🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾
========================
Tuy đã quyết định muốn thẳng thắn với Quý Viên, nhưng việc này cũng còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mắt thấy tuần thi của trường Đoàn Chấp càng ngày càng gần, Quý Thư Ngôn cũng không có ý định làm chuyện đó.
Trong lòng của tất cả các bậc phụ huynh, kỳ thi của con cái luôn là trên hết. Quý Thư Ngôn cũng không ngoại lệ.
Cho nên anh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đợi đến kỳ nghỉ đông, come out xong thì có thể dọn luôn ra ngoài ở, hoàn mỹ.
Đoàn Chấp với việc này cũng không có ý kiến
"Anh vui là được."
🐾 🐾 🐾
Nhưng không chỉ cháu của anh, mà bạn trai anh cũng phải đi thi.
Đoàn Chấp nhìn qua thì giống như một người thích đánh nhau, trốn học, thế mà lại là một học bá không theo lẽ thường, không chỉ có thành tích xuất sắc, văn nghệ thể thao cũng nắm trong tầm tay, điểm tổng hợp năm ngoái đứng số một trong lớp.
Năm nay Đoàn Chấp bởi vì vào phòng làm việc của đàn anh, thời gian phân chia cho dự án bán thời gian cũng thay đổi nhiều, học tập cũng không khắt khe để duy trì thứ hạng, nhưng hiển nhiên hắn cũng sẽ không buông thả bản thân.
Một Đoàn Chấp, một Quý Viên, gần đây mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện,khi về ký túc xá cũng là phải hoàn thành bài tập nhóm, bầu không khí học tập dày đặc hơn bao giờ hết.
Quý Thư Ngôn hiếm khi được cảm thụ một chút cái gì gọi là tai thanh tịnh.
Bình thường không phải Quý Viên gọi điện thoại oán giận đồ ăn căng tin khó ăn, lớp học quá khó chịu, thì chính là Đoàn Chấp nửa đêm quấy rối, nói trong ký túc xá gối cứng khó ngủ, nhớ anh.
Bây giờ anh có một ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi, ngồi trên sô pha nhà mình, chỉ có TV trước mặt là phát ra tiếng, anh có chút không quen.
Thật ra hôm nay Đoàn Chấp có gọi điện thoại, hỏi anh có muốn ra ngoài ăn cơm hay không, anh thì rảnh rỗi ấy mà, nhưng lại lo lắng gần đây bạn trai nhỏ đang nghiêm túc ôn tập, chỉ sợ Đoàn Chấp hẹn hò trở về còn phải thức đêm đọc sách, cuối cùng vẫn từ chối.
"Không nên đi thì hơn, không phải em còn có môn học, sáng mai phải nộp bài tập lớn rồi à." Quý Thư Ngôn dỗ dành, "Hôm nay thì thôi đi, đợi khi nào em rảnh thì nói nhé."
Đoàn Chấp dừng một chút, có hơi không cam lòng, "Nhưng hôm nay là..."
Nhưng hắn chần chờ vài giây, vẫn thỏa hiệp, "Được rồi."
Vì thế Quý Thư Ngôn hiện tại một mình ngồi ở phòng khách.
Anh ăn dưa hấu trái mùa vừa mới mua, rõ ràng là anh bảo Đoàn Chấp cố gắng học tập, nhưng hiện tại trong lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem, phát hiện là Trịnh Văn Bân, hẹn anh đi câu lạc bộ.
"Không đi."
Quý Thư Ngôn đen mặt, trả lời vô cùng dứt khoát.
Nhưng từ chối Trịnh Văn Bân, Quý Thư Ngôn cũng chẳng còn việc gì khác, một mình ăn xong nửa quả dưa hấu, bắt đầu xem chương trình tạp kĩ.
Trịnh Văn Bân không cam lòng cô đơn lẻ loi một mình, lại gọi điện thoại tới.
"Cậu ở nhà làm qué gì, ra ngoài chơi đi, cũng có ai khác đâu, đều là người quen của chúng ta cả mà." Trịnh Văn Bân ồn ào nói, "Không cần giống ông cụ non như thế, tôi cũng đâu có kéo cậu đi xem mắt đâu, chỉ có mấy người chúng ta đến hâm nóng tình cảm thôi."
Quý Thư Ngôn không hề bị dao động.
Trịnh Văn Bân tiếp tục nói, "Cùng lắm thì tôi sẽ thả cậu về, cậu mà không đi á, sớm muộn gì cũng tách rời khỏi cái xã hội này, ba mươi tuổi mà cứ sống như sáu mươi tuổi ấy."
Câu cuối cùng này khiến đuôi lông mày Quý Thư Ngôn khẽ động.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại di động trên tay, hình ảnh phản chiếu ra một khuôn mặt trong trẻo, không giống ba mươi ba, ngược lại giống như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
"Tôi cảm thấy mình còn trẻ mà..." Anh chậm rãi nói.
Trịnh Văn Bân vui vẻ, "Đúng vậy, bề ngoài của cậu mới hai mươi, nhưng nội tâm là một ông lão sáu mươi, bằng tuổi với dãy Thiên Sơn luôn rồi."
Quý Thư Ngôn cười mắng một câu.
Nhưng nếu Trịnh Văn Bân đã thành tâm mời như vậy, anh cũng không cố chấp nữa.
"Được rồi, vậy cậu gửi địa chỉ đi, tôi qua bây giờ."
🐾 🐾 🐾
Lần này Trịnh Văn Bân không hẹn ở quán bar của đối tượng nhà cậu ta, mà tìm một nơi vô cùng rõ ràng, đám người bọn họ cũng đều trên dưới ba mươi, rất nhiều lúc chỉ muốn tìm một lý do đi ra ngoài tụ tập một chút, đổ nước đắng cho nhau, tán gẫu chuyện công việc và gia đình.
Quý Thư Ngôn nhiều năm như vậy cũng không nói chuyện yêu đương, công việc tuy mệt nhưng cũng coi như thuận lợi, thật sự không có nước gì đắng hơn, luôn luôn im lặng lắng nghe.
Nhưng lần này thì khác.
Trong số bạn bè của bọn họ có người tên là Lư Ba, vừa mới yêu đương, là một cô gái nhỏ hơn cậu ta tám tuổi, vẫn là thực tập sinh mới vào trong công ty, đối phương đang theo đuổi cậu ta ta.
Một đám người nghe xong thì xôn xao.
"Cậu đúng là cầm thú." Trịnh Văn Bân chậc chậc khen ngợi, "Nhìn cái nếp gấp này của cậu xem, sao không biết xấu hổ mà lại đi xuống tay với cô nương nhỏ nhà người ta thế, quá thiệt thòi cho người ta rồi."
Quý Thư Ngôn sâu kín nhìn Trịnh Văn Bân một cái.
"Đúng đó," một người bạn khác tiếp lời, "Tám tuổi, cậu đã ba mươi người ta mới chỉ hai mươi hai, đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là chưa trải sự đời, quá là đơn thuần luôn, mới bị cậu lừa gạt."
Quý Thư Ngôn lại u ám trừng mắt nhìn người này một cái.
Tám tuổi thì làm sao, đối tượng của anh của cách anh mười ba tuổi đấy?
Anh hiếm khi đỡ lời hộ, thay Lư Ba nói chuyện, liếc nhìn đám người đang xem náo nhiệt, không ngại chuyện lớn, lạnh lùng nói, "Nhỏ hơn tám tuổi thì có sao đâu, cậu ấy thích là được, sao các cậu lại quản nhiều thế."
Một đám người càng thêm ồn ào lớn tiếng.
"Cũng đúng, thẩm mỹ của mấy bạn nhỏ khác với chúng ta mà."
Bọn họ đương nhiên cũng chỉ đang nói giỡn, bạn bè tìm được đối tượng, đó là chuyện tốt, tuy không giống Quý Thư Ngôn độc thân lâu như vậy, Lư Ba cũng đã bốn năm năm không yêu đương gì, bây giờ tuy bị trêu ghẹo, làm bộ không kiên nhẫn, nhưng khóe mắt, đuôi lông mày lại tỏ ra rất ngọt ngào.
Quý Thư Ngôn nhìn cậu ta, cũng không thể không cười một tiếng.
Anh nghĩ, lúc anh đối mặt với Đoàn Chấp, có lẽ cũng là bộ dáng như vậy.
Tròng ghẹo đủ rồi, mọi người lại yêu cầu xem ảnh bạn gái của cậu ta, Lư Ba cũng không giấu giếm, cho mọi người nhìn qua, nhưng cũng chỉ được liếc mắt một cái, nhiều hơn nữa nữa thì không cho.
Quý Thư Ngôn tò mò, cũng nâng mắt lên, đúng là một cô gái nhỏ mi thanh mục tú, Lư Ba tuy cái tên thì rất bình thường không có gì lạ, nhưng lại là một anh chàng đẹp trai. Đứng với cô gái này rất xứng.
"Vậy sao hôm nay cậu không dẫn bạn gái đi cùng?" Một vài người hỏi, "Hôm nay không phải là Giáng sinh sao?"
Lư Ba nói đến đây lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Cô ấy đi công tác rồi, công ty chúng tôi ngay cả thực tập sinh cũng không bỏ qua, ép khô sức lao động, nếu không tôi cũng chẳng đến bồi đám độc thân các cậu."
Lời này lập tức khiến mọi người phẫn nộ, nhao nhao cầm đồ ném cậu ta, ai độc thân chứ! Có bạn gái là hay lắm hả!
Trọng điểm của Quý Thư Ngôn lại rơi vào phương diện khác.
"Hôm nay là Giáng sinh à?"
Anh cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, quả thật, trên lịch hiển thị ba chữ, còn có một cây thông Noel nho nhỏ.
"Đúng vậy, bằng không cậu nghĩ sao ở đây lại vắng mặt vài người, đều đi cùng người yêu cả rồi," một người bạn học cũ ngồi bên trái nói, "Còn lại đều là những người không nơi nương tựa."
Quý Thư Ngôn yên lặng nhìn về phía Trịnh Văn Bân.
Trịnh Văn Bân uống một ngụm rượu, "Đừng nhìn tôi, đối tượng của tôi cũng đi công tác. Nếu không tôi cũng sẽ đi hẹn hò."
Bạn học cũ bên cạnh lập tức cười rộ lên, ôm lấy bả vai Quý Thư Ngôn, "Thư Ngôn, vừa nhìn là biết cậu cũng là chó độc thân giống tôi, ngay cả hôm nay là Giáng sinh cũng không biết."
Quý Thư Ngôn lạnh lùng vỗ tay cậu ta, "Cậu mới là chó độc thân."
Mọi người đang nói chuyện, cũng không có ai để ý đến những lời này của anh, dù sao phía sau Quý Thư Ngôn quanh năm đều có một đám người theo đuổi, khác hoàn toàn với thị trường của bọn họ.
Nhưng Quý Thư Ngôn lại nhìn chằm chằm nước trái cây trong ly, trầm mặc một hồi lâu.
Anh có lẽ đã hiểu được, vì sao hôm nay Đoàn Chấp lại hỏi anh có muốn đi hẹn hò hay không, bởi vì hôm nay là Giáng sinh, một người trưởng thành nhàm chán như anh đương nhiên không quá để ý, nhưng trong lòng những sinh viên đại học như Đoàn Chấp, mức độ quan trọng của ngày lễ này có lẽ chỉ đứng sau ngày Lễ tình nhân.
Nhưng hôm nay anh lại không hiểu phong tình mà từ chối hắn.
Còn bảo Đoàn Chấp cố gắng học tập.
Quý Thư Ngôn sờ ly thủy tinh, đột nhiên đứng ngồi không yên.
Nhưng mình cũng đâu có nói sai đâu, trong lòng anh giải thích, Giáng sinh sau này còn có rất nhiều, bài tập về nhà làm không xong sẽ bị học lại, làm bổ sung thế nào cũng không bù lại được.
Nhưng anh còn chưa nghĩ xong, đã nghe thấy Lư Ba khoe khoang nửa chừng, vừa tỏ vẻ ngọt ngào lại khổ não kể khổ với người khác, "... Những mấy người trẻ tuổi lại rất thích cảm giác nghi lễ, còn nói tôi không hiểu phong tình, không đủ lãng mạn, thật quá đáng mà. Nhưng hôm nay tôi đã chuyển phát nhanh cho cô ấy một món quà rồi, một lát sau cô ấy kết thúc cuộc họp, chúng tôi sẽ call video á."
Không hiểu phong tình.
Không đủ lãng mạn.
Quý Thư Ngôn cảm thấy đầu gối mình ghim đầy mũi tên.
Anh uống hết nước trái cây trong cốc, ngồi đó rồi nghe bạn bè thổi phồng trong nửa giờ, cuối cùng đứng dậy, lấy áo khoác của mình.
"Các cậu cứ nói chuyện đi nhé," Anh chào mọi người, "Tôi có việc, đi trước đây,"
Mọi người đều biết tính tình của anh, cũng không giữ lại, nhao nhao nói lời tạm biệt.
Chỉ có Trịnh Văn Bân ngẩng đầu lên, "Cậu đi đâu thế, trễ vậy mà còn bận hả?"
Quý Thư Ngôn cài cúc áo khoác, vải cashmere màu đen tôn lên gương mặt trắng như tuyết, lãnh đạm lại thanh quý, giống như không dính khói lửa nhân gian.
Anh xắn lại tay áo, cầm lấy chìa khóa xe, đôi môi mỏng lại phun ra hai chữ, "Hẹn hò."
Anh nói xong thì rời đi, không chút do dự.
Một đám người sau lưng hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau mới phát ra tiếng, "Hả?"
Hẹn hò?
Quý Thư Ngôn?
Trịnh Văn Bân sau khi nghĩ xong, "À, đúng rồi... Hình như mấy tháng trước, Quý Thư Ngôn nói với tôi, cậu ấy đang có đối tượng mập mờ. Thế vậy là, theo đuổi được rồi à?!"
🐾 🐾 🐾
Không quan tâm đến đám bạn này não bổ ra sao, Quý Thư Ngôn cầm lấy chìa khóa xe, trực tiếp lái xe đến trường Đoàn Chấp.
Cũng may là anh không uống rượu, trong quán bar ngồi hơn một tiếng đồng hồ, chỉ uống nước trái cây.
Vào đêm Giáng sinh, tình hình giao thông ít nhiều có chút ùn tắc, chờ Quý Thư Ngôn dừng ở bên ngoài trường học Đoàn Chấp đã hơn một giờ trôi qua.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, mười giờ hai mươi, không sớm không muộn, còn cách giờ đóng cửa ký túc xá Đoàn Chấp một khoảng thời gian nữa, nhưng lại vượt qua thời gian hẹn hò bình thường.
Quý Thư Ngôn lâm vào khó khăn.
Vừa rồi anh cũng chỉ là nhất thời xúc động lái xe tới, nghĩ đến Đoàn Chấp đang mỏi mắt chờ mong, anh không đành lòng, nhưng khi thật sự đến nơi này, anh lại nhìn trước ngó sau.
Anh nhìn chằm chằm đồng hồ, nói không chừng Đoàn Chấp cũng không để ý nhiều như vậy, còn chưa đầy hai giờ nữa là mười hai giờ, Đoàn Chấp có thể vừa mới làm xong bài tập, đang chuẩn bị ngủ, anh mạo hiểm đi gọi điện thoại cho Đoàn Chấp, không chừng còn quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.
Hơn nữa... Đoàn Chấp cũng không phải là cô bạn gái nhỏ của Lư Ba, tuy rằng tuổi còn nhỏ hơn một chút, nhưng Đoàn Chấp từ trước đến nay đều tỏ ra thành thục, ổn trọng, Mặc dù thời kỳ yêu đương tương đối dính người, nhưng cũng không đến mức thật sự so đo cảm giác nghi lễ này.
Nói không chừng Đoàn Chấp tỉnh táo lại, cũng cảm thấy việc học quan trọng hơn.
Trái tim đang đập loạn xạ của Quý Thư Ngôn vừa rồi đã nguội lại, anh dựa vào tay lái, thậm chí còn hơi muốn về nhà.
Nhưng vừa nghĩ như vậy, điện thoại di động đặt bên cạnh lại vang lên.
Quý Thư Ngôn cúi đầu nhìn lướt qua.
Lần này không phải là người khác, chính là Đoàn Chấp.
- -------------------
Tùng Tử Trà:
Ok, bản cập nhật thứ hai đã bổ sung thêm một xíu ~ Một chú Quý đang nghiêm túc học tập cách yêu người trẻ tuổi.
Beta lảm nhảm: Từ chương kế này tui sẽ để xưng hô của 2 bạn là "anh-em" cho nó tình cảm nhé.