Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 21:




Ngày thứ ba là lúc nốt đỏ nổi nhiều nhất, nổi đầy hết cả người, chỗ nào cũng có. Bác sĩ nói vượt qua mấy ngày này sẽ rất nhanh hồi phục.
Cô không thích một mình nằm ở trong phòng, như vậy rất cô đơn, vì thế cô ra phòng khách ngồi.
Sô pha màu trắng ngà bằng vải bố vừa lớn vừa đẹp. Cô cũng đem hết sách, gối, chăn của mình ra.
Tô Niệm Khâm vẫn không nói chuyện với cô, cho nên chỉ có mình Tang Vô Yên tự biên tự diễn cũng không thú vị, hơn nữa uống thuốc xong cũng liền ngủ.
Một lúc lâu sau, Tô Niệm Khâm rót nước ấm vào bình trà trên bàn, rồi đứng yên ở sô pha một lát, xác định cô ngủ yên rồi mới lấy chìa khóa ra cửa mua đồ ăn.
Vào nửa đêm ngày thứ tư, cô tỉnh ngủ bỗng nhiên cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
Nhìn vào gương quả nhiên nốt đỏ bớt đi rất nhiều.
Cô nhón chân mở cửa bước đến sô pha, phát hiện Tô Niệm Khâm đã ngủ say trên sô pha. Anh nằm ngủ rất ngon, cũng đắp chăn cẩn thận.
Đèn vẫn sáng như cũ.
Phía sau lưng sô pha khoảng 5 mét có một cửa sổ lớn, rèm cửa không có buông xuống. Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt Tô Niệm Khâm, khiến cho vẻ mặt ngày thường luôn lạnh lùng, nay lại có vẻ phá lệ nhu hòa.
Tang Vô Yên nghĩ rằng, lần trước bị bắt ngay hiện trường, bây giờ anh đang ngủ cũng nhìn không thấy.
Vì thế cúi người xuống, muốn lại gần anh nhìn một chút.
Nín thở, bốn phía chỉ còn lại hơi thở nhẹ nhàng của Tô Niệm Khâm.
Cô nhịn không được cười trộm.
Thì ra, lông mi người đàn ông này thật sự rất dài. Hiện tại chúng nhẹ nhàng nằm yên, ánh trăng lưu lại hai đường cong cong.
Bỗng nhiên, lông mi anh lay động.
Tô Niệm Khâm dùng giọng cực trầm cửa mình mở miệng nói: “Tôi cũng không thể bỏ lỡ hai cơ hội liên tiếp.”
Nghe được giọng nói của anh, Tang Vô Yên liền giật mình.
Vẻ mặt ngưng trọng giữa khoảng không.
Tay Tô Niệm Khâm không biết khi nào đã đặt sau gáy Tang Vô Yên, anh hơi dùng sức kéo mặt Tang Vô Yên sát vào mình.
Anh vốn là muốn chọc ghẹo cô, không nghĩ tới Tang Vô Yên lại thuận thế đem môi dừng trên môi anh. (wow kiss rồi)
Tang Vô Yên nhẹ nhàng hôn xuống, “Anh nghĩ rằng tôi không dám sao?” Làm xong động tác này, cô có chút đắc ý nói.
Tô Niệm Khâm đột nhiên từ chủ động biến thành trở tay không kịp, trong lúc ngạc nhiên, độ ấm và sự mềm mại của môi cô vẫn còn lại lại trên môi mình. Cô hiện tại còn sốt nhẹ, cho nên chạm vào người anh giống như quả cầu lửa vậy.
Anh hơi định thần lại, trong nháy mắt kia tựa hồ ngửi được mùi lô hội và mùi hoa cây râm xen lẫn trong môi thơm. Chính là môi cùng môi đơn giản đụng nhẹ một cái, lại làm cho cảm giác bị đè nén đã lâu ra hoa, nhiễu loạn tâm trí anh.
Thì ra, anh cũng không chán ghét cô. Không, không, không. Không phải không chán ghét, thậm chí là thích. Đúng vậy, là thích. Nếu không thích vì sao đêm đó nghe thấy cô bất lực gọi qua, liền nhanh như vậy chạy qua. Nếu không thích cô, tại làm sao có thể phá lệ nhẫn nại chiếu cố cô. Nếu không thích cô, cần gì nhiều lần trêu cợt cô như vậy.
Tang Vô Yên thấy vẻ mặt Tô Niệm Khâm có chút đăm chiêu, bắt đầu suy nghĩ có phải mình chọc anh giận rồi, lung túng rời khỏi người anh. Cũng không ngờ, Tô Niệm Khâm lại giữ chặt cô.
“Em bao nhiêu tuổi?” anh hỏi một câu không liên quan gì hết.
“23, như thế nào?”
“Có thể phụ trách đối với hành vi của mình.” Tô Niệm nói thầm, sau đó đem Tang Vô Yên ôm vào phòng ngủ.
Tang Vô Yên hơi giật mình, anh là người mù sao? Làm sao có thể thuần thục mở cửa, đóng cửa, đem cô đặt trên giường.
Anh phủ đầy hơi thở của cô.
“Tô……” Cô thật vất vả mới tạo ra một chút khe hở để hô hấp, vừa phun ra một chữ, lại bị Tô Niệm Khâm dùng đầu lưỡi cạy miệng cô, ở bên trong lục soát không chút kiêng kỵ.
Cô lần nữa tránh nụ hôn của anh, đầu nghiêng qua một bên, vì thế Tô Niệm Khâm di chuyển nụ hôn lên mặt cô.
Anh ngừng một chút sau đó hướng đến vành tai cô, tiếp theo thuận thế di chuyển xuống dưới, tới cổ sau đó là xương quai xanh…… anh từng chút từng chút cởi bỏ áo ngủ nam trên người tang Vô Yên, mút lấy da thịt tuyết trắng trước ngực cô.
Động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
“Tô Niệm Khâm.” Cô không thể suy nghĩ được gì nữa chỉ biết say mê theo.
“Huh?” anh vừa trả lời vừa không quên “cày cấy”.
“Em thích anh, từ lần đầu tiên gặp đã thích.”
Nói xong những lời này mặt Tang Vô Yên đỏ lên.
Lời này hình như là một ma chú, làm cho Tô Niệm Khâm dừng lại động tác.
Anh hơi hoảng hốt, sau đó đem áo ngủ trên người cô sửa sang lại, chờ một lát anh giảm xuống, hô hấp cũng bình thường lại, trong lúc chờ ánh mắt cứ nhìn theo cô, giống như ánh mắt có thể nhìn thấy vậy.
Anh hỏi: “Vì sao?”
“Love at first sight.”
Tô Niệm Khâm nghe vậy mỉm cười.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Tang Vô Yên thấy anh cười. Lông mi cong lên, ánh mắt lóe sáng như ánh sao, sau đó lông mi rung động theo hơi thở.
“Người mù nghe không hiểu tiếng Anh.” Tô Niệm Khâm nói.
Tang Vô Yên bĩu môi, “Nghe không hiểu vậy anh cười cái gì.”
Tô Niệm Khâm tiếp tục cười cũng không trả lời.
“Anh nói, anh cười cái gì?” Tang Vô Yên không phục, đưa tay thọc nách anh. Tô Niệm Khâm quả thực rất sợ ngứa, lập tức né tránh, cười lớn hơn.
Tang Vô Yên không thuận thế càng không buông tha,“ Anh chỉ biết khi dễ em,” Vừa nói vừa ở trên giường từng bước ép sát.
Tô Niệm Khâm trốn không được, đành phải một tay ôm lấy Tang Vô Yên vào trong ngực, không cho tay cô lộn xộn nữa.
Cằm anh nhẹ nhàng đặt trên đầu Tang Vô Yên, hai tròng mắt nhiễm ý cười nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.