🐾 Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo | Beta: Gắt🐾
=====================
Quý Thư Ngôn bất ngờ bị trêu chọc.
Một nụ hôn phớt qua này, có đôi khi so với tình cảm mặn nồng càng khiến người ta động tâm hơn nhiều.
Anh lắc đầu, thấp giọng cười, đi theo Đoàn Chấp từ trong ngõ nhỏ tối tăm đến con phố sáng đèn.
Thành phố rực rỡ, phồn hòa, sắp đến ngày Valentine, ở khắp các cửa hàng hoa trên đường phố đều có thể thấy được hoa hồng nở rực rỡ. Ngay bên đường cũng có những chàng trai cô gái trẻ đang bán.
Quý Thư Ngôn mua một bông từ một cô gái, mượn kéo cắt bỏ phần rễ dư thừa, đem đóa hoa này cắm vào ngực Đoàn Chấp.
Bông hồng rực lên như lửa. Giống như đang nở bung từ trong lồng ngực Đoàn Chấp.
Quý Thư Ngôn kẹp bông hồng kia lại, cúi đầu điềm nhiên nói, "Mối tình đầu của em nói, thật ra người ấy cũng rất yêu em."
Đoàn Chấp nở nụ cười.
Ở đầu đường người đến người đi nhộn nhịp, hắn cúi đầu đối diện với ánh mắt Quý Thư Ngôn, thân mật cọ cọ chóp mũi Quý Thư Ngôn.
"Ừm, em biết."
🐾🐾🐾
Bọn họ đi bộ trở về khách sạn, trên đường về trời bỗng đổ mưa phùn nhưng cũng không ảnh hưởng gì.
Bông hồng được đặt trên bệ cửa sổ, mỗi khi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.
Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp ôm nhau ngủ, lúc bình thường đi công tác, anh rất hay bị lạ giường, dễ mất ngủ.
Nhưng lần này ở Ung Thị xa lạ này, hiếm khi anh lại ngủ một mạch đến hừng đông.
Ngày hôm sau, anh và Đoàn Chấp đi thăm đài quan sát của thành phố Ung, đài quan sát ở gần bờ biển, mùa đông gió thổi vào khiến mặt vô cùng đau nhức, nhưng bọn họ vẫn chụp được không ít ảnh. Nói thì cũng rất kỳ quái, anh và Đoàn Chấp yêu nhau mấy tháng, thế mà lại không có một tấm ảnh chụp chung nào.
Lần này đi chụp được một xấp, Đoàn Chấp nghiêm túc lựa chọn trên điện thoại di động, nói quay về muốn làm một bức tường ảnh.
Quý Thư Ngôn nghe xong nhướng mày.
Anh không có sở thích treo ảnh mình khắp nhà, nhưng khi ngẩng đầu lên, phát hiện Đoàn Chấp đang mua khung ảnh trên Taobao, ngẫm lại, thôi bỏ đi cứ mặc kệ Đoàn Chấp vậy.
Ngày thứ ba, anh đi cùng Đoàn Chấp đến thăm giáo viên trường trung học.
Học sinh vẫn chưa về lớp, các thầy cô ngược lại đang tổ chức họp, Đoàn Chấp mới tốt nghiệp hai năm, các thầy cô đương nhiên không đến mức không nhớ rõ, ai nấy đều cười tủm tỉm vây quanh hỏi hắn cuộc sống đại học thế nào.
Bọn họ tưởng Quý Thư Ngôn là thân thích của Đoàn Chấp, kiểu như anh họ hay người quen gì đó, đều cười cười rồi oán giận với Quý Thư Ngôn, nói lúc trước Đoàn Chấp khó quản biết bao nhiêu, nhưng lời nói vừa chuyển lại nói đến hắn tham gia bao nhiêu cuộc thi, ngay cả lễ hội thể thao cũng là một mình hắn nổi trội.
"Đứa nhỏ này tâm nhãn không tệ." Thầy giáo toán mập mạp bưng chén trà, cười nói với Quý Thư Ngôn, "Có một lần tôi bị hạ huyết áp ngất xỉu, là nó đưa tôi đến phòng y tế, kết quả không thèm đợi tôi tỉnh lại đã đi mất rồi, làm việc tốt mà không lưu danh. Giao bài tập về nhà không làm, còn nói gì mà mình không biết."
Quý Thư Ngôn nghe được cười rộ lên.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đoàn Chấp đang bị vây quanh, anh đương nhiên biết Đoàn Chấp tốt bao nhiêu.
Còn có ai rõ ràng hơn anh cơ chứ, dưới vẻ ngoài liều lĩnh kiêu ngạo của Đoàn Chấp, là sự mềm mại và dịu dàng đến nhường nào.
Bọn họ ở trường đến tận năm giờ, vốn Đoàn Chấp muốn mời các thầy cô ăn một bữa cơm, thế nhưng các thầy có còn có việc nên đành thôi.
Lúc bọn họ rời đi, mấy thầy cô còn vỗ lưng Đoàn Chấp, "Rảnh rỗi nhớ về nhiều hơn đấy."
Một giáo viên khác nói, "Không cần đến cũng được, sinh viên các em sau khi tốt nghiệp ai cũng bận cả, không nên trì hoãn sự nghiệp của công dân tốt được."
Nói xong tất cả mọi người đều cười.
🐾🐾🐾
Ra khỏi trường học, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp không đi đâu khác mà trở về khách sạn thu dọn hành lý.
Ngày mai Quý Thư Ngôn phải trở lại làm việc, cho nên hôm nay bọn họ phải về trong đêm.
Trên đường trở về, Đoàn Chấp lái xe.
Hắn đã sớm lấy được bằng lái xe, trình độ lái xe cũng không tệ, chỉ bởi vì đã quen lái xe máy không đụng nhiều đến vô lăng.
Quý Thư Ngôn ngồi ở ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, trên người còn khoác áo khoác của Đoàn Chấp.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa phùn, gõ vào cửa sổ giống như một bài hát ru ngủ có giai điệu chậm rãi, trong xe lại vô cùng ấm áp khiến cho người ta bất tri bất giác cảm thấy thư giãn.
Anh ngáp một cái có hơi buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ, nhớ tới căn biệt thự nhỏ đã bảy tám ngày không trở về của mình, nói thầm, "Cũng không biết chậu lan hồ điệp của anh có bị héo không nữa, mấy ngày không về trong nhà sợ là phủ một lớp bụi rồi."
"Còn cả hai con mèo hoang trong sân nữa," Quý Thư Ngôn lại lẩm bẩm, "Vừa định tóm bọn nó đi triệt sản mà đã chạy mất dạng luôn, không biết có bị đói hay không nữa."
Đoàn Chấp nghe thấy cười rộ lên.
Trong sân nhà họ luôn có hai con mèo hoang ngày nào cũng tới, Quý Thư Ngôn trước sau như một khẩu xà tâm phật, nói mình ghét mèo hoang làm loạn trong sân, nhưng lại ngầm đồng ý cho hai thứ nhỏ bé này sẽ trốn mưa dưới mái hiên, lật đổ chậu hoa yêu quý của anh mà không hề tức giận, ngược lại còn nhớ thương muốn đưa bọn nó đi triệt sản, tìm người nhận nuôi.
Đoàn Chấp nói, "Bọn nó được dì Từ bên cạnh mang đi rồi, em quên không nói cho anh biết, lúc trước em có đi ra ngoài gặp dì ấy, dì ấy nói đã đưa hai bọn nó đến bệnh viện rồi, đợi đến năm sau thì sẽ tìm người nhận nuôi."
Quý Thư Ngôn "Ồ" một tiếng.
Anh quá bận rộn, không quen thuộc với hàng xóm nhiều như Đoàn Chấp.
Biết hai vật nhỏ này có nơi để ở, anh cũng coi như yên tâm, lại bĩu môi, "Bọn nó gầy như vậy, không biết có được người ta thích không nữa."
Đoàn Chấp đối với mèo con thật ra cũng chẳng có yêu thích gì đặc biệt, nhưng hắn nghe ra Quý Thư Ngôn đối với hai con mèo nhỏ kia đã nảy sinh tình cảm.
Hắn hỏi Quý Thư, "Anh có muốn nhận nuôi chúng không?"
Quý Thư Ngôn lại do dự.
Anh mím môi, "Vậy thì không cần đâu, anh thấy mình chẳng chăm sóc tốt được cho bọn nó đâu."
Mèo con đâu phải là đồ chơi, nếu đã nuôi thì phải chịu trách nhiệm.
"Em có thể chăm mà, anh đi làm bận rộn quá, nên đừng lo về chuyện đó." Đoàn Chấp quay tay lái, "Mèo con rất ngoan, nếu huấn luyện tốt thì có thể tự mình ăn với dùng cát mèo, không làm phiền đến anh đâu."
Hắn đã nghiêm túc suy nghĩ.
Từ lúc Quý Thư Ngôn nói muốn mang hai con mèo con kia đi triệt sản, hắn đã nghĩ tới chuyện này, hơn nữa gần nhà bọn họ cũng có một cửa hàng thú cưng rất được, cho dù hắn có đi công tác thì mèo con cũng có chỗ để chăm sóc.
Quý Thư Ngôn bị nói đến mức động tâm.
Thật ra anh không nghĩ mình là người chu đáo, hơn mười năm trước anh cũng không nghĩ đến việc nuôi thú cưng, nhưng hôm nay anh nghĩ trong nhà có hai con vật nhỏ lăn qua lăn lại, cùng Đoàn Chấp ở trên sô pha đợi mỗi khi anh về muộn, anh thế mà lại cảm thấy cũng không tệ.
"Vậy lúc về hỏi dì Từ một chút," Anh thấp giọng nói, "Nhỡ may dì ấy cũng muốn nuôi thì sao."
Đoàn Chấp cười cười, "Được."
Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, phàm là thứ Quý Thư Ngôn muốn cũng phải trói hai vật nhỏ kia về đây, cùng lắm thì hắn sẽ đi mua hai con búp bê vải đổi với dì Từ.
🐾🐾🐾
Hai người một đường nói chuyện, bốn giờ lái xe bất tri bất giác qua rất nhanh.
Đợi đến khi lái xe đến trước cửa nhà Quý Thư Ngôn, tòa biệt thự nhỏ hai tầng màu xám tro kia cũng càng ngày càng gần.
Mới bảy tám ngày không về, căn nhà sẽ đương nhiên sẽ không có bất kỳ biến hóa nào, xuyên qua tường vây màu xanh xám, còn có thể nhìn thấy ngọn cây tùng bách xanh biếc, hoa mai trong viện có lẽ đã sắp rụng, hương hoa rất nhạt giống như là báo hiệu mùa đông này đã đi đến hồi kết.
Đoàn Chấp đậu xe ở dưới tầng hầm.
Hắn cầm theo hành lý của hai người, cùng Quý Thư Ngôn lên lầu, trong nhà vô cùng yên tĩnh, bởi vì cửa sổ đóng chặt nên cũng không có bụi bặm gì nhiều, chậu lan hồ điệp bày trên mặt bàn phòng khách, có mấy đóa hoa đã rơi xuống, màu sắc vẫn còn tươi sáng.
Trên cửa sổ còn dán giấy cắt màu đỏ hỉ thước náo cành, là do Đoàn Chấp tự mình chọn.
Mọi thứ giống hệt như trước khi họ rời đi.
Quý Thư Ngôn đi qua mở cửa sổ ra cho thoáng khí, quay đầu lại phát hiện ra Đoàn Chấp cúi đầu vuốt ve tua rua trên gối ôm, giống như đang ngẩn người.
"Sao thế?" Anh hỏi Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp cúi đầu nhìn anh, không nói gì.
Quý Thư Ngôn lại hỏi, "Do mấy ngày không về nên thấy trong nhà quá ngột ngạt à?"
"Không phải," Đoàn Chấp lắc đầu, vẻ mặt dịu dàng, "Em chỉ cảm thấy mình cuối cùng cũng trở lại rồi. Em thấy rất vui."
Quý Thư Ngôn nghe xong ngẩn ra.
Trong căn phòng đêm khuya vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ.
Bóng trăng từ cửa sổ sát đất hắt vào, tiếng nước chảy róc rách trong sân là âm thanh duy nhất tạo ra tiếng động.
Quý Thư Ngôn hoảng hốt nhớ tới ngày Quý Viên dẫn theo Đoàn Chấp về nhà, hình như cũng là vào mùa xuân.
Lúc đó anh đứng ở trong phòng khách, nhìn bóng cây thu hải đường ngoài cửa sổ rũ xuống như mây, hồng đến kiều diễm.
Mà Đoàn Chấp đi ngang qua cửa sổ sát đất, ngẩng đầu cười với anh, thật sự đã đem sắc xuân vô biên này đè xuống.
Khi đó anh không bao giờ tưởng tượng được, thanh niên cười với anh ở bên ngoài cửa sổ nhà mình, sẽ làm biến đổi nhân sinh của mình đến kinh thiên động địa như vậy.
Mà anh lại còn can tâm tình nguyện chấp nhận sự biến đổi đó.
Ngoài cửa sổ một con chim sẻ bị ánh trăng kinh động, vỗ cánh bay đi.
Quý Thư Ngôn cong khóe môi.
Anh đi tới, chậm rãi ôm lấy Đoàn Chấp.
Một năm này thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại, thì không có một chuyện nào khiến anh phải hối hận.
"Chào mừng em về nhà." Anh nói với Đoàn Chấp.
- -------------------
Tùng Tử Trà:
Ấu kề, đến đây thì chính văn đã kết thúc rùi, bắt đầu từ chuyện Đoàn Chấp đến nhà Quý Thư Ngôn làm khách, kết thúc bằng cảnh cậu ấy về nhà với tư cách là người yêu, tui thấy kết như vậy hay lắm luôn ó.
Editor:
Phần phiên ngoại, mọi người ghé Wordpress đọc nhé, mình sẽ không up lên đây để tránh bị re-up. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt bộ truyện này nha. <3