Chàng Thợ Săn Tiền Thưởng Đi Đến Rừng Sâu Núi Thẳm

Chương 14:




Kalinger rời đi vào lúc xế chiều, và đến nửa đêm thì anh bí mật trở lại gần làng Cây Đen.
Trước lúc đó anh và hai chú ngựa đã tức tốc vào trong thành để giải quyết mấy việc như sắp xếp chỗ ở, xử lý đống quà được tặng, gặp lãnh chúa báo cáo kết quả công việc, nhận thù lao và được mời ở lại dùng bữa… khi mọi việc xong xuôi, anh giả vờ quay lại quán trọ để nghỉ ngơi và bí mật rời khỏi thành phố khi đêm xuống.
Anh vòng qua làng Cây Đen để lên thẳng ngọn núi. Hồi tưởng lại trải nghiệm đầu tiên khi dò dẫm lên núi làm anh thấy hơi nhớ nhung chút đỉnh.
Ngọn núi trong đêm không tĩnh lặng hoàn toàn, có tiếng chim rừng kêu văng vẳng và lũ côn trùng rí ráu dưới chân. Đống cảnh báo ở sườn núi đã không còn hữu dụng, không còn những sinh vật lây nhiễm ẩn náu trong cánh rừng, mà thay bằng những con thú bình thường đi săn mồi về đêm.
Con đường mòn hôm nay tối thui như mực vì chẳng còn ánh sáng ma thuật trên các tán cây, hai tinh linh trên đỉnh núi đã “chết” nên Sương không xuất hiện nữa, ánh sáng ma thuật cũng không còn được thắp sáng lên.
Trở lại trước cổng tháp Trụy Nguyệt, Kalinger gõ lên vách đá. Trong những lần trước đấy khi anh đứng ở đây, Sương sẽ tảng lờ đi hoặc phải rất lâu sau mới để ý, nhưng hôm nay thì khác, sau khi gõ ba lần thì cánh cổng tháp Trụy Nguyệt xuất hiện ngay trước mặt anh. Và chẳng để anh kịp đẩy thì nó cũng đã tự mở ra từ bên trong, Sương đang đứng ngay bên kia cánh cửa, dường như cậu ta đã đợi sẵn thay vì phải cưỡi đĩa di động lên khi có khách đến như mọi lần.
Hệt như lần đầu họ gặp nhau, Sương mặc chiếc áo choàng xanh xám với con lắc cảm xạ phát sáng lung lẳng treo trên cổ tay. Con lắc là nguồn sáng duy nhất trong tháp, các ngọn đèn ma thuật khác đều đã tắt ngấm.
Chiếc áo choàng rách rưới chưa được Sương thay đổi, thậm chí gấu áo lấm lem hơn cả ngày hôm qua như là nó đã bị quẹt đi quẹt lại trên mặt đất trong một thời gian dài.
Vừa thấy Kalinger, Sương đã há miệng thảng thốt, khuôn mặt đan xen giữa ngạc nhiên và rối bời.
“Sao ngài lại…” – tinh linh ngừng ở nửa chừng và rõ ràng đã kịp đổi nửa vế còn lại -“Ngài về đấy à?”
Kalinger nhìn vào phản ứng của Sương và anh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Làm sao, ngài nghĩ rằng tôi sẽ không quay trở lại ư?” – Kalinger hỏi.
Sương đáp, “Không, tôi biết ngài sẽ quay lại chứ.”
“Thật chứ? Vậy sao ngài lại ngạc nhiên tới vậy.”
“Tôi tưởng rằng ngài sẽ đến gặp các pháp sư trong Liên đoàn OFFA rồi mới trở về.”
Kalinger cười nói, “Vậy có khác gì không về đâu hả? Ngài thật sự cho rằng tôi sẽ bỏ đi mấy tháng hoặc thậm chí vài năm để tìm Liên đoàn OFFA, làm quen rồi để họ tin rằng tôi không ba hoa chích chòe, sau đó thì kết bạn với các pháp sư và vui vẻ trở về lấy sách ấy hả?”
Sương cúi gằm mặt nhìn xuống đất, trong đôi mắt có nỗi cô đơn thoảng qua. Đó thực sự là điều mà cậu nghĩ.
Kalinger bước trong trong tháp và nhìn ngó xung quanh, “Sao ngài tắt hết đèn đi vậy?”
Sương đáp, “Cũng có làm gì đâu, không cần chiếu sáng nhiều như vậy.”
Kalinger lại hỏi tiếp, “Thế mấy con golem trong tháp đâu? Sao tôi không thấy chúng nhỉ?”
“Tôi đã tắt gần hết rồi, chỉ để lại mấy con thôi. Đằng nào cũng không có mẫu vật thí nghiệm nên không cần nhiều golem để làm sạch nữa.”
“Thế ngài thì sao?”
“Hả?”
“Sức khỏe của ngài thế nào?” – Kalinger cố ý nhìn chằm chằm vào chiếc áo rách bươm mà Sương đang mặc, “Có phải đi lại khó khăn lắm không? Ngài xem, ngài còn chẳng có sức để thay đồ kìa. Tôi đoán ngài đã ngã mấy lần, chiếc áo bẩn hơn hôm qua nữa.”
Sương lí nhí, “Tôi vẫn ổn, đi lại được. Chỉ là… là do tôi phải giải quyết nhiều việc nên không để ý thôi.”
Kalinger mỉm cười. Anh biết rằng đó không hoàn toàn là sự thật. Sương đã ngồi bệt trên đất ở tầng cao nhất của tháp Trụy Nguyệt rất lâu, vì đèn ở mấy tầng thấp hơn cũng chưa được bật. Nhưng anh sẽ chẳng bóc mẽ đâu, cũng không nói mục đích thật sự cho việc trở lại đây, anh cứ cố ý bâng quơ những chuyện chả hệ trọng gì.
Anh lững thững đến bên cầu thang xoắn ốc và nghiêm túc rằng, “Đúng ra tôi định sẽ lên đường ngay đấy, nhưng nghĩ lại thì tôi cảm thấy nên quay về đây trước đã.”
Sương chăm chú lắng nghe, vẻ mặt thấp thỏm mấy chút.
Kalinger tiếp tục huyên thuyên, “Tôi đã nghĩ là, tuy ngài có thể sử dụng cơ thể của tinh linh và nó không ảnh hưởng gì lắm, nhưng dù sao thì bản thể của ngài cũng thương nặng mà. Tôi không biết ngài thế nào cũng như không biết liệu ngài có thể sinh hoạt bình thường được hay không, nên tôi muốn quay lại để xác nhận tình hình của ngài trước khi lên đường.”
“Tôi ổn.” – ban đầu Sương ngước nhìn anh, và giờ thì cậu lại gục đầu xuống.
Kalinger nhận ra nhưng vờ lờ đi, anh chỉ tiếp tục vu vơ, “Thầy của ngài chỉ để lại cho ngài cơ thể mà không để lại quần áo hở?”
“Có để lại quần áo cho tôi chứ.”
“Vậy ngài có thể đổi bộ khác không?”
Sương rất muốn hỏi “Tại sao?”, nhưng cậu mới chỉ mờ miệng chực nói thì lại ngập ngừng nuốt trở về. Có cần phải hỏi “Tại sao” không, chiếc áo cậu đang mặc rách rưới và bẩn thỉu cả rồi, đáng nhẽ cậu nên thay đổi nó, không vì một lý do đặc biệt nào.
Khi mà Sương vẫn ngơ ngẩn trong những suy nghĩ tự hỏi của mình thì Kalinger quan tâm hỏi, “Sương, có phải ngài suy yếu đến mức không đi lại được phải không?”
Để chứng minh mình có thể đi lại bình thường, Sương đến bên cầu thang xoắn ốc và triệu tập chiếc đĩa di động, cậu bước lên và Kalinger cũng tỉnh queo theo sau.
Cậu liếc nhìn Kalinger rồi lẩm bẩm, “Đằng nào tôi cũng có gặp ai đâu, thay áo mà làm gì.”
Chiếc đĩa di động dừng ở tầng bảy, Sương băng qua thư viện, đi về phía cánh cửa gỗ nho nhỏ ở góc phòng.
Cậu đi chầm chậm, đâm ra Kalinger cũng đi chầm chậm sau đuôi, vừa đi vừa quan sát tinh linh. Trông cậu hãy còn mệt mỏi và uể oải lắm, nhưng đúng là đỡ hơn hẳn việc bị ăn mòn liên tục.
Sương bước vào cánh cửa gỗ nho nho và định đóng lại nhưng bị Kalinger chặn bằng khuỷu tay, “Sao phải đóng cửa? Thay quần áo thôi mà có gì phải xấu hổ đâu cơ chứ? Tôi thấy tận xương ngài rồi cơ mà.”
“Đó không phải là vấn đề xấu hổ, là… thường thức mà, không ai thay quần áo trước mặt người khác cả, thế là vô duyên.”
“Ai bảo vậy?”
“Sách bảo.”
Kalinger phì cười, “Trước ngài vẫn cố ý làm ngược lại sách cơ mà? Sao bây giờ lại nghe theo nó thế?”
Sương nhanh nhảu nghĩ ra một lý do hợp lý khác, “Nhưng đây là cơ thể của thầy Tịnh Hồ, vì lòng tôn trọng nên tôi phải giữ thể diện cho thầy chứ.”
Kalinger đá mũi chân đẩy cửa bước vào phòng, buộc Sương phải thụt lùi ra sau, cậu toan cự nự mà bị Kalinger giành mất, “Nhưng đây là cuộc sống của ngài kia mà.”
Sương thừ người, Kalinger nhìn cậu, anh ngừng cười và thay bằng vẻ nghiêm túc hiếm hoi, “Đây đúng là cơ thể của Tịnh Hồ, nhưng ngài cần hiểu rằng, hiện giờ ngài không chỉ có được cơ thể tinh linh, ngài còn có cả một cuộc sống thuộc về mình phía trước. Ngài không phải bộ xương rồng bị giam dưới lòng đất, không phải golem hay trợ lý, không phải thức ăn hay thuốc độc và không phải công cụ để hy sinh. Từ hôm nay, ngài là chính ngài, là pháp sư tinh linh Sương, hoặc khiêm tốn hơn chút xíu thì là pháp sư tinh linh học nghề Sương.”
Những lời nghiêm túc quá đột ngột làm tinh linh cứ ngơ ngác lắng nghe, đôi mắt có gì đó mờ đi vì nóng.
Kalinger bước lại gần hơn, anh đặt tay lên bả vai tinh linh, vuốt nhẹ lọn tóc vàng và bóp vào bờ vai mỏng manh ấy lần nữa.
Anh cố ý nên sẽ đau chút đỉnh, nhưng không phải quá đau.
Sương khó hiểu nhìn anh, Kalinger hỏi, “Có làm ngài đau không?”
Sương gật đầu.
Anh lại xoa nhẹ bờ vai cậu và cười, “Đấy, ngài xem, ngài vừa cảm thấy đau mà không phải một ai khác, đúng không nào?”
Đôi mắt cậu sáng ngời trong khi hàng mày thì cau lại, dường như cậu đã nghĩ ra gì đó nhưng chưa thể hiểu hết được.
Kalinger nói tiếp, “Khi tôi chạm vào ngài, ngài cảm nhận được điều đó, chứng tỏ người đứng trước mặt tôi là ngài mà không phải ai khác. Nghe này, từ nay trở đi, hãy ngừng việc nghĩ rằng cơ thể này là của Tịnh Hồ. Có lẽ Tịnh Hồ chưa biến mất hẳn, ông ấy vẫn tồn tại trong trái tim ngài – nhưng không phải trong hiện thực, ngoài ký ức và tình cảm ra thì không còn Tịnh Hồ nữa, chỉ có ngài mà thôi. Nên dù ngài là Sương hay muốn đổi sang một cái tên bất kỳ nào khác, thì đây vẫn là ngài.”
Càng nghe Kalinger nói, Sương càng cảm thấy trái tim đã chết được điều khiển bởi ma thuật của mình bỗng đập lên rộn ràng. Cậu không hiểu tại sao lại như thế, cũng không biết những từ ngữ này có đúng hay không, cậu chỉ cảm thấy mình xúc động muốn rơi nước mắt. Tuy muốn khóc thật đấy nhưng nào phải vì nỗi buồn thương, nên dù chẳng khóc được thì đôi mắt vẫn ngân ngấn với cánh mũi chua nhừ, thành thử ra cậu chẳng thể thốt thành lời.
Thậm chí, cậu còn quên béng luôn đang nói gì với Kalinger và tại sao hai người lại chuyển sang chủ đề này…
Kalinger vỗ nhè nhè vào vai cậu, “Đi thay quần áo đi, trông ngài thế này đâu giống một khởi đầu mới chứ?”
Thế là Sương nửa ngơ ngác nửa bay bổng ngoan ngoãn gật đầu, xoay người chầm chậm đi đến bên tủ và ngăn kéo đựng quần áo.
Kalinger tranh thủ ngắm nghía chung quanh, có lẽ đây là một gian phòng nghỉ trong thư viện nên bày biện nội thất khá sơ sài, giờ thì trông nó giống nhà kho hơn với mấy cái hòm xiểng chứa đầy đồ linh tinh mà hầu hết đều là vật dụng và áo quần của nhân loại.
Trong lúc Sương lấy chiếc áo mới ra khỏi tủ thì Kalinger nhặt mấy món đồ trong rương lên ngắm nghía. Sương không quay lại nhưng vẫn nhỏ nhẹ nói, “Tôi không sử dụng mấy thứ đó nên cứ lấy đi nếu ngài thích.”
Kalinger phiêu du khắp nơi nên hầu như anh chả sử dụng được mấy thứ ở đây, song anh vẫn lấy một ít trang sức vàng bạc và đá quý rồi nhét chúng vào cái túi rộng rãi bên hông vừa được anh dọn dẹp vào sáng nay. Dù sao đây cũng đều là tài sản của Tịnh Hồ, ông ta gây ra một mớ bòng bong như thế thì trả thù lao cho thợ săn tiền thưởng cũng hợp lý thôi.
Kalinger nhìn Sương khi mà cậu cởi chiếc áo ngoài rách rưới ra, chiếc áo choàng màu xanh xám rơi xuống đất, rồi đến chiếc áo lót đen ôm người… sau khi chiếc áo đen tuột xuống, mái tóc vàng nhạt nhẹ nhàng đung đưa trên làn da nhợt nhạt, màu nhợt nhạt này làm Kalinger liên tưởng đến bộ xương rồng nằm ở đáy tháp.
“Ngài Sương,” – Kalinger chợt cất tiếng gọi làm Sương đang choàng chiếc áo mới giật thót mình, suýt nữa cậu đã quay lại nhưng may mắn hãm kịp.
Kalinger cười tủm hí hửng, “Tôi đang suy nghĩ một chuyện và muốn bàn với ngài.”
“Ngài nói đi.” – Sương đáp, chiếc áo mới và mái tóc dài đã che kín tấm lưng cậu đâm ra Kalinger chả thấy gì “xấu hổ” nữa.
Kalinger bắt đầu, “Mặc dù đúng là ngài nhờ tôi đến Liên đoàn OFFA nhưng thật lòng thì tôi chưa đến đó bao giờ, tôi không biết cứ điểm của họ ở đâu, ngài có biết ở đâu không?”
Sương thì thầm, “Tôi không biết…”
Kalinger thở dài, “Tôi cũng đoán vậy. Sau khi đóng cửa tháp Trụy Nguyệt thì chả ai tìm được lối vào của nó nữa. Không ai vào được cũng chả ai lấy được sách và tài liệu trong tháp cả, nên không phải vội vã đi tìm Liên đoàn OFFA. Tôi muốn đi dò la một số thông tin trước, không chỉ về nơi họ cư trú mà cả hệ thống, nguyên tắc của họ nữa, ví dụ như có cần kiêng kỵ gì khi gặp họ không, hay người phụ trách có dễ chịu hay không. Tôi quen biết vài tay pháp sư trong Hiệp hội thợ săn, tôi sẽ đi gặp họ trước và nhờ họ giới thiệu cho tôi một số pháp sư cao cấp dễ mến, biết đâu sẽ hữu ích. Nhưng cái chính là vì tôi không phải con người, tôi phải chắc chắn rằng các pháp sư sẽ không phát hiện ra tôi là ai, hoặc có thể tin tưởng được họ nếu chẳng may tôi bị lộ.”
Sương “ừ” lí nhí.
Kalinger nói, “Việc này rất rườm rà nên chắc cũng mất kha khá thời gian đấy. Tất nhiên là tôi cũng không thể ngồi chầu chực suốt được, trong lúc xử lý việc này thì tôi có thể nhận một số nhiệm vụ săn thưởng. Có nghĩa là sau khi rời khỏi đây cho đến khi tôi đưa được người quay trở lại tháp Trụy Nguyệt sẽ mất một thời gian tương đối dài.”
Sương gật đầu. Lần này, không có âm thanh nào phát ra nữa.
Kalinger vẫn xem chừng Sương nên anh biết cậu đã ngừng cả việc cài quần áo mà chẳng hay nhận ra.
Anh chả nỡ tra tấn cậu thêm nữa nên quyết định thẳng thắn, “Thế nên, tôi muốn bàn với ngài rằng, thưa ngài Sương, ngài có muốn đồng hành với tôi không?”
Sương vội vã quay người lại, cậu nhìn trân trân Kalinger trong sự ngạc nhiên đến nỗi chẳng buồn cài quần áo tử tế.
Kalinger mỉm cười, “Có lẽ ngài không muốn đi với tôi nhưng tôi vẫn muốn thử mời ngài một lần. Ngài không quen thuộc thế giới bên ngoài cũng không sao, tôi sẽ đưa ngài đi. Thế nào, ngài muốn chứ?”
Nét mặt tinh linh bần thần đến nỗi chẳng nói lên lời. Kalinger bèn nói, “Ngài không muốn ư? Nếu ngài thực sự không muốn thì…”
Sương gật đầu trong khi Kalinger cứ mải lải nhải diễn trò, nét mặt cậu đan xen giữa cảm xúc bối rối và lo lắng, cậu chỉ biết gật đầu thật khẽ còn lời lẽ thì chẳng kịp tuôn ra. Kalinger biết vì sao tinh linh gật đầu, không phải vì để từ chối, song anh vẫn cố ý, “Cũng phải, theo thái độ trước đây của ngài thì chắc ngài ghét phải tiếp xúc với đám đông lắm… nếu ngài không muốn đi với tôi thì thôi, tôi không ép ngài.”
“Tôi muốn,” – Sương vừa gật đầu lia lịa vừa thốt lên.
Kalinger tỏ ra buồn bã, thở dài và vuốt cằm chả nói chả rằng như thể đang suy tư về điều gì đó thật cẩn thận. Anh xoay người đi về phía cửa rồi dừng lại, kế đó anh quay lại và cười buồn với tinh linh, “Đừng ép buộc bản thân làm những việc mà ngài không muốn.”
“Tôi muốn…” – Sương vội vã lặp lại, cậu sốt ruột mà mồm miệng chẳng thể theo kịp suy nghĩ, cậu chỉ biết lặp lại một câu này.
Kalinger đứng cạnh cửa và dang rộng hai tay, “Ngài thật sự muốn chứ? Nếu thật sự muốn thì hãy đến đây.”
Tinh linh gật đầu rồi vội vã sải chân về phía tay thợ săn.
Nhưng vì đi chậm quá, chỉ vỏn vẹn mấy bước chân mà cậu phải trông chừng Kalinger chằm chằm như thể sợ anh ta sẽ đột ngột quay đi mất. Để rồi khi đến gần, cậu chẳng bắt được tay Kalinger mà lảo đảo đổ ập vào vòng tay thợ săn tiền thưởng.
Lần này đến lượt Kalinger giật mình. Anh còn tưởng rằng Sương mất thăng bằng vì lý do nào đó nhưng chẳng mấy chốc anh đã nhận ra không phải vậy.
Tinh linh không ngã, cậu luống cuống đổ nhào vào người anh, hai tay cậu nắm tròn lại vì chẳng biết đặt ở đâu trước khi ngập ngừng chạm thử vào bên hông anh rồi cuối cùng mới dũng cảm ôm vòng quanh eo anh.
Ý đồ ban đầu của Kalinger là muốn Sương đến nắm tay mình, kế đó anh sẽ kéo cậu lại, nếu bầu không khí ấm áp thì có thể nhân cơ hội kéo vào lòng luôn. Nhưng ai ngờ Sương bỏ qua cái tay anh mà ôm luôn như vậy.
Cậu không dám ôm chặt cũng chẳng nỡ buông tay, Kalinger đã bật cười và dang tay ôm cậu thật chặt.
Mái tóc vàng nhạt khẽ cọ vào hõm vai anh rồi không dám cục cựa nữa.
“Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ đưa ngài đi cùng,” – một tay Kalinger ôm cậu còn tay kia thì vuốt ve cổ và lưng, “Tôi sẽ dẫn ngài đi thực hiện những điều mà tôi vừa nói.”
Sương cố gắng thanh minh lần nữa, “Tôi thật lòng muốn đi, không phải vì miễn cưỡng, thật muốn đi đấy.”
“Ừm, tôi biết đó là sự thật,” – Kalinger nói, “Vậy lát nữa ngài hãy đi thu dọn đồ đạc, xử lý mọi thứ trong tháp rồi sau đó chúng ta xuất phát.”
“Được, nhưng…”
“Có vần đề gì à?”
“Nhưng… tôi đi chậm lắm, ngài hãy chờ tôi.”
“Không sao, tôi sẽ bồng ngài trên những đoạn đường khó đi, giống như hôm qua ấy. Ngài biết cưỡi ngựa chứ?” – câu hỏi thật là thừa thãi, chẳng biết trước đây pháp sư có từng cưỡi ngựa hay không nhưng chắc chắn một con golem rồng xương tàn tật chả thể nào cưỡi ngựa được.
“Không …”
“Vậy thì đừng lo, lần này để tôi bảo vệ ngài.” – Kalinger vuốt mái tóc vàng óng của Sương thật nhẹ, và mỉm cười như thực hiện được âm mưu.
Có lẽ ôm nhau lâu đâm ra xấu hổ, Sương hơi lùi bước lại, Kalinger cũng tự nhiên thả cánh tay ra.
Tuy nhiên anh không buông hẳn, tay thợ săn giữ cằm tinh linh bằng một tay và hơi cúi đầu xuống, khi mà tinh linh còn đang ngờ vực không hiểu và há miệng muốn nói thì đã bị thợ săn đặt một nụ hôn bất ngờ quá đỗi.
Cậu không dám cử động, không dám lên tiếng, cũng không biết phải đáp lại thế nào. Cậu biết đó là một nụ hôn nhưng lại không biết nụ hôn này dài hơn hẳn những nụ hôn thông thường.
Và khi hai đôi môi được tách ra, chân cậu đã mềm hẳn xuống làm cậu chẳng còn cách nào khác ngoài tựa hẳn vào vòng tay Kalinger.
Anh ta hôn chóc chóc lên trán cậu thêm mấy cái, “Trước đây làm đau ngài, tôi đã tưởng ngài sẽ sợ chứ.”
Từ ngay hôm qua thôi, khi con rồng xương nằm trong bể máu bị ác ma giam cầm trong đôi cánh khổng lồ, tận mắt nhìn xương cốt mình bị gặm nhấm và chính tai nghe tiếng nhai từ những chiếc răng nanh đỏ thẫm của ác ma… đến bây giờ, khi hơi thở của thợ săn tiền thưởng phả vào má cậu, Sương vẫn có ảo giác rằng cậu đang ngửi thấy hơi thở đến từ Vực sâu.
Nên đáng lẽ cậu nên sợ hãi. Thậm chí, cậu đã thực sự sợ hãi.
Bởi nếu không sợ hãi thì cớ sao cậu lại cảm thấy hoảng hốt và yếu đuối thế này?
Lúc ấy cậu đã nghe thấy một tiếng “cạch” và khi nhìn qua vai Kalinger, cậu thấy anh đã trở tay đóng cánh cửa căn phòng.
Cậu không hiểu, họ vừa bàn với nhau rằng sẽ đi thu xếp hành lý chuẩn bị cho cuộc hành trình, vậy vì sao anh lại đóng cửa.
Kalinger nâng cằm buộc cậu phải ngửa đầu lên, ánh mắt hai người cách nhau thật gần.
Sương khẽ run rẩy trong vô thức. Bởi cậu phát hiện ra rằng trong đôi mắt mang hình dáng con người trước mặt dường như đang có một ngọn lửa nóng bỏng chảy bên trong ấy.
Kalinger biết đôi mắt này làm tinh linh sợ hãi, anh nhắm lại và trao cho cậu một nụ hôn khác nữa.
Sương chưa kịp thay giày, cậu vẫn đứng trên sàn nhà với đôi chân trần, và giờ thì gót chân cậu hơi nhấc lên khỏi mặt đấu, chiếc áo mới khoác trên vai tuột xuống, rơi bên mắt cá chân.
Con lắc cảm xạ trên cổ tay cũng rơi xuống và nằm gọn trong chiếc áo choàng mềm mại. Rời khỏi tay pháp sư, ánh sáng ấm áp trong nó tắt ngấm.
Căn phòng nhỏ tối tăm, chỉ còn lại những tiếng hít thở ngọt lành và yếu ớt.
— Hết —
Vậy là hết rồi đó, tạm biệt thợ săn và tinh linh, tạm biệt con quỷ và người máy! Câu chuyện nhẹ nhàng và cute như đã hứa nhé! Dạo này tự thấy chăm chỉ hẳn, chẳng biết duy trì được bao lâu nhưng cũng mừng vì hoàn thành thêm được một câu chuyện đáng iu và đỡ đi mặc cảm tội lỗi vì đào lắm mà chẳng thèm lấp huhu TvT
Hôm nay mùng 1 nên cố gắng đăng hết tự giải nghiệp bản thân, cầu cho một tháng này mọi sự suôn sẻ để mình có thể thực hiện được chuyển đi du lịch sắp tới mà ko bị trì hoãn thêm 1 lần nào nữa (đã bị hoãn tới 3 lần rồi huhu)
Câu chuyện hoàn thành đúng vào ngày kỷ niệm blog tròn 9 năm tuổi (thực ra là tròn vào hôm 20 nhưng hôm ý không phải thứ 7 nên cố sang thứ 7 đăng cho nó đúng lịch:)) kinh dị thặc, mình lập đc 9 năm ròi đó:)) surprise!!!
Bước sang năm thứ 10 tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hoàn thiện dự án đang dang dở và đào thêm 1 cơ số hố nữa nếu thích =)) hia hia!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.