Chào Buổi Sáng, Nhan Tiểu Thư

Chương 1:




Khi Lương Vũ Mạc mở mắt ra thì bầu trời trong xanh bên ngoài đang in lên tấm rèm cửa sổ màu lam nhạt, có chút mờ mịt, những đóa hoa thêu trên lớp vải được ánh sáng chiếu vào trông như những đám mây rậm rạp. Anh híp mắt nhìn qua rèm cửa sổ, đầu vẫn còn đau nhức, huyệt thái dương cứ thế nhảy thình thịch, có lẽ tối hôm qua đã uống quá nhiều rượu rồi, bởi vì thân thể đến bây giờ vẫn còn mệt mỏi.
Trước ngực có một khối ngọc mềm mại thơm ngát đang cuộn tròn, da thịt phụ nữ màu phấn hồng nhàn nhạt, anh khẽ thở nhẹ, nghiêng người ôm lấy thân thể ướt mềm nhỏ bé kia vào lòng.
Cô đưa lưng về phía anh ngủ, lộ ra sống lưng như bạch ngọc, anh đưa tay lên vén những sợi tóc quăn bên tai cô, vành tai của phụ nữ luôn rất đẹp, trắng mịn gần như trong suốt, anh nhìn thấy thích, liền cúi đầu xuống ngậm nó vào miệng rồi từ từ mút lấy, càng hôn càng sâu.
Nhan Noãn ngay lập tức bị dày vò mà thức dậy, ngón tay của người đàn ông phía sau lưng bắt đầu làm loạn, kĩ xảo xoa nắn rất tốt, cô phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn đầy vui vẻ, đại não hỗn độn bắt đầu vận chuyển, hình ảnh hương sắc tối qua từng chút từng chút hiện ra trước mắt, từ quầy rượu đến phòng bao, đến trên xe, rồi đến nhà mình, sau đó là giường, hai người quấn quít lấy nhau kịch liệt xâm nhập, người đàn ông ở bên người thở dốc nồng đậm, những nụ hôn điên cuồng chằng chịt khiến toàn thân không còn chút sức lực.
Lương Vũ Mạc đang chuẩn bị lật người cô qua rồi đè xuống thì chuông cửa vang lên. Nhan Noãn cảm thấy rõ ràng bàn tay đang nắm bộ ngực của mình ngừng lại.
Lương Vũ Mạc cũng chẳng phải là cao thủ tình trường gì, tiếng chuông vừa vang lên kéo theo cả thực tế, cái gì chuẩn mực cuộc sống, điểm mấu chốt của đạo đức cùng một chút ý thức toàn bộ liền trỗi dậy, anh có chút lúng túng thu tay về, đang làm cái gì vậy không biết, cũng đã ** chán chê mà vẫn còn muốn tiếp tục? Hôm qua đã đủ thỏa mãn rồi.
...... Thật ra thì, tiếp tục cũng không có gì không tốt.
Khi cô gái kia bước xuống giường chụp lấy một chiếc áo sơ mi dài bước ra phòng khách mở cửa, anh nhìn theo bóng lưng thướt tha kia mà nghĩ vậy.
Thu tiền điện.
Thức dậy hơi sớm, Nhan Noãn chau mày, đọc số trên đồng hồ đo lên, anh chàng thu tiền điện đứng cạnh lại cứ ngó nghiêng trong nhà, rồi không ngừng lưu luyến dừng lại trên cặp chân bóng loáng trắng muốt của cô, vì vậy vừa đọc số điện xong, Nhan Noãn lập tức nhanh chóng đóng cửa.
Lúc cô trở về phòng, người đàn ông kia đã mặc quần áo chỉnh tề, dáng vẻ gọn gàng, vóc người cao thẳng, đeo chiếc kính không gọng lên trông vô cùng lịch sự, cùng với sức chịu đựng và thể lực của anh ta tối qua tạo nên sự đối lập rõ nét, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một con sói.
“Nhan Noãn[1]......”
Người đàn ông vừa mới mở miệng, Nhan Noãn liền lập tức thủ thế: “Làm sao anh biết tên của tôi?”
Tiếng nói chuyện của cô gái ấy nhẹ nhàng, có chút mềm mại, Lương Vũ Mạc nhìn chăm chú vào mái tóc quăn thật dài kia, tối hôm qua chính cô đã buông xõa mái tóc này rồi điên cuồng nhảy múa đến mê loạn, anh bị cô thu hút, trong cái không gian mơ màng chìm ngập tửu sắc đó khi cô uyển chuyển bước tới gần chủ động dụ dỗ anh.
“......”
“Ngày hôm qua tôi đã nói sao?”
“Ừ.”
“Ngày hôm qua tôi còn nói cái gì nữa?”
Cô uống nhiều như vậy, những gì không nên nói đều đã nói hết rồi, Nhan Noãn bóp trán, hình như hôm qua mình còn nói mình bị người đàn ông kia vứt bỏ thì phải? Đáng chết.
——”Tiên sinh, phần thưởng là một ly rượu sao?”
Khi đó trong quán rượu cô cười đến rực rỡ lại mơ màng, khóe mắt lóe lên thứ ánh sáng chỉ trẻ con mới có, vừa nhìn đã khiến anh lập tức mất hồn.
Hôm nay cô cũng ngẩng đầu lên như thế, tựa vào khung cửa, lộ ra một nụ cười: “Tiên sinh, muốn cùng nhau ăn bữa sáng không?”
2.
Trước khi gặp được Nhan Noãn, Lương Vũ Mạc vẫn cảm thấy mình và ** không hề có liên hệ. Ngoài ra bởi vì nguyên nhân gia giáo từ bé nên bản thân anh ở phương diện này thích sự sạch sẽ, cùng làm với bạn gái không phải là không có, nhưng chỉ có một chút liền ngừng, trong lòng mọi người đều tự hiểu. Anh cũng không làm được giống như Lục Tử Huyền, Hoa Hồ Điệp ở trong muôn đóa hoa hưởng thụ đủ lạc thú điên đảo mỗi ngày.
Nói như vậy liền rõ, nếu không phải Lục Tử Huyền kiên quyết lôi kéo anh đến quán bar, cũng sẽ không xảy ra cái chuyện rối lòng này.
Y tá trưởng đến tìm anh.
“Sao vậy bác sĩ Lương? Dáng vẻ trông như túng dục quá độ vậy.” Vẫn là lời chế nhạo trước sau như một.
Lương Vũ Mạc day day huyệt thái dương, đeo kính vào rồi mở tập văn kiện vừa mới đưa tới ra.
“Mười giờ có một cuộc giải phẫu, nhớ rõ đấy, đứa nhỏ này đều phải dựa vào anh, cả nhà nó đều đang chờ đợi.”
Lương Vũ Mạc đáp một tiếng, trang giấy trắng tuyết, không hiểu sao lại gợi anh nhớ đến gương mặt của một người con gái nào đó, cũng trắng giống như tuyết vậy, bạn gái trước của anh thích trang điểm đậm, phải đến sáng hôm sau Lương Vũ Mạc mới từ từ nhớ được đấy là ai.
Cô gái đó, không trang điểm nhìn sẽ xinh hơn nhiều.
Chẳng qua tính tình không đáng mừng lắm, nói chuyện lãnh đạm, buổi sáng ấy hai người cùng nhau xuống dưới lầu ăn điểm tâm, trời mới biết vì sao họ lại cùng nhau ăn điểm tâm như vậy. Lương Vũ Mạc chưa từng trải qua loại chuyện ân ái như thế này, cô cũng không có, anh biết, anh vẫn còn nhớ rõ màu đỏ trên ga giường khi ấy, giống như cánh hoa thưa thớt của đóa hồng.
“Chỗ này có nhà làm bánh bao ăn rất ngon.”
Giữa hè, cô gái ấy đem mái tóc quăn buộc lên thành đuôi ngựa, ăn mặc đơn giản, còn Lương Vũ Mạc vẫn còn phải làm thêm giờ vì ngày nghỉ cuối tuần của mình, anh không biết liệu mình có nên nghe qua đề nghị của cha đổi lại công việc hay không, giả dụ như công việc giống của cha anh bây giờ vậy.
Sau đó cô gái kia hoàn toàn không nói gì về chuyện đó, ăn xong thì hướng anh nói lời từ biệt, không như cái vẻ ngoài chất lượng cao của mình, Lương Vũ Mạc không giỏi ứng phó với phụ nữ cho lắm, từ lúc sáng sớm tỉnh dậy đến giờ vẫn luôn suy nghĩ xem mình có thể làm gì cho cô gái đó, tiền sao? Nếu đưa thật thì liệu cô ấy có xé chúng thành hai nửa trước mặt anh không nhỉ—— giống như trong những bộ phim truyền hình mà mẹ anh thích xem vậy.
Lúc gần đi, cô gái kia đột nhiên nhoẻn miệng cười với anh: “Tối hôm qua cám ơn nhé, anh rất lợi hại.”
Bị nói như vậy, Lương Vũ Mạc lập tức chết đứng ngay tại chỗ, một lát sau lòng buồn bực thở ra một hơi, tai đỏ bừng.
“Vậy cứ thế nhé, ngại quá đã làm phiền anh cả đêm, chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, tạm biệt.”
Chia tay cũng nhanh nhẹn gọn gàng như vậy, Lương Vũ Mạc chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn tầm một bàn tay của cô, không được tính là xinh đẹp, nhưng trông thật thư thái. Khi đó Lương Vũ Mạc đã đem dáng vẻ của cô ghi nhớ ở trong lòng, giống như hình ảnh đẹp đẽ của cô đêm qua khi mời anh khiêu vũ vậy.
Vì thế anh gọi cô lại, đi lên đưa danh thiếp của mình: “Nếu có bất kỳ chuyện gì cũng có thể tìm tôi.” Anh không phải giám đốc hay tổng tài, không có quyền lực lớn như vậy, chẳng qua cái chức vụ trên kia Lục Tử Huyền từng nói rất dọa người: “Nếu như cô...... Thân thể không thoải mái cũng có thể tìm tôi.”
3.
Thực hiện xong hai ca phẫu thuật ngày hôm nay, anh có chút mệt mỏi tê liệt, buổi chiều là một ca cấy ghép nội tạng cho một đứa trẻ mười tuổi, giải phẫu rất thành công, cha mẹ đứa trẻ tự mình đến nói lời cám ơn, Lương Vũ Mạc nhìn thấy sau lưng họ có không ít những người vệ sĩ liền khách khí đáp lễ lại.
Lúc đang kiểm tra phòng thì Lục Tử Huyền gọi điện thoại tới, âm thanh bên kia đầu dây huyên náo ồn ào như tiếng nhạc rock chấn động trời đất, Lương Vũ Mạc vội đưa di động cách xa mình một chút.
“Muốn tới đây chơi không, chỗ tớ bên này có không ít thứ kích thích đâu đấy!”
“Không cần.”
“Ai, lại nói cuối tuần sau máy bay tư nhân của nhà tớ lái từ Las Vegas về đây, thế nào, bỏ công việc qua một bên tới đây vui đùa cùng tớ chứ? Tiện đường đi thử chỗ mà ba cậu nói xem sao, nghe nói chỗ đó có mấy cô em chơi thuốc rất khá, tương đối ngây ngất đấy!”
“Không cần” Lương Vũ Mạc xoa trán: “Cuối tuần này có bệnh nhân tới kiểm tra lại lần nữa, không đi được.”
“Tớ xxx…, Lương đại chủ nhiệm, bốn năm học ở Anh Quốc của cậu đều là công toi rồi, toàn bộ những gì học được đều dùng trên người đám trẻ kia hết, học vấn cao thì tính làm cái khỉ gì, phải coi phụ nữ là nền tảng vĩ đại mới đúng!”
Lương Vũ Mạc lại vươn tay xoa trán lần nữa.
Hàn huyên được một lúc, Lục Tử Huyền liền đem đề tài xiên xẹo đến chuyện tối qua.
“Tối hôm qua thế nào, cô em kia, cay chứ? Hôm qua tớ nhìn cái mông nhỏ của cô ta cứ không ngừng lắc qua lắc lại, nhảy đến độ…muốn mạng ông đây ấy chứ.”
“Cậu đã có tới bốn cô bạn gái rồi.”
“Aizz, không nói nữa, tớ cũng đâu có định cưa cô ta, thế cô ta ra giá bao nhiêu vậy?”
“Không có.”
Người bên kia lớn tiếng thốt lên: “Thật sao, buông tha cho cơ hội bắt cậu lâu dài? Câu được bác sĩ Lương đại danh đỉnh đỉnh so với việc bắt Lục gia tôi đây không cưa cẩm đàn bà còn khó hơn nữa đấy, mấy ngày trước các cô nàng trong hội trường cứ nhắc đến cậu mãi.”
“Loại kết luận này rốt cuộc cậu làm thế nào mà có được……”
Cúp điện thoại rồi tiếp tục kiểm tra phòng, lúc xong việc đã là tám giờ, chưa ăn cơm, anh đem bệnh án sắp xếp lại một chút, giao cho y tá trưởng liền về nhà.
Lương Vũ Mạc dùng tiền lương kiếm được để mua nhà, căn hộ rộng 180 mét vuông, một người ở có vẻ hơi rộng.
Nếu là hai người thì biết đâu sẽ khá hơn một chút.
Ngày hôm sau lúc tan làm, anh lái xe đến cổng chung cư nơi cô gái đó ở, nói chính xác thì, chính là cổng chung cư của Nhan Noãn.
Cô tên là Nhan Noãn, anh cảm thấy cái tên này khá được.
4.
Nhan Noãn đã từng yêu một lần, cũng đã từng mất đi tình yêu một lần.
Đối phương là đàn anh khóa trên cô quen từ năm nhất, tên là Tề Dương, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, phép tính này được thực hiện trong vòng năm năm, ban đầu Nhan Noãn biết anh hoàn toàn nhờ vào Game Online, khi ấy chơi đùa vui vẻ trong Đại Hồng, anh đưa cô đi luyện cấp, cô vì anh mà từng chút từng chút làm mình trở nên xinh đẹp hơn, giảm cân dưỡng da, học cách trang điểm tô son đánh phấn, cuối cùng đã được công nhận là hoa khôi của hệ, anh đưa cô ra ngoài cực kỳ có mặt mũi.
Hai người thân mật rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng bước qua trở ngại cuối cùng, nói chính xác thì Nhan Noãn gần như không cho anh chạm vào mình mới đúng, cô có chút không tiếp nhận nổi, cứ thế năm năm qua đi, hai người vẫn còn ở trong giai đoạn âu yếm, cô cảm thấy như vậy rất tốt, thế nhưng anh lại không hề nghĩ vậy.
Thời điểm vào năm thứ năm, cô vô tình bắt gặp Tề Dương cùng một người phụ nữ khác đang làm chuyện chăn gối, Nhan Noãn kinh hoàng bỏ chạy, bỏ lại món quà sinh nhật tặng cho anh rơi trên mặt đất, đó là bánh ngọt cô tự tay làm vì anh, thời đại này rồi mà cô vẫn nghĩ muốn tự mình làm bánh như vậy. Về sau cô chờ anh cho mình một lời giải thích, nhưng anh không có, gọi điện thoại, anh cũng không hề nhận.
Cứ như vậy không giải quyết được gì.
Đêm đó thất tình, cô ăn mặc vô cùng hấp dẫn, chân xinh ngực đẹp, trang điểm thật đậm rồi tô môi đỏ tươi, đi đến một quán bar nơi mình chưa từng tới, không ngừng uống rượu trong tiếng nhạc ồn ào, lửa cồn thiêu cháy từng giọt từng giọt nước mắt đang lăn xuống, thất tình rồi, chẳng lẽ cô thật sự không thể tiếp nhận chuyện nam nữ thân mật hay sao? Vì loại nguyên nhân này mà bị phản bội, người đàn ông ấy quả nhiên không xứng đáng. Càng nghĩ càng thoải mái, nước mắt rơi cũng dễ dàng hơn, cô bắt đầu múa, vì muốn để anh thích mà cô đã đặc biệt đi học múa, những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên, ý thức của cô mỗi lúc một mơ hồ, trong tầm mắt mông lung chỉ còn nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong góc quầy rượu, dáng dấp sạch sẽ, thân thể khỏe mạnh, còn người đàn ông ngồi đối diện trước mặt anh ta có khí chất cao quý, mặt mày triển vọng, trái ôm phải ấp, so với anh ta lại tục hơn mất vài phần.
Cô từng nhịp bước tới, người đàn ông ấy ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra ngũ quan đủ để được coi là anh tuấn trên gương mặt.
Đàn ông đều không phải là đồ tốt, trong tâm cô máu tươi đang dâng trào, đau đến không thể kìm nén được, nhưng trên khóe môi lại nở một nụ cười.
** dưới lửa cháy của cồn thật sự rất tuyệt. (** có lẽ là làm chuyện xxx)
Ngày hôm sau lúc Nhan Noãn cầm túi xách đi ra khỏi chung cư vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, huống chi đối phương còn là một anh chàng đẹp trai ưa nhìn chất lượng cao nữa chứ, cô nhìn qua danh thiếp, tên nghe rất quen, in ấn đơn giản, bác sĩ phẫu thuật của bệnh viện Đệ Nhị, không tồi, bệnh viện đứng thứ hai trong nước có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ tiếc lúc lên mạng điều tra thì tất cả liền bại lộ, một chuỗi danh hiệu ánh vàng lóe lên chớp mù cả mắt, huống chi nghe nói gia thế khá khổng lồ. Nhóm người hâm mộ trên các web forum cùng Microblogging không ngừng thổi phồng mọi việc, chủ nhân tự xưng là bạn tốt của anh ta, họ Lục, có nhiệm vụ công bố tất cả những chuyện bát quái của bạn mình, đầu năm nay các cô nữ sinh thật đúng là, coi ai cũng trở thành thần tượng hết.
Mặc kệ là thế nào, cảm giác hình như cô đã kiếm được không ít? Nhan Noãn tự giễu nở nụ cười.
Tề Dương, anh xem, thật ra anh có thể chờ thêm một chút.
Chờ thêm một chút, em liền có thể tiếp nhận anh.
Đây là truyện ngắn tớ edit để tham dự cuộc thi Thử tài edit đoản văn bên Diễn đàn, đoạt giải nhỉ 🙂
Ngoài ra còn có một truyện ngắn khác nữa, tớ sẽ sắp xếp để đăng trong hai ba ngày tới. Truyện này có 3 chương nhé. Còn về việc có làm ebook không thì để tớ tính đã ~.~
Lâu lắm không come back rùi xD
[1] Nhan Noãn: Nguyên văn là Nhan **, nhưng sẽ lầm với cụm ** Lương Vũ Mạc dùng với ý xxx ở trên kia nên tớ đã thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.