"Đại nhân, đại nhân! Phán Quan đại nhân! Vương thượng triệu kiến ngài có việc gấp!"
Lúc tiểu thị nữ chạy vọt vào trong phủ Phán Quan, Phán Quan đại nhân vẫn còn đang ngon giấc trên giường. Bị tiếng gọi này đánh thức, nàng khoác áo choàng đi ra rồi duỗi người, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.
"Phán Quan đại nhân!" Tiếng gọi thảm thiết lại vang lên.
Thời điểm thị nữ Ngân Khê trông thấy Diêm U đứng trước phủ, nàng luống cuống cả người. Phong Vô Nhai hơi khó hiểu, mở miệng hỏi: "Sao vậy?"
"Vương thượng cần gặp ngài có việc gấp ạ." Khê Nhi vội vàng đáp. "Đại nhân à, ngài mau đi theo thần!"
Ô? Vương thượng xong việc nhanh vậy sao? Đáng lẽ giờ này phải chìm vào mộng đẹp mới đúng chứ.
Lúc này Phong Vô Nhai tỉnh táo hơn chút, nàng trầm ngâm một lúc, lại hỏi: "Vương thượng... có nói tìm ta làm gì không?"
"Không nói gì ạ." Khê Nhi lắc đầu. Nàng chỉ biết phải chấp hành lệnh vua ngay lập tức, chưa bao giờ hỏi lí do.
"...Lúc đó, sắc mặt vương thượng trông thế nào?" Phán Quan đại nhân chớp chớp mắt.
"Ừm..." Tiểu thị nữ suy tư một lúc, nói: "Vương thượng cười rất tươi ạ."
À ha ha, cười tươi ư, vậy tức là ngài ấy rất hài lòng? Thế thì yên tâm được rồi, hại ta cứ luôn bất an cả đêm. Chậc chậc, chẳng phải đây là chuyện tốt sao... Hắc hắc. Ế, chẳng lẽ triệu ta để định ban thưởng chăng?
Có phải ngài ấy cảm thấy áy náy, cho nên muốn báo đáp ta... a ha ha ha.
Phán Quan nào đó che miệng cười khẽ, cười đến run rẩy cả người. Tiểu thị nữ bên cạnh thấy vậy, toàn thân co rúm. "Này, chờ đã, trước đó... bên trong tẩm điện của vương thượng có gì... khác lạ không?" Chợt Phong Vô Nhai nghĩ tới điều gì, nàng đến gần, nheo đôi mắt hồ ly, mờ ám hỏi.
"À... hình như thần có nghe thấy một tiếng chát, âm thanh rất vang dội." Khê Nhi ngoẹo đầu, cố nhớ lại.
"Âm thanh rất vang sao?" Phong Vô Nhai giật mình, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Tiểu thị nữ ấp úng, tựa như vấn đề này rất khó nói, nàng nhấp nháy mắt: "Sau đó thần nghe thấy câu... cầm thú..."
"Ừm ừm, tiếp tục." Ánh mắt Phong Vô Nhai lóe sáng, tiểu thị nữ bỗng đỏ mặt.
Dù đầu óc có trong sáng đến đâu, nhưng kết hợp với thời điểm nghe thấy những thứ kia, cũng có thể hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra trong tẩm điện Minh Vương rồi. Nhưng... nhưng nên biết nói thế nào đây! Đột nhiên Khê Nhi dùng hai tay che mặt, cực kỳ thẹn thùng nói: "Tiếp đó... thần thấy Mạnh đại nhân... chạy ra ngoài... y phục xộc xệch!"
Y phục xộc xệch!
Phong Vô Nhai bắt được trọng điểm. Nàng gật đầu hiểu ý, sau đó vỗ vai tiểu thị nữ, ra vẻ bí hiểm: "Chuyện này... tuyệt đối không được nói với ai khác, hiểu chứ?"
"Dạ." Khê Nhi cái hiểu cái không, nhưng cũng ý thức được có vài thứ không nên tiết lộ. Lúc này nàng kịp phản ứng, vội vàng kéo tay áo Phong Vô Nhai: "Đại nhân đừng hỏi nữa, nhanh theo thần trình diện Vương thượng đi!"
"Được rồi, cần chi phải vội." Phong Vô Nhai buồn cười lắc đầu, nàng không thèm thay y phục, trực tiếp theo tiểu thị nữ đến tẩm điện Minh Vương.
Nhưng đến khi đặt chân vào trong tẩm điện, nụ cười luôn duy trì trên môi Phong Vô Nhai chợt cứng đờ.
Tẩm điện đã đổi sang mùi Long Diên Hương. Giờ khắc này Minh Vương điện hạ đang ngồi ngay ngắn trong phòng, nghe thấy động tĩnh, đôi mắt thạch anh tím nhìn thẳng qua đây.
Cái nhìn này khiến Phong Vô Nhai sợ đến mức suýt té phịch xuống đất. Nàng kinh hãi phát hiện toàn bộ má trái của người nọ sưng vù, môi rách thành mảng, quả thực không nhận ra nổi người này chính là Minh Vương điện hạ tuấn mỹ vô song.
Mà dung nhan thê thảm kia đang cười mỉm, sát khí bừng bừng.
Phong Vô Nhai nhớ đến câu "cười tươi" của tiểu thị nữ kia... Cười tươi cái đầu ngươi ý, đây chẳng phải là đẩy ta vào chỗ chết sao? Vương thượng cười đáng sợ như vậy mà không cảnh báo ta một tiếng... Tiểu Khê Khê à, ta phải giết ngươi...
Nàng thầm hối hận: biết vậy đừng làm, mải nghĩ quanh nghĩ quẩn. Bỗng cảm nhận được một luồng áp lực khổng lồ nhắm thẳng vào mình, không khí xung quanh dường như đông cứng. Đây... đây là điềm báo ai đó đang thịnh nộ! Ôi trời, ta sai ở đâu vậy, là tại cách đặt chân vào phòng không chính xác sao?
Cảm giác được sự bất ổn, Phán Quan đại nhân lập tức quyết định tẩu thoát bằng cách trượt lùi, tuy nhiên Minh Vương điện hạ nói ra một câu, toàn thân nàng liền bất động.
"Thách ngươi dám trốn đấy." Diêm U trầm lặng mở miệng, thình lình nở nụ cười, tà ám nói: "Phán Quan à, lại đây nào."
Ngài cười đáng sợ quá! Hơn nữa nên gọi thân mật là Vô Nhai, A Phán, hoặc Tiểu Nhai Nhai... vân vân... gì đi chứ!! (Diêm U: Đâu ra mấy cái tên sến rện vậy?)
Phong Vô Nhai cong người, ý thức được tình hình rất nghiêm trọng. Vì vậy nàng trưng vẻ mặt khổ sở, run lẩy bẩy đi tới quỳ gối xuống trước mặt Diêm U rồi cúi thấp đầu, dáng vẻ như chờ đợi bị hành hình.
"Loại hương ngươi vừa đốt... có vấn đề rồi." Diêm U thâm trầm nhìn nàng.
Phong Vô Nhai gật đầu.
Diêm U giận dữ cười, cố nén cơn kích động muốn đánh chết đối phương, nàng mắng: "Phong Vô Nhai! Ngươi thật to gan! Có biết hậu quả sau khi làm vậy không, hả? May mà lúc đó cơn đau nhói trong ngực bản vương phát tác, lý trí kịp thời quay về nên mới không gây ra sai lầm gì lớn đấy."
Có lẽ cũng tại bản thân hít quá nhiều mê hương nên mới mất khống chế, cái tên trước mặt này lại 'tốt bụng' làm mọi chuyện càng thêm tồi tệ. Ban đầu, thái độ Mạnh Vãn Yên dành cho nàng cũng đã dịu dàng đi nhiều, thậm chí có chút gần gũi rồi, nhưng hôm nay...
Chắc chắn bây giờ Mạnh Vãn Yên hận mình muốn chết...Minh Vương điện hạ cắn răng, gân trán nhô ra. Trong lòng thầm thở phào vì hai người vẫn chưa phát sinh vấn đề gì.
Lát sau, Diêm U hít sâu một hơi, hỏi lại: "Nói, rốt cuộc ngươi đã chuốc thuốc gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là chút... thuốc bột giao hoan mây mưa một đêm xuân thôi... ha hả." Phong Vô Nhai ngượng ngùng cười, cúi đầu thấp hơn.
"Ha ha? Bột giao hoan -- mây mưa -- một đêm xuân..."
Cái tên tục tĩu không chịu nổi, biểu cảm trên mặt Minh Vương điện hạ như bị sét đánh. Cuối cùng nàng thịnh nộ, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn. Nàng xông tới bóp cổ người đối diện, cắn răng nghiến lợi nói: "Cái con quạ điên này!"
"Khụ khụ, vương thượng à... Chú ý giữ... hình... tượng... nhã... nhặn..." Người bị siết cổ đến mức hai mắt sắp trắng dã vẫn ráng sức nhắc nhở.
"Mặt ta sưng thành như vậy còn cần hình tượng gì, đàm đạo nhã nhặn gì nữa hả?? Bản vương phải tiêu diệt ngươi!!"
Tức khắc, bên trong tẩm điện Minh Vương vang lên một tràng gào khóc thảm thiết...
...
Cách đây không xa, đèn phòng tắm trong Quỳnh Hoa Điện sáng trưng, cửa sổ đóng kín mít.
Mạnh Vãn Yên vốc thêm một nắm cánh hoa bỏ vào thùng tắm, chà xát khăn tắm khắp người mình.
"Khốn nạn!" Nàng chửi một câu rồi vỗ mạnh lên mặt nước, bọt nước văng tung tóe đầy đất. Trong ánh đèn lờ mờ, chỉ thấy mỹ nhân nghiến răng cắn môi, lệ ngân trên khóe mi vẫn chưa khô, vành mắt đỏ bừng.
Ngừng một lúc, nàng lại bắt đầu chà khăn khắp người, nhưng dù có chà đến mức da thịt đỏ lên, những dấu hôn nhạt trên thân thể vẫn cứ y nguyên.
Tay phải bất cẩn đập vào vách thùng, mỹ nhân rùng cả người, nàng nhíu mày, thu lại bàn tay hơi sưng tấy của mình.
--Ư... đau tay quá.
————————————————————————————————————
Phong Vô Nhai bầm dập toàn thân: Hức hức hức, sao mình ta khổ thế này...
Trì Hàn: Bột giao hoan mây mưa một đêm xuân ư... Hừ, ngươi cũng có bản lĩnh đấy.
Phong Vô Nhai: (tủi thân) Ta đổi tên thuốc là được chứ gì.
Trì Hàn: (gân trán lồi ra) Ngươi có hiểu vấn đề hay không đó? Hừ, loại thuốc dâm tà thế kia, hôm nay dùng lên hai người bọn họ, không biết ngày mai có dùng lên ta không nữa, hả?
Phong Vô Nhai: Nếu ngươi không ngại... Khục, đừng đánh vào mặt ta! Ta giỡn thôi mà... này này! Oa oa! Đánh nữa đi, ta khóc cho ngươi xem oa oa...