Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 22:




Dư Tiểu Lộ trở về, nhìn thấy Tang Vô Yên và Tô Niệm Khâm thân mật có một chút giật mình, cố gắng lắm mới bình tĩnh lại.
Tô Niệm Khâm nói Dư Tiểu Lộ là em gái. Cô ấy không có chỗ ở nên ở tạm đây, tiện thể chăm sóc anh.
Tang Vô Yên thật bất ngờ, người như Tô Niệm Khâm cũng có thể để người khác chăm sóc anh. “Về sau em sẽ tới chăm sóc anh.” Tang Vô Yên kéo cánh tay Tô Niệm Khâm nói.
Sau lại muốn hỏi, nếu là em gái, là họ hàng àh, vì sao không nói thẳng là em họ, em ruột, con nuôi, hay là tình nhân…
Tư tưởng cô không quá phức tạp, lâu ngày cũng quên hỏi luôn.
Gần đây rạp chiếu phim có bộ mới tên “Lô di động mị ảnh”, vì tránh cho Tô Niệm Khâm không thích ứng, cả hai mua vé tình nhân. Chỗ ngồi đó Tang Vô Yên có thể dựa vào người Tô Niệm Khâm, vừa xem phim vừa miêu tả tình tiết cho anh nghe.
“Sau đó anh trốn ở góc phòng kim tự tháp, chờ đợi xác ướp xuất hiện, phía sau, có một bóng đen xuất hiện, xác ướp kìa……” Mặt Tang Vô Yên trắng bệch, sợ đến không dám xem tiếp, giấu mặt vào áo Tô Niệm Khâm.
“Làm sao bây giờ, thật khủng khiếp.” Cô giống như con giun, trốn trong lòng anh không dám ra.
“Vậy chúng ta đừng xem.” Tô Niệm Khâm nói.
“Càng sợ càng muốn xem.” Tang Vô Yên thì thầm
Tô Niệm Khâm bật cười. Đem cô ngồi lên đầu gối mình.
Tang Vô Yên vì tình tiết trong phim mà khẩn trương đến không kiềm chế được, hoàn toàn quên việc phải miêu tả lại. Tô Niệm Khâm chỉ có thể nhìn về phía trước, màn hình thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng.
Càng sợ càng muốn xem — những lời này làm cho anh liên tưởng đến cảm giác của tình yêu.
Anh nghĩ, cái này rất giống ma túy.
Lúc về nhà đã hơn sáu giờ, là khoảng thời gian có nhiều người nhất.
Xe điện ngầm đến, cô nắm chặt tay Tô Niệm Khâm né tránh dòng người, chờ lên xe. Lúc này vài người vì vội mà chạy như bay, liền tách hai người họ ra, còn kéo Tang Vô Yên lên xe.
Cô muốn quay trở lại thì cửa đã đóng.
Cô không biết Tô Niệm Khâm có lên được xe không, lại không dám ở trong xe lớn tiếng gọi tên anh chỉ có thể nhìn chung quanh. Dáng người cô không cao chỉ có thể nhón tới nhón lui tìm.
Bên trái, bên phải, trên chỗ ngồi.
Không có
Cô càng ngày càng lo lắng.
Tô Niệm Khâm nhất định còn ở nhà ga. Anh rất ít khi một mình đi đến nơi công cộng, lại nhiều người như vậy. Anh lại là một con vịt ương ngạnh chắc chắn sẽ không nhờ người giúp, sớm biết như vậy thì gọi Dư Tiểu Lộ lái xe đến đón còn hơn. Cũng không biết anh ở đó có gặp người xấu không, điện thoại anh lại ở trong ba lô mình.
Cô càng nghĩ càng sốt ruột, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Tàu điện ngầm dừng lại, cô lập tức xuống bắt xe trở về chỗ hồi nãy.
Tuyến xe về rất ít người, cô đứng ở cửa, bên ngoài là đường hầm tối đen. Thời gian trôi qua như một thế kỷ vậy, tàu điện ngầm một lần nữa nhìn thấy ánh sáng bên ngoài. Loa xe báo tên trạm, rồi chậm rãi dừng lại.
Cô nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy Tô Niệm Khâm đứng cách đó không xa.
Là chỗ cả hai bị tách ra, không hề di chuyển.
Anh rất cao, người lại tuấn tú, đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
Tang Vô Yên chạy lại, ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Anh thoải mái mà nói: “Nhanh như vậy!” anh giống như rất vui vẻ không hề lo sợ.
“Hù chết em.”
Tô Niệm Khâm sờ sờ đầu cô “Có gì phải lo lắng. Lạc nhau ở đâu, anh nhất định sẽ ở chỗ đó đợi em trở về.” (thích nhất câu này J)
Tang Vô Yên và Viên Viên làm việc ở bộ phận tin tức, không lâu sau lại bị triệu hồi làm chỗ Nhiếp Hi. Ngô Vị nói: “Chị Hi nói với chủ nhiệm, kiên quyết muốn em trở về.”
“Vì sao?”
Ngô Vị nghĩ nghĩ, “Anh cũng không biết tại sao nữa, nhưng chắc chắn không phải vì năng lực công tác của em.” Sau đó khinh bỉ nhìn Tang Vô Yên.
Tang Vô Yên giả vờ giận, “Tiểu Vị! Tin em bóp chết anh không?”
“Chết dưới tay mẫu đơn, anh làm quỷ cũng phong lưu.” Ngô Vị lè lưỡi giả quỷ.
Hai người đang vui đùa ầm ĩ, Nhiếp Hi đi đến, lạnh lùng nói: “Tang Vô Yên, chị điều em đến đây, không phải muốn em cùng người của chị liếc mắt đưa tình. Vừa rồi đưa em tài liệu, em lập tức sắp xếp lại, ngày mai chị dùng.”
“Vâng.” Tang Vô Yên cúi đầu, không nói gì bắt đầu làm việc.
Ngày mai, người được Nhiếp Hi phỏng vấn là Thanh Phong mà gần đây mới nổi. Sau khi tác phẩm mang lại tiếng vang lớn trên Internet, lại tiếp tục càng quét toàn bộ giới xuất bản, không đến nửa năm trở thành một tên tuổi lớn, được nhiều người chú ý. Nhiếp Hi làm việc rất nghiêm túc, trước khi phỏng vấn đều tìm hết tài liệu của nhân vật. Tang Vô Yên phải tìm thông tin cá nhân của Thanh Phong, còn có phong cách sáng tác, đại khái là giới thiệu, một số tác phẩm nổi bật, các đánh giá trên Internet, nhà xuất bản, thống kê tất cả và thay Nhiếp Hi sửa chữa một chút.
Thấy hai người Diệp Lệ và Vương Lam, Tang Vô Yên vừa muốn kêu hai cô phụ giúp, lại bị Nhiếp Hi ngăn lại: “Hai cô ấy có việc khác. Em tốt xấu gì cũng đã ở đây nửa năm rồi, việc nhỏ như vậy cũng không làm tốt sao?” Ngữ khí cực kỳ trào phúng. Không giống như chị Hi mà Tang Vô Yên quen biết, giống như một người khác vậy.
Nhiếp Hi đi rồi, Diệp Lệ nhỏ giọng hỏi: “Tang Vô Yên, em đắc tội cô ấy?”
“Không có ah.” Tang Vô Yên buồn bực, “Trước khi chị ấy kêu chủ nhiệm cho em về, em cũng không có gặp qua.”
“Gặp quỷ?” Diệp Lệ lắc đầu.
Tang Vô Yên nhìn một đống tư liệu, không hiểu gì hết.
Buổi tối, Tang Vô Yên tăng ca đến khuya. Cô là sinh viên khoa học tư nhiên, đối với thể loại này thật sự không quan tâm, cái gì mất quyền lực, lịch sử, võ hiệp, huyễn hoặc làm cho cô giống như lọt trong sương mù. Thật vất vả mới giải thoát được, một đống thông tin cá nhân rồi quá trình sáng tác của Thanh Phong, sau đó kết hợp một ít tình huống bên lề mà độc giả muốn hỏi.
Lúc xuống lầu, mở túi xách ra, gọi điện thoại cho Tô Niệm Khâm, mới phát hiện di động hết pin. Chân vừa bước ra cửa, điện thoại bàn liền vang lên.
Không phải Tô Niệm Khâm gọi, mà là bà Tang.
“Vô Yên, trễ như vậy còn chưa về nhà?”
“Phải tăng ca.”
“Lần sau, về sớm một chút, trị an bây giờ không tốt lắm, con gái đi một mình và buổi tối không an toàn……” Bà Tang mà bắt đầu mở máy giáo dục gia đình, thật vất vả mới chấm dứt, vừa gác máy, tiếng chuông lại vang.
“Em trễ như vậy còn ở đó?” Lúc này đổi thành Tô Niệm Khâm hỏi, “Di động cũng không gọi được.”
“Tăng ca.” Cô tiếp tục giải thích.
“Vốn là muốn kêu em tới nhà ăn cơm.”
“Ăn cơm? Anh làm?” Cô đối với năng lực nấu cơm của anh vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Tô Niệm Khâm nghe ra ý, nhớ tới ngày đó, anh có lòng tốt chiên trứng ốp lếp cho cô bổ sung dinh dưỡng, cô còn ghét bỏ hỏi anh ăn xong có bị tai nạn chết người không.
Anh không khỏi có chút giận, “Tang Vô Yên, em……”
Tang Vô Yên vội vàng sửa miệng nói: “Người xếp hàng muốn ăn cơm Nhất Kim nấu, không có một đội thì cũng phải có một đoàn người luôn. Cho nên anh hãy quên những lời lần trước em nói .”
“Ít khua môi múa mép.”
Tang Vô Yên cười hắc hắc.
Anh một câu em một câu, hai người cầm điện thoại nói nửa ngày. Mãi đến khi ngừng cuộc gọi, khóe miệng Tang Vô Yên vẫn còn mỉm cười ngọt ngào. Kỳ thật, anh cũng nói rất nhiều ah.
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên đến phòng thu, cầm báo cáo kết quả đưa Nhiếp Hi. Nhiếp Hi thản nhiên nhìn thoáng qua, nói: “Không được. Ảnh chụp không đúng với mục đích ban đầu.” Sau đó cầm bản thảo chỉ ra một đống khuyết điểm, ra lệnh cưỡng chế Tang Vô Yên tiếp tục sửa.
Cơm trưa, Tang Vô Yên chỉ ăn được hai miếng rồi tiếp tục vùi đầu làm việc. Nhiều lần đưa cho Nhiếp Hi, cô đang dùng máy tính, xem cũng không xem đã nói: “Sửa chỗ này đi.”
Buổi tối Tang Vô Yên trực tiếp sắp xếp tiết mục, đạo diễn còn đang quảng cáo, trong phòng chỉ có hai người chuẩn bị.
Diệp Lệ đột nhiên thần bí kéo Tang Vô Yên qua một bên, nhỏ giọng nói: “Tuần trước Nhiếp Hi đã kêu Vương Lam chuẩn bị tư liệu của Thanh Phong. Cô ấy căn bản là muốn chỉnh cậu.”
Vương Lam bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy. Lúc trước vì tớ bận việc này, các cậu còn hỏi tớ, mấy ngày không đến, bây giờ mới nghe Lệ Lệ nói.”
“Cậu có đắc tội gì không?” Diệp Lệ hỏi.
Tang Vô Yên kinh ngạc nửa ngày không nói được câu nào, quay đầu nhìn phòng thu, Nhiếp Hi đang cười khanh khách với Thanh Phong, cảm giác rất phức tạp. Nhiếp Hi vốn đâu phải người như vậy, chị ấy là người rộng lượng, có tính nhẫn nại, một chút cũng không chảnh, đối với người khác cũng tốt.
Có phải mình trước kia làm việc không tốt hay không?
Có phải mình trong lúc vô tình chọc cho Nhiếp Hi mất hứng hay không?
Có phải chị ấy muốn rèn luyện mình hay không?
Trước kia Lí Lộ Lộ từng nói: “Tang Vô Yên, cậu rời xa trường học, rời xa sự che chở của ba mẹ, thì cái gì cũng không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.