Chân Tiên

Chương 911: Vũ trụ anh nhi





Hơn mười sáu năm đầu tiên, tiên giới Cổ Hoang chịu đựng ngũ hành thoát thai kiếp tàn phá và hủy diệt, tuy rằng những tu sĩ may mắn sống sót đều lánh nạn trong các bí cảnh, nhưng người người đều cảm nhận được một loại khí tức diệt thế kinh khủng.
Trong những ngày tháng ngũ hành thoát thai kiếp tàn phá, những tu sĩ tiên giới Cổ Hoang may mắn sống sót quả thực giống một ngày giống như một năm.
Thật vất vả mới chờ đợi ngũ hành thoát thai kiếp qua đi, những tu sĩ may mắn sống sót từ trong các bí cảnh đi ra, nhìn lục địa rách nát bất khám còn sót lại, hầu như đã hoàn toàn biến thành phê tích, thậm chí hoàn toàn hủy diệt, trong lòng đều kích thích mạnh mẽ.
Thiên kiếp qua đi, toàn bộ tiên giới Cổ Hoang một mảnh bừa bãi, những tu sĩ may mắn sống sót tuy rằng không phải số ít, thế nhưng muốn trùng kiến văn minh sau đại kiếp nạn thiên địa nhất định cần phải có người lãnh đạo, mà người lãnh đạo những tu sĩ may mắn sống sót này không cần nghi ngờ chính là Cổ Thần.
Thế nhưng Cổ Thần chưa xuất hiện, thẳng cho tới ngày hôm nay, những tu sĩ may mắn sống sót mới biết được, nguyên tai từ lúc ngũ hành thoát thai kiếp bắt đầu Cổ Thần đã tiến vào chỗ sâu trong Tây Hải giải cứu Long hoàng, từ đó về sau không còn tin tức, cũng không hề xuất hiện qua.
Cổ Thần biến mất đối với tu sĩ tiên giới Cổ Hoang may mắn sống sót mà nói chính là đả kích cực lớn, là một vấn đề phi thường lớn, khiến bọn họ giống như rắn mất đầu, khiến bọn họ đối với tương lai cảm thấy mờ mịt.
Lúc này Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, Vu Nguyệt tạm thời xuất đầu, các nàng là thê tử của Cổ Thần, trong lòng chúng tu sĩ sống sót cũng có danh vọng rất cao.
Ngũ nữ Hư Tử Uyên tổ chức những tu sĩ sống sót, bắt đầu tiến hành trùng kiến văn minh khắp đại lục Cổ Hoang, những tu sĩ may mắn sống sót tôn xưng là năm vị thánh mẫu.
Đối với Cổ Thần, trong lòng ngũ nữ Hư Tử Uyên vô cùng tin tưởng, Cổ Thần nhất định chưa vẫn lạc.
Bình thường Cổ Thần bế quan một lần trong thời gian mười năm, trên trăm năm, mới hơn bốn mươi năm chưa lộ diện, rất có thể là tu vi mới có đột phá, tạm thời ẩn thân tại nơi nào đó bế quan tu luyện.
Thế nhưng, ngũ nữ đối với Cổ Thần cũng vô cùng lo lắng, tiên giới Cổ Hoang trải qua đại kiếp nạn thiên địa, tại thời điểm cần có hắn, nhưng Cổ Thần vẫn chưa xuất hiện, vô cùng có khả năng không phải là Cổ Thần đang bế quan, mà là bị vây khốn tại địa phương nào đó.
Mặc kệ như thế nào, ngũ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, Vu Nguyệt đều luôn luôn tin tưởng, nhất định có một ngày Cổ Thần sẽ trở về.
Các nàng một mực chờ đợi, một ngày nào đó Cổ Thần sẽ trở về.

- Thánh chủ hiển linh rồi!

- Bàn Thần hiển linh rồi!

- Bàn Hoàng hiển linh rồi!

Tu sĩ trong thánh địa Ngũ Hành trải qua một đoạn thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, tiếp ngay sau đó chính là tiếng kinh hô vang dội.

- Phụ thân, sư tỷ, Tiểu Bạch, Tiên Âm, Tự Ngọc, Nguyệt Nhi… Ta rốt cuộc đã trở về!

Một thanh âm giống như thiên âm vang lên, tuy rằng không vang dội, thế nhưng vẫn truyền khắp phương viên mấy trăm vạn dặm, vào trong tai mỗi một tu sĩ xung quanh.

- Thần nhi…

- Cổ Thần…

Sáu đạo thân ảnh, trong sát na phi độn tới trước mặt pho tượng Bàn thần.
Chỉ thấy phía trên pho tượng Bàn thần, vô số mây trắng phiêu động, trong loáng thoáng, một bóng người hư huyễn từ trong đám mây đột nhiên xuất hiện, hạ xuống ngay trước mặt sáu người.
Bóng người hư huyễn này chính là Cổ Thần!
Thân ảnh hư huyễn của Cổ Thần gần như trong suốt, nếu như không phải là người có tu vi cực cao, có thể nhìn thấy một tầng hư ảnh nhàn nhạt, tu sĩ dưới Độ Hư cảnh căn bản không thể nhìn thấy.

- Thần nhi, con đây là?

Cổ Thương Khung đưa tay sờ về phía Cổ Thần, chỉ thấy bàn tay trực tiếp xuyên qua hư ảnh Cổ Thần, tựa hồ phía trước không hề có bất cứ thứ gì tồn tại, điều này không khỏi khiến Cổ Thương Khung thất kinh, thanh âm run lên.
Khuôn mặt ngũ nữ Hư Tử Uyên biến đổi, cùng kinh hô:

- Cổ Thần, làm sao vậy?

- Mọi người không cần kinh hoảng!

Tuy rằng thân ảnh Cổ Thần hư huyễn, thế nhưng thanh âm vô cùng chân thực:

- Đây không phải là cơ thể của ta, cũng không phải nguyên thần, chỉ là ý niệm của ta mà thôi!

Cổ Thần mượn lực lượng bàn cổ đại đạo, ý niệm dung hợp một chỗ với bộ phận ý niệm di lưu lại tiên giới Cổ Hoang cùng với lực lượng tín ngưỡng, để hắn và tiên giới Cổ Hoang sản sinh kết nối trong thời gian ngắn, rốt cuộc tìm được vị trí tiên giới Cổ Hoang, chủ động chạy ra khỏi khổ hải, ý niệm phủ xuống tiên giới Cổ Hoang.

- Ý niệm?

Đám người Cổ Thương Khung cả kinh, nói:

- Cái gì là ý niệm? Ý niệm biến thành linh hồn, cuối cùng phát triển thành nguyên thần sao?

Cổ Thần nói:

- Linh hồn là linh hồn, ý niệm là ý niệm, là bản chất nhất của sinh linh vạn vật, tựa hồ không tồn tại, trên thực tế có tồn tại, tuy rằng mọi người không nhìn thấy ta, không sờ được ta, tựa hồ là không tồn tại, nhưng xác thực tồn tại.

Đang khi nói chuyện, Cổ Thần nhẹ nhàng điểm ra một đạo chỉ cương, trong sát na kích vào mặt đất, tức thì mặt đất xuất hiện một lỗ thủng sâu không thấy đáy.
Cảm nhận tựa hồ Cổ Thần không tồn tại, thế nhưng công kích sắc bén này lại chứng minh hắn tồn tại vô cùng chân thực.
Vô luận là Cổ Thương Khung hay là ngũ nữ Hư Tử Uyên đều không thể lý gải được cái gì là linh hồn, cái gì là ý niệm, cái gì không tồn tại mà thực tế lại tồn tại, nhưng bọn họ luôn lo lắng cho an nguy của Cổ Thần, hi vọng Cổ Thần sớm ngày trở về, hôm nay thấy được Cổ Thần, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Mọi người cùng kêu lên hỏi:

- Ngươi hiện đang ở địa phương nào? Có nguy hiểm hay không?

Cổ Thần nói:

- Mọi người không cần lo lắng cho ta, ta rất an toàn, chỉ là hiện tại ta đã tới vũ trụ phàm gian, chưa tìm được đường trở về tiên giới Cổ Hoang, một ngày nào đó ta sẽ trở về.

- Vũ trụ phàm gian?

Trước khi ngũ hành thoát thai kiếp phủ xuống, Cổ Thần đã nói cho Cổ Thương Khung và ngũ nữ về tin tức về đại kiếp nạn thiên địa và vũ trụ phàm gian, đối với mấy từ vũ trụ phàm gian này, sáu người không hề xa lạ.
Cổ Thần dĩ nhiên tới vũ trụ phàm gian, điều này khiến sáu người vô cùng khiếp sợ.
Cổ Thần nói:

- Ý niệm của ta phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, cũng không thể tồn tại lâu dài, ta trở về nói cho mọi người biết tình huống một chút, ta đã hợp đạo thành công, trong vũ trụ phàm gian có một số chuyện muốn làm, chờ khi ta làm xong mọi chuyện, nhất định sẽ tìm đường trở về tiên giới Cổ Hoang, trở về đoàn tụ với mọi người.

Ý niệm của Cổ Thần phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, bằng với vượt qua khổ hải, mạnh mẽ từ thế giới tinh thần tiến vào thế giới thực chất.
Khổ hải bao phủ tất cả ý niệm, vô biên vô hạn, hạo hãn vô cực, sẽ không để bất cứ ý niệm nào vượt qua, Cổ Thần mượn bàn chi đại đạo diễn hóa con thuyền linh hồn, tạm thời để ý niệm vượt qua khổ hải phủ xuống tiên giới Cổ Hoang.
Thế nhưng trong thế giới tinh thần lập tức sản sinh một con lốc kịch liệt, tàn phá tất cả, bàn cổ đại đạo của Cổ Thần còn chưa hoàn hiện, không thể kéo dài thời gian trong cơn lốc khổ hải, chỉ khi chờ bàn chi đại đạo hoàn toàn hoàn thiện, đạt tới cảnh giới đại thành, đại viên mãn thì mới có thể triệt để vượt qua khổ hải, giống như con thuyền, vĩnh viễn đi trên mặt nước.
Thời gian hữu hạn, Cổ Thần đơn giản giảng giải cho Cổ Thương Khung và ngũ nữ Hư Tử Uyên về tình trạng của hắn tại vũ trụ phàm gian, tự nhiên không nói ra chuyện tình đối địch với Hằng Hà tinh chủ, chỉ nói chính mình rất mạnh khỏe, không để bọn họ phải lo lắng.
Đồng thời, Cổ Thần cũng nghe bọn họ giải thuật một chút về tình huống của tiên giới Cổ Hoang lúc này.
Chỉ giằng co nửa thời thần, Cổ Thần cáo biệt với Cổ Thương Khung và ngũ nữ Hư Tử Uyên, hình bóng hư ảnh càng lúc càng mờ nhạt, dần dần hoàn toàn biến mất, mây trắng trên bầu trời tiêu tán, lại hóa thành không mây vạn dặm.
Vũ trụ phàm gian.
Cổ Thần ngồi trên một khỏa tinh cầu hoang vu, mở mắt ra, trong hai mắt của hắn tiết lộ vẻ hưng phấn sau khi gặp lại phụ thân và thê tử, cùng với tiếc nuối không muốn biệt ly.
"Cuối cùng cũng có thể dùng ý niệm phủ xuống tiên giới Cổ Hoang, truyền lại tin tức về ta cho mọi người, như vậy để bọn họ không cần phải lo lắng cho an nguy của ta nữa rồi, con đường đánh chết Hồng và Kim Ô phi thường xa xôi, ta tại vũ trụ phàm gian nhất định phải dừng lại trong thời gian không hề ngắn."
"Cũng may là mọi người đều đã là cường giả Độ Hư bí cảnh, thọ nguyên mấy nghìn năm, thậm chí vạn năm, ta không cần vội vã chạy trở về tiên giới Cổ Hoang, sau này một mặt tìm kiếm đường trở về tiên giới Cổ Hoang, một mặt nỗ lực giết chết Hồng và Kim Ô!"
Trong lòng Cổ Thần suy nghĩ, chậm rãi đứng lên, trong mắt tràn ngập kiên định.
Hắn đã dung hợp bàn chi đại đạo, đây là một loại đại đạo cao nhất có thể vượt qua thiên địa, vượt qua khổ hải, tất cả đại đạo trước mặt bàn cổ đại đạo đều phải thua kém. Cổ Thần dung hợp bàn cổ đại đạo mới chỉ có tu vi Hợp Đạo trung kỳ, nhưng bản thân lại có thực lực không hề thua kém so với cường giả Thiên Kiếp bí cảnh ngũ hành một kiếp, hai kiếp.
Hắn rất tự tin, chỉ cần tu vi đề cao tới cảnh giới bằng Hồng và Kim Ô, đánh chết hai người này không phải là chuyện gì khó khăn.
Cổ Thần lấy hằng hà tinh đồ ra, rót vào tiên lực, toàn bộ địa đồ hằng hà tinh hệ lập tức xuất hiện trong đầu Cổ Thần.
Rất nhanh Cổ Thần liền phát hiện ra vị trí của chính mình, tại mấy vị trí trong Hằng Hà tinh đồ liên lục lập lòe, cách vị trí hắn đang đứng đại khái hơn hai vạn khỏa tinh cầu có một tu chân tinh lóe sáng, chính là Tử Vân Tinh.
"Dĩ nhiên chạy tới phụ cận Tử Vân Tinh, vừa lúc mượn truyền tống trận trong Tử Vân Tinh dùng một lát, tiến vào Hằng Hà tinh, giáo huấn Hằng Hà lão nhi."
Cổ Thần thu hồi Hằng Hà tinh đồ vào trong âm dương tiên giới, thân thể chợt lóe, liền biến mất không thấy, trong sát na vượt qua hơn mười vạn khỏa tinh cầu, thuấn di về phía Tử Vân Tinh.
Thời gian non nửa khắc, Cổ Thần đã thuấn di qua hơn vạn khỏa tinh cầu.
Đột nhiên thân thể đang thuấn di của Cổ Thần dừng lại, trực tiếp hiện ra thân thể trong vũ trụ mênh mông, trong hai mắt hắn mang theo một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy trong vũ trụ mang mang dang có một anh nhi trôi nổi.
Anh nhi này chỉ dài một thước hai, tựa hồ vừa mới sinh ra, còn đang trong tã lót, lúc này đang ngủ say.
Một anh nhi đang ngủ say, đây vốn là một chuyện rất bình thường, thế nhưng trong vũ trụ mang mang xuất hiện một anh nhi, vậy thì quá mức không bình thường rồi, thậm chí còn là quỷ dị.
Đừng nói là một anh nhi, cho dù là tu sĩ Độ Hư dưới Hợp Đạo kỳ xuất hiện trong vũ trụ cũng sẽ bị khí lưu vô hình nghiền nát trong nháy mắt, tan biến thành hư vô.
Mà xung quanh thân thể anh nhi này có một tầng quang mang nhàn nhạt, khiến tất cả quang mang, xạ tuyến, khí lưu trong vũ trụ bị chắn ngoài cơ thể, dĩ nhiên huyền phù trong vũ trụ mang mang, không chút nguy hiểm.
Bất luận là kẻ nào trong vũ trụ mang mang thấy một anh nhi đang ngủ say đều sẽ sản sinh lòng hiếu kỳ, đều sẽ bị hấp dẫn.
Tâm càng rộng, ham muốn tìm hiểu càng lớn.
Đạo tâm của Cổ Thần trước nay chưa từng có, tung cổ hoàng kim, là đạo tâm to lớn nhất thiên hạ, ham muốn tìm hiểu so với tu sĩ bình thường càng mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.
Hắn đang đứng cách anh nhi khoảng chừng vạn trượng, từng bước từng bước đi về phía anh nhi đang ngủ say.
Tuy rằng anh nhi này vẫn không nhúc nhích, nhưng cũng không phải thi thể, bởi vì không hề tử vong, mà vẫn duy trì hô hấp bình ổn, đồng thời tràn ngập sinh cơ.
Cổ Thần càng tới gần anh nhi, vẻ kinh ngạc trong mắt càng thêm nồng đậm.
Hắn có thể cảm giác được từ trên người anh nhi phát tán ra sinh cơ dâng trào, so với đại địa nguyên xà Cổ Thần đánh chết trên Tử Vân Tinh còn mạnh hơn không ít, cho dù là tu sĩ Hợp Đạo sơ kỳ bình thường cũng không có sinh cơ dâng trào như vậy.
Đồng thời, Cổ Thần có thể cảm nhận được từ trên người anh nhi này có pháp tắc vô cùng vô tận đang diễn hóa, lưu động, các loại pháp tắc đều có, mà trình độ pháp tắc khắc sâu so với tu sĩ Hợp Đạo sơ kỳ bình thường còn vượt qua, hầu như đạt tới mức vạn pháp quy nhất, chỉ kém một bước là có thể hợp đạo thành công.
Một anh nhi dĩ nhiên có sinh cơ cường đại, pháp tắc khắc sâu tới như vậy, thực sự khiến Cổ Thần cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Tinh quang hai mắt Cổ Thần chớp động, pháp tắc trong ánh mắt bắt đầu khởi động, rơi vào người anh nhi.
Ánh mắt Cổ Thần không chỉ tồn tại ở bề ngoài, còn thấy được bên trong cơ thể anh nhi, huyết nhục, cốt cách, kinh mạch, tất cả mọi thứ đều bị Cổ Thần nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Rất nhanh Cổ Thần đã lý giải được mọi thứ trên người anh nhi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Anh nhi này đã sinh ra chí ít bốn mươi năm rồi, thế nhưng vừa mới ra đời đã bị người khác dùng tiên lực cái thế phong ấn lại, khiến thời gian đối với anh nhi này hoàn toàn dừng lại, sinh ra hơn bốn mươi năm vẫn giống như lúc mới sinh.
Bên ngoài cơ thể anh nhi có một tầng quang mang nhàn nhạt, chính là tầng phong ấn này đã ngăn chặn mọi thứ nguy hiểm đe dọa tới tính mệnh anh nhi như vô số quang mang, xạ tuyến, khí lưu, vẫn thạch…
Cổ Thần một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc, một là bởi vì phong ấn bên ngoài cơ thể anh nhi quá mức huyền diệu, quá mức cường đại, chỉ dựa vào một tia lực lượng dĩ nhiên có thể khiến anh nhi này trôi nổi trong vũ trụ hơn bốn mươi năm không hề hư hao, đồng thời lực lượng phong ấn kia sinh sôi bất diệt, sợ rằng anh nhi này trôi nổi trong vũ trụ hơn nghìn năm cũng không xuất hiện bất cứ sự tình gì, lực lượng phong ấn này huyền diệu, cường đại tới như vậy, không biết tu sĩ bày ra tầng phong ấn này đến tột cùng là có thực lực thông thiên như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.