Chanh Hoàng Phản Hồi

Chương 9:




Bữa sáng ngày tiếp theo, ta mở báo hôm nay ra kiểm tra các quảng cáo thông báo tuyển dụng, hiện tại tiền tích góp đều đã giao hết cho bác sĩ Từ, nhu cầu cấp bách của ta là tìm được nguồn thu nhập, để tiến hành kế hoạch đã đặt ra.
Sau khi dùng bút đỏ khoanh tròn ra mấy nơi tuyển dụng thích hợp, ta cắn một miếng bánh mì, mở TV xem tin tức buổi sáng, dự định nghe xong dự báo thời tiết sẽ ra ngoài.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đành đứng dậy nghe, là Lâm tổng gọi tới.
“Luyện Phi, ngươi mau đến cứu mạng, có mấy đề án của khách hàng lớn, chỉ đích danh tên ngươi, ngươi mau tới a.”
“Lâm tổng, ta đã từ chức a, gọi thiết kế sư khác…”
“Không được, nếu như ngươi không nhận, bọn họ sẽ không hợp tác cùng Lợi Phong. Ngươi từ chức không phải vì sợ liên lụy, làm công ty không nhận được dự án sao, với tình hình như hiện tại, ngươi đương nhiên phải về rồi, đến nhanh lên một chút a.”
Ta trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: “Ta đã biết.”
Xem ra Tiểu Đặng, vẫn không giữ kín theo yêu cầu của ta.
Cầm lấy điều khiển từ xa, đang chuẩn bị tắt TV, một tin tức hấp dẫn đã thu hút sự chú ý của ta.
“Bản tin nhanh của đài, vì ngân hàng Quý Sinh đột nhiên tuyên bố tạm thời xem xét việc cho vay của thương nghiệp Ngụy thị năm nay, dẫn đến giá cổ phần của Ngụy thị hôm nay tụt xuồng. Để hóa giải nguy cơ, Ngụy thị tiến hành mời họp khẩn cấp ban giám đốc, nhưng người phát ngôn của công ty từ chối tiết lộ thông tin liên quan đến đối sách với giới truyền thông. Theo phân tích của các chuyên gia, nguyên nhân để ngân hàng Quý Sinh không còn tín nhiệm với Ngụy thị có thể là...
...”
Duẫn Hội, Duẫn Hội, hành động của hắn quả là nhanh.
Bấm số kết nối với điện thoại của Duẫn Hội, ta nói thẳng: “Là ngươi nhúng tay vào?”
Hắn dừng một chút, cẩn thận hỏi: “Phi Phi, ngươi tức giận sao?”
Ta cười nhạt: “Ta nào có nhiều tinh lực như vậy để tức giận với ngươi, huống hồ, việc này cho dù ngươi biết ta sẽ tức giận, cũng nhịn không được mà muốn làm.”
“Phi Phi, ta không thể chịu được… Bất luận kẻ nào khi dễ ngươi…”
“Cho nên ngươi xếp mật thám bên cạnh ta?”
“Xin lỗi… Ta chỉ là…”
“Được rồi, ta không muốn nghe giải thích, ta biết ngươi muốn nói gì.”
“Phi Phi, ta thừa nhận có… mua chuộc trợ lý của ngươi, bất quá lúc này đây, là do Ngụy Kỳ Bình tự đâm đầu vào. Hắn dám gọi điện thoại đến tòa soạn báo Daily, yêu cầu phát tin liên quan đến ngươi…”
“Tòa soạn báo Daily? Chu Hoan?”
“Đúng vậy, ta biết ngươi không muốn chuyện quá khứ lại bị làm rối lên, cho nên áp dụng chút biện pháp, phía truyền thông, ngươi không cần lo lắng.”
“Ngụy Kỳ Bình xác thực không phải loại tốt, nhưng trong Ngụy thị không chỉ có mình hắn, ngươi có thể thu tay lại thì hãy thu tay, hà tất phải làm liên lụy đến những người khác.”
“Khủng hoảng của Ngụy thị ngày hôm nay, không chỉ do ta tạo thành. Nó vốn có rất nhiều vấn đề nội bộ, dẫn đến sự tín nhiệm của ngân hàng giảm xuống, Quý Sinh đề nghị muốn Hội Lăng đảm bảo mới dám tiếp tục cho vay… Kỳ thực căn bản cũng không phải không thể thay hắn đảm bảo, có thể thuận tiện từ đó mưu lợi bất chính, nhưng hiện tại, ta không đạp hắn một cước đã là tốt lắm rồi.” Duẫn Hội đại khái thấy giọng ta không giống như đang rất tức giận, dần dần lời lẽ càng trở nên hùng hồn.
Ta nghĩ không cần thiết phải nghe thêm nữa, liền cúp điện thoại. Vừa mới cắt đứt được ba bốn giây, thì lập tức lại vang lên.
“Phi Phi, ngươi tức giận sao?”
“Ta nói rồi, không còn sức lực nữa, ta muốn ra ngoài, ngươi đừng gọi lại nữa.”
“Ra ngoài? Ngươi muốn đi đâu? Ngày hôm nay trời sẽ mưa, cẩn thận kẻo cảm lạnh, muốn ta đưa ngươi đi không?”
Ta thản nhiên nói: “Nhờ phúc của ngài, tìm được nhiều CASE như vậy cho Lợi Phong, ta phải đi làm, thôi.”
Ra ngoài cửa, sắc trời quả nhiên âm u, có một người, lẳng lặng đứng dưới cột đèn xi măng phía bên kia đường, nhìn ta, ánh mắt rõ ràng mà điềm tĩnh.
Cơ thể ta giống như đang ở trên chín tầng mây bị ngâm trong nước đá, hàn ý đến thấu xương, đang chuẩn bị xoay người chạy về nhà, một bàn tay liền gắt gao nắm lấy cánh tay ta.
Ngẩng đầu, Ngụy Kỳ Bình diện vô biểu tình nhìn xuống ta.
Sau khoảnh khắc khôi phục lại ý thức thì người đã ở trong một gian phòng xa lạ, rèm cửa sổ được kéo ra. Bên trong tia sáng âm u, bày biện đơn giản, có một cỗ nhàn nhạt mùi ẩm mốc.
“Chị làm thế nào ra được?” Ta nhất thời mở miệng, cảm thấy thanh âm chính mình khô khốc.
“Đi ra căn bản không khó. Với ta mà nói, chuyện khó khăn nhất là hai mươi tư tiếng đồng hồ giả điên.” Luyện Chiêu cười đến gập cả lưng, dùng đầu ngón tay đâm đâm mặt ta, “Chặc chặc, bảo dưỡng thực hảo. Ta lại không được, mặt đầy nếp nhăn, già rồi.”
“Cho dù không được chăm sóc tốt, chị vốn đã già hơn so với ta nhiều lắm, nếu như ta nhớ không nhầm, chị năm nay đã là ba chín, so với chồng trước của chị lớn hơn sáu tuổi, so với ta lớn hơn mười hai tuổi.”
Luyện Chiêu giật mình nhìn ta. Trong ấn tượng của chị, Luyện Phi cô độc ngoan ngoãn không có khả năng nói ra những lời độc ác như vậy.
“Ở trên núi trăm ngày, thế sự trải trăm năm, xem ra ngươi đã thay đổi rất nhiều a.” Chị ta ngồi xuống, châm một điếu thuốc, “Ta thích bộ dáng ngươi trước đây, nhút nhát, tựa như chú nai con dễ thương, e sợ không cách nào lấy được lòng mọi người trong nhà, dáng dấp vô cùng yếu đuối, như thể chạm vào sẽ vỡ. Không nghĩ tới đại nạn ập đến, lại chỉ có ngươi may mắn còn tồn tại, quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo a.”
Chị phun ra một ngụm khói thật dài, thổi vào mặt ta, ta nhịn hồi lâu, cố gắng nhịn xuống vị khói ở cổ, bằng không sẽ ho sặc sụa.
“Ta vẫn còn không rõ, ngươi có điểm nào tốt hơn ta, có thể khiến Duẫn Hội yêu ngươi như thế?” Nhìn gần đôi mắt kia mang theo tơ đỏ cùng nồng đậm hận ý, cơ hồ muốn đem ta cắn xé.
Đáng tiếc ta đã không còn là Luyện Phi năm xưa, loại áp lực trình độ này có được tính là gì.
“Ta tốt hơn so với chị, sao chỉ có một chút chứ. Ta chính trực, có lương tâm, chân thành, kiên cường, bảo vệ kẻ yếu, có dũng khí chịu trách nhiệm, tôn trọng sinh mệnh, cũng không trốn tránh nghĩa vụ đối với người nhà và bạn bè, không biết dùng thủ đoạn đê tiện để đạt được mục đích, trên tay ta chưa từng dính qua máu của người vô tội, dưới chân chưa từng giẫm lên thi thể của người khác, ta có thể làm việc tự kiếm sống, kiếm những đồng tiền sạch sẽ, ta so với chị có tuổi trẻ, so với chị có mị lực, so với chị càng tự nhiên…”
Luyện Chiêu giáng cho ta liên tiếp mấy cái bạt tai, cắt ngang lời ta nói, khuôn mặt tức giận đến trắng bệch.
“Ngươi cướp chồng ta, còn dám nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy? Luyện Phi, ta nói cho ngươi hay, không ai dám đối với ta như vậy, ngươi, còn có hắn, các ngươi hết thảy đều sẽ được ta tống xuống địa ngục!”
“Chồng?” Ta cười nhạt, “Nếu như đều không phải do ngươi dọa sẽ cắt một ngón tay em trai của hắn cho hắn xem, hắn sao phải ngoan ngoãn cùng ngươi tiến vào giáo đường? Dùng bạo lực để dành lấy tình yêu, chị, ngươi rốt cuộc là thông minh hay là ngu dốt?”
Luyện Chiêu đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng cười ha hả: “Tiểu Phi a, ngươi cho là đôi tay Duẫn Hội sạch sẽ sao? Thủ đoạn đặc biệt hữu dụng, hắn cho dù bản lĩnh có lớn đến mấy, cũng không cách nào giấu diếm được ta thành lập vương quốc của riêng hắn, bước hành động kế tiếp là đánh tan Luyện thị. Trên thương trường nếu muốn nhanh chóng tích lũy của cải, đi con đường chính đạo không thể thực hiện được, thoáng sơ sẩy một chút, sẽ bị người nuốt gọn cả thịt lẫn xương. Duẫn Hội chính vì thông suốt đạo lý này, cuối cùng mới đánh bại được ta. Nếu như là hắn trước đây, là con mọt sách không nóng không lạnh nhàn nhã đi chơi, hai người các ngươi, đã sớm bị ta xé thành từng mảnh nhỏ!”
Ta dùng nhãn thần thương hại nhìn người phụ nữ cả đời này cũng không biết đến hạnh phúc là gì, nhìn bộ dáng chị dương nanh múa vuốt, nói gì cũng không muốn nói nữa.
“Ngươi vì sao lại nhìn ta như vậy?” Luyện Chiêu túm ta lên, ra sức lay, “Ngươi cho rằng bạch mã hoàng tử từng chiến thắng kia sẽ có cơ hội để cứu ngươi sao? Ngươi đừng mơ!”
“Chị, chị còn chưa rõ sao? Kỳ thực Duẫn Hội một tay phá hủy sản nghiệp cùng thanh danh Luyện thị, thành công khi đã kéo chị từ trên mây ngã xuống cũng không thể tính là xong, bởi vì vết thương trong lòng hắn đều không phải vì đã trả thù mà có thể chữa lành. Chỉ có khi hắn bắt đầu đơn thuần yêu ta, khi mà hắn vì cha chết không ra gì mà an bài hậu sự, để mẹ được chữa bệnh và điều trị tốt nhất, đồng thời cấp cho chị tiền trả phí thuốc men, hắn cuối cùng đã thành công chiến thắng sự tàn bạo của chị. Trái lại, chị là người khởi xướng, là căn nguyên của hết thảy tội ác cùng thống khổ, nhưng nỗi hận của chị so với hắn còn mạnh mẽ hơn, chị vì thế đã nỗ lực dùng mọi cách, cái giá phải trả chính là: vĩnh viễn không biết tình yêu chân thật là gì.”
“Yêu?” Chị hung hăng vặn xoắn cổ tay ta, “Ta làm nhiều thứ như vậy chẳng lẽ không đúng là yêu hắn? Nếu như không có ngươi… Hắn sau cùng nhất định sẽ là của ta!”
“Cái đấy của chị không phải là yêu, chỉ là sự chiếm giữ. Nếu như yêu một người, ngoại trừ mong muốn vĩnh viễn cùng hắn một chỗ, càng mong muốn hắn khỏe mạnh, vui vẻ, không bị bất luận thương tổn nào, dù cho bản thân có rơi vào tối tăm cùng cô độc, cũng muốn để cho hắn có thể tiếp tục sinh sống dưới ánh mặt trời, có thể tiếp tục hưởng thụ sinh mệnh, dành được hạnh phúc, để đạt được mục đích này, cho dù không hề được hắn yêu, thì sẽ dần dần quên đi, cuộc đời này cũng không hối tiếc.” Những lời này, ta chưa bao giờ nói với bất luận kẻ nào, vì sao lại đi nói với Luyện Chiêu, chính ta cũng không biết. Trên thế giới này người không thể lý giải những suy nghĩ này của ta nhất, chỉ sợ cũng chỉ có Luyện Chiêu.
Chị quả nhiên không thể thông suốt. Câu trả lời của chị là túm lấy cơ thể ta, ra sức đập vào trên tường, va chạm khiến ta choáng váng.
“Cẩn thận một chút, nếu như hắn chết, sự việc sẽ không dễ xử lý.” một thanh âm xót xa khác theo tiếng đẩy cửa tiến vào bên trong, không cần ngẩng đầu ta cũng biết hắn là ai.
“Ngươi vừa đi làm gì? Ta nói rồi, trước tiên không nên vội vàng mà gọi điện cho Duẫn Hội.”
“Bớt dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta đi, ngươi hiện tại đã không còn là nữ hoàng trong thương giới nữa!” Ngụy Kỳ Bình lạnh lùng nói với chị ta, sau đó ngồi xổm bên người ta, một phen nắm cằm ta, “Tiểu thiếu gia, nếu như không phải chị gái ngươi từ bệnh viện tâm thần chạy đến nói cho ta biết, ta còn thật sự không biết ngươi cùng Duẫn Hội còn có gian tình, có bản lĩnh đem Ngụy thị chúng ta làm ra thành cái dạng này. Ta nói cho ngươi, nếu đã rơi vào trong tay ta, không đòi đủ cả vốn lẫn lãi ta sẽ không buông tay.”
Ta nhàn nhạt cười: “Vậy vì sao không nhanh lên gọi điện thoại? Không sợ đêm dài lắm mộng sao?”
Luyện Chiêu khanh khách cười: “Ngươi đừng vội, qua hai ngày nữa. Ta còn muốn nhìn xem tên tình lang si mê ngươi cùng tên anh trai tốt hoảng loạn ra cái dạng gì, ngẫm lại thôi đã thấy đã.”
Ta ngẩng đầu nghi hoặc nhìn chị ta.
Luyện Chiêu khoa trương vỗ tay một cái: “Ai nha ta cư nhiên đã quên, ngươi hình như vẫn chưa biết gì. Ta nói anh trai chính là Chung Vị Luân a, ngươi kỳ thực là con riêng của lão già Chung Phái, không có gan đem ngươi mang về nhà, nhưng lại hết lần này tới lần khác muốn cho ngươi sinh sống trong giới xã hội thượng lưu, mượn một khoản hợp tác đầu tư trên trăm triệu để cùng lão cha ta làm giao dịch, cho ngươi một danh phận họ Luyện. Sau khi vợ lão chết, vốn định tới đón ngươi, lại già mồm nói sợ ngươi không chịu nổi đả kích gì gì đó, chần chừ do dự, cho tới sau khi lão cha ta chết bất đắc kỳ tử, bà già phát điên, ngược lại vẫn tìm không được cơ hội mở miệng, thực sự là vô cùng buồn cười.”
Ta đè ngực lại, muốn cho tim đập chậm hơn một chút.
“Sau cùng một tia hy vọng cũng không có sao?” Luyện Chiêu tiến đến gần tai ta, hơi thở nóng rực phun lên mặt ta, “Vốn tưởng rằng tốt xấu cũng là em trai ta, nghĩ lại ta còn niệm tình cái gì mà huyết thống đấy, kết quả chỉ là một loại dã chủng không ai cần, dạng người như ngươi vậy, ta trước đây giết vô số kể, không một ai ta thèm liếc qua lấy nửa con mắt.
Bất quá nhìn ngươi coi như đã tốn một khoản tiền cho ta tiêu dùng, ta sẽ cho ngươi chết tương đối đẹp mắt một ít.”
Ta nhìn cuốn sổ tiết kiệm trong tay chị ta, tim nhảy lên: “Bác sĩ từ, ngươi đã làm gì ông ấy?”
“Không có việc gì, tối đa là nằm trên giường ba ngày mà thôi.” Chị ta lật xem trang bên trong sổ tiết kiệm, trong miệng tấm tắc, “Nhiều năm thế này, mà ngươi chỉ dành được có ngần ấy tiền? Tình nhân cua ngươi không cho ngươi chút khoản nào sao?”
Ta nhắm mắt lại, không muốn để ý tới. Chị ta chỉ muốn nhìn bộ dáng thống khổ của ta, tội gì phải giúp chị ta hoàn thành mục đích.
Cũng may hai người kia cũng không tiếp tục giày vò ta, đến gian phòng ngoài bàn bạc sự việc.
Duẫn Hội hiện tại, hẳn là đã phát hiện ta mất tích đi. Liên quan đến chuyện của ta, hắn luôn luôn không thể bình tĩnh, mong rằng Chung Vị Luân có thể khuyến trụ hắn, không đến mức đem Ngụy gia, truy sát triệt để đến cùng.
Luyện Chiêu hiện tại, không biết thế lực của Duẫn Hội đã lớn mạnh bao nhiêu, mà Ngụy Kỳ Bình, không biết hắn tàn nhẫn bao nhiêu, có bao nhiêu yêu ta, cho nên hai người bọn họ, nhất định sẽ thất bại thảm hại.

***
“ Đời người ai cũng có những vòng xoay vô tận. Nhờ có những vòng xoay ấy mà con người ta chấm dứt và quên đi những đau khổ buồn thương …Nhưng ta không có. Sự tồn tại của ta là mãi mãi, những đau khổ và hạnh phúc của ta cũng sẽ theo ta đến vô cùng. Nên những hồi ức về cậu cũng sẽ còn tồn tại cùng với ta, cho đến khi ta lại tan biến một lần nữa” – [Zhong Tian]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.