Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 39:




Trong phim truyền hình thường có những tình huống như vậy.
Bởi vì sau này phải làm chuyện rất có lỗi với đối phương, nhất định sẽ tổn thương đến đối phương, cho nên trước đó sẽ cố gắng hết sức làm thỏa mãn yêu cầu của đối phương, giống như làm như vậy sẽ giảm bớt tội lỗi của mình.
Lục Tiểu Phong kéo kéo cổ áo, chẳng biết tại sao bây giờ mình lại có cảm giác như thế. Bởi vì muốn mời anh ta chuyển đi, cho nên nếu anh ta mong muốn nàng có thể cùng anh ta đi dự tiệc, thế thì nàng liền làm anh ta hài lòng, sau này những lời nói khắc nghiệt mới có thể dễ dàng đi ra khỏi miệng một chút. Tô Trí Nhược biết rõ chuyện người kia của nàng đã qua đời, lại thể hiện ra cái gì cũng không biết, rốt cuộc anh ta nghĩ gì? Thông cảm với nàng sao? Lục Tiểu Phong tự cười với chính mình, không sao cả, dù thế nào đi nữa anh ta cũng phải chuyển ra ngoài.
Tô Trí Nhược bảo là muốn dẫn nàng đi chuẩn bị để ngày mai đi dự tiệc, nhưng mà Lục Tiểu Phong không hiểu được tham gia buổi tiệc gì mà cần phải đánh động mọi người như vậy? Cho nên, khi anh ta dẫn nàng dừng lại ở trước một cửa hàng đồ hiệu, Lục Tiểu Phong không có lập tức xuống xe, ló đầu ra nhìn những món quần áo ở trong tủ kính ở xung quanh liền biết giá cả không rẻ lập tức ôm chặt ví da: “Phải vào bên trong?”
“Uhm.” Tô Trí Nhược tắt máy, mở cửa xuống xe.
Lục Tiểu Phong nghĩ đến hai cái thẻ tín dụng của mình ở trong ví, thật sự lo lắng, Tô Trí Nhược đã vòng qua trước mặt nàng giúp nàng mở cửa xe ra: “Tại sao lại ngây ra ở đó, xuống xe.”
Lục Tiểu Phong đau đầu mắt chớp liên tục, bất đắc dĩ, đẳng cấp tiêu dùng ở chỗ này thật sự nàng không có khả năng tiếp nhận, ở trước lúc đâm lao phải theo lao tốt nhất nói rõ ràng chuyện này một chút.
“Cái kia, quần áo ở đây không thích hợp với tôi.”
“Cô cũng chưa có thử qua làm sao biết không thích hợp?”
Lục Tiểu Phong nói bóng gió không có tác dụng, đành phải nói rõ: “Hôm nay tôi không mang nhiều tiền như vậy.”
Tô Trí Nhược sửng sốt, lập tức cười rộ lên, hắn cúi người kéo Lục Tiểu Phong ở bên trong xe ra, nói: “Chưa nói là muốn cô trả tiền. Bởi vì muốn cô giúp đi dự tiệc cùng tôi, cho nên sẽ không để cô mất sức lại mất tiền, lại nói…” Hắn ho nhẹ hai tiếng “Lần trước từng nói phải giúp cô mua quần áo sao.”
Lục Tiểu Phong vội vàng lắc đầu: “Nhưng tôi không muốn anh trả tiền giúp tôi…”
“Không cần nói nhiều, hôm nay nghe theo tôi.” Tô Trí Nhược trừng mắt, ngắt lời Lục Tiểu Phong.
Lục Tiểu Phong đột nhiên nhớ tới hôm nay quyết định cho dù là yêu cầu gì cũng đều sẽ làm anh ta hài lòng, vì thế cứng ngắc đi theo Tô Trí Nhược vào trong cửa hàng.
Loại nhãn hiệu này trước kia Lục Tiểu Phong đã từng thấy ở đâu đó, chỉ có điều quên mất, nhưng nàng tiện tay lật cái nhãn mác lên hai mắt lập tức tối sầm. Loại cửa hàng xa xỉ này bình thường rất rảnh rỗi, hiện tại chỉ có hai người khách là bọn họ. Lục Tiểu Phong nhanh chóng giữ chặt Tô Trí Nhược, mắt nhìn thấy một cô nhân viên cửa hàng đang đi về phía bọn họ, nàng hạ thấp giọng vội vàng nói: “Nơi này đắt quá.”
Tô Trí Nhược cúi đầu một chút, khẽ nói: “Cô không cần phải quan tâm nhiều như thế.” Dứt lời đem người núp ở phía sau kéo đến bên cạnh dắt đi.
Trong đó một vị mỹ nữ dáng người cao ráo là nhân viên cửa hàng nhìn thấy Tô Trí Nhược mắt sáng lên, lập tức niềm nở: “Tô tiên sinh, đã lâu không gặp, hôm nay tại sao lại rảnh vậy?” Lúc nói chuyện ánh mắt cũng không có liếc qua phía Lục Tiểu Phong ở bên này —— hoàn toàn coi thường.
“Gần đây có đồ gì mới không?” Tô Trí Nhược nhìn xung quanh hỏi.
Mỹ nữ nhân viên cửa hàng vội vàng giới thiệu: “Đương nhiên, hôm trước mới về áo khoác ngoài màu trắng anh thích nhất, còn có kèm theo hàng loạt áo sơ mi…”
Tô Trí Nhược ngắt lời ta: “Không, tôi hỏi có đồ mới của nữ hay không cơ.”
“Đồ nữ?” Mỹ nữ ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng: “Đồ nữ cũng có, một dãy bên kia toàn là đồ mới. Anh muốn mua cho bạn gái sao?”
Lục Tiểu Phong cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ sự tồn tại của nàng thật sự ít như vậy, hay là thị lực của vị mỹ nữ kia không tốt, nàng rõ ràng là một người to đùng đứng ở trước mặt cô ta mà hoàn toàn biến thành không khí vậy.
Tô Trí Nhược không trả lời vị mỹ nữ kia, quay đầu nhìn Lục Tiểu Phong nói: “Đi tới chọn xem.”
“Là vị tiểu thư này mua sao?” Cuối cũng mỹ nữ cũng bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn Lục Tiểu Phong.
Tô Trí Nhược liếc mắt nhìn, không hài lòng lắm với thái độ của cô ta: “Có gì hợp với cô ấy không?”
Tô Trí Nhược lập tức đi đến trước một dãy mắc áo, chọn một cái váy trắng so tới trước người Lục Tiểu Phong, lắc đầu, lại lấy ra một chiếc áo màu đen, lắc đầu như cũ. Lục Tiểu Phong đi theo phía sau anh ta như rập khuôn, nàng cảm giác được mỹ nữ nhân viên cửa hàng kia đứng ở phía sau lưng bọn họ đang dùng ánh mắt châm chọc bắn quét về phía nàng, làm cho cả người nàng không được tự nhiên.
“Này, anh thường tới đây sao?” Lục Tiểu Phong lật cái nhãn mác của cái váy trắng ban nãy, lập tức rụt rụt cổ, đè tiếng nói hỏi: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tô Trí Nhược cau mày nghiêm túc lựa chọn quần áo, thờ ơ trả lời: “Đừng lo, tôi là người chấp pháp, không trộm không cướp, tiền của tôi rất sạch sẽ.” Tô Trí Nhược liếc mắt nhìn cô ấy một cái, từ từ nói: “Làm sao, tôi có tiền thật sự rất lạ sao?”
Lục Tiểu Phong nhớ lại cách ăn mặc đẹp đẽ quý giá của mẹ Tô Trí Nhược, lại nhìn lại cỗ xe thể thao đang dừng ở bên đường kia, ngẫm lại cũng thấy không kỳ lạ.
Đi tiếp hai bước, bước chân Tô Trí Nhược dừng lại, mày đang cau lại giãn ra, hắn rút ra một chiếc đầm dạ hội màu bạc, lại tiếp tục lựa chọn một chiếc áo khoác ngoài màu hồng nhạt, hắn đem hai bộ váy áo nhét vào trong tay Lục Tiểu Phong nói: “Đi thử đi.”
Lần gần đây nhất nàng mặc váy đã qua cách đây bao lâu? Lục Tiểu Phong ôm quần áo đứng ở trước gương của gian thử đồ ngẩn người, trong óc đột nhiên hiện lên một bóng người mặc áo cưới màu trắng, cái bóng kia còn chưa rõ ràng, nàng lập tức thu hồi tâm trí lại bắt đầu thay quần áo.
Tô Trí Nhược chờ ở bên ngoài, cửa gian thử đồ vẫn chậm chạp không mở ra, hắn có chút mất kiên nhẫn đứng lên đi thong thả hai bước, cô nhân viên bán hàng ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó hắn cũng không thể nào nghe rõ được.
Lúc này, cửa gian thử đồ mới hé ra một khe nhỏ, Lục Tiểu Phong lộ ra nửa khuôn mặt, sau đó chậm chạp từ phía sau cửa bước ra.
“Làm sao cô lại chậm như vậy…” Tô Trí Nhược vừa mới mở miệng đột nhiên mất tiếng.
Lục Tiểu Phong không quá tự nhiên đứng ở trước gương, chiếc váy được cắt may rất vừa người, màu áo khoác ngoài thật sự làm tôn lên màu da, nhìn nàng ở trong gương giống như con người lập tức thay đổi, trong thoáng chốc còn có hương vị của ngày trước.
Lục Tiểu Phong từ trong gương nhìn thấy Tô Trí Nhược đứng ở sau lưng nàng vẫn không nói gì, hơi chút không yên tâm lôi kéo làn váy: “Có phải không qúa vừa vặn hay không?”
Tô Trí Nhược như bừng tỉnh trong giấc mộng, hắn đột nhiên cảm thấy hơi nóng, mở một chiếc cúc cổ áo. Theo dự đoán chắc hắn rất thích hợp, mắt thẩm mỹ của hắn không tệ, nhưng mà sẽ có hiệu quả hoàn mỹ như thế này, hắn vốn dĩ không nghĩ tới. Quần áo mặc ở trên người cô ấy không có bất kỳ chút gì phản cảm, mặc dù không bằng Thiển Thâm chói rọi như kim cương, lấp lánh mê người, nhưng có thể so với ngọc trai sáng bóng, dịu dàng thanh lịch.
Hắn đột nhiên cảm giác được Lục Tiểu Phong trước mắt, giống như không phải là Lục Tiểu Phong.
“Chị của anh mặc bộ này rất vừa vặn với người.” Cô nhân viên lấy tới một đôi giày cao gót màu bạc, “Phối hợp với đôi giày này thì đẹp hơn.”
“Uhm… Cái gì?” Tô Trí Nhược bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Cô nói ai là chị của tôi.”
“Vị tiểu thư này… chẳng lẽ không phải sao?” cô nhân viên nhìn hai người một vòng, thấy như thế nào cũng không giống quan hệ bạn trai bạn gái.
Lông mày Tô Trí Nhược lập tức nhíu lại, không nể mặt nói: “Cô ấy không phải chị của tôi, không bằng không cứ không nên đoán mò.”
Có lẽ giọng nói của Tô Trí Nhược hơi nặng, cô nhân viên lập tức xấu hổ xin lồi: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ sai rồi.”
Lục Tiểu Phong nhận thấy được Tô Trí Nhược lại bắt đầu nóng nảy, nhưng nàng không biết anh ta tức giận cái gì, đối phương chỉ đoán sai, chuyện này rất bình thường, trước kia nàng cũng nhận nhầm dì đứa trẻ ở trong khu nhà thành mẹ của nó.
“Anh nhìn xem mặc như thế này đã được chưa.”
Nhìn thấy trên mặt mỹ nữ nhân viên cửa hàng lúng túng lúc đỏ lúc trắng, Lục Tiểu Phong muốn kéo lực chú ý của Tô Trí Nhược lên trên người mình.
Nhưng mà Tô Trí Nhược giống như nổi giận thật sự, anh ta kéo Lục Tiểu Phong đẩy mạnh vào gian thử đồ: “Đổi lại đi, chúng ta đến cửa hàng khác mua.”
Lục Tiểu Phong nhìn nửa mặt anh ta đã đen lại, không dám nhiều lời, lập tức đóng cửa lại thay quần áo. Đợi cho Lục Tiểu Phong đi vào, Tô Trí Nhược lập tức nhìn cô nhân viên lạnh lùng nói: “Tôi biết Diệp tiểu thư thường xuyên tới chỗ cô mua đồ, nhưng tôi nói lại một lần nữa, cô ta không phải là bạn gái của tôi, còn nữa, tôi muốn xin rút VIP khỏi chỗ các người.”
Lúc Lục Tiểu Phong đi ra, sắc mặt Tô Trí Nhược so với thời tiết bên ngoài còn lạnh hơn, anh ta không nói tiếng nào đi ra khỏi cửa hàng, bên ngoài lất phất mưa, Lục Tiểu Phong bước nhanh theo anh ta lên xe.
“Khoan đi đã, tôi hỏi anh, mới vừa rồi còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại lại mất hứng như vậy?” Lục Tiểu Phong vừa lên xe liền rút chìa khóa xe của Tô Trí Nhược.
Tô Trí Nhược mím môi im lặng một chút, nói: “Không có việc gì, quần áo ở đây không thích hợp với cô, đi chỗ khác.”
Nếu như nói ở chung lâu như vậy còn không biết tính cách của anh ta, đây tuyệt đối không thể nào, vui vẻ hay mất hứng đều viết toàn bộ trên mặt, chỉ cần nhìn qua một cái liền có thể hiểu được.
Lục Tiểu Phong gật đầu nói: “Vậy được rồi, nhưng mà, lần này đi đến nới tôi muốn có được không?”
Tô Trí Nhược phồng má lên, cau mày nói: “Vì sao, tôi còn biết vài nơi nữa cũng không tệ.”
“Bởi vì quần áo là tôi mặc, anh đi theo giúp tôi, chẳng lẽ không nên đi mua ở chỗ tôi thích? Huống chi quần áo đẹp cũng không nhất định phải đắt tiền.”
“Tôi tưởng phụ nữ đều thích đồ hiệu.”
“Cũng không phải tất cả phụ nữ đều thích.”
Tô Trí Nhược nghĩ một lát, một lát sau trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tươi cười: “Xem ra cô rất dễ nuôi.”
Nở nụ cười, vậy chứng tỏ không có việc gì, Lục Tiểu Phong đem chìa khóa trả lại cho anh ta, sau đó để anh ta lái đến công ty bách hóa nàng thường đi.
“Buổi tiệc ngày mai cần mặc đứng đắn như vậy sao?”
Lục Tiểu Phong dẫn Tô Trí Nhược lên lầu ba bán đồ nữ, cuối tuần các các bà các cô dốc toàn lực lên đường, cả tầng lầu liếc mắt nhìn một cái toàn người là người, lò sưởi thật sự rất đủ, từ chân đến đầu, Lục Tiểu Phong bỏ mũ, khăn quàng cổ, găng tay, cuối cùng ngay cả áo khoác ngoài cũng phải cởi ra. Tô Trí Nhược thì ngược lại, yêu nghiệt này giống như có yêu lực hộ thể, khả năng kháng lạnh là bậc nhất, trong áo khoác ngoài chỉ có T-shirt, nhìn ra rất tiện lợi.
Tô Trí Nhược giúp Lục Tiểu Phong cầm áo khoác ngoài, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, đưa ra câu giải thích qua loa: “Cô nghe tôi sẽ không sai.”
“Được rồi, anh đi theo tôi, tôi nhớ chắc hẳn là ở xung quanh đây thôi.”
Lục Tiểu Phong quẹo trái rẽ phải, trên đường đi hai người bọn họ thu hút không ít ánh mắt, Lục Tiểu Phong tự hiểu được, nàng không cho rằng mình có phần mị lực này, mà mà cái vị ở phía sau nàng kia có lực hấp dẫn quá lớn, nhìn qua dọc trên đường đi có bao nhiêu ánh mắt dường như dừng ở trên người Tô Trí Nhược. Hại cho nàng không dám đi quá gần anh ta, sợ phá hủy khả năng thưởng thức cái đẹp của anh ta. Cũng không đi xa vài bước đã bị Tô Trí Nhược vượt qua, còn bị anh ta giữ chặt, trừng mắt nhìn nàng: “Cô đi nhanh như vậy làm gì.”
Lục Tiểu Phong bất đắc dĩ, bước chân chậm lại, sau đó dừng lại ở trước một gian hàng: “Chính là trong này.”
Nàng đi lướt một vòng ở bên trong, ở trong đống quần áo tìm ra một chiếc đầm dạ hội màu xanh ngọc, sau này có thể mặc khi không đi dự tiệc, tuy rằng đoan trang nhưng cũng rất tự nhiên, phần thắt lưng thiết kế cũng rất hợp mốt, nếu với màu sắc này hẳn là cũng tương xứng với màu da của nàng.
“Cái này lần trước tôi nhìn đến đã cảm thấy rất được.”
Tô Trí Nhược đánh giá một phen, nhíu mày: “Cái này cũng không tệ lắm, xem ra mắt thẩm mỹ của cô cũng không có kém đến vô phương cứu chữa.”
“Tôi nên cho rằng những lời này là đang khen ngợi.”
“Lần trước tại sao không mua, cái này so với một đống vải rách của cô còn tốt hơn nhiều?”
Trong lòng Lục Tiểu Phong bay ra một đám quạ đen, chẳng lẽ quần áo lúc nàng mua về trong mắt anh ta đều là đống vải rách…
“Tôi không cần quần áo thật đẹp.”
“Ai bảo, mỗi người phụ nữ đều muốn làm đẹp bản thân mình.” Tô Trí Nhược chọn một cái túi nhỏ đưa đến trên tay Lục Tiểu Phong, “Như vậy cuộc sống mới có thể càng thêm tuyệt vời.”
Lục Tiểu Phong cúi đầu nhìn những viên thủy tinh lấp lánh trên cái túi nhỏ, như có suy nghĩ gì.
Hôm nay Lục Tiểu Phong phá lệ mua bảy túi quần áo to, toàn bộ do cố vấn trang phục của nàng phối hợp lựa chọn, cho nàng từ quầy áo khoác ngoài đến đây thay máu một lần. Khi về đến nhà cảm xúc của Tô Trí Nhược rất cao, trên mặt đỏ rực, không biết là vì bị gió lạnh thổi, hay là vui vẻ.
Không biết tại sao, Lục Tiểu Phong nhìn thấy đôi mắt long lanh trong suốt của anh ta, đột nhiên ngực cảm thấy rất buồn bực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.