Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 29:




Trong thế giới của Tang Vô Yên, phiền não lớn nhất là mùa hè quá nóng, mùa đông rất lạnh, mẹ thích lải nhải, nếu khoa trương một chút chính là thế giới này không đủ hòa bình.
Nhưng từ ngày Tô Niệm Khâm xông vào cuộc sống cô…
Lời Trình Nhân nói cũng khiến cô tin tưởng, nhưng trừ bỏ một chút: Tô Niệm Khâm sẽ lo lắng, nhưng nay đã qua ba ngày, người đàn ông này không hề có vẻ gì hối cải, càng không có xuất hiện trước mặt cô.
Tang Vô Yên rất phiền.
Cô đi làm, đột nhiên nhìn thấy Ngô Vị đang cầm một quyển sách tên “Biên thành”.
Diệp Lệ chế nhạo: “Trời ơi, Ngô Vị không thích môn văn, mà xem tác phẩm nổi tiếng.”
Ngô Vị lắc đầu: “Chậc chậc chậc, xã hội gì đây, công tử bột được người ta sùng bái, tác phẩm nổi tiếng bị người ta khinh bỉ.”
Diệp Lệ chọc chọc Tang Vô Yên: “Anh ta rất hiếm có khi như vậy. Tang Vô Yên, nghĩ thế nào.” Cô biết Tang Vô Yên có thể đấu lại anh. Lại không ngờ Tang Vô Yên nói: “Anh Ngô, sách kia có thể cho em mượn vài ngày không.”
“Em sao vậy?” Ngô Vị khẩn trương che lại sách quý.
“Em muốn đọc.”
Kỳ thật, cô không phải muốn đọc. Nhớ lần trước, Tô Niệm Khâm muốn đặt bản chữ nổi của cuốn này, nhưng không có. Sách chữ nổi thiếu đáng thương. Cô muốn đọc một lần, sau đó thu âm lại cho anh.
Mấy cái này thu âm lại rất dễ, đặc biệt còn có sự giúp đỡ của Ngô Vị.
Nhưng mà sách quá dày.
Ngô Vị hỏi: “Em không phải làm tình nguyện viên cho người mù dùng chứ?”
Một câu này đã nhắc nhở Tang Vô Yên, thì ra thu âm lại có thể cho rất nhiều người sử dụng. Vì thế, cô càng quyết tâm, thậm chí còn tìm một số sách báo thiếu nhi. Chuyện này tiêu hao hết thời gian rảnh của cô, thậm chí bớt luôn giận dỗi và nhớ thương với Tô Niệm Khâm.
Cô đang ở phòng ghi âm, vừa vặn Nhiếp Hi bước vào.
“Đối với một DJ, cổ họng rất quan trọng, ngàn vạn lần không cần sử dụng quá độ.” Nhiếp Hi nói xong liền rời đi, để lại một ly nước.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm……
Tô Niệm Khâm như cũ không xuất hiện, Tang Vô Yên như muốn phát điên. Hai người đều không muốn thỏa hiệp trước.
Ngô Vị hẹn Tang Vô Yên đi xem phim.
Tang Vô Yên cự tuyệt ngay. Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy quảng cáo trên tường, gần đài vừa mở một tiệm ăn kiểu Tây. Tang Vô Yên sờ sờ túi quần, không có nhiều tiền cho lắm nhưng lại muốn ăn thử, liền mượn tiền Diệp Lệ.
Ngô Vị thấy ánh mắt Tang Vô Yên không dời đi cửa tiệm, thừa cơ nói: “Nghe nói món ăn ở tiệm này cũng không tệ, buổi tối anh mời em đi nếm thử?”
Tang Vô Yên nhìn Ngô Vị hồi lâu, dùng một ánh mắt tựa tiếu phi tiếu mang theo cảm giác nhịn đau nói: “Không cần, em thích ăn ngọt.” Sau đó mang vẻ mặt đau khổ rời đi.
Tang Vô Yên miệng nhắc tới: hoa bên ngoài rất đẹp, Tô Niệm Khâm, nếu anh không đến em sẽ hồng hạnh vượt tường.
Buổi chiều, Diệp Lệ mang vẻ mặt tươi cười bước trở lại phòng làm việc.
Gần đây, bọn họ cùng Nhiếp Hi thực hiện quảng cáo công ích* của ngôi sao, sắp đưa vào phát sóng. (*không lợi nhuận)
“Các cậu đoán buổi chiều ai sẽ tới.” Diệp Lệ trộm mừng.
“Lý Tiểu Long.” Vì chọc Diệp Lệ, Tang Vô Yên dựa trên bàn, uể oải nói.
Chuyện này không có ảnh hưởng đến niềm vui của Diệp Lệ “ Là Nhất Kim.”
Cái gì?! Tang Vô Yên thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
“Thật sự?” Vương Lam ngẩng đầu.
“Chị Hi nói. Bởi vì là quảng cáo công ích, đại diện của anh ta đã sớm đồng ý. Lúc trước được thu ở nơi khác, chỉ cần anh ta nói một câu nói là được, nhưng sáng nay bên đại diện đột nhiên báo là, Nhất Kim nguyện ý đến chỗ chúng ta ghi âm.” Diệp Lệ thao thao bất tuyệt.
“Lại có thể gặp anh ấy rồi.” Diệp Lệ hai mắt tỏa sáng.
“Đừng nghĩ là có thể chụp ảnh.” Vương Lam chế nhạo.
“Anh ta rụt rè như quý tộc vậy.”
Rụt rè cái đầu hắn! Tang Vô Yên phản bác trong lòng.
Lúc Tô Niệm Khâm và Dư Tiểu Lộ xuất hiện ở cửa phòng, toàn bộ nhân viên giống như xếp thành hàng hoan nghênh. Tang Vô Yên tránh phía sau, nhìn thấy Tô Niệm Khâm: Râu mép cạo vô cùng sạch sẽ, quần áo cũng gọn gàng, tinh thần cũng không tệ. Tang Vô Yên chán nản, trên TV đàn ông không có người yêu bên cạnh thường rất buồn chán, anh ta như thế nào còn có thể càng sống càng tốt.
Tô Niệm Khâm giống đổi thành người khác, bên ngoài hiền lành, thân thiết. “ Tôi họ Tô.” Lại hiền lành đến báo cả họ.
Dư Tiểu Lộ thấy Tang Vô Yên, vốn định kêu, lại bị Tô Niệm Khâm nhẹ nhàng ngăn cản.
Tang Vô Yên hiểu được, anh làm gì mà tốt bụng tới nhận tội, rõ ràng là thị uy!
“Tang Vô Yên làm sao vậy, mau rót nước cho ngài Tô đi.” Chủ nhiệm kêu.
Quảng cáo chỉ cần Tô Niệm Khâm nói một câu ngắn ngủn là xong, huống hồ hiệu suất làm việc của Tô Niệm Khâm luôn luôn rất cao. Nhưng vẫn cần sắp xếp lại lần nữa, mời Tô Niệm Khâm ở bên ngoài chờ một lát.
Tô Niệm Khâm ngồi trên ghế, mọi người không biết khi nào đi làm việc hết chỉ còn lại hai người bọn họ. Tang Vô Yên mới phát hiện, trong tay Tô Niệm Khâm cầm túi xách của cô.
Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy bụng cồn cào.
Tô Niệm Khâm lại thản nhiên, cũng không kêu cô, cũng không có ý chủ động nói trước. Anh thoải mái chờ đợi.
Anh cũng không để ý tôi, sao tôi phải chủ động quan tâm anh, không có cửa đâu! Tang Vô Yên hứ cái mũi, đi ra khỏi phòng.
Vừa ra tời cửa, đúng lúc Ngô Vị bước vào.
“Vô Yên–” Ngô Vị gọi cô lại.
Đang lúc mấu chốt cô lại gặp tai nạn.
“Em buổi tối muốn đi ăn đồ ngọt không?”
Tang Vô Yên cố gắng đem thân thể dịch vào hành lang, hy vọng thính giác của Tô Niệm Khâm không được tốt.
“Đồ ngọt không có chất dinh dưỡng. Không bằng chúng ta đi ăn cơm xong rồi đi xem phim được không.” Ngô Vị theo đuổi tới cùng.
Tang Vô Yên âm thầm kêu khổ, hy vọng anh ta đi mau, bằng không Tô Niệm Khâm không nói gì lao tới giết người.
Giết người!? Tang Vô Yên nghĩ lại cũng không tệ, dù sao không phải giết mình, anh muốn giận tôi, sao tôi lại không thể giận anh.
Vì thế: “Hình như tiệm cơm Tây đó cũng tốt lắm?”
“Chắc là không tệ, anh cũng chưa đi qua.” Ngô Vị thành thực cười hắc hắc.
“Có món thịt bò không?”
“Đương nhiên.”
“Xem phim đi, nhưng em không có xe” Tang Vô Yên nháy mắt.
“Anh tới đón em.”
“Vậy anh có lộc ăn rồi, phải biết rằng bạn cùng phòng của em có nhiều cà phê……”
“Tang Vô Yên!” Cô chưa nói xong, đã bị Tô Niệm Khâm thô bạo cắt ngang.
Tang Vô Yên xoay người liền thấy vẻ mặt giận dữ của Tô Niệm Khâm.
Tô Niệm Khâm nắm cổ tay cô, “ Theo anh trở về!”
“Không muốn!”
Tô Niệm Khâm đâu thèm để ý lời bác bỏ của cô, kéo tay Tang Vô Yên đi, mặc dù đi rất chậm nhưng lực rất mạnh khiếm cho Tang Vô Yên không thể phản kháng.
“Ngài Tô.” Ngô Vị chạy đến phía trước lựa lời khuyên bảo, nhưng lại không biết nói cái gì.
Anh ta ngăn cản đường đi của Tô Niệm Khâm, giọng vẫn như cũ khách khí, “Ngài Tô, mời ngài có chuyện đáng hoàng, Vô Yên đã làm chuyện gì có lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi.” Tô Niệm Khâm là người mà đích thân chủ nhiệm mời tới không thể không khách khí, cho nên anh ta cũng chuẩn bị tâm lý rồi.
Tang Vô Yên còn tưởng có thể dựa vào Ngô Vị này.
Nghe thấy Tô Niệm Khâm nói, lửa trong lòng Vô Yên cháy dữ dội hơn.
“Hai người là người yêu?”
“Không phải.” Ngô Vị quẫn bách phủ nhận.
“Vậy anh không có quyền xen vào.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cô ấy, Tang Vô Yên là người phụ nữ của tôi, Tô Niệm Khâm!” Tô Niệm Khâm xanh mặt nói rõ ràng.
Trên đường về nhà, Tang Vô Yên vẫn cười. Mặt Tô Niệm Khâm hơi hơi phiếm hồng, nhưng vẫn làm bộ ra vẻ lạnh lùng, ngậm chặt môi. Dư Tiểu Lộ lái xe cũng thấy buồn cười.
“Tiểu Tô ah, anh thật đáng yêu!” Tang Vô Yên ôm lấy anh. Tô Niệm Khâm có vẻ không được tự nhiên. Một lát sau, Tang Vô Yên nhái theo anh, nói “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, Tô Niệm Khâm.” Tiếp theo tạo ra một tư thế rất cool.
“Em câm miệng!” Tô Niệm Khâm rốt cục không thể nhịn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.