Chàng Quản Gia Cứng Nhắc

Chương 6:




Thiên Thiên không có làm được sáu điều Lục Nhi nói cách thứ nhất sắc dụ, cô làm không được, cho nên không thể làm gì khác hơn là sử dụng chiêu thứ hai —— khổ nhục kế!
Để cho hắn cảm động là cần phải mặt đối mặt mình.
Cô vẫn cảm thấy chính mình sao mà quá âm hiểm, nhưng mà, ở thời điểm tranh thủ tình yêu quân tử có gì hữu dụng đâu?
Hôm nay cô đặc biệt năn nỉ lão bản để cho cô tan ca sớm, hôm nay sau khi lĩnh tiền công cùng tiền boa ngoài định mức, cô tính toán khoản tiền công này của một tuần lễ kiếm được, oa, chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, không cần một tháng tiền của cô cũng đã đầy đủ hai người bọn họ đến nước Pháp chơi một chuyến.
Chuyện này đáng ăn mừng, cho nên cô mới tan ca sớm, đến chợ mua một chút món ăn, tính toán dựa theo tài nấu nướng tinh xảo của lão bản nương quán cà phê dạy, xuống bếp nấu một bữa ăn tối thịnh soạn.
Về đến nhà, cô không nhìn thấy Trí Đạc ở trong phòng, cảm thấy ngoài ý muốn.
"Anh ấy không ở trong nhà, vậy anh ấy chạy đi nơi nào?" Thiên Thiên lúc này mới đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng."Bình thường mình đi làm, vậy anh ấy sẽ làm những gì cho hết thời gian a?"
Oh a! Lúc này cô mới phát hiện đại sự không ổn, chỉ lo đi làm kiếm lộ phí, cũng bỏ quên một mình hắn sẽ nhàm chán.
Nhất thời, cảm giác áy náy nồng đậm tràn đầy trái tim, rửa rau, động tác xắc thức ăn lộ vẻ ân cần hơn, nhưng bởi vì là lần đầu tiên vào phòng bếp, tổng không tránh được tay chân luống cuống.
Không bao lâu, tay của cô bị dao kéo cho mấy đường tất cả lớn nhỏ, vết thương sâu cạn không đồng nhất.
Đợi đến cô làm hết rau xà lách đơn giản, tương Caesar và chiên xong thịt bò, dù chỉ một vài món ăn, cũng khiến hai bàn tay trắng noãn nhỏ bé chưa bao giờ làm qua công việc nặng gì dán đầy băng OK (băng cá nhân).
Trí Đạc vừa vào cửa đã nghe thấy trong phòng tràn ngập một mùi khét thức ăn, hắn nhíu mày, tìm tới mùi khét trước bàn ăn.
"Di? Anh trở lại." Thiên Thiên vui mừng hướng hắn cười."Anh chạy đi nơi nào a? Trở về cũng không có nhìn thấy anh?"
Trí Đạc không trả lời vấn đề của cô, nhìn trên bàn ăn hai món ăn đơn giản, chân mày khép lại.
Cắt rau xà lách lớn nhỏ không đều, tương Caesar ướp không đều, bò chiên cháy quá rồi, toàn bộ thoạt nhìn tựa hồ không có mỹ vị.
Nhưng những thức ăn này là cô ấy làm?
"Cô làm bữa ăn tối?" Hắn có chút không thể tin được hỏi.
"Ân! Hôm nay em được rất nhiều tiền boa a, em muốn chúng ta bắt đầu có thể đi du lịch, em hướng lão bản xin nghỉ, ngày mai chúng ta đi Cambridge có được hay không? Tới Anh quốc đã lâu như vậy, cũng còn chưa có chân chính xem qua quốc gia này." Thiên Thiên nụ cười rực rỡ vạch kế hoạch."Cho nên hôm nay coi như là ăn mừng, bất quá em nấu món ăn có thể ăn không ngon, với tài nấu nướng của anh mà so, có thể phải ủy khuất anh."
Nghe vậy, Trí Đạc rất khó giải thích tâm tình của mình. Cô thay hắn làm bữa ăn, đi làm kiếm lấy lộ phí cho hai người, loại chuyện như vậy đều không phải là cô thiên kim đại tiểu thư này phải làm, những hành động này của cô, khiến cho trái tim hắn nong nóng .
Hắn biết mình không hề giống mặt ngoài như vậy mà không nhúc nhích, cô đối với hắn tốt, hắn vẫn luôn biết, thế nhưng lại không có phúc hưởng thụ.
"Chỉ cần chín là có thể ăn." Trí Đạc cởi áo khoác xuống, đến trước bệ cầm bộ đồ ăn, đặt ở trên bàn ăn."Mau ngồi xuống ăn đi."
"Được!" Thiên Thiên cao hứng cũng ngồi xuống, bê lên salad được sắp xếp trên đĩa đẩy một nửa vào trong mâm của mình.
Đột nhiên, tay của cô bị cầm thật chặc, cô sợ hết hồn, không thu tay lại được, cái mâm cứ như vậy rơi xuống, toàn bộ rau xà lách tán loạn ở trên bàn ăn.
"Tay của cô xảy ra chuyện gì?" Hắn trầm giọng hỏi.
Cô lúc này mới nghĩ đến vết thương trên tay mình, vội vàng muốn thu hồi, nhưng mà lực đạo của hắn quá lớn, cầm chặc hai cái tay của cô, cô làm thế nào cũng rút không ra.
"Thế nào làm thành cái bộ dáng này? !" Hắn không nhịn được gầm thét.
Cô bị cơn giận của hắn hù sợ, mở to mắt không dám nói một câu.
"Thời điểm làm việc bị thương ?" Hắn chất vấn, nhưng nói cái gì cô lại cũng không trả lời, điều này càng làm cho hắn nổi trận lôi đình thêm."Bắt đầu từ ngày mai, không cho phép cô lại đi làm!" Hắn cường thế ra lệnh .
"Tại sao?" Vừa nghe hắn không để cho mình đi làm, Thiên Thiên lập tức theo lực giành lại."Tay của em cũng không phải là thời điểm đang làm việc bị thương ."
"Vậy làm sao bị thương ? Cô nói a." Hắn cường thế muốn cô nói rõ ràng minh bạch.
"Em vụng về mà! Ngay cả làm món ăn cũng không được, mới biến thành như vậy. . . . . ." Giọng cô nho nhỏ trả lời.
Cô cũng cảm thấy rất buồn bả a, thời điểm nhìn lão bản nương quán cà phê làm cũng cảm thấy rất đơn giản, ai biết khi cô tự mình động thủ thì sẽ có nhiều khó khăn như vậy.
Bỗng chốc bị dao cắt đến, dầu sôi lập tức bị phun văng lên, ngay cả rửa nồi cũng bị nóng, cô cũng không hiểu tại sao cô vụng về như vậy tay chân vụng về.
"Nấu món ăn cô cũng đem tay mình làm thành như vậy? !" Trí Đạc vừa tức lại. . . . . . đau lòng, hắn gấp gáp nhất thời không xử trí, đả thương tâm Thiên Thiên.
Thiên Thiên khổ sở hốc mắt phiếm hồng."Em chỉ là muốn cho anh một vui mừng ngoài ý muốn, mỗi lần cũng sẽ chuẩn bị bữa ăn tối cho anh, em cũng vậy rất băn khoăn, em chỉ là muốn giúp anh chia sẻ chứ sao." Cô càng nói càng cảm giác mình ủy khuất.
"Tôi không có trọng trách to lớn gì khiến cho cô thay tôi chia sẻ." Hắn khẩu khí không tốt nói.
Mới rồi bởi vì cô nấu một bữa ăn tối mà cảm động không dứt, hiện tại lại thấy cô vì làm bữa ăn mà làm thương bàn tay nhỏ bé, tâm tình của hắn càng thêm phức tạp.
Vừa tức giận vừa đau lòng, ai! Hắn bây giờ nên đối với cô ấy làm sao? Hắn liều mạng lui, cô lại liều mạng đuổi theo, tuyệt không đem lời của hắn để ở trong lòng, chẳng lẽ là lời nói của hắn có vẻ không đủ nặng?
"Nhưng mà em cảm thấy rất khổ cực cho anh a!" Thiên Thiên khóc nói, "Lòng em thương anh chẳng lẽ không được sao?"
"Cô đem chính mình chiếu cố tốt là đủ rồi." Cô từ nhỏ căn bản là hành hạ hắn.
"Anh mỗi lần đều như vậy!" Cô lên án nói."Mỗi lần nhắc tới chuyện tình cảm anh liền trốn tránh trả lời, anh không thể như vậy một chút bày tỏ cũng không có."
"Tôi cho là tôi nói đã đủ rõ ràng." Hắn bày tỏ vô cùng rõ ràng không phải sao? Giữa bọn họ là không thể nào .
"Anh có làm như em trước mặt cự tuyệt qua em sao?" Cô gây sự hỏi."Anh nói a, anh nói anh không thích em, em liền không hề quấn anh nữa."
Chất vấn của cô khiến cho Trí Đạc sửng sốt.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ từng ở trước mặt cô nói qua lời nói nặng gì, chỉ cần cô nhắc tới, hắn liền một chuyển qua mà kéo đến những vấn đề khác, lẩn tránh trả lời.
Tại sao phải như vậy? Cá tính của hắn từ trước đến giờ không phải là như thế, tại sao hắn không có nghiêm chỉnh cự tuyệt cô tỏ tình?
"Anh nói a, anh nhìn em nói anh không thích em." Thiên Thiên đi tới trước người hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dũng cảm mà nhìn chăm chú vào hắn."Chỉ cần anh nói, em liền nhất định làm được, chỉ cần anh nói anh không thích em, em từ đó liền không xuất hiện trước mặt anh." Sau đó cô sẽ cứ như vậy chết tâm.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiên định của cô lại tràn đầy nước mắt, hắn nghẹn ở cổ họng lại một chữ cũng nói không ra.
Mẹ kiếp ! Khâu Trí Đạc, mày là heo sao? Không phải là nói cho mày biết không thể động tâm, tại sao mày còn đầu heo mà thích cô ấy như vậy?
Yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mang đầy nước mắt, hắn thật lâu nói không ra lời.
"Anh nói a, anh nói đi. . . . . ." Thiên Thiên đang cầu khẩn hắn, hắn không cho cô một đáp án rõ ràng, để cho cô vẫn suy nghĩ lung tung như vậy, cô đã sắp không thể nhận chịu.
Vậy mà, Trí Đạc lại trả lời rất hay, hắn cái gì cũng không nói, đặt mông ngồi xuống ở trước bàn ăn, miệng ăn bữa ăn tối trên bàn đã sớm nguội lạnh.
Đối với hắn lúc này đột nhiên như không muốn hành động, Thiên Thiên há hốc mồm sững sờ.
Cũng lúc này, hắn vẫn là trốn tránh như vậy! Hắn băn khoăn cái gì? Ngàn vạn không phải là bởi vì thân phận của cô mà không dám cự tuyệt cô, như vậy cô cảm thấy mình thật đáng buồn.
"Uy, anh rốt cuộc muốn như thế nào chứ?" Nước mắt của cô không ngừng chảy, ngữ điệu run rẩy nói.
Cô hèn mọn như vậy mà hỏi, hắn nhưng vẫn là không để ý tới, vùi đầu khổ sở ăn, hắn. . . . . . Thế nào như vậy nữa!
Thiên Thiên càng nghĩ càng cảm giác mình đáng thương, cuối cùng dứt khoát, vọt tới bên giường đặt mông ngồi xuống, lên tiếng khóc lớn.
Nuốt vào một khối bò chiên cháy cuối cùng, sắc mặt Trí Đạc khó coi mà đánh nấc, hắn tự nói với mình, về sau tuyệt đối không cho phép cô vào phòng bếp nữa bước, đây quả thực là tai nạn.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vẫn như cũ ngồi ở trên giường khóc đến thương tâm, hắn sâu kín thở dài.
Hắn không quen biểu đạt, bây giờ không biết phải nói thế nào cho cô biết tâm ý của hắn, không thể làm gì khác hơn là lấy hành động bày tỏ —— bất luận cô làm có khó ăn bao nhiêu, hắn cũng sẽ toàn bộ nuốt xuống.
Bất quá bọn họ hiển nhiên tâm tư không có một chút thông hiểu.
Là hắn quá khó để hiểu sao? Nhưng vì cái gì trách hắn như vậy, cô lại cứ cố tình yêu thích đây?
Đem đĩa trên bàn thu thập xong, sau thả vào rãnh rửa chén, hắn cất bước đi tới bên người cô.
Đây là từ khi hắn đến Anh quốc tới nay, lần đầu tiên đến gần giường chỗ cô ngủ, hắn từ trước đến giờ đều ngủ ghế sa lon .
"Tại sao vừa rồi khóc?" Trí Đạc sâu kín hỏi.
Thiên Thiên quay đầu đi chỗ khác, không trả lời hắn tiếp tục chẳng qua là liều mạng khóc.
Hắn thở thật dài."Em nấu món ăn khó ăn như vậy, anh cũng cắn răng nuốt toàn bộ đi, em còn muốn như thế nào nữa?"
Nói gì vậy? Hơn nữa. . . . . . Lời này là hắn nói ra được sao?
Thiên Thiên tiếng khóc tạm dừng, không rõ mà xoay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn.
"Anh nói cái gì? !" Cô vừa tức giận vừa nghi hoặc, hắn làm sao có thể nói ra cái loại đó giống như là lời nói giỡn? Hắn luôn luôn đứng đắn , làm sao sẽ biết cái gì gọi là nói giỡn?
"Về sau chỉ cần em muốn ăn nói với anh một tiếng, đừng tự mình động thủ xuống bếp nữa." Hắn đứng đắn nói.
Thiên Thiên đối với một mặt này của hắn hoàn toàn xa lạ cảm thấy không biết làm sao, ngây ngốc nhìn hắn, gương mặt không hiểu.
Nhìn bộ dáng cô sững sờ ngây ngốc, hắn không khỏi bị chọc cho bật cười.
Hắn cười! Điều này sao có thể?
Thiên Thiên xoa xoa ánh mắt, cô nhất định là hoa mắt, hắn làm sao có thể biết cười, hơn nữa còn cười nhạt lộ ra má lúm đồng tiền, lại đẹp trai vừa đáng yêu.
"Anh cười." Ánh mắt hắn vẫn còn cười, này. . . . . . Này không phải là mộng đi?
"Đứa ngốc." Hắn cười sờ sờ đầu của cô.
"Anh. . . . . .Anh đây là ý gì?" Thiên Thiên không hiểu hỏi.
"Em cứ nói đi?" Hắn cười hỏi ngược lại.
"Em. . . . . . Em không biết anh tại sao lại cười." Cô vẫn hi vọng lần nữa nhìn thấy trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, nhưng hôm nay cô xem thấy, cũng không hiểu tại sao hắn cười, là xảy ra chuyện gì khiến cho hắn vui vẻ?
Cô buồn bả mà nhìn chằm chằm hắn, mới vừa rồi cô khóc đến khó khăn như vậy, hắn không có an ủi coi như xong, còn vẫn cười. . . . . .
"Bởi vì em khiến cho anh buồn cười."
"Có ý gì a?" Nói chuyện không đầu không đuôi , cô cũng không phải là giun đũa trong bụng hắn, làm sao biết hắn nói cái gì?
"Anh giúp em làm bữa ăn tối." Nói xong hắn xoay người rời đi, đi tới phòng bếp nhỏ, mở tủ lạnh ra, liền nguyên liệu nấu ăn đơn giản, tính toán nấu một chén mì thập cẩm mỹ vị lại dinh dưỡng .
"Uy!" Thiên Thiên đi theo phía sau hắn, đuổi sát không buông."Anh nói rõ ràng a, không đầu không đuôi như vậy em đây nghe hiểu thế nào được?"
Trực giác của cô tốt lắm giống như là một tin tức rất quan trọng, nếu như hôm nay cô không hỏi ra như thế, về sau cô nhất định sẽ hối hận chết .
Trí Đạc cao thâm khó lường nhìn cô một cái, mới chậm rãi mở miệng, "Đáp ứng anh sau này em không vào phòng bếp, anh liền nói cho em biết." Nếu để cho cô cầm dao lần nữa cùng cái nồi, hắn nhất định sẽ bị cô hù đến phát bệnh tim.
"Được." Cô cái gì cũng không quản gật đầu đáp ứng.
"Vươn tay ra ." Hắn một ra lệnh, cô một động tác."Hai cái tay."
"Oh." Cô ngoan ngoãn đưa ra hai cái tay.
Trí Đạc nhìn hai tay của cô một cái, khe khẽ thở dài.
Vốn là một đôi tay xinh đẹp như vậy, lại mấy đường dao mà cắt bị thương, cũng bị dầu sôi nóng đến phỏng, nhìn cô khổ cực như vậy, vậy hắn nhẫn nại lấy nuốt vào món ăn cô nấu chút khó ăn kia, cũng coi là đối với cô đền bù lại.
Lôi kéo tay của cô đến trước sô pha ngồi xuống, hắn lấy hộp cấp cứu ra, cau mày đem băng keo ok tùy tiện dán loạn kéo xuống, lại trừ độc lần nữa, bôi thuốc lại băng bó.
Hắn khó được ôn nhu như thế đối với cô, Thiên Thiên một lòng bị bưng lấy thật cao, nếu như đây là một giấc mộng, vậy hãy để cho cô vĩnh viễn cũng không cần tỉnh.
"Anh sẽ chiếu cố em, " hắn đột nhiên ở một khắc yên tĩnh này mà lên tiếng."Cho đến một ngày em đối với anh chán nản."
"Cái gì? !" Thiên Thiên không hiểu nháy mắt mấy cái."Có ý gì?"
"Cần anh giải thích rõ ràng một chút sao?" Nhìn cô nghiêm túc vẻ mặt đáng yêu, hắn cao hứng trêu cợt ý nghĩ của cô.
"Muốn muốn muốn." Cô liên tục không ngừng gật đầu.
"Em hôn anh một chút, anh liền nói cho em biết." Như vậy giải thích đủ hiểu chưa?
Cô bị yêu cầu của hắn dọa cho sợ đến há hốc mồm cứng lưỡi, thật lâu nói không ra lời, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, tay chân luống cuống là không biết nên làm thế nào cho phải.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . ."
"Quyết định của em như thế nào đây?" Hắn buồn cười hỏi.
Thiên Thiên cảm thấy toàn thân bay bổng, giống như giẫm ở trên đám mây tựa như không thành thật.
Nhìn hắn mang theo hình tượng nghiêm túc không phù hợp khuôn mặt tươi cười má lúm đồng tiền của hắn, trong lòng cô lúc này mới thực tế một chút.
"Em. . . . . ." Cô nhìn hắn, gương mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng cô đỏ mặt, sợ hãi đem dấu môi son mềm mại bên gò má của hắn, bằng phương thức mập mờ không rõ, biểu đạt tâm ý của nhau.
Loại phương pháp này cũng là bởi vì cá tính nghiêm túc cho phép của Trí Đạc a! Bất quá, cố gắng của cô cuối cùng không có uổng phí là được.
Khổ nhục kế —— một chiêu này thật đúng là quá hữu hiệu .
☆ ☆ ☆
Sáng sớm tỉnh lại, Thiên Thiên đã nhìn thấy khuôn mặt cô yêu thích nhất xuất hiện ở trước mặt.
"Nên rời giường." Trí Đạc đứng ở bên giường cô, ôn nhu kêu cô rời giường.
Thiên Thiên nhìn trần nhà một hồi, lại đem con ngươi chuyển tới mặt hắn đang cười, tiếp theo chống lại mắt của hắn.
Cô đột nhiên đỏ mặt dùng chăn đắp đầu."Anh không nên nhìn em nữa!"
"Tại sao?" Hắn buồn cười hỏi.
"Người ta mới vừa rời giường không có đánh răng rửa mặt, ngay cả tóc cũng không chải, xấu xí chết!" Cô buồn bực ở trong chăn trả lời.
"Anh cảm thấy đáng yêu là được rồi ." Hắn cười vén chăn bông lên, đưa tới cô một hồi thét chói tai.
Cô thét lên nhanh chóng đứng dậy chạy vào trong phòng tắm, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Tốt . . . . . Quá xấu hổ a! Cô dựa vào cửa, đỏ mặt thở dốc.
Cô đột nhiên không biết phải đối mặt hắn thế nào, nên nói như thế nào đây? Cô có thể cảm nhận được Trí Đạc đối với cô cẩn thận cùng người trước kia kém rất nhiều, hắn nhảy vào tình cảm rồi, ngay cả tối ngày hôm qua ăn chén mì thập cẩm kia, cô cảm thấy ăn vào tâm ý của hắn.
Có thể là nhất thời không có quen đi! Quen hắn đối với cô lãnh mạc, nhưng hôm nay vừa tỉnh lại, hắn đang ở bên giường cô ôn nhu kêu cô rời giường ăn điểm tâm, cô nhất thời không có biện pháp thích ứng, cộng thêm nụ cười của hắn như điện khiến hai chân cô như nhũn ra, cô không thể làm gì khác hơn là rất vô dụng đỏ mặt trốn.
"Em nếu không từ trong phòng tắm ra ngoài sẽ không kịp." Trí Đạc ở ngoài cửa kêu."Em hôm nay không phải là muốn đi Cambridge một chút sao?"
"Em lập tức xong." Cô nhanh chóng rửa mặt cũng xử lý tốt chính mình đi ra phòng tắm, vừa ra tới đã nhìn thấy hắn mặc áo thun đen hợp với màu đen quần jean ăn mặc rất đẹp trai, cô không khỏi một hồi kinh diễm —— mặc dù dùng hai chữ này hình dung nam nhân rất kỳ quái, nhưng cô chính là bị hắn điện giật .
Cũng biết cô thay hắn chọn quần áo vô cùng thích hợp hắn, quả nhiên không sai! Hắn mặc vào tới bây giờ đẹp trai làm cho người khác nín thở.
"Ăn xong bữa ăn sáng chúng ta liền xuất phát." Hắn và cô nói chuyện đồng thời tay cũng không còn nhàn rỗi, vừa ở trên bánh mì sandwich phết tương nho xanh cô thích nhất.
"Ân!" Thiên Thiên ở trước bàn ăn ngồi xuống, hạnh phúc mà hưởng dụng bữa ăn sáng.
Sau khi ăn no nê, hai người vui vẻ mà ra cửa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng đi ra cửa, Thiên Thiên đem du lịch lần này làm thành lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, tâm tình không khỏi khẩn trương lên.
Đi ở trên đường cái, một đôi nam nữ xuất sắc này tự nhiên đưa tới người đi đường chú ý, Thiên Thiên cảm thấy rất ngượng ngùng, đi theo phía sau hắn bước chân càng ngày càng chậm, còn chưa đi đến trạm xe lửa, hắn đã không thể nhịn được nữa.
Trí Đạc không có cách nào chịu được cô cách mình quá xa, hắn quay đầu lại, tìm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô, sau đó vươn tay, dắt tay nhỏ bé của cô khẩn trương mà đổ mồ hôi .
"Làm sao em càng đi càng chậm?"
"Người rất nhiều, hơn nữa anh đi thật là nhanh, em theo không kịp." Cô cúi đầu, xin lỗi nói.
"Vậy em phải theo khá hơn một chút." Hắn ôn nhu giao phó ."Nắm chặt tay của anh, biết không?"
"Ân." Cô thẹn thùng gật đầu.
Hắn lúc này mới hài lòng dắt tay của cô, hướng trạm xe đi tới.
Luân Đôn trạm xe khắp nơi đều là lữ khách quá giang xe, bên trong đại sảnh đầy ấp người, hắn không đành lòng cô cùng theo vào chen đến trong trạm xe mua phiếu, vì vậy giao phó cô trước đợi ở bên ngoài quảng trường.
"Người khác tới hỏi em vấn đề, em phải giả bộ thành em không hiểu Anh văn." Hắn nghiêm túc giao phó.
"Được." Cô cười gật đầu.
"Có người tới nói vài lời với em, em toàn bộ không được phép trả lời, anh lập tức trở về, nếu là có người đối với em không lễ phép, em liền kêu to ——"
"Được được được, em biết, em sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh trở lại." Thiên Thiên đối với hắn cực kỳ khẩn trương cảm thấy buồn cười.
"Nhớ lời của anh." Hắn không yên lòng mà liên tục giao phó, mới cam tâm đến trong trạm xe đi mua phiếu.
Thiên Thiên ngồi ở trước bể phun nước quảng trường bên cạnh, nhàn nhã ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng trên bầu trời.
Cô vươn tay, ánh mặt trời từ khe hẹp ngón tay chiếu xuống, cô không khỏi vì khí trời hôm nay tốt mà vui vẻ cười.
Ông trời thật tốt, biết hôm nay cô lần đầu tiên ước hẹn, cho cô một khí trời tốt không quá nóng như vậy.
Khi Trí Đạc mua xong phiếu trở lại, thấy chính là cô nhàn nhã tự tại nhìn lên thiên không thì tâm hắn không khỏi lộ ra cười một tiếng.
Hắn đứng ở phương xa, lấy góc độ thưởng thức nhìn cô, tuy là mặc đơn giản áo thun cùng quần jean wash trắng, nhưng cô trời sanh khí tức quý là như thế nào cũng không che giấu được .
Dưới ánh mặt trời, da thịt của cô trắng mịn trong suốt, ôm trọn trên môi mềm mại, cong thành một độ cong cực đẹp.
Cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, giống như tiên nữ bất nhiễm vết nhơ, lão Thiên! Cô tại sao có thể đẹp như vậy?
Sau khi phát hiện vẻ đẹp của cô, Trí Đạc nhíu mày, hắn không hiểu tại sao mình trễ như vậy, thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện cô là một cô gái xuất sắc như vậy? Bất luận là bên ngoài còn là khí chất nội tại, cô là tốt đẹp như vậy.
Hắn có tài đức gì, thế nhưng để cho cô bất luận bên trong này, điều kiện bên ngoài cũng ưu mà yêu chân thành?
Đột nhiên, hắn thưởng thức tâm tình biến mất tích, hắn cảnh giác đến khi hắn than thở vẻ đẹp của cô thì cũng có người đang nhìn chằm chằm xem cô gái của hắn, điều này làm cho hắn rất không thoải mái.
Xem ra hắn phải có chút bày tỏ, mới sẽ không có người dám khinh cử vọng động (hành động thiếu suy nghĩ).
Hắn trầm mặt, mở ra bước chân hướng Thiên Thiên đi tới.
"Anh trở lại, phiếu mua xong rồi sao?" Xa xa nhìn thấy hắn hướng mình đi tới, Thiên Thiên không tự kìm hãm được mà lộ nụ cười."Anh làm sao vậy? Tại sao sắc mặt khó coi như vậy?" Nhìn thấy trên mặt hắn vẻ mặt nghiêm túc, cô lo lắng hỏi.
Hắn đứng ở trước mặt cô, không nói hai lời một tay lấy cô kéo hướng mình, Thiên Thiên kêu lên một tiếng, vô ý tiến đụng vào trong ngực hắn.
"Đúng, thật xin lỗi!" Cô đỏ mặt nói xin lỗi."Uy. . . . . . Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt anh thật là khó nhìn oh." Cô lo lắng khẽ vuốt khuôn mặt cứng ngắc của hắn, trên mặt chỗ hiện lên lo lắng không có chút nào là giả.
Cầm vuốt ve tay nhỏ bé của mình, ánh mắt hắn loại như ưng, tràn đầy xâm lược nhìn chăm chú vào cô.
"Sao. . . . . . Thế nào?" Thiên Thiên bị ánh mắt của hắn cho dọa cho sợ đến không nói được, cô không hiểu hắn tại sao phải dùng ánh mắt khủng bố như vậy nhìn cô. (người ta đang ghen mờ)
Cô thật biết điều a, không để ý tới người xa lạ, cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn nói..., nhưng vì cái gì ánh mắt của hắn giống như đang tức giận đây?
Cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, khẩn trương vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi khô khốc.
Đột nhiên hắn cúi đầu, như ngốc ưng săn loại thức ăn tinh chuẩn, hôn lên môi mềm mại của cô.
Thiên Thiên bị một cái hôn mãnh liệt này toàn thân run rẩy chấn động, cô bất lực bấu hắn, để cho hắn chịu đựng trọng lượng của cô.
Quá ngoài ý muốn, cô cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn sẽ ở trước công chúng mà hôn cô.
Thở nhẹ dựa vào lồng ngực hắn, Thiên Thiên run rẩy, cả người vùi vào trong ngực hắn, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhìn cô dựa vào mình, theo bản năng hoàn toàn tín nhiệm, để cho tự ái đại nam nhân hắn được thỏa mãn, hắn hài lòng mỉm cười, bàn tay nắm cô hướng đài ngắm trăng đi tới.
Hắn hoàn toàn không ngoài ý muốn thấy người đi đường ném lấy ánh mắt kinh ngạc, hơn nữa đang nhìn đến mấy tên tiểu tử trợn to mắt bộ dáng tức cười, trong lòng hắn chỉ có một chữ thoải mái có thể hình dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.