Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 14:




Sau khi nhận được sự thỏa hiệp của Tô Niệm Khâm, hai người tìm KFC gần đó ăn cơm. Bây giờ không phải là giờ cao điểm, nhưng không khí trong tiệm vẫn rất náo nhiệt. Còn vẻ mặt Tô Niệm Khâm và không khí xung quanh hoàn toàn tương phản. Anh chưa từng tới nơi này, có chút không thích ứng được. Âm nhạc ồn ào, còn có giọng trẻ nhỏ đùa giỡn. Tất cả âm thanh đều lọt vào tai khiến anh không khỏi nhíu mày.
“Tôi và anh quen nhau từ trong bụng mẹ.” Tang Vô Yên nói xong, hung hăng cắn một miếng hamburger, cũng không quản Tô Niệm Khâm ngồi đối diện có tâm tình nghe hay không, đem chuyện của ba người bọn họ kể ra hết.
Tô Niệm Khâm sờ sờ đồng hồ bên tay trái, có điểm bất đắc dĩ.
“Chúng tôi sinh cùng một bệnh viện, lớn lên cùng một sân nhà. Anh chỉ lớn hơn tôi hai tháng, tôi còn gọi anh là ca ca, lúc đó là gì có Hứa Thiến? Vậy thì dựa vào cái gì cô ấy nói tôi là kẻ thứ ba, dựa vào cái gì?” Trong mắt Tang Vô Yên xuất hiện một tầng nước.
“Trước kia, cô ấy chỉ xinh hơn tôi, nói chuyện ngọt hơn tôi, thành tích hai người đều giống nhau, nhưng cô giáo lại thích cô ấy. Tôi vào hội sinh viên, cô ấy cũng vào. Tôi đi làm ở đài, cô ấy cũng theo. Nói cái gì là bạn tốt, cùng tiến cùng lui với tôi. Anh và tôi đều thi vào đại học A, Hứa Thiến cũng đăng ký đại học A, kỳ thật chính là gạt tôi, muốn quen anh. Hai người bọn họ coi tôi là đồ ngốc, vẫn gạt tôi.”
Tang Vô Yên vừa nuốt thịt gà, vừa dùng khăn tay lau nước mắt,“ anh thích cô ấy, tôi biết anh thích cô ấy. Nhưng anh lại muốn quen tôi, tôi mới tức.” Cô hít một hơi, tiếp tục khóc thút thít: “Hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, lại bị tôi chia rẽ, tôi cũng biết. Nhưng mà, tôi chỉ muốn chia rẽ họ, tôi cũng không biết tại sao nữa, có lẽ tôi chưa chuẩn bị tâm lý.”
Vẻ mặt cô rất tội nghiệp, khóc sướt mướt, một mạch nói ra hết, làm cho người ta cảm thấy vừa giận vừa đáng yêu. Việc này đổi thành người bình thường, mặc cho ai nghe đều phải dở khóc dở cười.
Mà ba của Tang Vô Yên và Ngụy Hạo là bạn thời đại học, sau khi tốt nghiệp bị phân phối vào cùng một đơn vị, ở cùng một dãy nhà. Tang Vô Yên chơi chung với Ngụy Hạo từ lớp hai.
Sau đó cha mẹ Ngụy Hạo ly dị, anh được mẹ nuôi, chuyển đi nơi khác.
Trẻ con thường hay quên. Cho nên, chuyện của Ngụy Hạo, Tang Vô Yên hầu như quên hết không còn gì.
Nháy mắt một cái liền trôi qua nhiều năm.
Tang Vô Yên biết Hứa Thiến là ở cấp hai, vì học chung lớp tăng cường, chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ dựa theo thành tích của học kỳ cuối. Hứa Thiến và Tang Vô Yên một người xếp bảy, một người xếp thứ tám, vừa vặn ngồi cùng bàn. Trước kia, Tang Vô Yên và Hứa Thiến cũng không thân. Hứa Thiến có dáng cao, da trắng, người xinh đẹp, cá tính kiêu ngạo, với Tang Vô Yên hoàn toàn không phải cùng một loại người.
Hai người ngồi chung một bàn, người cao người thấp, vừa nhìn nhận ra ngay. Cho nên ngồi cạnh nhau nửa tháng, Tang Vô Yên và Hứa Thiến trừ bỏ “Giáo viên gọi cậu”, “Hôm nay bài tập toán làm gì?” Cơ hồ không động trao đổi bất kì chuyện gì nữa.
Trong lớp Tang Vô Yên học rất tốt, lịch sử và âm nhạc lại kém cực kỳ. Đặc biệt âm nhạc, các ký hiệu âm nhạc để trước mặt cô nhìn giống như nòng nọc. Cô dùng bảy ngón tay mới biết đâu là “đô rê mi pha son la si”.
Trải qua nhiều lần luyện tập, thành tích Tang Vô Yên tốt hơn trước, nhìn nhạc phổ có thể biết “Si đến mi” Sau đó tấu lên.
Đáng tiếc, đến kì thi cuối học kỳ môn nhạc, trả bài bằng miệng, càng về sau đề càng khó. Tang Vô Yên đang cầm nhạc phổ, đứng trên bục giảng, chân run run, giày vò nửa ngày mới phát ra âm “Si” sau đó, không thể tiếp tục hát xuống.
Im lặng nhìn đầu ngón tay, mặt Tang Vô Yên bị nghẹn thành màu đỏ. “Nam Quách tiên sinh” rốt cục muốn hiện nguyên hình.
Ngay lúc ấy, Hứa Thiến đột nhiên nhấc tay nói: “Thưa cô, Tang Vô Yên bị đau họng, nói không được.”
Tang Vô Yên hết hồn quay đầu lại, thấy Hứa Thiến lén lút hướng mình nháy mắt.
Hứa Thiến luôn là trò ngoan của thầy cô dạy nhạc. Trong cuộc thi ca nhạc thiếu nhi “Một hai. Chín” cô là đại diện của trường. Nói chung, trước mặt cô dạy nhạc, Hứa Thiến nói cái gì là cái đó.
“Vậy Tang Vô Yên đi xuống trước. Lần sau thi lại.” Giáo viên dạy nhạc gật gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống.
Đây là đoạn thời gian hai người quen biết ở cấp hai, vừa đúng lúc Hoàng Tiểu Yến qua đời. Hứa Thiến xuất hiện, lập tức trở thành phao cứu sinh của Tang Vô Yên. (ý là bạn thân đó mà)
Tang Vô Yên đột nhiên phát hiện, nguyên lai nhân vật trong fim truyền có hình thành tích tốt, lại xinh đẹp chỉ biết khi dễ bạn học không phải lúc nào cũng đúng.
Nhưng mà, hình tượng Hứa Thiến hoàn mỹ trong lòng Tang Vô Yên bắt đầu thay đổi là vào một buổi chiều sau giờ học.
Hôm đó, thời tiết rất lạnh, Tang Vô Yên vừa về nhà bà Tang đã kêu cô xuống lầu mua nước tương. Dưới lầu có một tiệm cho thuê sách gần tiệm quần áo. Lúc ấy cô còn nhỏ , gia đình dạy học, sách bên ngoài đối với cô chỉ có hai loại—bốn tác phẩm cổ điển và sách nổi tiếng của nước ngoài.
Trên lớp học nữ sinh cầm tiểu thuyết tình yêu, cô vụng trộm xem vài lần, liền cảm thấy xấu hổ không chịu nổi. Lại thêm bà Tang lúc nào cũng dạy cô, sách đó trẻ ngoan không thể xem. Kết quả là, Tang Vô Yên vẫn cảm thấy“ sách thuê” tương đương“ Sách cấm”.
Hai tay Tang Vô Yên đang cầm chai nước tương, lúc đi ngang qua tiệm thuê sách, cô nhìn thấy Hứa Thiến đứng ở một ngay dãy tiểu thuyết ngôn tình, tay cầm truyện, vẻ mặt như si như túy.
“Hứa Thiến?” Tang Vô Yên gọi cô ấy.
Mặt Hứa Thiến ngước lên, vừa thấy Tang Vô Yên, không khỏi xấu hổ.
Con người hoàn thiện tới đâu thì cũng có nhược điểm và đó đã là chân lý mà Tang Vô Yên ngộ ra. Từ ngày đó trở đi, Hứa Thiến và cô chính thức trở thành bạn thân.
Thì ra, gia cảnh Hứa Thiến cũng không đơn giản như cô nghĩ. Bà Hứa xuống nông thôn làm việc, gặp và yêu ông Hứa. Cả nhà bà Hứa đều là phần tử trí thức, nhưng ông Hứa lại xuất thân từ nông dân, quê mùa. Vậy mà trong hoàn cảnh đó, hai người lại kết hôn. Sau đó, một nhà Hứa Thiến chuyển đến thành phố, mẹ làm công nhân ở xưởng dệt, nhiều năm sau mới có Hứa Thiến.
Cũng không biết có phải hay không, tất cả nguyện vọng đều đặt lên người Hứa Thiến, nên bà Hứa có một số yêu cầu gần như khắc nghiệt, mọi chuyện đều phải làm được tốt nhất. Nay, bà Hứa không đi làm, ông Hứa mở tiệm sửa xe đạp, thu vào không nhiều. Nhưng bà vẫn cho Hứa Thiến đi học piano, thậm chí còn mua đàn để ở nhà.
Đến khi chọn nguyện vọng vào trường cấp ba, Tang Vô Yên mới hiểu rõ bà Hứa là người cực kỳ chuyên chế. Lúc đó ở thành phồ B không tổ chức thi chung, mà là từ trường trung học tự ra đề. Thí sinh muốn thi trường nào thì phải đến trường đó thi, tuyển từ thấp đến cao. Đương nhiên, vì chắc chắn tuyệt đối, phụ huynh đều đại diện chọn trường. Dù sao thời gian thi của các trường đều khác nhau, đăng kỳ thi nhiều trường sẽ có nhiều cơ hội trúng tuyển hơn, nhiều nhất thì chỉ tồn thất phí báo danh thôi.
Ông Tang đối con gái, chắc cả đời cũng không có yêu cầu gì, chỉ mong bình an hạnh phúc. Trường điểm tốt, trường bình thường cũng tốt, chỉ cần đi học, lớn lên có thể tự nuôi bản thân là được, chưa bao giờ tạo áp lực cho con mình. Bà Tang tuy rằng hơi nghiêm khắc, nhưng mà còn có thể nhận rõ tình thế. Cho nên những trường mà Tang Vô Yên có thể đậu vào đều báo danh hết.
Mà Hứa Thiến thì lại khác, chỉ chọn Thất Trung.
“Ngộ nhỡ không đậu?” Tang Vô Yên hỏi.
“Mẹ tớ nói, không đậu được Thất Trung về quê cày ruộng. Ruộng đất của ba sẽ giao lại cho tớ.” Hứa Thiến trả lời. Tuy rằng, Hứa Thiến nói được giọng điệu rất bình thường, nhưng đó là lần đầu tiên, Tang Vô Yên nhìn thấy có tầng nước trong mắt Hứa Thiến.
Kia một khắc, cô mới cảm thấy, mình so với Hứa Thiến may mắn rất nhiều. Hai tháng sau, hai người cố hết sức cho kỳ thi. Nghỉ hè, Thất Trung đưa danh sách học sinh mới, hai người lại là bạn học, mọi người đều vui mừng.
Ngày khai giảng, ba tiết đầu đều là tự giới thiệu. Bạn cuối cùng lên giới thiệu là một học sinh có dáng người cao: “Tôi tên là Ngụy Hạo, tốt nghiệp ở……”
Tang Vô Yên nghe thấy hai chữ Ngụy Hạo rất quen tai.
Đến khi tan học, người tên là Ngụy Hạo đi đến bàn của Tang Vô Yên, cười hì hì nói: “Tang Vô Yên, em còn nhớ anh không.”
Tang Vô Yên ngước lên ngước xuống hai lần, cố gắng đào móc trí nhớ. Hình như là Ngụy Hạo tên này từng xuất hiện khi trong tuổi thơ của cô.
Lại nháy mắt mấy cái, giống như nhớ ra cái gì.
Anh sinh trước cô hai tháng, hình như là: “Anh Tiểu Hạo.” Cô thường thích nắm lấy góc áo của anh, rồi chạy đến ngọn đồi.
Anh thường mang cô đi ra ruộng bắt ốc. Sau đó rửa, bỏ vỏ thêm một chút muối, nướng ăn. Chờ đến khi Tang Vô Yên về nhà, bụng nhỏ no đến ba ngày.
Tháng giêng, anh rủ mọi người đi nướng lạp xườn, Tang Vô Yên trộm toàn bộ bản thảo của ba làm củi đốt.

Nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ, Tang Vô Yên liền vui vẻ đứng lên, lộ ra một đôi răng nanh, cười hắc hắc, “Là anh nha.”
Thanh mai và trúc mã gặp nhau.
Ba năm trung học, quan hệ một nam hai nữ là bạn bè thuần khiết, sau đó cùng nhau thi vào đại học A. Mãi đến buổi tối ngày thông báo kết quả, Hứa Thiến hẹn Tang Vô Yên phòng thể dục trong trường, nói: “Tiểu Yên, trước giờ tớ vẫn có một chuyện gạt cậu.”
“Chuyện gì?”
“Tớ đang yêu.”
“Thật sao?” Tang Vô Yên cực kỳ vui vẻ ,“ Ai vậy?”
Hứa Thiến cười, hơi ngượng ngùng.
“Tớ quen không?”
Hứa Thiến gật đầu.
“Học chung lớp với chúng ta?” Tang Vô Yên đoán.
“Uh.”
“Vương Hạo? Lí Hội Kiệt? Ngô Hiểu Bằng?”
Đoán một lượt, Hứa Thiến đều là lắc đầu.
“Tóm lại là ai?” Tang Vô Yên nóng nảy.
“Là Ngụy Hạo.” Hứa Thiến cười.
Cuối cùng, Tang Vô Yên cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ rõ mình còn cười nói với Hứa Thiến: “Kia không tệ.” Sau đó cuộn mình trong chăn, mới cảm thấy không thích hợp.
Bắt đầu là nín thở, liền cảm thấy khó chịu, và cuối cùng cô lại khóc hu hu hu, gối ôm bị khóc ướt hết.
Năm thứ nhất đại học, cô làm như không biết hai người bọn họ đang yêu, ỷ vào Ngụy Hạo chiều cô liền đi theo làm bóng đèn, quyết định “ Phá hư Hứa Ngụy” Vì mục đích, cô bắt đầu tính kế, lôi kéo Trình Nhân nhập bọn, Trình Nhân lắc đầu: “Tang Vô Yên, cậu đúng là bị bệnh.”
“Cậu mới có bệnh.”
“Cậu so với bà mẹ kế của công chúa bạch tuyết còn ác hơn.”
“Phi phi phi. Trình Nhân, cậu ăn cây táo, rào cây sung. Cậu ngừng được rồi.”
“Tớ không ăn trong càng không đào bên ngoài. Tớ là gương thần bên cạnh mẹ kế đại nhân. Chỉ nói thật, không nói dối.”
Đến ngày Ngụy Hạo bỏ Hứa Thiến trở lại bên người mình, Tang Vô Yên mới phát hiện, kỳ thật cô cũng không muốn như vậy.
Cô bắt đầu chột dạ, né tránh ánh mắt chán ghét của Hứa Thiến, cũng trốn Ngụy Hạo. Mãi đến khi thấy Ngụy Hạo dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với Hứa Thiến trong lúc say rượu, cư nhiên cảm giác của cô lại là nhẹ nhàng thở ra, mà không phải ghen.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cạc cạc~~ đổi mới
Ngẫu làm độc giả truy văn cũng là thích sở hữu văn đều chỉ có nam chủ nữ chủ, những người khác xuất hiện giống nhau không đợi gặp, cũng chỉ muốn nhìn nam nữ chủ nói chuyện yêu đương hoặc là anh tra tấn cô cô tra tấn anh. Nhưng là~~~ làm chính mình mã tự thời điểm mới cảm nhận được, nếu không có phối hợp diễn không thể thôi động tình tiết a.~~~~~~~
—5—
Hai ngày trước khi đến Nguyên Tiêu, Tang Vô Yên đến đài.
Sau năm mới, nhân sự điều chỉnh một chút, Tang Vô Yên và một nữ thực tập sinh được phân đến bộ phận tin tức, đi theo một phóng viên họ Khương học việc.
Trước kia, cô từng làm phát thanh viên ở đại học A, hiện tại lại đột nhiên phái cô đến bộ phân tin tức làm biên tập, viết này nọ cũng không phải sở trường của cô, cảm giác giống như bị người ta trêu ghẹo vậy.
Bởi vì cô đến trước lại làm lâu hơn nữ sinh thực tập kia, nên cô Khương kêu cô dẫn nữ sinh kia làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Mắt nữ sinh thật to, tên là Viên Viên.
Tang Vô Yên chỉ vào ba văn phòng bên phải, nói: “Đây là phòng biên tập tiết mục, phòng máy tính, phòng họp. Phòng trong cùng là phòng chế tác tiết mục.”
Viên viên vội vàng ghi vào sổ nhỏ.
“Lát sau cô Khương sẽ đem lịch trình chuyên mục cho chúng ta mỗi người một bản, để chúng ta hiểu thêm về cách sắp xếp tiết mục.”
Viên Viên gật đầu.
“Nếu em không mang theo cơm hộp thì buổi trưa chị mời.”
Viên Viên tiếp tục ghi lại những lời cô vừa nói.
“Ah, đừng viết.” Tang Vô Yên cười,“ Em cũng không phải đang phỏng vấn chị.”
Lúc ăn cơm trưa , gặp được Uông chủ nhiệm của chuyên mục âm nhạc.
Uông chủ nhiệm cười: “Tiểu Tang a, chuyển đến bộ phận tin tức bên có quen chưa.”
Tang Vô Yên cười làm lành: “Hoàn hảo, cám ơn Uông chủ nhiệm quan tâm.”
Sau khi Uông chủ nhiệm rời đi, lại tới một biên tập Ngô Vị. Ngô Vị bưng phần ăn ngồi xuống, Tang Vô Yên vừa thấy liền ngọt ngào chào: “Chào anh Ngô.”
Ngô Vị chưa kịp nuốt xuống ngụm canh, thiếu chút nữa phun ra, nổi hết cả da gà. Anh ta ngẩng đầu nhìn Tang Vô Yên cười đến mắt thành một đường thẳng, nói: “Em có chuyện gì không, nói đi. Tiểu Tang, đừng như vậy, rất dọa người ah.”
“Chương trình của Hi tỷ phỏng vấn Nhất Kim, hình như là anh có giữ lại bản phụ, có thể cho em mượn xem được không?” Việc này, cô vẫn nhớ.
“Hắc, chuyện này àh, không thành vấn đề, tan tầm sẽ đưa em .” Ngô Vị nói.
“Cám ơn, lần sau mời anh ăn cơm.”
Một lát sau, Ngô Vị còn nói: “Em là fan cuồng của người kia hả.”
“Đúng vậy.” Tang Vô Yên tinh cách thẳng thắn, không quên kháng nghị: “Sao lại gọi là người kia, người ta rất nổi tiếng đó!”
“Người quen của chị Hi mà, lúc trước cũng theo chị ấy thực tập, muốn gì thì trực tiếp tìm chị ấy.” Ngô Vị nói.
“Nhờ anh cũng giống nhau thôi, em không muốn làm phiền chị Hi.”
Kỳ thật, cô không tìm Nhiếp Hi là có hai lý do: Thứ nhất, Nhất Kim phá lệ nhận phỏng vấn của chị Hi, khẳng định là cùng Nhất Kim đứng một tuyến. Huống chi lúc trước Tang Vô Yên đối Nhất Kim biểu hiện cực kỳ hứng thú, lần này còn mượn đĩa chắc chắn bị Nhiếp Hi hoài nghi, bứt dây động rừng. Thứ hai: Nhiếp Hi rất nổi tiếng trong đài, bình thường rất hòa ái, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy có chút tôn kính mà không thể gần gũi.
Ra khỏi căn tin, đang muốn tạm biệt Ngô Vị, Viên Viên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Anh Ngô…… ,” Cô đắn đo nửa ngày mới dám nói hết một câu: “Có thể cho em mượn ké được không?” Vốn là một nữ sinh rất bảo thủ, vậy mà khi cô nói ra câu này hai mắt cư nhiên tỏa ánh sáng.
“Tốt, tan tầm hai em cùng nhau tới lấy.” Ngô Vị sảng khoái đáp ứng.
Rời đài trời đã khuya, cô ngồi xe về nhà. Đến bùng binh có chút kẹt xe, xe ngừng ngừng lại di chuyển một chút, rất tốt cho việc luyên tập tính nhẫn nại. Bác tài thay đổi vài đài không tìm được tiết mục hay nào, vì thế lại lục lọi CD.
Tang Vô Yên nói: “Bác tài, có thể giúp cháu mở CD này không?” Nói xong đưa tay vào túi lấy ra đĩa CD.
Bác tài nói: “Được. Nhạc gì vậy?” Lập tức tắt đài phát tin.
Đầu tiên, chính là giọng Nhiếp Hi.
Bác tài nói: “Bác rất thích người dẫn chương trình này. Giọng rất hay, nghe nói người cũng rất xinh đẹp.”
Tang Vô Yên cười cười, không có trả lời. Cô đang chuyên tâm chờ đợi một giọng khác. Tạm dừng một hai giây, Nhất Kim mở miệng.
Nghe thấy lúc Nhiếp Hi hỏi Nhất Kim cũng không trôi trảy gì mấy, bác tài nói: “Cháu gái, cháu chắc làm ở trong đài, nếu không như thế nào có đĩa này. Nếu cháu là người trong đài, chắc chắn biết Nhất Kim là người như thế nào?”
Tang Vô Yên ngạc nhiên hỏi: “Bác tài, bác cũng biết Nhất Kim?”
“Mỗi ngày con gái bác đều ở bên tai bác lải nhải, có thể không biết sao?”
Mới nói tới đây, đường bắt đầu thông, xe tăng tốc.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, hít sâu vào.
Gần chỉ nghe hai ba chữ, cô cũng đã xác định anh là ai rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, khó thấy Tang Vô Yên không ngủ đến mặt trời lên cao.
Cô từ trong ngăn kéo lấy ra thông tin của trường khuyết tật, bên dưới có một hàng ghi số điện thoại, đó là cô trộm từ chỗ hiệu trưởng Bùi.
Cô hơi chần chờ, nhìn dãy số nửa ngày cũng không bấm gọi.
“Có gì mà phải chần chờ. Hẹn anh gặp mặt, nói cậu muốn phí giữ miệng.” Trình Nhân nói. “Loại tin đồn này, nếu bán cho tạp chí, không biết có bao nhiêu tiền nữa. Hiện tại, anh cho cậu tiền bịt miệng, chúng ta có tiền, anh lại tiếp tục thần bí. Cậu có biết cái này gọi là gì không?”
“Là gì?”
“Cả hai cùng thắng!” Trình Nhân nắm tay nói.
“……”
Tang Vô Yên liếc cô ấy một cái.
Lúc biết anh là Nhất Kim, cô cũng không hết hồn như mình nghĩ, có lẽ là cô cũng đoán trước được kết quả. Nhưng vẫn cảm thấy quan hệ của hai người có sự biến hóa kỳ diệu.
Anh là Tô Niệm Khâm cũng là Nhất Kim, một nhân vật nổi tiếng, “Nhất Kim” vừa xuất hiện sẽ làm hai người trở lên xa lạ.
Nhưng mà không hoàn toàn như vậy.
Cô đã biết bí mật của anh. Theo giác quan thứ sáu. cô cảm nhận được, bí mật này sẽ giúp cho tình cảm tiến dần hơn
Cô khó chịu xoa xoa thái dương, cắn răng quyết định nhấn gọi.
“Alô” Tiếng chuông vang hai lần, giọng anh truyền ra từ trong ống nghe.
“Tôi là Tang Vô Yên.”
“Có chuyện gì?”
“Anh là Nhất Kim?” Tang Vô Yên nói.
Cô hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, muốn làm cho kẻ địch trở tay không kịp, trong lúc bối rối mới có thể thừa dịp bắt bẻ.
Bên kia điện thoại, sau hai giây trầm mặc, người đàn ông nói: “Nếu cô không có chuyện khác, tôi liền gác điện thoại.”
Anh cũng như lần trước giống nhau không thừa nhận, cũng không phủ nhận. “Anh đúng là Nhất Kim.” Cô thì thào lập lại một lần, có chút xúc động, nhưng là đối mặt Tô Niệm Khâm ít lời, Tang Vô Yên bắt đầu vắt hết óc để nghĩ đề tài: “Ách– Lần trước, cám ơn anh nghe tôi cằn nhằn.”
“Không sao. Tạm biệt!”Anh ta không giải thích, chấm dứt nói chuyện.
“Này này này…” Tang Vô Yên vội vàng ngăn lại, đáng tiếc muốn cũng không kịp, chợt nghe đô một tiếng, quả nhiên ngắt điện thoại.
Tang Vô Yên hoàn toàn không lường trước đến tình huống này. Cô nhìn màn hình, thời gian cuộc gọi: 11 giây. Anh chỉ cho cô mười một giây. Những lời thoại cô đã chuẩn bị đầy đủ, kết quả mới nói hai câu đã bị cắt, bị đuổi xuống đài. Cô nghĩ đến người này, mất hết tinh thần, người liền ỉu xìu.
Lần này chứng minh được, vẫn là vô lại, cách một điện thoại thì không thể làm được gì..
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sửa lại…. sau sửa tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.