Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 23:




Bởi vì nhiều nguyên nhân, cô và Tô Niệm Khâm cũng không phải lúc nào cùng dính lấy nhau, thậm chí hai ba ngày cũng chưa gặp mặt.
Hai người gặp mặt nhiều nhất là trong nhà Tô Niệm Khâm.
Cô thích ngồi bên cạnh, nhìn Tô Niệm Khâm đánh đàn. Thấy ngón tay anh lướt trên phím đàn, lúc thì chậm chạp dịu dàng khi thì sôi sục mạnh mẽ, tất cả đều là hưởng thụ của giác quan.
Cô rất khó tưởng tượng anh thật sự ở cô nhi viện lớn lên. Không biết các giáo viên và các dì trong cô nhi viện làm thế nào dạy anh tốt như vậy.
“Anh bắt đầu học đàn từ khi nào vậy?”
“Sáu tuổi.”
“Học giỏi không?”
“Không tốt lắm.”
“Họ đối với anh tốt không?” Tang Vô Yên đột nhiên hỏi, “ Ý em là dì phụ trách anh.”
Tô Niệm Khâm cực kỳ bình tĩnh nói: “Không thể nói là tốt hay không. Chăm sóc cô nhi là công việc của họ, cũng không phải xuất phát từ tình yêu hoặc là tình cảm khác. Đương nhiên, họ sẽ có thiên vị một vài đứa nhỏ. Hơn nữa, anh cũng không nhớ rõ những chuyện đó nữa.”
“Vì sao?”
“Anh chỉ ở đó tới sáu tuổi.”
“Vì sao?”
Anh dừng lại động tác, thản nhiên nói: “Anh không muốn tiếp tục đề tài này.”
Tang Vô Yên hơi giật mình, lại có chút đau đớn?
Lúc này, di động Tang Vô Yên rung.
“Vô Yên, tại sao con không có ở nhà?” Là má Tang.
Tang Vô Yên nhìn thoáng qua Tô Niệm Khâm, ứng phó với mẹ mấy câu rồi ra khỏi phòng.
“Cuối tháng, con về nhà một chuyến. Mẹ với ba con đã liên hệ được trường rồi, tuy rằng người ta chỉ chọn sinh viên mới, nhưng hiện tại có thể thêm con vào.”
“Mẹ”
“Mang theo sơ yếu lý lịch, còn có giấy chứng nhận này nọ. Chính con cũng chuẩn bị một chút, trường học muốn phỏng vấn.”
Tang Vô Yên thở dài, “Bây giờ con không muốn cùng mẹ thảo luận vấn đề này, trở về nói sau.”
“Sao lại không tiện? Con đang ở trên trời àh, gần đây luôn lén lút vậy.” Má Tang than thở tắt điện thoại.
Tang Vô Yên đang say nắng, cũng có thể xem như là ở trên trời vậy. Nếu người nhà biết việc của cô cùng Tô Niệm Khâm, chắc chắn sẽ không để yên.
Cô quay lại phòng, Tô Niệm Khâm hỏi: “Ai điện thoại?”
“Mẹ em, hỏi em về công việc.”
“Uh.” anh không hỏi đến chuyện đại học và việc thực tập của Tang Vô Yên, có đôi khi Tang Vô Yên rất hoài nghi, anh có biết cô học trường nào không.
Buổi chiều, thời tiết đột nhiên tốt lên. Ánh sáng mặt trời chiếu đầy sân, cực lỳ mê người. Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Khâm đi công viên.
Thời tiết tốt lắm, rất nhiều người ra phơi nắng.
Tang Vô Yên nằm trên cỏ, đầu đặt trên đùi Tô Niệm Khâm. Anh ngồi tựa vào thân cây, mắt nhắm hờ, nghe radio.
Lâu lâu lại vuốt tóc Tang Vô Yên, tóc cô vừa dày vừa mịn, sờ vào rất mềm mại, mà lại là tóc ngắn, lông xù, rất giống lông mèo. (_ _!)
Nhớ tới “lông mèo” , Tô Niệm Khâm nhịn không được khóe miệng cong lên, lông mi hơi hơi động.
“Cười ngây ngô cái gì vậy?” Tang Vô Yên hỏi. Cô ngẩng mặt, vừa vặn nhìn hết biểu tình của anh không sót cái gì.
Trên thế giới này cũng chỉ có cô nói cười như vậy là cười ngây ngô.
“Nghe thấy truyện cười thôi.” anh bỏ tai nghe xuống.
“Nghe đài gì?” Cô phát hiện nếu anh không đọc sách, không đánh đàn, không phải xem tin tức trên TV, thì sẽ nghe radio.
“Bình luận sách.”
“Sao lại không nghe nữa?”
“Đang quảng cáo.”
“Anh có nghe đài chúng em không?”
“Ngẫu nhiên cũng nghe.”
Anh mở to mắt, nhìn về hướng mặt trời.
“Nhìn thấy không?”
“Hơi mờ mờ.”
“Trị không hết sao?” Trên người anh có nhiều bí mật, cô rất muốn biết tất cả.
“Không thể trị.” anh thản nhiên nói,
“Là thần kinh thị giác có vấn đề, bẩm sinh.” Giọng nói cực kỳ bình thản, nhưng Tang Vô Yên vẫn thấy được tia khổ sở rất nhanh rồi biến mất.
“Anh có đem sách theo không?” Tang Vô Yên nói sang chuyện khác.
“Uh. Như thế nào?”
“Sau này, anh muốn xem sách gì em đọc cho anh nghe, tiện hơn.”
Tô Niệm Khâm nghĩ một chút, đưa sách cho cô: “Em đọc đi.”
“…… Sách này không được, em không biết chữ nổi.”
Ngay lúc này, cách đó không xa một tiếng nhạc truyền đến, là bài “Bình minh màu xanh”.
Tang Vô Yên hơi nhíu mi, “Lời nhạc hát lẫn lộn, câu này ở đoạn thứ hai.”
Tô Niệm Khâm nhíu mày: “Em biết?”
“Đương nhiên.” Tang Vô Yên ngẩng đầu, “Muốn nghe em hát không?”
“Đừng!” Tô Niệm Khâm vội vàng nói, “Đừng.”
“Anh coi thường em? Anh chê em hát không hay?”
Tô Niệm Khâm không nói lời nào, hiển nhiên là không muốn đả kích cô.
Tang Vô Yên nóng nảy: “Tô Niệm Khâm em nói cho anh biết, mọi người đều nói giọng em rất dễ nghe, bằng không cũng không tuyển em làm phát thanh.”
“Ý kiến này anh sẽ suy nghĩ lại.”
Tang Vô Yên quay lại ký túc xá lấy này nọ, trên đường gặp Hứa Thiến. Hứa Thiến gọi cô.
“Nghe nói cậu có bạn trai.”
“Đúng vậy, rốt cục cậu có thể yên tâm.” Tang Vô Yên ngượng ngùng nói.
“Tớ cùng Ngụy Hạo đều làm việc ở thành phố B, hợp đồng cũng đã ký, tháng sáu trở về làm.”
“Chúc mừng.”
Hứa Thiến lắc đầu: “Tang Vô Yên, cậu chừng nào thì mới có thể lớn lên đây?”
“Như vậy không rất tốt sao. Tôi như vậy mới bị các người gạt nhiều năm như vậy, một chút cũng không biết.” Tang Vô Yên nói: “Tôi sẽ không tha thứ hai người.”
“Cậu……” Hứa Thiến cười khổ.
“Làm bạn bè quan trọng nhất chính là thẳng thắn, các người dựa vào cái gì lừa gạt tôi?”
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên ngồi trong lòng Tô Niệm Khâm, kể lại chuyện ngày hôm qua gặp Hứa Thiến. Cô thuộc dạng người có chuyện gì đều nói ra hết, cứ giữ trong lòng sẽ rất khó chịu.
“Nếu anh có chuyện lừa gạt em, em cũng sẽ không tha thứ anh.” Tang Vô Yên oán hận nói.
Tay Tô Niệm Khâm đang sờ đầu cô, nghe xong lời vừa rồi liền hơi hơi khựng lại.
Tang Vô Yên ở nhà Tô Niệm Khâm được một lát, thì Trình Nhân gọi tới: “Mẹ cậu lại gọi điện thoại, kêu cậu về.”
“Uhm.” Tang Vô Yên nhất thời như quả bóng xì hơi, sắc mặt liền ảm đạm.
“Nên từ từ nói chuyện với mẹ cậu, dù sao cũng vì muốn tốt cho cậu.”
“Nhưng họ không có quyền quyết định tương lai của tớ. Tớ muốn làm gì, muốn tiếp tục học lên hay không, phải tự tớ lựa chọn mới đúng chứ.”
Đang nói chuyện, điện thoại lại vang. Trình Nhân liếc qua “Chắc là tìm cậu. Cậu nghe nhanh lên, bằng không tớ sắp điên rồi.”
Quả nhiên là bà Tang.
“Mẹ, con thật sự muốn ở lại, mẹ có đến con cũng không về, con ở đây bốn năm nên thích nơi này rồi.”
“Ba mẹ sẽ hại con sao? Còn không phải là tốt cho con, con nhìn con đã khiến ba con giận đến thành thế nào rồi. Trong học viện có bao nhiêu người muốn chen vào học cũng không được, có con vào được còn không muốn. Mới ở bên ngoài có bốn năm hồn cũng bay theo, lúc ấy biết như vậy không cho con ra ngoài học.” Má Tang một hơi nói hết, tốc độ cực nhanh vừa quở trách vừa tận tình khuyên bảo.
“Con không quay về.”
“Vô Yên,” Má Tang dừng một chút, “Con có chuyện gì gạt mẹ hả.” bà cảm thấy gần đây con gái mình có chút không thích hợp, khuya gọi điện thoại cũng không có ở nhà.
“Mẹ…… con ……” Cô nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn nói, “Con có bạn trai.”
“Bạn trai? Quen khi nào vậy? Nhiều tuổi? Gia đình ở đâu? Học trường gì? Sao lại không nói sớm cho mẹ biết, đưa về cho mẹ xem.”
Tang Vô Yên cố lấy dũng khí trả lời đầy đủ. Khi nói đến Tô Niệm Khâm bị khiếm thị, má Tang đột nhiên trầm mặc. Lâu sau lưu lại một câu “Ngày mai mẹ sẽ đi máy bay tới”, liền tắt điện thoại.
Cứ nghĩ là phải mưa xối xả ai ngờ lại là mưa phùn gió mát.
Theo cá tính của mẹ, cô nghĩ nhất định sẽ mắng mình tắt bếp luôn, nhưng bà Tang không có. Từ sân bay về nhà, trên taxi, bà Tang vẫn không đề cập tời chuyện của Tô Niệm Khâm.
Trên đường về lại nhận được diện thoại của Tô Niệm Khâm.
“Ăn cơm chưa?”
“Còn chưa.” Tang Vô Yên nói ra mỗi chữ liền nơm nớp lo sợ, sợ mẹ phát hiện manh mối.
“Vô Yên, em có vẻ rất khẩn trương.” Tô Niệm Khâm cực kỳ nhạy cảm.
“Không, một lát em gọi lại cho anh.” Cô nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó nhắn tin cho Dư Tiểu Lộ, nhờ cô nói cho Tô Niệm Khâm chuẩn bị một chút, có lẽ sẽ có một người muốn gặp anh.
Mới đến nhà, chuyện đầu tiên bà Tang làm là thay Tang Vô Yên thu thập hành lý.
“Ngày mai theo mẹ trở về.”
“Mẹ”
“Nếu con vì người kia mà muốn ở lại chỗ này, như vậy 1 phút mẹ cũng không muốn cho con ở lại. Bên trường học ba sẽ thay con xin phép, con phải đi theo mẹ.”
“Mẹ ít nhất cũng phải gặp anh ấy một lần mới có kết luận, được không?”
“Nhà chúng ta sẽ không thừa nhận quan hệ của anh và con, còn gặp làm gì.”
“Mẹ”
“Sớm kết thúc một chút, mất công sau này phải hối hận.” Bà Tang rất kiên định.
“Chúng con là thật tâm, vì sao lại phản đối, chỉ vì mắt của anh ấy sao?”
“Chỉ vì? Con cho rằng đây là chỉ vì? Con là cô gái chưa bao giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc cơm áo. càng chưa từng chịu khổ. Mẹ cũng không phản đối các con theo đuổi tình yêu, nhưng sự thật không phải tốt đẹp như con tưởng tượng đâu. Con từ nhỏ đến lớn đều được yêu thương, bảo hộ. Ba con yêu chiều con, chiều đến đặt trong lòng bàn tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Con gặp qua chuyện gì chưa? Con có kinh nghiệm gì?”
“Con sẽ học. Con sẽ học nấu cơm, học kiếm tiền, học chăm sóc con và anh ấy. Hơn nữa Tô Niệm Khâm căn bản không cần con chăm sóc.”
“Mẹ nuôi con lớn như vậy, con lại tốn thời gian với một người như vậy. Huống chi anh còn là một cô nhi.”
“Không phải, không phải, anh ấy có người thân, anh ấy không phải cô nhi.” Tang Vô Yên nói, “Mẹ…… mẹ nên gặp Niệm Khâm một lần, anh ấy là người đàn ông rất xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu con.”
“Trước kia mẹ từng nói với con, yêu không chỉ là một loại xúc động, còn bao gồm cảm giác an toàn, ý thức trách nhiệm. Đối với một người tàn tật không rõ lai lịch, anh ngay cả trong nhà có người nào đều không kể với con, đây gọi là yêu sao?!”
“Con có thể lập tức gọi điện thoại hỏi anh ấy, nếu mẹ lo lắng chuyện này con có thể lập tức hỏi.” Tang Vô Yên rơi lệ.
“Vô Yên, không cần. Mẹ không cần biết gia đình anh như thế nào. Nếu nhà anh có tiền có thế, Tang gia chúng ta cũng không dám trèo cao. Nếu anh nghèo khổ, mẹ càng thêm ghét bỏ anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.