Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 27:




“Nếu không tìm thấy lá gan phù hợp, ông ấy không thể sống qua mùa đông năm nay.”
Tô Niệm Khâm ngồi một mình trên sô pha, nghĩ đến lời bác sĩ. Yêu, hận lúc trước đều giảm dần.
Người kia thật tàn nhẫn. Trước bảy tuổi anh đều nghĩ mình là một cô nhi khiếm thị.
Mãi đến khi mẹ rưng rưng khóc khi tìm được anh.
Mẹ chỉ nói: “Lúc còn rất nhỏ, chúng ta thất lạc con, mẹ tìm con rất nhiều năm rồi.”
Sau khi hiểu chuyện, anh mới biết được, người đàn ông kia cố ý vứt bỏ anh mà thôi.
Mẹ quẫn bách giải thích: “Lúc ấy cha con rất cực khổ mới lo được cho gia đình, hơn nữa điều kiện trong nhà quá kém sợ không thể nuôi nổi con.”
Tô Niệm Khâm cười lạnh.
Anh biết, một đứa trẻ mù sao xứng làm con của Tô Hoài Sam.
Nếu không phải anh và Tô Hoài Sam có cùng huyết mạch, người đàn ông này phỏng chừng cũng không thèm liếc mắt tới anh.
Nhưng nay, ông ta sắp chết.
Anh không còn cảm giác hận cái người gọi là cha.
Tô Niệm Khâm không có bật đèn, một mình yên tĩnh ngồi trong bóng tối.
Đêm khuya rồi, mà Vô Yên chưa trở về.
Ngoại trừ tăng ca ở đài thì ít khi về trễ.
Hai chuyện tình đan vào cùng một chỗ làm cho anh tâm loạn cực kỳ.
Tô Niệm Khâm cố gắng vẫn duy trì tư thế nghiêm chỉnh, nhưng nội tâm chưa bao giờ bất an như vậy.
Dư Tiểu Lộ nói Vô Yên hình như đã biết cái gì.
Anh vẫn chưa tìm được cơ hội tốt để nói với Vô Yên, thậm chí có thể nói là anh không dám nói cho Vô Yên.
Nói với cô ấy như thế nào?
Chẳng lẽ nói: “Kỳ thật anh vẫn gạt em một chuyện.”
Hoặc là nói: “Lúc ấy trong nhà không giàu, biết anh mù, sợ là gánh nặng, lại dọa người cho nên đem anh ném đi.”
Hay là, “sau khi mẹ anh qua đời, cha anh đã tái hôn ba lần. phu nhân đương nhiệm không lớn hơn anh bao nhiêu tuổi.”
Mắt bị tàn tật, cũng khiến anh tự ti với Vô Yên.
Ngày ấy anh cùng Dư Tiểu Lộ đi ngang qua sân bay.
“Hở? Kia không phải cô Tang sao?” Tiểu Lộ hỏi, “ Người kia hình như mẹ cô ấy.”
Vì thế, anh liền gọi cho Vô Yên.
Lại nghe được một câu lãnh đạm, “Một lát em gọi lại.”
Sau đó, anh ước chừng chờ đợi được hai giờ, chuyện gì cũng làm không được.
Anh thật vất vả mới hạ quyết tâm gọi lại nữa, nhưng không có ai tiếp.
Sauđó, Tiểu Lộ nhận được tin nhắn Vô Yên muốn anh chuẩn bị gặp người nào, sau lại bổ sung một câu, “Chiều hôm nay không phải là mẹ cô ấy chứ, bác ấy yêu cầu muốn gặp anh kìa.”
Nghe như thế, anh giống như cảm thấy có chút cao hứng.
Nào biết cửa Tô gia không ai tới. Rốt cục không nhịn được hỏi cô, Vô Yên lại nói: “Là Trình Nhân ah.”
Vô Yên nhất định nói dối rồi cố ý làm nũng trước mặt anh để cho qua chuyện.
Lúc đó, tim anh liền trống rỗng.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy Vô Yên lấy chìa khóa mở cửa.
Anh đột nhiên đứng dậy, cảm thấy không ổn, vội vàng ngồi xuống.
“Em đi đâu vậy?” Anh quay đầu hỏi.
“Em đi gặp Trình Nhân.”
“Sao lại hỏi Tiểu Lộ chuyện của anh?” giọng anh nói ra câu thứ hai câu hơi tức giận.
Tô Niệm Khâm lần đầu tiên phát hiện, thì ra người có lỗi cáo trạng trước chính là như vậy. Cũng không biết người có lỗi kia đang đứng ở cửa có chột dạ giống anh không.
Vô Yên cũng không cãi lại, chỉ im lặng.
“Anh không nói với em, là vì anh có nguyên nhân. Nếu em muốn biết sao không trực tiếp hỏi anh.” Anh sợ Vô Yên hỏi, vì thế đành phải giả bộ tức giận.
“Em……” Cô bỗng nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
Cô đứng ở cửa, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, vùi đầu thật sâu vào, giống như con đà điểu, bình thường luôn nhanh mồm nhanh miệng, lớn mật cổ quái đều không thấy nữa.
Tô Niệm Khâm phát hiện không đúng, đứng lên,“ Vô Yên?” Ngữ khí vẫn cứng ngắc như cũ.
Cô không để ý tới anh.
“Vô Yên.” Anh bắt đầu lo lắng, đi tới, đụng vào đầu Vô Yên.
Lập tức ngồi xuống bên cạnh cô.
Thực xin lỗi, anh là một người đàn ông ích kỷ. Tô Niệm Khâm ở trong lòng xin lỗi.
Ra khỏi miệng lại biến thành, “ Về sau không được về nhà trễ như vậy.”
Vô Yên vẫn không để ý tới anh.
Vô Yên không trả lời, giống như chui vào vỏ ốc rồi.
Tô Niệm Khâm ở bên cạnh không biết làm sao.
Không biết cô có phải đang khóc không, Tô Niệm Khâm không dám nghĩ, nhưng càng không nghĩ, tâm lại càng đau.
Anh dừng một chút, “ Ngày mai anh mang em về Tô gia.” Những lời này như dùng hết dũng khí mới nói được.
Lại không tngờ Vô Yên đột nhiên ngẩng đầu, “ Không!”
Tô Niệm Khâm chấn động.
“Vì sao?”
“Vì sao? Anh hỏi em vì sao?” Tang Vô Yên nhảy dựng lên, “ Tô Niệm Khâm, anh là gì của em, dựa vào cái gì quản em đi chỗ nào, anh dựa vào cái gì muốn em về nhà anh?”
“Em nói, vậy anh là gì của em!” Tô Niệm Khâm giận dỗi.
“Một công cụ làm ấm giường không có quyền lợi gì nữa” Tang Vô Yên không cam lòng yếu thế, “Anh nói anh lớn lên ở cô nhi viện, em liền ngu ngốc tin anh là cô nhi, vì anh mà khổ sở, chắc anh đứng bên cạnh coi vui lắm phải không? Rất ý nghĩa phải không. Anh có tiền, cũng không cho em biết, rất vui phải không? Tiền dơ bẩn gì, Tô gia gì, em cũng không hiếm lạ!”
Tô Niệm Khâm nhắm mắt, “Nếu em không muốn đi cũng được.” Đứng lên, lạnh lùng nói.
“Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên hơi giận, “Anh không cần bá đạo như vậy!”
“Hỏi thăm người khác là em, không đi cũng là em, còn nói anh bá đạo.” Tô Niệm Khâm xoay người đưa lưng về phía cô, ngữ khí lại khôi phục mang hương vị trào phùng như lúc trước.
“Anh!” Tang Vô Yên không nói lại anh, dậm chân, chạy ra khỏi cửa.
Tô Niệm Khâm là người như vậy àh.
Cô đã đủ rầu, rõ ràng là Tô Niệm Khâm không đúng, anh còn không giải thích hay an ủi, còn muốn phát giận với mình. Cô vốn không phải thật sự giận anh, chính là cảm thấy hơi khó chịu, vì sao không kể cho cô nghe. Cho nên mới làm nũng với anh, chỉ hy vọng anh có thể ôn nhu dỗ ngọt, thậm chí chỉ cần nói nhỏ nhẹ một chút. Nhưng, vì sao anh luôn đưa ra bộ dáng kia.
Tang Vô Yên càng nghĩ càng tức, vung tay rống to.
“Tô Niệm Khâm, anh ngu ngốc! Ngu ngốc!”
Nói chuyện cũng không lo lắng cảm thụ của người khác, một bộ dáng thiên hạ đệ nhất.
Làm việc cũng không hỏi ý kiến của người khác, chưa bao giờ dùng dùng câu “ Được không? Được không? Em thấy thế nào?” . Hoàn toàn ra chỉ thị, không thay đổi.
Cô chạy vội ra ngoài quên mang túi xách. Ví tiền, chìa khóa toàn bộ ở bên trong. Cũng không có mặt mũi trở về, đành phải trở lại chỗ Trình Nhân.
Cô từ thảm dưới cửa tìm chìa khóa.
“Cậu bị Tô đại thiếu gia đuổi đi àh?” Trình Nhân hỏi.
“Trình Nhân, cậu đừng trêu đùa tớ.” Tang Vô Yên nằm trên sô pha, giống một con mèo nhỏ.
“Nhớ rõ trước kia tớ nói với cậu rồi, quyết định muốn yêu thì phải yêu tới cùng, bằng không hai người đều bị tổn thương.”
“Là anh ấy tổn thương tớ trước.”
“Anh ấy làm gì?”
“Tớ còn chưa chất vấn anh ta, anh ta lại trách tớ trước, giọng điệu không tốt tí nào.”
Trình Nhân trầm mặc một chút, “Theo tớ được biết, anh ta vẫn có tật xấu này mà, trước kia cậu cũng không để ý.”
“Tớ……”
“Đó là bởi vì trước kia cậu đứng ở phía kẻ mạnh để xem xét, cậu cảm thấy không nên so đo với người tàn tật như anh ta nên không để ý. Nhưng mà hiện tại Tô Niệm Khâm đột nhiên từ cô nhi nghèo khổ thành đại thiếu gia có tiền, cậu tự ti. Tự ti làm cho người ta mẫn cảm, đây là cách mọi người thường nói.”
“Là như vậy àh?”
“Như thế nào không phải. Nói không chừng một lát anh ta lại gọi cho cậu.”
“Di động của tớ để trong túi xách.” Tang Vô Yên thở dài.
“Cũng tốt, lỗ tai thanh tịnh hơn.” Trình Nhân thổi tóc, “ Vừa vặn có thể để cô Tang nhà ta trừng phạt tính xấu của Tô Niệm Khâm thiếu gia, để cho anh ta lo lắng một chút. Vậy thì hai chúng ta cùng nhau cầu trời bái phật, nguyền rủa anh ta suốt đem không thể ngủ ngon, ăn cái gì đều ói ra hết, uống nước thì bị sặc, tắm thì bị chết đuối, như thế nào?”
“Anh ấy thật sự sẽ lo lắng sao.” Tang Vô Yên nghe Trình Nhân như vậy nói có chút mềm lòng.
“Vậy cậu gọi anh ta đi.” Trình Nhân nói xong chuẩn bị đem điện thoại ném cho cô.
“Không! Tớ còn giận mà.” Tang Vô Yên nhanh chóng ôm gối đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.