùng nhau quản lý cổ vu tộc. Chúng ta tùy thời đều có thể rời khỏi, lúc nào xuất phát?
Phạm Âm cũng đã đi vào Đông Hải nửa tháng, Cổ Thần ngẫm lại, nói:
- Càng nhanh càng tốt!
Tự Ngọc vui vẻ nói:
- Hảo, hiện tại ta phải đi an bài, để đệ tử của ta tiếp nhận chức vụ Thần Nữ.
- Chờ một chút!
Mi tâm Cổ Thần kim quang chợt lóe, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp bay ra, tầng thứ ba cửa vừa mở ra, Thổ Luân đại vu bị nhốt bên trong nhất thời bay ra. Hắn bị Cổ Thần trói buộc pháp lực, phong ấn lục thức, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
- Thổ luân đại vu?
Tự Ngọc kinh hãi nói, Thổ Luân Đại Vu trốn đi hơn mười năm, vẫn bặt vô âm tín, không nghĩ tới, dĩ nhiên bị Cổ Thần bắt trở lại.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta vừa mới trở lại Trung Thổ, ngẫu nhiên gặp phải hắn, đây là trách nhiệm của Chiến Thần ta. Xử trí như thế nào do các ngươi tự mình quyết định đi.
Thánh Đình.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đang ngồi trên thánh tọa, vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên, thân thể hắn rất suy yếu, thụ thương rất nặng.
Bên cạnh hắn có một trung niên nhân tuổi chừng bốn mươi, trên người cũng không có pháp lực ba, chính là phàm nhân Thiên Toán Tử.
Thiên Toán Tử một mực ở trong Hoàng Thiên Tỳ giảm tốc độ sinh hoạt gấp trăm lần, Cổ Hoang thế giới qua một trăm năm, bên trong đó mới chỉ là một năm, chỉ khi Thánh Hoàng cần đến, mới có thể để Thiên Toán Tử đi ra. Hai nghìn năm trôi qua, Thiên Toán Tử mới vượt qua hơn hai mươi năm.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nhìn thẳng Thiên Toán Tử, nói:
- Ngươi nói không sai, Cổ Thần quả nhiên có vận khí lớn, ngay cả bản hoàng cũng vẫn lạc trên tay hắn.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu thanh âm oán giận không ngớt. Nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cổ Thần tên tiện loại kia, dám giết Thánh Tử của bổn hoàng, đoạn hậu của ta,thực sự là buồn cười, Thiên Toán Tử, ngươi tính cho ta, rốt cuộc có phương pháp gì có thể triệt để giết chết Cổ Thần, ta phải bầm thây hắn vạn đoạn.
Thiên Toán Tử vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Thánh Hoàng bớt giận, Cổ Thần có đại vận khí, muốn giết chết hắn rất không dễ dàng. Thánh Hoàng đã thành công để chư tử thế gia và Tàng gia cùng Cổ Thần thành sinh tử chi cừu. Hà tất muốn làm phiền chính mình động thủ? Thánh Tử vẫn lạc, tại hạ cũng rất bi thương, thế nhưng Thánh Hoàng bệ hạ, mục tiêu của người là mở ra thông đạo tiên phàm, bước vào trường sinh bất tử, nếu trường sinh. Thánh Hoàng bệ hạ vĩnh tồn hậu thế, hà tất chấp nhất chuyện này?
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cau mày một cái, trong lòng tựa hồ đột nhiên thông thuận hơn nhiều, nói:
- Ừm, ngươi nói đúng, đại nghiệp của bổn hoàng là mở ra thông đạo tiên phàm, cải biến số mệnh thiên địa, đợi bổn hoàng bước vào Hợp Đạo, tiên độ thế gian, liền có thể trường sinh bất tử, vĩnh tọa Thánh Hoàng vị, xác thực không cần có người kế cận. Thế nhưng, Thánh Tử chung quy vẫn là con của bổn hoàng, cứ như vậy bị Cổ Thần chém giết, bổn hoàng nếu không giết hắn, Thiên Đạo ở đâu? Hoàng uy ở đâu? Vô luận như thế nào, bổn hoàng đều muốn tiêu diệt Cổ Thần.
Thiên Toán Tử cười hắc hắc, nói:
- Hôm nay Tàng gia hai vị lão tổ đều đã táng thân trong mộ phần Hắc Đế, trong chư tử thế gia, Hậu gia, Hạ gia, Thương gia ba vị lão tổ cũng vẫn lạc trong đó. Thánh Hoàng bệ hạ, nếu là Tàng Không Huyền và Hậu, Hạ, Thương tam đại chư tử thế gia lão quỷ biết, bọn họ đều là chết trong tay Cổ Thần, người xem bọn hắn sẽ có phản ứng gì?
Hậu Vô Duyên, Hạ Phi, Thương Vũ Văn ba vị Giá Vụ cường giả, đều vẫn lạc trong mộ phần Hắc đế. Đồng thời đều bị Hắc Thủy Đại Đế lừa dối, trên đường sinh, tử lựa chọn lùi về đường sinh ở phía sau, nhưng thực tế lại là đường tử, nên mới nhất tề vẫn lạc, đi đời nhà ma.
Mà Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn hai người bên trong thủy chi đại trận bị Cổ Thần giết chết, trừ một vị tu sĩ Long tộc Minh Khiếu kỳ biết Tàng Khôn Phàm là chết trong tay Cổ Thần. Thiên hạ căn bản không có ai biết, mà tu sĩ Long tộc không có khả năng đem tin tức tiết lộ cho Thánh Đình, do đó, Thánh Hoàng căn bản không biết Cổ Thần giết Tàng Khôn Phàm và Tàng Khôn Sơn.