Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 42: Ỷ lại




🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾
==============
Quý Thư Ngôn cũng không nhớ rõ mình đã quay về nhà như thế nào.
Vừa trở lại tầng hầm, vẫn còn ở trong xe, Đoàn Chấp đã nhào tới hôn anh, đặt hai tay lên eo anh, ngậm đầu lưỡi anh liếm mút, giống như dã thú thân mật cắn xé.
Tay Quý Thư Ngôn đặt trên lưng Đoàn Chấp, nắm lấy áo sơ mi của Đoàn Chấp, ngón tay thon dài mảnh khảnh, nắm chặt chút vải vóc kia, siết chặt, vặn vẹo.
Nhiệt độ trong xe quá cao, anh cảm thấy cả người mình đổ mồ hôi, thân thể nóng đến mức muốn tan ra, giống như một vũng nước, nằm gọn trong lòng bàn tay của Đoàn Chấp, để mặc cho Đoàn Chấp nhào nặn mình thành bất kỳ hình dạng nào.
Thật điên mà.
Quý Thư Ngôn nghĩ, nếu trước kia có ai nói cho anh biết, có ngày anh sẽ khao khát một người nhiều như vậy, nhất định anh sẽ lạnh lùng cho rằng người kia là kẻ lừa đảo.
Nhưng thế gian chính là kì diệu như vậy, vào năm ba mươi ba tuổi, trái tim anh như một thân cây chết khô đã gặp được người đốt cháy mình.
"Đừng, đừng ở chỗ này." Quý Thư Ngôn dùng một tia lý trí cuối cùng, thấp giọng khẩn cầu Đoàn Chấp, "Đi lên rồi... tiếp tục."
Đoàn Chấp thở hổn hển, bên môi dính một chút vết máu đỏ nhạt, cũng không biết là của ai, hắn nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn trong chốc lát, mới thấp giọng nói, "Được."
Đoàn Chấp căn bản không đặt Quý Thư Ngôn xuống, một đường ôm người lên tầng hai.
Trong căn biệt thự nhỏ hai tầng yên tĩnh này, chỉ có hai người bọn họ, bóng đèn điện nhỏ Quý Viên hôm nay đang ở trường tham gia tiệc tùng.
Đoàn Chấp đá văng cửa phòng Quý Thư Ngôn, đặt người lên giường, quần áo trên người bọn họ gần như đã bị cởi sạch, chỉ còn lại một tầng áo sơ mi mỏng cuối cùng.
Hắn nắm lấy tay Quý Thư Ngôn đặt ở trên cổ áo mình, ra lệnh, "Giúp em cởi nó ra."
Mặt Quý Thư Ngôn đỏ dữ dội, ánh mắt ướt át, bàn tay run rẩy cởi bỏ quần áo của Đoàn Chấp, trên người Đoàn Chấp rất nóng, đầu ngón tay hơi lạnh của anh vừa chạm vào, cũng nóng rực lên.
Với một Đoàn Chấp như vậy, anh vừa sợ lại vừa thích.
Lần đầu tiên anh biết thì ra mình thích bị người ta khống chế ở trên giường, có thể cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần cố kỵ, từ đầu đến cuối đem bản thân giao cho người khác.
Bởi vì Đoàn Chấp tuyệt đối sẽ không làm tổn thương anh.
......
Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, chỉ có ánh trăng rải rác, rơi trên mặt đất giống như phong hoa tuyết nguyệt vỡ vụn.
Tiếng thở dốc trầm thấm, thanh âm nức nở nhỏ vụn, còn có một hai tiếng rên triền miên, tất cả đều trộn lẫn với nhau.
Quý Thư Ngôn bám vào bả vai Đoàn Chấp, mặt đỏ bừng như sắp nổ tung.
Anh cảm thấy mình giống như hoa đào trên cành vào mùa xuân, buộc phải bung mở từng cánh một.
Rõ ràng mức độ xấu hổ của anh đã đến cực điểm, nhưng anh vẫn nhớ rõ mình đã chuẩn bị cái gì, thấp giọng nói với Đoàn Chấp, "Đầu giường tôi, có, có..."
Anh ngượng ngùng nói, còn lỡ tay nhéo Đoàn Chấp một cái.
Đoàn Chấp ôm anh, cũng không hỏi kỹ, mà một tay ôm Quý Thư Ngôn, một tay kéo tủ đầu giường ra.
Đợi đến khi thấy rõ đồ đạc ở trong tủ, hắn sững người, Quý Thư Ngôn trong ngực mềm nhũn, ấm áp, nhu nhược không xương bám vào vào người hắn.
Nghe được tiếng tủ bị mở ra, Quý Thư Ngôn vùi đầu xuống thấp hơn một chút.
Đoàn Chấp lấy đồ bên trong ra, hắn ngược lại không nghĩ tới, Quý Thư Ngôn sẽ tự mình đi mua bao cao su và gel bôi trơn, môi hắn đụng vào lỗ tai Quý Thư Ngôn, biết rõ còn cố tình hỏi, "Quý Thư Ngôn, anh mua những thứ này là muốn em dùng ở trên người anh sao?"
Hắn và Quý Thư Ngôn vẫn chưa làm được đến bước cuối cùng.
Hắn tuy rằng khát vọng Quý Thư Ngôn, nhưng sự thỏa mãn khi có được Quý Thư Ngôn, cũng đủ để đè nén dã tâm trong lòng hắn.
Quý Thư Ngôn không thích ứng được với sự thân mật quá mức với hắn, hắn có thể nhẫn nhịn.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Quý Thư Ngôn lại chủ động mời gọi mình.
Quý Thư Ngôn vẫn gục đầu vào vai hắn, anh bị Đoàn Chấp ép hỏi, thân thể khẽ run lên, nhưng một lát sau, anh lại thật sự "Ừ" một tiếng.
Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, đôi mắt ngấn nước, đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp đến mức sống động, thơm tho.
"Ừm," Anh không được tự nhiên rũ mí mắt xuống, thanh âm rất nhẹ, "Dùng đi."
Anh cũng phải thực sự không có cảm giác.
Đều là đàn ông, ai còn không hiểu ai ẩn sâu dục vọng trong lòng.
Huống chi hai tháng này tóc tai cọ xát, thật ra anh đã sớm thích ứng với sự thân mật của Đoàn Chấp, anh cũng không đành lòng để mặc Đoàn Chấp chịu đựng.
Ánh mắt Đoàn Chấp tối sầm lại.
"Chú Quý," Hắn lại kêu một tiếng, "Nếu chú thật sự muốn cháu chạm vào, cháu sẽ không dừng lại đâu."
Quý Thư Ngôn vẫn rũ mắt xuống, trầm mặc vài giây, rồi mới bình tĩnh nói, "Vậy thì đừng dừng lại."
Nếu anh đã mở miệng, vậy sẽ không hối hận.
Đoàn Chấp nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn một hồi lâu, đột nhiên khẽ cười một tiếng, "Được."
Hắn lại hôn Quý Thư Ngôn.
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, mây mưa không dứt.
......
......
Hơn một giờ sau.
Quý Thư Ngôn nằm sấp trên gối, mệt đến mức không muốn nhúc nhích.
Tuy anh đã được Đoàn Chấp ôm đi tắm rửa sạch sẽ, thế nhưng vết hôn trên tấm lưng trắng như tuyết vẫn còn hiện rõ, ai nhìn thấy cũng biết vừa rồi đã xảy ra một hồi ân ái, dịu dàng gì.
Anh gối lên cánh tay mình, thu lại vẻ mặt ấm áp vừa rồi, đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đoàn Chấp phun ra hai chữ, "Cầm thú."
Đoàn Chấp ngồi bên cạnh anh, quấn áo choàng tắm màu đen, trên tóc vẫn còn nhỏ nước, tốt tính cười.
Dã thú ăn no uống đủ sẽ rất dễ nói chuyện, hắn bây giờ một chút cũng không nhìn ra bộ dáng cường thế ngang ngược vừa rồi, lập tức biến thành một con chó lớn ôn hòa, ngoại trừ vết cắn trên môi và vết cào trên vai, thì vô cùng vô hại.
Hắn khẽ vuốt ve mái tóc ngắn của Quý Thư Ngôn, hỏi, "Chú có muốn ăn bữa khuya không, cơm chiều chú không ăn được bao nhiêu, bây giờ chắc là đói bụng rồi."
Trên đường hắn đã hỏi Quý Thư Ngôn có muốn về ăn cơm trước không.
Nhưng Quý Thư Ngôn có lẽ lúc đó liền ôm đầu cũng là dao, rụt đầu cũng là dao, hạ quyết tâm muốn dùng đồ vật trong tủ đầu giường, cho nên chém đinh chặt sắt nói không cần.
Nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được cười.
Đáng yêu quá đi, hắn tiến lại gần, ở sau gáy Quý Thư Ngôn hạ xuống một nụ hôn.
Quý Thư Ngôn đã không còn vẻ tốt tính vừa rồi, quay mặt sang một bên.
Anh có lẽ thật sự có hơi giống mèo, xuống giường rất dễ trở mặt không nhận người, vừa rồi ở trên giường dịu dàng như nước bao nhiêu, bây giờ lại cao quý lãnh diễm bấy nhiêu.
Nhưng hắn suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy vẫn không nên gây khó dễ cho dạ dày, "Trong tủ lạnh có chút hoành thánh do dì giúp việc làm, chú có muốn ăn không?"
Đoàn Chấp đương nhiên là không sao cả.
Hắn ôm Quý Thư Ngôn xuống giường, "Được rồi, đi ăn hoành thánh thôi nào."
Quý Thư Ngôn đang đấu tranh tiềm thức, không tránh né thuận theo hắn.
🐾 🐾 🐾
Hoành thánh nhỏ nhanh chóng được nấu chín, không lâu sau Đoàn Chấp bưng ra hai bát, đều là thịt tươi, bên trong có thêm một chút măng tây, trong bát còn thêm một ít gia vị bí mật của dì giúp việc, trông rất tươi ngon.
Phần của Đoàn Chấp có thêm ớt, phần của Quý Thư Ngôn thì thanh đạm hơn nhiều, chỉ cho một ít dầu mè.
Hai người đều đã đói bụng, rất nhanh đã ăn xong, bát đĩa đều bỏ vào trong máy rửa chén.
Bây giờ cũng đã gần mười hai giờ, nhưng không ai buồn ngủ, cứ như vậy ngồi ôm nhau trên sô pha xem trận đấu bóng đá.
Nhưng nhìn nhìn một hồi, hai người lại hôn nhau.
"Trong miệng em toàn mùi ớt thôi." Quý Thư Ngôn nói thầm.
Đoàn Chấp cười rộ lên, cọ cọ trán anh, "Trong miệng anh thì toàn mùi dầu mỡ."
Hai người lại cười rộ lên.
Trận đấu bóng đá trên TV đang diễn ra như thế nào, cũng không ai để ý, Quý Thư Ngôn dựa vào vai Đoàn Chấp, nghe Đoàn Chấp nói chuyện trong trường học, thi đấu trong câu lạc bộ, bài tập lớn vừa mới kết thúc, hạng mục gần nhất của phòng làm việc, còn có tuần thi sắp tới.
Anh nghịch ngón tay Đoàn Chấp, tay Đoàn Chấp rất đẹp, rộng rãi nhưng thon dài, rất có lực, mười ngón tay mảnh khảnh, trời sinh đã thích hợp cho việc chơi nhạc cụ.
Anh vừa nghe Đoàn Chấp nói chuyện, trong lòng lại đang suy nghĩ một chuyện khác.
Anh đang nghĩ, nếu Đoàn Chấp ở nhà mình, có phải thời gian bọn họ gặp mặt có thể nhiều hơn một chút hay không.
Đi ra ngoài hẹn hò cũng không có gì không tốt, bất luận là chạy tới gặp Đoàn Chấp, hay là ở trong khách sạn chờ, anh đều thấy ngọt ngào, hạnh phúc, đứng trên đường nơi thời tiết ngày càng lạnh, nhìn hàng hóa trong tủ kính, nghĩ đến Đoàn Chấp lập tức xuất hiện ở trước mặt, ngay cả không khí cũng nhẹ đi vài phần.
Nhưng ở trong lòng anh, cho dù là khách sạn xa hoa tinh xảo như thế nào, đều kém xa căn biệt thự nhỏ màu xám này.
Vì chỉ có nơi đây mới là nhà.
Là nhà của anh.
Giống như bây giờ ngồi trong ngực Đoàn Chấp, cùng nhau ăn khuya, tùy ý nói chuyện phiếm, so với ngồi ở khách sạn cao cấp càng khiến anh cảm thấy hạnh phúc hơn.
Anh vốn dĩ luôn sống ỷ lại vào gia đình, cho dù ở bên ngoài luôn là một bộ dáng lạnh lùng, độc lập, nhưng đáy lòng anh vẫn thích cuộc sống gia đình hơn, anh thích Đoàn Chấp ở trong nhà mình, vừa về nhà là có thẻ nhìn thấy, anh thích Đoàn Chấp dịu dàng bầu bạn với mình, để cho anh cảm thấy mình được yêu.
Anh nghe Đoàn Chấp nói, "Đúng rồi, hôm nay em có nói chuyện với Quý Viên, cậu ấy cùng đàn anh Trang hẹn nhau leo núi, tuần này có lẽ sẽ không về. Vì vậy, đừng lo, tuần này chúng ta sẽ không gặp cậu ấy đâu."
Quý Thư Ngôn túm lấy thắt lưng trên áo choàng của Đoàn Chấp, vải tơ mềm mại, quấn quanh đầu ngón tay của anh nhiều vòng.
"Thật ra gặp nó cũng không sao cả." Anh đột nhiên nói.
- -------------------
Tùng Tử Trà:
Viên Nhi, con nghe thấy chưa? (Nhưng tôi cũng không định để Viên Nhi gặp hiện trường do-i đâu, quá kích thích rồi, sẽ biến mặt trời nhỏ ôn hòa vô hại của chúng ta thành khủng long bạo chúa mất —— mầm non tổ quốc không nên bị làm hư nha! Hãy để chú Quý và Tiểu Đoàn có một ngày cuối tuần ấm áp thôi nào!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.