Chậu Cây Cảnh Chí Mạng

Chương 2:




Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ, đầu óc hỗn loạn.
Dường như Tô Dương biết tôi đang do dự, nên đã nói tiếp: “Nếu em không tin, em có thể tháo sợi dây chuyền, vậy thì em sẽ nhìn thấy vài thứ, nhưng em phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn tháo sợi dây chuyền xuống.
Bỗng chốc, mọi thứ xung quanh tôi chợt trở nên tối tăm, ngay cả những bức tường cũng trở nên lốm đốm và cũ kỹ.
Oán khí xung quanh nặng hơn những gì tôi tưởng tượng.
Từ nhỏ cho đến tận bây giờ, tôi chỉ nhìn thấy cảnh oán khí bóp méo thế giới thực tại này đúng một lần.
Đó là ngôi nhà mà bà chủ bị chồng và bố mẹ chồng gi.ết hại rồi ph.ân x.ác. Vừa bước vào đã bị oán khí bủa vây, m.áu chảy xuống từ trần nhà, trên tường còn xuất hiện những dấu tay m.áu bị che đi.
Nhưng giờ đây, cảm giác khủng khiếp đó lại ập đến.
Tôi căng thẳng đến mức hơi thở không đều, Tô Dương vội nắm lấy tay tôi, cúi đầu nhìn tôi nói: “Đừng sợ, có anh đây.”
Tôi chầm chậm đẩy cửa vào nhà rồi sững sờ trong giây lát.
Bà ngoại đứng quay lưng về phía tôi, đứng trong bếp hì hục nấu nướng. Tôi đã vô số lần khao khát khung cảnh ấm áp như vậy khi còn nhỏ.
Tuy không xuất hiện cảnh tượng kinh khủng như tôi tưởng tượng, nhưng sự ấm áp này khiến cho mọi thứ trở nên rất bất thường.
Nghe thấy động tĩnh, bà ngoại quay đầu nhìn thấy tôi, liền trở lại bộ dạng hay chửi bới như mọi người, bà chống nạnh nói: “Đã mấy giờ rồi hả Thẩm Tinh Loan, cũng không biết về nhà sớm một chút để phụ bếp, chỉ đợi ăn thôi đúng không?”
Trong lòng tôi như đã chắc nịt, bà ngoại vẫn là bà ngoại của ngày nào.
Sau đó tầm mắt bà dời sang nhìn Tô Dương và nói: “Tô Dương cũng đến rồi à, vào ăn cơm đi con.”
Tôi vội vàng chạy đến, quan sát bà thật kỹ: “Bà ngoại, vết thương này là…?|
“Tao vẫn chưa ch.ết được đâu! Đụng trúng đầu nên từ trường kém bị ma quỷ nó che mắt, bây giờ thì ổn rồi, cũng may đạo hành của bà già này thâm sâu đấy!”
Tôi níu lấy tay áo của Tô Dương: “Đúng là ngoại rồi!”
Tô Dương nhíu mày, xác định xung quanh không có gì bất thường mới ngồi xuống bàn ăn.
Sau khi dùng bữa, tôi đưa Tô Dương xuống lầu, ánh mắt anh vẫn có chút lo lắng: “Em thật sự không đến chỗ anh sao?”
“Thôi được rồi, bà ngoại vừa mới khỏe lại, em vẫn nên ở lại chăm sóc bà thì hơn.”
Tôi cười cười, từ trong túi lấy ra lá bùa bình an mà anh ấy tặng tôi: “Hơn nữa, chẳng phải anh đã tặng em bùa bình an rồi à, em không sao thật đấy!”
“Ừ, nhớ kỹ nhé, dù có đi ngủ cũng phải để bùa bình an dưới gối nghe chưa?”
“Vâng, em biết rồi mà.”
Tô Dương nhìn tôi, thở dài rồi khom người ôm chầm lấy tôi.
“Tinh Loan, anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”
Tôi quay mặt qua, choàng tay ra sau gáy kéo anh xuống hôn lên đôi môi ấm nóng ấy.
“Em biết rồi, cho nên em chẳng sợ chút nào.”
Sắc mặt Tô Dương ửng hồng, anh mỉm cười nói: “Nếu lần sau có hôn, em hôn lâu chút có được không?”
“Xem tâm trạng em như nào, hihi.”
Tôi cười rồi đi ngược vào trong, nhìn Tô Dương vẫy tay nói: “Về đến nhà nhắn tin em nhá~”
Đèn trong hành lang không biết hỏng từ khi nào, tôi dùng đèn pin điện thoại lọ mọ một lúc mới về đến nhà.
Sau khi mở cửa đi vào, bên trong cũng tối đen như mực.
Bà ngoại đang đứng bên cửa sổ, cơ thể gầy yếu giống như chiếc áo mong manh trên giá đồ.
“Ngoại ơi? Sao bà không mở đèn?”
“Giả cả sắp mù tới nơi, đèn trong phòng khách chói quá, đau hết cả mắt.”
“Thế bà nghỉ ngơi sớm nhé!”
Vừa quay người định bước vào phòng, đột nhiên bà ngoại hét lên một tiếng rồi giữ chặt lấy tôi: “Thẩm Tinh Loan!”
Bất chợt sát lại gần như thế, khuôn mặt hốc hác của bà khiến tôi không khỏi giật mình sợ hãi.
“Mày phải tránh xa Tô Dương, nó không phải là người”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.