“Sao thế, ngài sợ à?” – Kalinger ngửa đầu hỏi, anh vẫn đang mang dáng vẻ của con người, nhưng bóng con quái vật với đôi cánh khổng lồ thì xuất hiện trong bể máu đỏ đen.
“Ngài là…” – giọng của Sương run rẩy, “Ngài là… ngài…”
“Vâng, vâng là thế đấy, tôi không phải người. Ngài không nhận ra đúng không nào? Bình thường thôi mà, như tôi cũng không nhận ra ngài không phải tinh linh ấy. Chúng ta lừa gạt nhau, điều đó rất công bằng.”
Con rồng xương vẫn đứng im nhìn chằm chằm anh ta, nhưng có lẽ vì bộ xương đã quá tàn tạ khiến nó không thể đứng lâu nên chẳng mấy chốc nó đã đổ rầm trở lại bể máu, máu bắn tung tóe lên người Kalinger nhưng anh không để tâm.
Kalinger tiến lên, “Giờ thì sao nhỉ, ngài có muốn cân nhắc về đề nghị của tôi không? Hãy để bầy nguyên tố phá vỡ tinh thể và tôi sẽ xử lý nó. Tôi sẽ ăn nó.”
Con rồng xương tự nó không thể nói chuyện, thi thể tinh linh bên dưới bức tường tinh thể đã lặng thinh rất lâu.
Kalinger tiếp tục, “Thành thật ra thì vốn tôi đã muốn làm như thế, tôi đã định quay lại đây làm thế này sau khi giải quyết xong mấy việc ngoài kia.”
Cuối cùng thì giọng nói của Sương cũng vọng lên từ bên dưới, “Ngay cả khi ngài là… là sinh vật Vực sâu, ngài cũng không thể đối phó với bầy nguyên tố hùng mạnh ấy. Làm ơn đừng nghĩ về điều đó, ngài không thể ăn nó, nó sẽ thôn tính ngài mất.”
“Cũng chưa chắc,” – Kalinger nói, “Tôi đã từng suy nghĩ thật lâu, nghĩ xem tôi phải thực hiện việc này bằng cách nào. Tôi biết chỉ với khả năng của mình thì bất khả thi chứ, nên tôi đã bối rối lắm đấy… nhưng giờ thì khác, với sự hỗ trợ của ngài, tôi có thể dễ dàng thực hiện được điều đó.”
“Tôi ư…” – Sương im lặng mất một lúc trước khi đột nhiên hiểu ra ý định của sinh vật đứng trước mặt mình.
Kalinger mỉm cười và thẳng thắn, “Hãy để tôi ăn ngài, một chút thôi, tôi sẽ thật cẩn thận không để ngài chết, và tôi cũng không bị chết vì bội thực.”
Khi lời anh ta vừa dứt, bể máu lại gợn sóng.
Cái bóng của ác ma bị những gợn sóng xô đi, tiếp đó là vô vàn những mảnh vụn dần nổi lên khỏi mặt nước, chúng bay lên, quay tít mù xung quanh Kalinger và con rồng xương, trông giống như một bầy côn trùng đen đúa.
Bầy côn trùng bay nhiều vòng trước khi bắt đầu quy tụ về cơ thể của Kalinger. Chúng chui xuống dưới chân anh, bám vào người anh và che kín mặt anh… Cơ thể nhân loại bị phủ dần, phủ dần cho đến khi biến mất hoàn toàn bên trong lũ côn trùng.
Lũ côn trùng tụ tập ngày càng nhiều, chúng chồng chéo chèn ép lên nhau thành một ngọn núi đen bên trong bể máu. Chúng từ từ bành trướng tạo nên hình dáng cơ thể, vươn rộng thành tay chân, giương rộng ra đôi cánh, lúc nhúc tạo nên cái đầu, và những mảnh vụn còn bay tứ tung bên ngoài thì từ từ ngưng kết hình thành nên cặp sừng và những chiếc gai lởm chởm.
Bầy côn trùng biến mất, cơ thể của Kalinger cũng không còn, thay vào đó là một sinh vật Vực sâu khổng lồ và hoàn chỉnh. Trên cái đầu tăm tối của nó toác ra những vết nứt và đằng sau những vết nứt ấy đầy ánh sáng đỏ rực tạo thành hình dáng khuôn mặt.
Giọng nói của ác ma phát ra từ sâu bên trong cơ thể nó.
“Lâu lắm rồi mới có lại cơ hội này. Ôi, thoải mái quá, như được trở về ngôi nhà của mình vậy.”
Sương chỉ ngạc nhiên nhưng không sợ hãi trước sinh vật Vực sâu. Ánh mắt của con rồng xương vẫn dõi theo ác ma, ngọn lửa bập bùng trong hốc mắt đen kịt chuyển động qua lại như đang quan sát vẻ ngoài mới của ác ma.
“Ngài muốn tôi ăn ở đâu nào?” – ác ma hỏi.
“Tùy ngài,” – con rồng xương trả lời, “Ngay cả khi ngài muốn nuốt trọn tôi thì tôi cũng không thể phản kháng, nên tùy theo sở thích của ngài thôi, không còn lựa chọn nào cả.”
“Vì sao tôi lại cảm thấy ngài đang giận tôi nhỉ?”
“Còn sao nữa. Tôi luôn đấu tranh với bầy nguyên tố Vực sâu, và giờ tôi lại phải tin tưởng vào một sinh vật thuộc về Vực sâu.”
Ác ma cong lưng, cơ thể nó đè thấp, hai tay vươn dài và chống vào bể máu, đôi cánh hình thành từ xương xẩu và ánh lửa rủ xuống, nó đứng bên cạnh con rồng xương, che chở con rồng bằng bóng tối của chính nó.
“Tôi là thợ săn tiền thưởng, tôi đến làm việc,” – ác ma lặp lại bài ca muôn thuở, “Có lẽ ngài không tin nhưng tôi là bậc thầy được công nhận trong Hiệp hội thợ săn tiền thưởng đấy, tôi có thể hoàn thành mỹ mãn những nhiệm vụ mà người khác không dám nhận. Người thuê tôi đều thuộc tầng lớp quận trưởng, lãnh chúa, thủ lĩnh thương hội mà tiền công cán chẳng phải là vấn đề gì to tát. Tôi nhận tiền, hoàn thành công việc, không phải quá chính đáng hay sao? Nên ngài tin tưởng một thợ săn tiền thưởng thì có gì sai nào?”
Con rồng xương lại lặng thinh mấy giây trước khi cất tiếng, “Trước đây, ngài cũng đối phó với ác ma bằng hình dáng này ư? Thế thì lũ ác ma cấp thấp ấy sợ chết khiếp mất.”
“Ồ không, tôi luôn làm việc với tư cách một con người, sử dụng vũ khí và giáp thật trung trực thưa ngài. Ở không gian này, chúng tôi không thể hành động trong hình dàng hoàn chỉnh được, cấu trúc nguyên tố ở đây quá khác với ở Vực sâu nên chúng tôi bị nén vào cơ thể nhỏ bé của nhân loại. Là nhờ mật độ nguyên tố Vực sâu dày đặc ở dưới tháp Trụy Nguyệt đấy, nếu không thì tôi không trở về hình dạng này được đâu.”
Trong lúc ác ma trò chuyện, những chiếc gai lởm chởm ở một vài chỗ trên cơ thể nó bắt đầu biến thành côn trùng, chúng tản ra và bám lên bộ xương rồng bên dưới, chúng bò từ gốc xương nơi chiếc cánh đã gãy đến xương sống, rồi trườn dọc theo các đốt xương sườn ra các chi còn lại.
Ánh lửa trong hốc mắt rồng xương bập bùng run rẩy, đầu nó gục xuống. Ác ma nâng đầu của bộ xương lên khỏi bể máu bằng đôi tay đen đúa và giữ nó ở bên trên mặt nước.
“Vì sao ngài lại đến nơi này?” – Sương thì thầm hỏi.
“Tôi vừa nói rồi mà, ngài không nhớ ư?”
“Không, ý tôi là vì sao ngài đến không gian này?”
Có tiếng ma sát lạo xạo nho nhỏ dần vang lên giữa ác ma và bộ xương rồng, giống như tiếng của hàng ngàn con rắn rết trườn lên mặt cỏ dày, như tiếng của vô vàn chiếc răng sắc ngấu nghiến nhai sỏi đá.
Lũ côn trùng đen trũi bò lồm cồm trên bộ xương rồng, tìm kiếm bất kỳ vị trí nào thuận tiện cắn xé mà không làm tổn thương quá nặng. Và khi đã tìm thấy, chúng sẽ biến thành các tua nhô ra từ cơ thể ác ma, trên các đầu tua lại nứt toác ra tạo thành mắt với miệng màu máu và chìa ra những chiếc răng nanh trông như những cái gai.
Bộ xương rồng trắng bợt chìm giữa bể máu loãng, cơ thể nó bị màu bóng tối bao phủ, chỉ còn phần đầu là lộ ra ngoài. Ánh lửa đỏ trong hốc mắt nó run lên bần bật rồi co rúm thành một chấm đỏ nhỏ nhoi. Nó chỉ là một bộ xương trơ, không có cơ bắp và sụn mềm, nên mỗi khi run rẩy, đống xương lại cọ xát vào nhau vang lên từng tiếng kèn kẹt chát chúa.
Như để xoa dịu con rồng xương, hoặc để đánh lạc hướng nó, ác ma bắt đầu trả lời câu hỏi lúc trước đấy, “Vì sao tôi đến chiều không gian này à, nguyên nhân đơn giản và ngu ngốc lắm.”
“Tôi nghe đây…”
“Trước khi giải thích thì tôi phải kể một câu chuyện này trước đã. Thời gian tôi đi chu du khắp nơi với tư cách của thợ săn tiền thưởng, tôi đã nghe kể rằng người dân ở một vài nơi rất thích nuôi cá sấu và họ coi đó là biểu tượng cho thân phận, sự giàu sang, lòng dũng cảm và phong độ của họ. Tuy nhiên, thực tế thì không phải ai cũng có điều kiện nuôi cá sấu trong nhà, ngay cả những kẻ giàu có cũng không biết tập tính của cá sấu lẫn cách tự bảo vệ mình. Những kẻ có tiền và quyền lực sẽ dẫn theo nhiều người đi bắt cá sấu, thể hiện bản lĩnh khi bắt về nhà, và sau đó thì không biết phải làm gì với nó.”
Có tiếng nứt vỡ âm ỉ trong không gian, ban đầu đứt quãng rồi liên tục lúc về sau. Tiếng ma sát của bộ xương rồng ngày càng thường xuyên hơn, cũng càng run rẩy dữ dội hơn, bởi vì nó đang phải chịu đựng nỗi đau đớn cùng cực.
“Ngài nói tiếp đi…” – giọng nói của Sương phát ra từ bên dưới lớp tinh thể, “Sau đó thì sao, họ làm gì với những con cá sấu…”
Rõ ràng ban nãy cậu hỏi về lý do ác ma đến chiều không gian này, nhưng khi nghe về chủ đề nuôi cá sấu thì tinh linh lại nhập tâm theo.
Tiếng Kalinger tiếp tục vang lên, “Sau khi khoe khoang với những vị khách xong, họ sẽ vứt bỏ con cá sấu. Ví như thả ở con sông nào đấy thật xa, hoặc ném xuống biển. Nếu nó chết thì thôi, còn nếu sống thì nó có thể làm gì được chứ ngoài cố gắng sống sót… Khi bị vứt bỏ ở một con sông xa lạ tách xa môi trường sống ban đầu, nó chỉ có thể tiếp tục sinh sống ở con sông mới vì chẳng thể quay về nơi nó sinh sống được nữa, nó chỉ là một con cá sấu nhỏ bé vô tội thôi.”
“Ngài cũng là một con cá sấu ư?”
“À vâng, là tôi đấy,” – Kalinger đáp, “Hẳn ngài biết rõ về các nhà nghiên cứu Dị giới chứ? Nhiều năm trước… tôi không chắc là cách đây bao nhiêu năm nhưng dù sao cũng lâu lắm rồi, với các nhà nghiên cứu Dị giới thì có thể triệu hồi một sinh vật Dị giới chính là biểu tượng cho sự thành công và tài năng của họ.”
“Pháp sư triệu hồi ngài là ai?” – Sương hỏi.
“Yên tâm, không phải thầy Tịnh Hồ của ngài đâu, tôi không biết Tịnh Hồ.”
“Tôi không nói là ông ấy. Tôi muốn hỏi pháp sư đó là ai và chuyện gì đã xảy ra sau đó?”
“Ông ta chết rồi, nhưng tôi phải tôi giết nhé,” – đôi mắt của ác ma híp lại và các vết nứt thì cong thành hình vòng cung, “Thực sự lúc đó tôi chẳng hiểu chuyện gì đã diễn ra cả, thậm chí tôi còn không biết mình đang ở đâu. Khi tôi hiểu được thì tay pháp sư triệu hồi tôi đã cao chạy xa bay rồi.”
“Ông ta bỏ trốn ư? Ngài vừa nói rằng ông ta đã chết…”
“Tôi đã thăm thú ở không gian này một thời gian, và sau nhiều thập kỷ thì tôi tìm thấy ông ta nhờ liên kết linh hồn khi ông ta triệu tập. Nhưng ông ta quá già để nhận ra tôi, thậm chí ông ta còn chả nhận ra vợ và con mình. Rồi ông ta chết sau đó không lâu. Tôi không thể trở về Vực sâu, vì dịch chuyển giữa các chiều không gian vẫn là việc rất hiếm có. Nhất là khi tôi đã sống ở đây quá lâu, giống như một con cá lớn lên trong một cái bình quá hẹp miệng, tôi bị mắc kẹt ở đây.”
Dưới lớp tinh thể có tiếng thở dài thật khẽ.
Trong bể máu, tiếng gặm nhấm vẫn rỉ rả, bộ xương rồng khổng lồ vẫn run rẩy liên hồi như thể có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Một chiếc móng vuốt đen đúa trồi ra từ đôi cánh ác ma, nó vuốt ve đầu của bộ xương rồng thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như thể chỉ là một cái bóng lay động bên trên đầu.
Sự im lặng khiến con người ta tập trung hơn vào nỗi đau, nên chuyện trò để quên đi thì hơn.
“Golem này golem, sao ngài không nói gì thế? Ngài đang thương cảm cho số phận tôi ư?” – ác ma hỏi với một nụ cười, “Đừng nhé, lạm dụng sự cảm thông là không tốt. Cuộc đời tôi thảm hại thật, bị bắt phải rời khỏi quê nhà và phải lao động trang trải cuộc sống, nhưng nếu so sánh về độ thảm hại thì ngài còn hơn tôi đấy. Mang cơ thể của một con rồng cổ xưa vĩ đại mà lại chẳng phải rồng, ngài chỉ là một con Golem. Thầy ngài chế tạo ra ngài, dạy ngài tri thức, đào tạo ngài như một người học việc, để đưa ngài đến cái chết vào một ngày nào đó.”
Con rồng xương lập tức vặn lại, “Thầy không lường trước thí nghiệm sẽ thất bại…”
“Chà, và nếu thất bại thì dùng ngài để đối phó với rủi ro.”
“Thầy không ép buộc tôi… đó là ý muốn của tôi.”
Ánh mắt của ác ma nhìn xoáy với hốc mắt đen ngòm của con rồng xương, “Sao ngài biết được đó có đúng là ý muốn của ngài hay không? Pháp sư điều khiển golem, làm sao golem biết được liệu bản thân nó có mong muốn hay không? Ngài quả quyết rằng ngài tự nguyện, vậy ngài chứng minh bằng cách nào đây?”
“Làm sao ta biết được!” – giọng Sương lớn hơn trước dù rất ít, “Muốn ăn thì ăn đi, sao ngươi lắm chuyện thế, ta đang khó chịu lắm mà ngươi còn mắng thầy ta, ngươi điên à!”
Kalinger bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Sương dữ dằn như thế khi đối mặt với người khác, không phải qua thư hay qua con golem tròn bốn chân, dù rằng giọng điệu vẫn thật nhẹ nhàng, nhẹ hơn hẳn trong những bức thư.
Lẫn trong giọng Sương là những rưng rưng nghẹn ngào rất khẽ, một nửa trong đó vì không muốn nghe những điều không hay về thầy mình, và nửa còn lại có lẽ vì những cơn đau đớn lan tỏa mọi nơi trên cơ thể.
Ác ma nói, “Nếu ngài muốn xác minh xem đó có phải tự nguyện hay không thì tôi có cách đấy, ngài muốn thử không?”
“… nói đi.”
“Theo ý đồ của Tịnh Hồ thì cuối cùng ngài sẽ bị hòa tan vào trong bể máu này và thấm vào bên trong tinh thể, bầy nguyên tố sẽ no nê và đồng thời cũng vì thế mà chết ngắc. Tịnh Hồ đã bố trí như thế, và rõ ràng là ông ta chả nghĩ cách nào để ngài có thể sống sót sau khi bầy nguyên tố này tiên tan cả… Đừng run dữ dội như vậy, thư giãn nào, sắp kết thúc rồi. Nghe tôi nói xong đã, tôi chỉ nói sự thật thôi, không hề có ý xúc phạm người thầy khả kính của ngài đâu.”
“Tịnh Hồ không sắp đặt một lối thoát nào cho tương lai của ngài cả. Nếu ngài không có quyền tự do lựa chọn, vậy nhỡ ông ta ra lệnh bắt ngài phải chết thì ngài cũng chỉ còn nước chết thôi, ngay cả khi có tôi ở đây thì kết cục vẫn là như vậy.”
“Vậy thì hãy để tôi đề nghị thế này. Sau khi tôi giải quyết bầy nguyên tố kia xong, ngài hãy rời khỏi tháp Trụy Nguyệt và tiếp tục sống với cơ thể của tinh linh này. Ngài thấy như thế được chứ?”
“Nếu ngài không làm được thì chứng tỏ Tịnh Hồ đã dùng ma thuật để kiểm soát ngài, dù ngài cho rằng đó là lựa chọn của chính ngài nhưng thực tế thì không phải thế đâu. Còn nếu ông ta không khống chế ngài mà chỉ giáo dục và hướng dẫn ngài như bậc cha mẹ của loài người thì, vâng, chắc chắn ngài có thể làm được những gì mà tôi nói.”
Sương im lìm không đáp. Ngọn lửa trong hốc mắt của con rồng xương đột nhiên tắt ngúm rồi tức thì bùng lên. Cùng lúc đó, bức tường tinh thể cũng vang lên hàng loạt các tiếng lạo xạo.
Ban đầu âm thanh vang lên từ xa xôi và sâu thẳm, giống như tiếng va chạm của những tảng băng trôi, sau đó là tiếng nứt vỡ dần gần hơn và loang từ bên trong rồi chạy dọc đến lớp vỏ nông bên ngoài.
Sau mấy giây, bề mặt tinh thể bị nứt hoàn toàn.
Tiếng vỡ vụn của tinh thể vẫn tiếp tục lạo xạo, bể máu bắt đầu cạn dần và máu thì đổ xuống vết nứt.
Ác ma ôm bộ xương trong tay, nhảy bật lên và dang rộng đôi cánh khi ở giữa không trung.
Đôi cánh khổng lồ đã không còn giống như lúc trước đấy, ngọn lửa giữa các khung xương trở nên dày đặc hơn, nó hóa thành những chiếc màng cánh chắc chắn, cứng cáp và đỏ rực rỡ thay thế trạng thái mờ nhạt ban đầu. Bên trên mép giữa các màng cánh và khung xương cũng trồi lên những chiếc gai nhỏ nhưng nhọn hoắt, nhìn từ xa trông đôi cánh như một hợp thể giữa màng cánh của rồng và cánh của loài chim.
Ác ma thả người sà xuống, và cùng lúc đó, bề mặt tinh thể khổng lồ cũng vỡ toác thành những mảnh bất quy tắc xung quanh, những mảnh vỡ không rơi sụp xuống mà biến thành những đốm sáng lửng lơ rồi biến mất hoàn toàn.
Ác ma tìm thấy bề mặt đất đá ở bên dưới, nơi nó từng đến trong hình dáng con người cách đây không lâu. Nhờ hàng ngàn đốm sáng li ti mà nó thấy cơ thể tinh linh đang cuộn tròn trên mặt đất.
Nó đặt con rồng xương vào bên cạnh cơ thể tinh linh.
Con rồng xương chìa bàn tay xương xẩu bị ăn mòn chỉ còn những vết sứt sẹo chằng chịt để nhích cơ thể nó đến gần tinh linh, bảo vệ tinh tinh bên dưới đầu và ngực mình.
Sau khi tất cả các đốm sáng trong không khí biến mất, cuối cùng ác ma cũng thầy diện mạo của bầy nguyên tố.
Màu sắc của nó là vô định, bề ngoài cũng biến hóa liên tục, khi nó đen kịt, khi thì xám hoặc trắng, nó đang nằm trên vách đá phía xa và chùm lên cả một khu vực rộng lớn, ban đầu nó giống như một khối nhầy nhụa, sau đó nó tập hợp, cô đặc và chìa ra ở các vị trí tương tự như đầu và tay chân.
Nó bắt chước hình thể của loài linh trưởng, nhưng cách mà các chi của nó di chuyển chẳng hề có quy luật còn cấu tạo thì chẳng giống bất kỳ loài động vật nào.
Nó chú ý đến con rồng xương nằm trên mặt đất, và rõ ràng mùi hương hấp dẫn vẫn đang cám dỗ nó.
Khi nó nhảy từ vách đá và lao đến, ác ma cũng thu cánh và lao về phía nó.
Chúng va chạm nhau làm bùng lên sức nóng rẫy loang ra khắp xung quanh, mùi khét lẹt cũng ùn ùn bủa vây bầu không khí, nồng nặc hơn bất kỳ đống lửa trại hay hiện trường đám cháy nào, ngọn lửa gầm lên và bốc thẳng từ đáy tháp lên không.
Bầy nguyên tố vươn ra vô số xúc tu quấn chặt vào cơ thể ác ma. Những chiếc vòi xám ngắt quấn quanh cơ thể đỏ và đen, không ngừng thắt chặt, dính liền và xâm nhập vào trong lớp da.
Thay vì vùng vẫy thì ác ma mở bung đôi cánh bao trùm lấy nó và đống bầy nhầy xám xịt. Những chiếc gai nhọn trên đôi cánh móc vào nhau và khép lại thành một cái kén khổng lồ.
Ban đầu màng kén có màu đỏ thẫm, sau đó thì hóa thành ngọn lửa cháy rực. Cái kén lửa khổng lồ lơ lửng giữa không trung, và bỗng nhiên tháp Trụy Nguyệt trở nên thật tĩnh lặng.
Sau đó mấy giây là một tiếng hú hét đinh tai phá vỡ sự tĩnh lặng, nó xuyên qua ngọn núi, choàng tỉnh muôn chim trong cánh rừng, làm lũ dã thú bỏ chạy tứ tung, và côn trùng bị đánh bật ra khỏi cây thì không thể đếm xuể.
Cái kén lửa cũng biến đổi. Đầu tiên là một vài chiếc gai nhọn đâm thủng kén, kế đó màu đen bật ra từ bên trong cái kén và kéo màu đỏ ra rồi nhét lại vào bên trong nó.
Lơ lửng giữa không trung là đôi cánh đen nhánh, rũ xuống đất là chiếc đuôi dài cũng đen nốt, ác ma vươn cơ thể nó một lần nữa, trên lớp da đen kịt hiện ra những đường sọc mà bên trong những đường sọc ấy là dung nham nóng bỏng không ngừng lưu động.
Màu xám bện quấn cơ thể nó lúc đầu đã biến mất.
Ác ma từ từ hạ xuống, luồng khí nóng bỏng quanh nó không ngừng nhảy múa, giống như chiếc lưỡi lửa không ngừng chà vào vách đá tham lam liếm nốt những gì sót lại của bầy nguyên tố.
Khi hai chân nó vừa chạm tới mặt đất thì sinh vật Dị giới khổng lồ đen đúa cũng biến mất, thay vào đó là chàng thợ săn tiền thưởng với bộ giáp da đã mòn vẹt.
Vạt áo bay phần phật dù không có gió một lúc mới ngừng rồi rủ “phịch” xuống, trở lại hình dáng bình thường. Kalinger hít hà một hơi thật sâu, và đôi mắt anh thì vẫn còn loang loáng.
“Chậc, không thể duy trì hình dạng thoải mái đó nữa,” – Kalinger liếm môi, “Chịu rồi, nguyên tố Vực sâu ở đây không đủ nữa.”
Ngọn lửa đốt cạn hết không khí rồi tự tắt. Sau khi chén sạch năng lượng của Vực sâu trong đáy tháp thì ác ma buộc phải tuân theo nguyên tắc của chiều không gian này và bị nén trở lại hình dáng con người.
Đáy tháp Trụy Nguyệt tối thui, nhưng Kalinger thì chẳng cần ánh sáng.
Anh đi về phía con rồng xương, ngồi xổm xuống bên cạnh cái đầu xương xẩu và quan sát hai hốc mắt của nó, đốm sáng bên trong cái hốc đen kịt thật yếu, yếu đến mức gần như không thấy nữa.
Kalinger thử gọi nó nhiều lần và đốm sáng không trả lời anh, thậm chí nó còn tối hơn cả lúc trước.
Khi Kalinger nắm chặt tay và cau mày im lặng, gấu áo anh bị giật nhè nhẹ, hai lần.
Anh ngoái đầu lại, tinh linh Sương đang nằm trên mặt đầu, đầu vẫn cúi gằm còn cánh tay thì run rẩy thò ra nắm lấy gấu áo rách nát của anh.