Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 57: Mối tình đầu




🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾
==============
Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp lảo đảo ngã xuống sàn nhà, vali anh mang theo rơi sang một bên, cũng không ai thèm nhặt lên.
Áo khoác của anh đã bị lột ra từ lúc vào cửa, chỉ còn lại một chiếc áo len nhung mỏng manh, tay Đoàn Chấp từ dưới áo len dò xét đi vào, ngón tay hơi thô ráp sờ qua thắt lưng anh, anh không khỏi rùng mình một trận.
Quý Thư Ngôn ngẩng đầu, đôi môi hơi hé mở, sắc mặt ửng hồng
Đèn trong phòng sáng đến mức làm lóa mắt người, chiếu đến hết thảy đều không có chỗ che giấu.
Anh thở hổn hển, cảm thấy mình bị Đoàn Chấp cắn đau, rồi lại cảm thấy còn có thể đau thêm một chút, Đoàn Chấp hôn lên cổ anh, một đường đi xuống phía dưới, thân thể nặng nề ma sát, nhiệt độ xuyên qua vải vóc truyền tới mập mờ chống đỡ.
Anh nghe thấy tiếng thắt lưng chạm vào sàn nhà, bàn tay của Đoàn Cầm đặt lên thắt lưng anh, rồi lại hôn môi.
Rõ ràng, súng đã lên nòng, tay Đoàn Chấp lại chậm chạp bất động, đặt ở trên thắt lưng anh, nóng rực.
"Quý Thư Ngôn, anh sờ thử đi, tim em đập rất nhanh." Đoàn Chấp dán vào lỗ tai anh nói, tay còn lại nắm chặt lấy tay anh nhất định phải đem tay anh ấn lên ngực.
Thực sự là đập rất nhanh.
Quý Thư Ngôn chạm vào, tiếng tim đập mạnh mẽ, từng chút từng chút một, cách một tầng da thịt và xương ức, nặng nề đập vào lòng bàn tay anh.
"Mỗi lần nhìn thấy anh, em lại cảm thấy trái tim này không còn thuộc về mình nữa." Đoàn Chấp tỉ mỉ hôn lên lỗ tai anh, cắn lấy phần dái tai, giống như một con báo đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Tim Quý Thư Ngôn cũng sớm đập loạn.
Anh ngồi trên sàn nhà, rõ ràng sàn gỗ này vẫn còn lạnh, anh lại cảm thấy mình như sắp cháy rụi, quần áo chật vật treo trên người, đã sớm không còn bộ dáng chỉnh tề như lúc vừa xuất hiện ngoài cửa.
Anh siết chặt quần áo ở phần ngực Đoàn Chấp, nghẹn ngào nói, "Miệng lưỡi trơn tru."
Vốn còn đang vô cùng thuần khiết, ai mà ngờ được có được vài phút, hắn đã ôm anh kéo vào trong cửa, còn đè anh xuống sàn vừa ôm vừa hôn, hết lần này tới lần khác câu dẫn anh, không cho anh sướng lấy một lần.
Quả thực là đồ vô liêm sỉ.
Ánh mắt ướt át của Quý Thư Ngôn nhìn lướt qua Đoàn Chấp, đôi môi đỏ mọng cũng ướt sũng, liếc mắt một cái thì chính là hàm ý đang trách cứ, nhưng lại bộ dáng câu người đến thần hồn điên đảo.
Đoàn Chấp bị nhìn đến mức máu cũng sôi trào cả lên.
Nhưng dưới ánh đèn, Quý Thư Ngôn thật sự giống như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp như một đóa hoa mộc phù dung được điêu khắc bằng ngọc trắng, vừa xinh đẹp lại trong trẻo, lạnh lùng, mơ hồ nhưng lại tràn đầy cám dỗ, thậm chí có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào cũng là phạm thượng.
Nhưng hắn lại muốn phạm thượng.
Hắn đến gần Quý Thư Ngôn, nhẹ nhàng cọ xát đôi môi Quý Thư Ngôn. Tay hắn cởi nút áo của Quý Thư Ngôn ra, mới là cái đầu tiên, lại bất động, hắn thấp giọng hỏi Quý Thư Ngôn, "Em có thể làm tình với anh không, Quý tiên sinh?"
Lời nói của hắn vô cùng hùng hồn, thậm chí còn được xưng là nho nhã, lễ độ.
Giống như một quý ông đang chờ đợi sự chấp thuận của người yêu.
Nhưng trong căn phòng này đều tràn ngập sự mập mờ không rõ, thời khắc nào cũng chỉ cần chạm nhẹ là cháy, lễ phép như vậy ngược lại càng khiến cho người ta xấu hổ.
Máu toàn thân Quý Thư Ngôn đều dồn hết lên mặt.
Ngón chân anh cuộn tròn lại, nhưng trốn không được, cả người căn bản đều ở trong ngực Đoàn Chấp, rõ ràng anh là trưởng bối, lại giống như một con rối xinh đẹp bị Đoàn Chấp điều khiển, tùy ý để cho Đoàn Chấp đùa nghịch, Đoàn Chấp nhẹ nhàng chạm vào anh, anh sẽ không kiềm được mà run rẩy.
"Được không?" Đoàn Chấp lại hỏi.
"Có thể, có thể."
Quý Thư Ngôn cố nén sự xấu hổ, nói ra mấy chữ.
Vừa dứt lời, anh lại bị Đoàn Chấp hôn, là một nụ hôn sâu triền miên, môi răng giao triền, một nụ hôn vô cùng tự phụ và cuồng nhiệt.
Đoàn Chấp chính là chờ những lời này của Quý Thư Ngôn.
Hoa hồng của hắn, mặt trăng trong vùng hoang dã của hắn, sẵn sàng mở ra trong vòng tay của hắn, dâng lên tất cả mọi thứ cho một mình hắn.
Hắn ôm Quý Thư Ngôn lên giường, mấy ngày nay đều là một mình hắn ngủ trên cái giường lớn lạnh như băng này, bây giờ rốt cục cũng có một người cùng hắn ngủ chung giường.
Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt thất thần của Quý Thư Ngôn, nhìn Quý Thư Ngôn bị hắn ép đến rơi nước mắt, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt ướt át, gần như là một vẻ đáng thương nhìn hắn, căn bản không còn phong thái bình tĩnh lạnh lùng thường ngày.
Xinh đẹp như vậy, trong trẻo, lạnh lùng như vậy, nhưng cũng lại quyến rũ như vậy, tất cả những thứ này chỉ có một mình hắn mới được nhìn thấy.
Sự chiếm hữu và tình yêu cùng nhau phát triển, giống như gai nhọn trên hoa hồng trong khu vườn không người, mỗi lần nở hoa sẽ che khuất cả một bầu trời.
🐾🐾🐾
Ngày hôm sau khi Quý Thư Ngôn tỉnh lại, cảm thấy trên người giống như bị bánh xe cán qua một lần, mệt đến mức một ngón tay cũng không nhấc lên được.
Trong phòng ánh sáng ảm đạm, không có bật đèn, rèm cửa sổ cũng kéo chặt, ánh sáng mông lung hắt ra lờ mờ từ khe hở.
Anh hừ nhẹ một tiếng, ở trên giường trở mình, trong cổ họng phát ra một tiếng khẽ thở dài, cảm thấy thắt lưng mình sắp gãy rồi.
Ngày hôm qua Đoàn Chấp giống như phát điên vậy, căn bản không quan tâm đến thân thể văn phòng ít vận động của anh cùng với cái độ tuổi ba mươi hướng lên trên, quả thực là lăn qua lăn lại như muốn dồn anh vào chỗ chết, thần hồn điên đảo, anh cảm thấy chính mình hình như đã chết một lần.
Tên hỗn xược này, anh ở trong lòng mắng một tiếng.
Nhưng khi nhìn thoáng qua bên giường, lại phát hiện chiếc giường lớn mềm mại này trống rỗng, Đoàn Chấp không biết đã đi đâu.
Quý Thư Ngôn nhíu nhíu mày, nghĩ thầm là đang ở trong phòng tắm à, nhưng khi ngưng thần lắng nghe, trong phòng tắm hình như không có âm thanh gì, anh chậm rãi ngồi dậy, đỡ phần eo vừa mỏi vừa đau nhức tựa vào đầu giường.
Thật sự là không chấp nhận mình già là không được, Quý Thư Ngôn tựa vào gối đầu nghĩ, ba mươi ba cùng với hai mươi tuổi, chênh lệch không phải là một sao rưỡi, tên hỗn xược kia còn có thể vui vẻ nhảy nhót, cũng không biết đã đi đâu, anh ngược lại, bị nhốt ở trên giường giống như phế nhân tàn một nửa.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Đoàn Chấp mặc một bộ quần áo ra ngoài xuất hiện ở phía sau cửa, thấy anh tỉnh, còn rất kinh ngạc, "Sao anh dậy sớm thế?"
Quý Thư Ngôn nhìn lướt qua đầu giường, đã mười giờ rồi còn sớm cái quỷ gì nữa.
Anh còn đang loay hoay mặc áo ngủ, Đoàn Chấp cởi áo khoác ra, bước nhanh tới giúp Quý Thư Ngôn.
Đoàn Chấp đêm qua mạnh mẽ, hung tợn bao nhiêu thì hôm nay lại dịu dàng, ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Hắn giúp Quý Thư Ngôn mặc xong áo ngủ, ngay cả cúc áo cũng cài cẩn thận lại, vết đỏ mập mờ trên da đều bị ẩn dưới lớp vải mềm mại, làn da bên trong đùi đặc biệt mềm mại, mỗi lần chạm vào đều khiến Quý Thư Ngôn không nhịn được mà run rẩy.
Chân Quý Thư Ngôn giẫm lên đùi Đoàn Chấp, nhíu mày.
Nếu không phải tại tên súc sinh Đoàn Chấp thì sao ngay cả mắt cá chân của anh cũng màu xanh, cảm giác xấu hổ xen lẫn tức giận khi tỉnh dậy hòa cùng một chỗ, hiện tại anh nhìn Đoàn Chấp phá lệ không vừa mắt.
"Em vừa mới đi đâu?" Anh hỏi.
"Tiễn cô đi về ạ," Đoàn Chấp bảo anh nằm trở lại giường, "Cô chạy tới khách sạn gặp em, lúc ấy anh vẫn còn ngủ nên em không gọi anh dậy."
Cô?
Quý Thư Ngôn thoáng nhướng mày, "Cô tới đây làm gì?"
Nghe cũng không giống như để Đoàn Chấp về nhà.
Quả nhiên, Đoàn Chấp rũ mắt xuống, nở nụ cười, "Không làm gì cả, chỉ gặp em thôi, cô vẫn đau lòng cho em, nhưng không làm chủ được, chỉ có thể đến xem em sống có tốt không thôi, cô còn định cho em tiền sinh hoạt, sợ em ở bên ngoài chịu thiệt, nhưng em không cần." Hắn dừng một chút, lại giải thích với Quý Thư Ngôn, "Cô em là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, được ông nội em nuôi dưỡng bên người, con người rất tốt, tâm địa cũng mềm, cô đối với em không tệ, khi còn bé ba mẹ em không có ở đây, là do cô chăm sóc em."
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng ở trong lòng Quý Thư Ngôn cũng đại khái có thể phác họa ra bộ dáng cô của Đoàn Chấp —— một người phụ nữ dịu dàng, tri thư đạt lễ, đối với trưởng bối và tiểu bối đều vô cùng hòa thuận.
Mặc dù vẫn chưa từng gặp mặt, nhưng ấn tượng của Quý Thư Ngôn đối với cô vẫn tốt hơn nhiều so với cặp cha mẹ mất tích của Đoàn Chấp.
"Cô có biết anh đang ở đây không?" Quý Thư Ngôn hỏi.
"Biết, cô còn định gặp anh nhưng em không cho " Đoàn Chấp ngồi xuống bên giường, ôm Quý Thư Ngôn, "Cô nói em là bạch nhãn lang, có vợ thì quên cô, chỉ biết che chở cho anh."
Quý Thư Ngôn khẽ cười một tiếng.
Nhưng nghe đến đây, anh đột nhiên nhớ tới một câu hỏi khác, "Cô của em... Bao nhiêu tuổi?"
Đoàn Chấp nhất thời không hiểu vì sao Quý Thư Ngôn lại hỏi cái này, "Ba mươi chín."
Quý Thư Ngôn: "..."
Quả nhiên, không gặp mới tốt.
Nếu thật sự gặp mặt, anh cũng biết nên coi cô ấy là bạn đồng trang lừa hay tiền bối nữa.
Đoàn Chấp lúc này cũng phản ứng lại, bật cười.
"Cho dù cô chỉ lớn hơn anh bảy tuổi, nhưng theo bối phận, anh cũng chỉ có thể gọi cô là cô." Đoàn Chấp nghiêm trang nói.
Quý Thư Ngôn lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi nhếch lên, rất có ý muốn tiến hành bạo lực gia đình.
"Còn không biết xấu hổ mà cười à, anh ở bên em bối phận không phải xuống một hai bậc thôi đâu."
Anh nhéo Đoàn Chấp một cái.
Nhưng một cái này cũng không đau không ngứa, Đoàn Chấp không cảm thấy đau đớn ngược lại cảm thấy giống như đang ve vãn.
🐾🐾🐾
Bởi vì Quý Thư Ngôn bị Đoàn Chấp lôi ra mài giũa quá mức, ngày đầu tiên đi tới Ung Thị, anh và Đoàn Chấp đều không ra ngoài nằm liệt trên giường cả một buổi chiều.
Trong cuộc sống của Quý Thư Ngôn thế mà lại có lúc không có việc gì làm như vậy, rèm cửa sổ đã được kéo ra, ánh mặt trời mùa đông ấm áp nhưng không nóng bỏng, chiếu lên người vô cùng ấm áp.
Mãi cho đến buổi tối, bọn họ mới mặc quần áo đi ra ngoài dạo một vòng, Quý Thư Ngôn chưa từng tới Ung Thị, nhưng thành thị bây giờ phần lớn đều giống nhau, rừng rậm được thay bằng sắt thép, nhà cao tầng nơi ngã tư san sát, nhân viên ra vào những tòa nhà văn phòng đều trang điểm vô cùng tinh tế, tiệm bánh ven đường xếp hàng dài những cặp đôi đang ngồi hẹn hò.
Bản thân Đoàn Chấp cũng không biết quê mình có những điểm tham quan gì, thành phố này của bọn họ có hơi dư thừa, thiếu thốn di sản, nhưng lại quen với nhịp độ nhanh và cuộc sống hiện đại.
Cũng may Quý Thư Ngôn cũng không để ý, anh chỉ muốn nhìn một chút chỗ Đoàn Chấp lớn lên.
Vừa nghĩ đến Đoàn Chấp sinh ra ở đây, góc phố này là nơi Đoàn Chấp đã từng đến, quán cà phê kia Đoàn Chấp đã từng đi ngang qua, anh bèn cảm thấy thành phố xa lạ trước mắt này thân thiết không ít.
Họ cùng nhau đến tiệm nướng thịt nướng mà Đoàn Chấp hay ghé qua hồi học trung học. Ông chủ hiển nhiên rất quen với Đoàn Chấp, bận rộn đến mức ngất trời còn không quên chào hỏi, ông thấy Quý Thư Ngôn cũng ân cần chào một tiếng, nhưng cái gì cũng không hỏi, chỉ cho rằng anh là bạn của Đoàn Chấp.
Lúc bọn họ ngồi xuống ăn, ông chủ còn thỉnh thoảng lại đây, ông tưởng Quý Thư Ngôn là đàn anh của Đoàn Chấp, mở một chai bia, mặt mày hớn hở vạch trần bí mật cũ.
Cái gì mà Đoàn Chấp ở trước cửa tiệm bị nữ sinh trong trường chặn lại, uống rượu say đến tìm hắn tỏ tình, lại cái gì mà Đoàn Chấp có một lần cùng người khác xảy ra xung đột thiếu chút nữa đập nát cửa hàng của ông, còn có cả lúc tốt nghiệp, tửu lượng của Đoàn Chấp có tốt đến đâu cũng bị một đám người chuốc say, ngồi ở trong góc bị người bức hỏi mối tình đầu của hắn.
Quý Thư Ngôn nghe đến đây, đuôi lông mày khẽ động, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đoàn Chấp, "Mối tình đầu sao?"
"Đúng vậy!" Ông chủ vỗ đùi một cái, cười càng vui vẻ, "Tiểu Đoạn trong sáng lắm, ở nhà ga gặp qua một đại mỹ nhân, đưa cho hắn một cái ô, hắn bèn đối với người ta nhất kiến chung tình, nghẹn ở trong lòng rất lâu cũng không dám nói ra, là cái hôm say rượu ấy mới nói thật bọn tôi mới biết ấy chứ."
À, cái mối tình đầu này.
Quý Thư Ngôn giật mình, lập tức cười rộ lên nghiêng đầu nhìn Đoàn Chấp, Đoàn Chấp hiếm khi ngượng ngùng, tiện tay ném một tập giấy qua một kích đập trúng vào gáy ông chủ, "Nói ít thôi, chú không muốn làm ăn nữa à."
Ông chủ bị đập vẫn vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không ở lại bàn Đoàn Chấp được lâu, dù sao ông còn phải trông coi cửa hàng, đợi đến khi Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp đi tính tiền, ông chủ mới đưa cho Quý Thư Ngôn một tấm danh thiếp, "Cậu là bạn bè của tiểu Đoàn, cũng coi như là bạn của tôi, lần sau đến giảm giá 8%."
Quý Thư Ngôn cười cười, nhận lấy.
Anh rất thích kiểu bạn bè này của Đoàn Chấp, rất hào sảng.
🐾🐾🐾
Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp cùng nhau ra khỏi cửa hàng, hai người nắm tay đi trong ngõ nhỏ, xa xa còn đang phát bài hát mừng năm mới, anh lại nhớ tới tin tức vừa rồi của ông chủ nói, trêu chọc nhìn Đoàn Chấp, "Em cứ nhớ mãi không quên mối tình đầu của mình vậy à?"
Anh nói xong, khóe môi nhịn không được hơi hơi cong lên.
Anh từng là mối tình đầu của không ít người, ở trường trung học, mặc bộ đồng phục bước qua hành lang, rất nhiều lần nhận được thư tình của các cô gái, những lá thư tuyệt đẹp, chữ viết trang nhã, nhưng anh lại chỉ cảm thấy khó xử.
Duy chỉ có lúc này đây, anh lại cảm thấy tim mình đập thình thịch, còn có một tia mừng thầm.
Anh là mối tình đầu của Đoàn Chấp, cũng là tình yêu của Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp cũng nhớ lại bữa tiệc tốt nghiệp đó.
Nói là mất mặt thì cũng không đến mức đó, ngược lại hắn cũng không phát điên, chỉ là tự mình ngồi ở trong góc lẩm bẩm, ngược lại bị không ít người thầm mến nghe thấy, nghe xong thì cũng vỡ mộng. Mà trong thời gian rất dài, mỗi khi hắn nhớ lại một màn ấy, chỉ cảm thấy đau lòng, bởi vì hắn thật sự cho rằng mình và Quý Thư Ngôn sẽ không bao giờ gặp lại.
Khi đó hắn còn chưa có yêu Quý Thư Ngôn đến khắc cốt ghi tâm như vậy.
Dù sao cũng chỉ là trong nhà ga vội vàng thoáng qua, hắn ngay cả tên của người ta cũng không biết.
Nhưng đó cũng thực sự là lần đầu tiên trong đời hắn rung động.
Vừa nghĩ đến cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau giữa biển người, hắn lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Nhưng không ngờ tới, ông trời đối xử với hắn rất tốt. Đi một vòng, người định mệnh của hắn, vẫn đến bên cạnh hắn.
Hắn cúi đầu, vào đêm mùng bốn tết năm nay, ở lối vào của con hẻm được bao quanh bởi những bóng cây, hắn nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt Quý Thư Ngôn, giống như lại trở về thời trung học thuần khiết kia.
"Em không phải là nhớ mãi mối tình đầu của mình, mà là yêu mối tình đầu vô cùng sâu sắc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.