Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 52: Đêm đoàn viên




🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾
================
Bị Đoàn Chấp làm gián đoạn, Quý Thư Ngôn cũng quên hỏi hắn tết năm nay định sắp xếp như thế nào, vẫn là để Đoàn Chấp đề cập trước.
"Em định về trước một ngày trước đêm giao thừa." Đoàn Chấp nói với Quý Thư Ngôn trước khi đi ngủ.
Thật ra hắn cũng đã suy nghĩ mấy ngày nay rồi, phải nói là hắn một mực chờ, chờ người nhà gọi điện kêu hắn trở về thì đúng hơn.
Nhưng lại chẳng chờ được cuộc gọi nào.
Những năm trước bọn họ luôn thúc giục hắn về nhà, năm nay lại không nói một tiếng, coi hắn như không hề tồn tại vậy.
Thật ra cô của hắn là người mềm lòng, có vụng trộm gọi mấy cuộc điện thoại hỏi hắn sống thế nào, nhưng ông nội thì lại khác, với tư cách là chủ gia đình, ông cụ nhất quyết không buông lỏng, cô của hắn cũng hết cách.
Đoàn Chấp cười cười, "Núi không tìm em, thì em chỉ có thể đi lên núi, tuy trong nhà có lẽ không chào đón em, nhưng đêm giao thừa nếu mà không về báo danh một cái, sẽ mang tiếng bất hiếu mất."
Hắn không muốn làm con cháu bất hiếu, cũng không muốn chịu thua, nhưng người trong nhà lại thật sự tính toán chặt đứt quan hệ với hắn.
Cúi đầu nhận sai là chuyện không thể, nhưng quanh năm suốt tháng dù sao cũng phải trở về xem ông nội có khỏe mạnh hay không chứ.
Quý Thư Ngôn không hề ngạc nhiên.
Anh nằm trên gối, đôi mắt xinh đẹp phản chiếu bóng dáng của Đoàn Chấp giống như ẩn chứa rất nhiều tâm sự.
Thật ra anh có hơi lo lắng, sợ Đoàn Chấp về nhà rồi sẽ càng thêm khó chịu.
Nhưng anh cũng không định ngăn cản, dù sao những chuyện như này, trốn tránh mãi cũng chẳng phải là cách.
"Cũng được," Anh nói, "Em đúng là nên về nhà một chuyến, nhưng nếu bọn họ muốn dùng gia pháp hay gia quy gì đó, nhớ chạy nhé."
Đoàn Chấp bật cười, trêu chọc anh, "Anh sợ em bị đánh đến thế à, vậy nếu em bị thương, anh sẽ chăm sóc em chứ?"
"Không, đến cả chạy em cũng không biết thì chính là đồ ngốc." Quý Thư Ngôn nói.
Anh nhắm mắt lại, giống như sắp ngủ, hô hấp cũng dần chậm lại.
Nhưng một lát sau, anh lại thấp giọng nói một câu, "Anh cũng không muốn mình có một người chồng què tay què chân gì đâu."
Hai chữ cuối cùng của anh nói vô cùng mơ hồ, gần như là nghe không rõ.
Nhưng Đoàn Chấp trong nháy mắt vẫn bắt được.
Hắn sửng sốt cứ nghĩ mình nghe lầm, nhưng nhìn thấy lông mi run rẩy của Quý Thư Ngôn, lại kích động như husky.
Hắn ôm Quý Thư Ngôn truy vấn, "Anh vừa mới gọi em là gì cơ?"
Quý Thư Ngôn nhắm chặt mắt giả chết.
Anh nói ra những lời này cũng chỉ là nhất thời xúc động, hiện tại trong lòng đã nóng nảy đến mức sắp đụng vào tường.
Đoàn Chấp lại không buông tha cho anh, ở bên tai nói, "Anh gọi em là chồng đúng không? Gọi lại một lần nữa đi, xin chú đó, chú Quý."
Đứa ngốc mới gọi lại lần nữa.
Quý Thư Ngôn vùi mặt vào gối đầu, kéo chăn lên, ngăn cách mình với thế giới xung quanh, buồn bực nói, "Anh buồn ngủ rồi, em đừng ầm ĩ nữa."
Đoàn Chấp im luôn.
Hắn cũng chui vào chăn.
Tất cả cảm xúc bí ẩn đều bị giấu dưới một lớp chăn lông vũ mềm mại.
Bên dưới xảy ra chuyện gì thì chả ai nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng kinh hô của Quý Thư Ngôn, cùng sự ngượng ngùng đến cực điểm thông qua tiếng quát khẽ.
Quý Thư Ngôn bị Đoàn Chấp quấn quýt đến đầu óc choáng váng, môi cũng sưng lên, trong lòng tràn đầy suy nghĩ, mình rốt cuộc tìm được một đối tượng hay là tìm được một đại ma đầu không biết.
Nhưng anh đánh không lại Đoàn Chấp vẫn bị chèn ép mạnh mẽ, hốc mắt cũng mơ hồ đỏ lên, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn tiến đến bên tai Đoàn Chấp.
"Ông xã."
Mặt mũi đều mất sạch.
Quý Thư Ngôn gọi xong liền trở mặt không nhận người, Đoàn Chấp còn đang kích động không thôi, anh bèn một cước đá bay Đoàn Chấp sang bên cạnh, gắt gao đè chăn.
"Ngủ đi."
Động tác vô cùng dứt khoát, từ trong chăn thò tay ra, tắt hết đèn trong phòng ngủ, một ngọn đèn cũng không thèm để lại.
🐾🐾🐾
Quý Thư Ngôn làm ở bệnh viện đến ngày 28, anh không phải trực tết năm nay, cho nên cũng không tính là muộn.
Ngày mai Đoàn Chấp sẽ ngồi tàu cao tốc về nhà, nên anh đặc biệt đặt trước một bàn cơm tất niên, xem như bữa cơm đoàn viên của ba người, anh, Đoàn Chấp và Quý Viên.
Quý Thư Ngôn còn khui thêm một chai rượu vang đỏ.
Hôm nay bọn họ ngồi ở một cái bàn tròn nhỏ khác, tuy không có nhiều người, nhưng cũng bày biện đủ loại món ăn, tám món mặn, bốn món chay, trong phòng treo chữ phúc màu đỏ, chậu cây nhỏ ở góc tường cũng được treo giấy cắt màu đỏ, trông không vắng vẻ một chút nào cả.
Quý Viên ngồi bên trái anh, Đoàn Chấp ngồi bên phải anh, đều là những khuôn mặt trẻ như nhau, nhưng một người là người thân của anh, một người là người yêu của anh.
Đoàn Chấp mỉm cười nhìn anh vẻ mặt dịu dàng.
Rõ ràng còn chưa uống rượu, anh lại cảm thấy mình đã chếnh choáng say..
Anh cũng không có cái gì đặc biệt để mà nói cả.
Nhà anh từ trước đến giờ cũng chẳng quá coi trọng lễ nghi, ăn một bữa cơm đoàn viên thì chỉ cần mọi người đều ở đây là tốt rồi, vui vẻ mới là trọng yếu nhất, cho nên anh rót rượu, trực tiếp nói thẳng, "Ăn thôi nào."
Hôm nay vẫn chưa phải đêm giao thừa, nên tất nhiên không có Xuân Vãn để xem.
Nhưng trên TV có nhiều chương trình như vậy, tùy tiện chọn một cái cũng có thể làm nhạc nền, ba người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, từ chuyện đại sự quốc gia đến chuyện nhà dì Vương cách vách lại có thêm một đứa cháu gái nhỏ.
Tình hình thế giới và chuyện làm cha mẹ bay tới bay lui, nghĩ gì nói nấy.
Ăn gần xong, Quý Viên và Đoàn Chấp còn cụng ly với nhau.
Hai người bọn họ một năm nay cũng coi như là long trời lở đất, vốn là anh em tốt cùng một ký túc xá, Đoàn Chấp đùng một cái thăng chức bối phận, trở thành mợ của cậu.
Ban đầu Quý Viên cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng bây giờ không khí náo nhiệt như vậy, Quý Thư Ngôn cùng Đoàn Chấp ngồi dưới ánh đèn, mặt mày đều như ngọc, phong thái như quân tử, cậu lại cảm thấy rất xứng đôi.
"Em cũng không còn gì để nói nữa." Quý Viên đụng vào ly Đoàn Chấp ở bên cạnh, hiếm khi nghiêm túc, "Đối xử tốt với cậu của em nhé."
Quý Thư Ngôn đi lấy món tráng miệng trong tủ lạnh, thừa dịp anh không ở trên bàn, Quý Viên hiếm khi được nói thêm vài câu, "Cậu em thật ra tâm tư khá nặng, tinh thần trách nhiệm cũng rất cao, lúc cậu thật sự vui vẻ không nhiều lắm. Nhưng khi gặp được anh, cậu ấy thay đổi rất nhiều, cuộc sống của cậu thoải mái hơn trước, cho nên chuyện này vẫn thiếu anh một câu, anh Đoàn, cảm ơn anh."
Đoàn Chấp rất ít khi thấy Quý Viên đứng đắn như vậy.
Người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá này, có khuôn mặt baby, từ nhỏ đã nhận được rất nhiều sự chiều chuộng, luôn giống như một tên ngốc bạch ngọt, nhưng suy xét thật cẩn thận, cũng là do Quý Thư Ngôn chăm sóc mà thành.
Hắn cười cười, đụng vào lý của Quý Viên, trịnh trọng nói, "Nhất định rồi."
🐾🐾🐾
Ăn xong, Quý Thư Ngôn phát cho Quý Viên và Đoàn Chấp một người một bao lì xì.
Quý Viên đã quen lấy bao lì xì, lập tức miệng ngọt ngào nói cảm ơn cậu.
Đoàn Chấp lại không ngờ mình cũng có, hắn cầm bao lì xì nhìn nửa ngày, không xác định hỏi Quý Thư Ngôn, "Anh phát bao lì xì cho em làm gì?"
Trong lòng hắn, lì xì là thứ mà trẻ con mới có.
Quý Thư Ngôn cưng chiều Quý Viên, phát một cái cũng không có gì là lạ.
Nhưng từ mười hai tuổi trở đi, hắn đã không còn nhận được tiền mừng tuổi.
Quý Thư Ngôn nhìn lướt qua hắn một cái, "Em và Quý Viên không phải bằng tuổi nhau à, quy củ nhà chúng ta chính là, mặc kệ em có kiếm được tiền hay không, chỉ cần chưa tốt nghiệp là có thể nhận lì xì."
Đoàn Chấp cười hỏi Quý Thư Ngôn, "Trước kia anh cũng được nhận ạ?".
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
"Ừm," Quý Thư Ngôn nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Tiền lì xì đại học của anh, là chị gái đưa, sau đó chị ấy lấy chồng, thì đến phiên anh rể phát, bởi vì anh ấy nói muốn tạo quan hệ tốt với em vợ."
Thật ra khi đó Quý Minh Ưu còn nói với anh, chờ sau này anh mang bạn gái về, cô nhất định sẽ cho anh một phong bao lì xì vô cùng lớn.
Chỉ đáng tiếc, hiện tại anh đã có người mình thương, nhưng Quý Minh Ưu và anh rể lại không được gặp.
Tâm tình Quý Thư Ngôn sa sút trong nháy mắt, rồi lại nhanh chóng thu lại, anh hỏi Đoàn Chấp, "Thật ra anh còn mua cả pháo bông nữa cơ, Quý Viên rất thích chơi, em có muốn chơi cùng không?"
Đoàn Chấp khó hiểu, "Pháo bông là thứ gì?"
Nghe sao giống kiểu lừa gạt con nít thế.
Nhưng hắn sẽ sớm được biết thôi.
Cái gọi là pháo bông chính là gậy pháo hoa cầm tay hắn từng chơi khi còn bé, thon thon dài dài, phần đầu châm lửa lên sẽ phát ra một chuỗi pháo hoa, trong bóng đêm sáng ngời rực rỡ.
Đây cũng được coi là món đồ dành riêng cho Quý Viên được mong đợi nhất năm.
Trong thành phố tuy có lệnh cấm đốt pháo hoa, nhưng pháo bông lại không thuộc đội ngũ này, hơn nữa nhà của anh là sân của một nhà, không ảnh hưởng đến ai, chỉ cần chú ý không đốt gần những thế dễ cháy là được.
Ba người cùng nhau ngồi xổm trong sân, đốt pháo trong bóng đêm, hình như có hơi lén lút.
Quý Thư Ngôn cầm bật lửa châm lên pháo bông, vừa châm một cái, tia lửa sáng ngời chói mắt bèn nổ tung trong bóng đêm, giống như một tinh cầu nho nhỏ, nổ tung ở trong khoảng sân yên tĩnh này.
Quý Viên theo bản năng lui về phía sau một chút, rồi lại lập tức tiến lại gần pháo bông cầm trong tay, lại châm một chút, pháo bông của cậu cũng bốc cháy theo.
Cậu lập tức cầm nguyên một bó nhỏ tự mình ra chỗ khác chơi.
Dưới hành lang chỉ còn lại hai người Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp.
Quý Thư Ngôn lại châm lên một cây, nhét vào trong tay Đoàn Chấp, "Cho em này."
Đoàn Chấp nhận lấy cây gậy pháo bông nho nhỏ kia nắm trong tay, nhẹ như một mảnh lông vũ, gần như chẳng có chút trọng lượng nào.
Trong sân tối đen như mực, chỉ có thanh pháo bông trong tay bọn họ phát sáng, hắn nghiêng đầu nhìn Quý Thư Ngôn, gương mặt nghiêng nghiêng của Quý Thư Ngôn ở trong bóng đêm mông lung lại dịu dàng, trong đôi mắt màu đen trầm tĩnh phản chiếu ánh sáng pháo hoa, giống như hàng ngàn vì sao rơi xuống biển sâu.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn trải qua một đêm đoàn viên như vậy.
Trong ấn tượng của hắn, đêm giao thừa luôn náo nhiệt nhưng lại lạnh như băng, lúc còn nhỏ, hồi đó cha mẹ hắn còn chưa ly hôn, rõ ràng tình cảm vô cùng bình thản, nhưng lúc này cũng sẽ ăn mặc chỉnh tề tham dự bữa tiệc gia đình, khách khí giao tiếp xã giao với người khác.
Những thân thích khác trong yến hội cũng như thế, rõ ràng là cùng một gia đình, rõ ràng đang ăn tết cùng nhau, lại là một đám ăn mặc tao nhã, rụt rè lãnh đạm, dối trá thổi phồng lẫn nhau, rồi lại không mặn không nhạt đâm thêm vài câu.
Lúc nhỏ hắn được ba dắt, lớn lên đứng bên cạnh ông nội, mặt lạnh đảo qua những khuôn mặt hoặc mỉm cười hoặc lạnh lùng kia, trong lòng luôn có loại cảm giác xa cách, lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình không hề liên quan đến tất cả những chuyện trước mắt.
Ông nội của hắn nhìn ra, nhưng cũng chỉ nói, "Quen được là tốt. Một đại gia tộc phát triển đến tận bây giờ, chút tâm tư này vẫn phải nên có."
Nhưng hắn nghĩ, hắn vẫn không thể nào quen nổi.
Ở trong sân nhỏ tràn ngập hương hoa mai thanh đạm này, bao quanh Quý Thư Ngôn của hắn, qua một đêm đoàn viên chỉ có ba người, hắn cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong hai mươi năm ngắn ngủi trước đó của hắn, chưa bao giờ có được sự yên ổn, giống như linh hồn phiêu bạt không nơi nương tựa của hắn, rốt cục có nơi trở về.
Pháo bông trong tay đã cháy hết.
Pháo hoa màu vàng tươi sáng, rực rỡ qua một chớp mắt cũng kết thúc, nhưng giờ khắc này ký ức lại là vĩnh hằng.
Trong tay Quý Thư Ngôn cũng cháy hết, cúi đầu lục lọi trong túi, "Anh có mua thêm cái khác."
Nhưng Đoàn Chấp lại nhẹ nhàng ôm lấy mặt anh.
Trong bóng tối. Dưới hành lang yên tĩnh này, trốn Quý Viên, tránh tất cả mọi thứ bên ngoài, bọn họ trao cho nhau một nụ hôn thật dài.
Cánh môi mềm mại dán lại với nhau, lúc đầu hơi lạnh, nhưng nhanh chóng nóng lên.
"Chú Quý", Đoàn Chấp thì thầm, "Chúc chú năm mới vui vẻ."
Quý Thư Ngôn bị hôn đến hơi thất thần.
Anh mượn bóng đêm nhìn ánh mắt Đoàn Chấp, cũng nói một tiếng, "Chúc mừng năm mới."
Cho dù hôm nay có phải là đêm giao thừa hay không, đây là năm mới đầu tiên anh và em dành cho nhau. Khi anh nói xong câu đó, trong sân vang lên một tiếng.
Bóng đêm vốn nặng nề trong nháy mắt được thắp sáng, nửa sân đều được chiếu sáng rực rỡ, có thể thấy hoa mai và cả hòn non bộ.
Quý Viên lại bật lên một đợt pháo sáng khác.
So với pháo bông thì sáng hơn nhiều, trên mặt đất đánh xoáy vài cái, giống như một cái phong hỏa luân nhỏ, tia lửa phóng ra khiến Quý Viên chạy tán loạn chung quanh.
Nhìn thấy một màn này, Quý Thư Ngôn cười bất lực.
"Thật sự là một bóng đèn nhỏ." Anh nhẹ giọng nói.
Đoàn Chấp bật cười.
Nhưng bóng đèn nhỏ này cũng là bóng đèn nhỏ đáng yêu, Quý Viên vẫy tay với bọn họ, "Cậu, anh Đoàn, hai người đến đây chơi đi. Đừng để cháu chơi một mình chứ."
"Biết rồi."
Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp nhìn nhau, cười cười, đứng lên, đi tới bên cạnh Quý Viên.
Hai cái túi pháo bông nhỏ cũng không có bao nhiêu, ba người chia nhau, mỗi người cũng chỉ được có một xíu.
Có mùi pháo hoa thoang thoảng trong sân.
Quý Thư Ngôn có hơi ghét bỏ, "Lần sao không mua pháo hoa xoay tròn nữa, không thân thiện với môi trường gì hết, về sau chỉ mua pháo bông thôi."
"Dạ?" Quý Viên suy sụp, nhưng nghĩ đến mình vừa rồi bị đuổi chạy, trong lòng lại sợ hãi, "Vâng ạ."
Họ thắp sáng tất cả các cây pháo bông còn lại.
Góc sân lập tức sáng như ban ngày.
Đoàn Chấp cùng Quý Viên còn cầm pháo bông đánh nhau, tia lửa văng khắp nơi, vẻ mặt Quý Thư Ngôn không nói gì, nhịn một hồi lại nhịn, mới không động thủ thanh lý môn hộ.
Đêm xuống hơi lạnh, đến nửa đêm, gần tết vốn đã thanh tĩnh, bốn phía đều lặng yên không một tiếng động, chỉ có bầu trời đầy sao cùng ánh trăng ảm đạm.
Duy chỉ có trong khoảng sân nhỏ này còn chút ánh pháo bông sáng ngời, nhỏ giọng nói đùa, giọng nam trẻ tuổi cùng giọng nói trầm thấp dịu dàng xen lẫn với nhau, rõ ràng mùa đông chưa qua, nhưng lại giống như một ánh xuân rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.