*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Tùng Tử Trà | Editor: Mèo
============================
Quý Thư Ngôn dẫn Đoàn Chấp vào cửa.
Anh gọi Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng một tiếng ba mẹ, nhường đường một xíu, để Đoàn Chấp lộ ra.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Chấp nhìn thấy cha mẹ Quý Thư Ngôn.
Hơi giống với trong tưởng tượng của hắn, mẹ Quý Thư Ngôn thoạt nhìn rất ấm áp, mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, cha anh có mái tóc hoa râm, nhưng có vẻ rất thích đọc sách, đeo một cặp kính mắt hoa văn, mắt sáng như đuốc.
Luận về tuổi tác, thật ra hắn nên theo Quý Viên gọi một tiếng ông bà ngoại.
Nhưng lần này hắn lại đến cửa với tư cách là người yêu của Quý Thư Ngôn.
Đoàn Chấp hiếm khi tim đập nhanh, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nghiêm túc kêu một tiếng, “Con chào chú, con chào dì.”
Quý Viên ở bên cạnh “phì” một tiếng.
Quý Nhượng và Thẩm Lan Tú cũng có chút vi diệu, không ngờ tới sẽ được một nam sinh nhỏ tuổi như vậy gọi là chú dì.
Thế nhưng vẻ mặt Đoàn Chấp rất thành khẩn, ngược lại đã làm triệt tiêu cảm giác vi diệu nhàn nhạt này.
Trầm Lan Tú thở dài, cũng nở nụ cười, “Chào con.”
Nếu bà đã đồng ý để Đoàn Chấp tới đây, cũng không muốn làm khó dễ người thanh niên này, bà hướng Đoàn Chấp vẫy vẫy tay, giữ Đoàn Chấp lại cẩn thận nhìn qua một lượt.
Thật ra Đoàn Chấp không phải không được trưởng bối thích như hắn nghĩ.
Mặc dù hắn có hơi nổi bật, khuôn mặt cũng xinh đẹp, nhưng mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, trông vừa sảng khoái lại tràn đầy năng lượng.
Thẩm Lan Tú trông khá hài lòng.
“Cũng sắp đến giờ cơm rồi, đừng đứng nữa, Viên Viên, Thư Ngôn, vào nhà thôi.” Bà vừa nói vừa kéo Đoàn Chấp đi vào trong, trò chuyện đôi câu, vừa hỏi Đoàn Chấp học chuyên ngành gì, rồi vừa học vừa làm có nặng hay không, có kiêng ăn gì không.
Đoàn Chấp trả lời từng câu một.
Quý Nhượng ngồi bên cạnh, cũng thuận tiện cùng Đoàn Chấp tán gẫu vài câu, nghe thấy hắn tuy là người thành phố Ung, nhưng khi còn bé có ở Long Hải một thời gian, lập tức thấy có hứng thú.
“Lúc còn trẻ ta cũng từng sống ở đó một năm, lúc đó còn chưa có Thư Ngôn đâu.” Ông cười cười với Đoàn Chấp, khuôn mặt vốn nghiêm túc giờ đã hơi hòa hoãn, “Đó là một nơi tốt, con người và phong cảnh đều không tệ.”
Đoàn Chấp thuận thế cùng ông nói chuyện về lịch sử Long Hải.
Quý Thư Ngôn và Quý Viên ngược lại bị ghẻ lạnh, hai cậu cháu mỗi người cầm một quả quýt, vừa lột ra ăn vừa lẩm bẩm.
Quý Viên nói, “Nhìn không ra nha, anh Đoàn thế mà rất biết cách ứng xử với phụ huynh đấy.”
Quý Thư Ngôn cảm thấy chuyện này là đương nhiên.
Anh chậm rãi nhìn Đoàn Chấp, “Em ấy ngay cả cậu cũng xử lý được, huống chi là ba mẹ cậu.”
Quý Viên sửng sốt.
Bắt đầu nghẹn cười.
Cũng đúng, sao cậu lại quên mất nhỉ, cậu của cậu cũng là một bậc phụ huynh, vốn dĩ đối xử với Đoàn Chấp không lạnh không nóng, cuối cùng vẫn bị Đoàn Chấp bắt đến tay.
Đoàn Chấp cùng ba mẹ Quý Thư Ngôn trò chuyện không lâu, thì đến giờ cơm trưa.
Đồ ăn là khách sạn trực tiếp giao đến nhà, Thẩm Lan Tú trước đó đã hỏi Quý Thư Ngôn qua về khẩu vị của Đoàn Chấp, trên bàn một nửa đều là món ăn Đoàn Chấp thích.
Lúc Đoàn Chấp phát hiện, kìm lòng không được ngẩn người.
Thẩm Lan Tú dùng đũa gắp cho Đoàn Chấp hoa bách hợp nướng, “Hôm nay muộn quá, khộng kịp chuẩn bị nên mới gọi đồ ăn ngoài, lần sau con đến, dì nhất định bảo ông ấy làm cho con.”
Hoa bách hợp nướng
Đoàn Chấp nhìn hoa bách hợp trong chén, trầm mặc vài giây.
Cha mẹ Quý Thư Ngôn quả thật giống hệt như Quý Thư Ngôn, vừa mềm lòng lại từ bi.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, bị lạnh nhạt, chỉ hy vọng không liên lụy đến Quý Thư Ngôn, đừng để Quý Thư Ngôn giống như mình, có nhà mà không thể về.
Nhưng từ khi bước chân vào cửa lớn nhà họ Quý, chuyện hắn tưởng tượng qua đều không hề xảy ra.
Hai vợ chồng họ đều rất khoan dung và ôn hòa, một câu trách cứ cũng không có, như thể hắn chỉ là một tiểu bối, mà không phải là người bắt cóc con trai bọn họ bước vào con đường không lối về.
Đoàn Chấp ngẩng đầu, cười cười với Thẩm Lan Tú, “Cảm ơn dì ạ.”
Sau đó hắn lại nhìn Quý Nhượng, “Cũng cảm ơn chú rất nhiều.”
Hắn nói một cách long trọng.
Quý Nhượng và Thẩm Lan Tú làm sao có thể nghe không ra, nhưng hai người bọn họ chỉ im lặng trong nháy mắt, không vạch trần gì cả.
“Ăn cơm đi.” Quý Nhượng lại gắp chân gà vào trong chén Quý Viên, thuận tay sờ sờ đầu cháu ngoại, “Con nhìn con đi, cũng sêm sêm tuổi Đoàn Chấp, sao lại thấp hơn người ta nhiều như vậy chứ. Ăn nhiều vào.”
Quý Viên nằm không cũng trúng đạn.
Cậu bất mãn nói, “Chuyện này sao có thể trách con chứ, ba con vốn dĩ đã không cao rồi.”
Cả bàn đều cười rộ lên.
Thẩm Lan Tú vì an ủi cháu ngoại, lại múc cho cậu thêm một chén canh.
Quý Thư Ngôn ở dưới bàn, len lén nắm tay Đoàn Chấp.
Hai người nhìn nhau cười.
Đoàn Chấp nhặt hết xương cá ra, rồi gắp bỏ vào trong bát Quý Thư Ngôn.
Thẩm Lan Tú vốn còn định múc canh cho Quý Thư Ngôn, nhìn thấy một màn này lại ngẩn ra, thu tay lại.
Bỏ đi, bà khẽ lắc đầu, Quý Thư Ngôn đã có người chăm sóc, không tới phiên bà quan tâm nữa rồi.
Ăn cơm trưa xong, Đoàn Chấp, Quý Viên và Thẩm Lan Tú ngồi bên cửa sổ nói chuyện, trong đống quà tặng hắn mua có một cái vòng tay Nam Hồng, Thẩm Lan Tú đã lấy ra đeo, còn hỏi Quý Viên với Đoàn Chấp giúp bà xem nó hợp với bộ sườn xám nào.
Quý Thư Ngôn cùng ba mình ngồi trong sân cho cá ăn.
Bàn cờ bày trên bàn, nhưng chậm chạp không có người hạ cờ xuống.
Quý Nhượng không nói lời nào, chỉ nhìn ao cá trước mặt.
Thức ăn cá bị ông thả xuống hơn phân nửa, nếu còn không ngừng tay, những con cá này chỉ sợ sẽ nghẹn đến mức lật bụng.
Quý Thư Ngôn rốt cục đè tay ba mình lại, “Ba đừng cho ăn nữa, ăn nữa sẽ thành thức ăn của con đấy.”
Quý Nhượng nhìn bát đựng thức ăn cho cá, lại nhìn ao cá, yên lặng đậy nắp hộp.
Quý Thư Ngôn trong lòng biết rõ, ba anh là đang có lời muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, anh chủ động hạ một bậc thang trước, “Hôm nay gặp được Đoàn Chấp, ba cảm thấy em ấy là người như thế nào?”
Thế nào sao?
Quý Nhượng không lập tức trả lời, nhìn sân xanh đầu hè, thật lâu sau mới thở dài.
“Là một đứa trẻ ngoan, cũng vô cùng thích anh.” Ông nhìn Quý Thư Ngôn, trên mặt hiện ra một tầng lo lắng, “Nhưng còn trẻ quá.”
Đến tuổi của bọn họ, làm sao có thể không biết nhìn người được.
Đoàn Chấp là một người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, gia thế tốt, trình độ học vấn tốt, còn có chí tiến thủ, cũng rất thích Quý Thư Ngôn, mỗi khi nhìn Quý Thư Ngôn, ánh mắt đều mang theo ánh sáng.
Nhưng bọn họ cũng đã gặp qua quá nhiều thị phi trong tình cảm.
Tình yêu là thật.
Nhưng cũng chẳng ai đoán được khi nào sẽ tan biến.
“Ba mẹ anh cũng chẳng phải là người cổ hủ, anh thích con trai, chúng tôi cũng không phản đối, ba anh đến tầm tuổi này, có chuyện gì mà còn chưa thấy qua, cũng chẳng cảm thấy hai thằng đàn ông ở cùng một chỗ có gì sai cả.” Quý Nhượng chậm rãi nói, “Nhưng nó còn trẻ như vậy, bây giờ nó yêu anh đến chết đi sống lại, còn anh thì sao, cũng chỉ vừa mới ba mươi mấy, còn rất hăng hái, hai người ở cùng một chỗ tất nhiên sẽ rất xứng đôi. Nhưng thứ tình cảm này, ai mà biết trước được, mười mấy năm sau, nó bước vào thời kỳ đỉnh cao, sẽ có rất nhiều lựa chọn. Nhưng anh thì phải làm sao đây, Thư Ngôn, anh ở cùng nó trong lúc bản thân đang tuyệt vời nhất.” Ông nhìn Quý Thư Ngôn, ánh mắt nặng nề, “Trên đời này không có thuốc hối hận.”
Quý Thư Ngôn cũng không bất ngờ trước những lời này của ba cậu.
Anh biết ba mẹ mình đang lo lắng chuyện gì, và anh thì hiểu trái tim mình hơn bao giờ hết.
Anh gảy một quân cờ màu trắng trên tay, cúi đầu cười cười, “Mỗi một câu mà ba nói, con đều từng nói với Đoàn Chấp. Đó cũng là những điều mà con đã nói với bản thân mình.”
Quý Nhượng sửng sốt.
Quý Thư Ngôn cầm quân cờ kia, xoay qua xoay qua giữa đầu ngón tay, giống như lại trở về đêm cuối thu, vào hôm sinh nhật Đoàn Chấp.
“Sao con có thể không biết chứ, đợi đến khi em ấy đến tuổi của con, con đã già rồi,con có nói với em ấy, chúng ta không thích hợp, con cũng đã từng từ chối em ấy, muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng lại bại trước em ấy. Mỗi khi ở cạnh em ấy, con đều cảm thấy rất thoải mái.”
Quý Thư Ngôn trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn ba mình, “Ba, con sống ba mươi ba năm, chưa từng có người nào làm cho con vui vẻ như Đoàn Chấp. Thật ra trước khi gặp em ấy, con cũng sống rất tốt, sống rất an nhàn, rất vững vàng, nhưng mà sau khi gặp em ấy, sự bình tĩnh vốn có của con đều bị phá vỡ hết cả, yêu một người nhỏ hơn mình mười ba tuổi, phải chấp nhận sự trẻ trung của em ấy, phải chịu đựng tính dính người, thích làm nũng của em ấy, quen với việc em ấy gọi điện mọi lúc mọi nơi, cuối tuần ngồi trên chiếc xe máy của em ấy chạy tán loạn khắp thành phố… Không có việc gì là việc mà con từng thích trước đây.”
“Nhưng bây giờ con lại thích chúng.” Quý Thư Ngôn nghiêng mặt, che đi hốc mắt ửng đỏ của mình, một lát sau cảm thấy tâm tình đã hòa hoãn lại, mới cười với Quý Nhượng, “Lý do con thích em ấy không hề tráng lệ, ngược lại còn rất ích kỷ. Con hạnh phúc khi ở cùng em ấy, ngay cả khi một ngày nào đó bọn con kết thúc, nhưng ít nhất đã có một khoảng thời gian tốt đẹp dành cho nhau, con tuyệt đối sẽ không hối hận. Chưa kể, con chưa từng nghĩ đến chuyện bọn con sẽ có ngày đó.”
Anh nghĩ, ba mươi ba năm trước anh đã sống đủ bình tĩnh, vì Đoàn Chấp mất kiểm soát một lần thì có làm sao đâu.
Mà anh cũng nghĩ đến việc kiềm chế lại.
Đáng tiếc, thất bại rồi.
Nhưng cũng may mà nó thất bại.
***
Cơn gió đầu mùa hè bao bọc một tia khô nóng, tiếng ve kêu không quá ồn ào, nhưng lại ẩn sâu trong từng tán cây.
Thần sắc Quý Nhượng phức tạp nhìn con trai mình.
Quý Thư Ngôn từ nhỏ đã không khiến ông nhọc lòng, ngược lại, còn chia sẻ được rất nhiều khó khăn với ông.
Năm đó mất đi con gái, bởi vì không chịu nổi đả kích, bản thân ông phải vào bệnh viện, là một mình Quý Thư Ngôn bận rộn trước sau, vừa chăm sóc Quý Viên, vừa duy trì cái gia đình này.
Đợi đến khi ông bình phục, muốn đón Quý Viên về chăm sóc, Quý Thư Ngôn lại không đồng ý, còn giữ Quý Viên lại ở bên cạnh mình.
Bởi vì thân thể ông còn chưa hoàn toàn khôi phục, việc kinh doanh bệnh viện rất mệt mỏi, mà thân thể Thẩm Lan Tú khi đó cũng không tốt.
Sau đó, chính Quý Thư Ngôn nói cho bọn họ biết, đời này sẽ không có con, chỉ cần một mình Quý Viên.
Đứa con trai này của ông luôn luôn là một người đàn ông có trái tim kiên định.
Ông chưa từng nghĩ tới, có một ngày, ông sẽ nhìn thấy bốn chữ “làm theo cảm tính” trên người Quý Thư Ngôn.
Quý Nhượng nghĩ, người trẻ tuổi tên Đoàn Chấp kia, thật đúng là khiến con trai ông mê mẩn đến mất trí rồi.
Ông trầm mặc thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười lên tiếng, “Tùy anh vậy, anh không hối hận là được rồi. Mẹ anh nói đúng, anh đã lớn như vậy rồi, không đến phiên hai ông bà già như chúng ta làm chủ.”
Ông khẽ thở dài, nhặt một quân cờ đen đặt lên bàn cờ.
Rất nhiều năm về trước, ông cũng ở trong khoảng sân nhỏ này, dạy con trai và con gái mình chơi cờ.
Đi một vòng, hai mươi năm đã trôi qua.
“Nào đến đây, ” Ông ngẩng đầu cười với Quý Thư Ngôn, “Cùng ba chơi cờ.”
Thần sắc Quý Thư Ngôn khẽ động.
“Vâng,” Anh cũng đặt một quân cờ trắng, dừng lại, trong gió nhỏ giọng nói, “Cảm ơn ba.”
***
Hai người bọn họ chơi cờ không được bao lâu, bởi vì trời nóng, lại cùng nhau vào trong nhà.
Quý Nhượng và Quý Thư vốn dĩ chơi với nhau đã chán ngấy, nghe nói Đoàn Chấp cũng biết chơi, bèn bắt Đoàn Chấp tới.
Một già một trẻ trước cửa sổ luận bàn, Đoàn Chấp cũng không bởi vì trước mặt là cha vợ mà cố ý nhường nhịn, với tính tình của Quý Nhượng, làm như thế có khi còn khiến ông tức giận.
Chơi một lèo đến tận tối, Đoàn Chấp thắng hiểm, Quý Nhượng vẫn lưu luyến không rời, cố ý bảo Đoàn Chấp sau bữa tối sẽ tiếp tục.
Lại bị Thẩm Lan Tú gõ vào đầu “Ông có thôi đi không, có để cho bọn nhỏ chút thời gian riêng tư không hả.”
Quý Nhượng chỉ có thể bỏ qua.
Chờ đến khi ăn cơm tối xong, những người khác đều ở trong phòng xem TV, Quý Thư Ngôn lại cùng Đoàn Chấp ra ngoài mua hoa quả.
Đi trên con đường nhỏ trong thị trấn, ngửi thấy mùi thơm ướt át của cỏ cây hoa lá trong làn gió đêm mùa hạ.
Đoàn Chấp nắm tay Quý Thư Ngôn, đột nhiên nói, “Hôm nay em vô cùng vui vẻ.”
Quý Thư Ngôn biết rõ hắn đang nói gì, nhưng vẫn hỏi, “Vì sao lại vui vẻ?”
Đoàn Chấp dừng bước.
Đêm mùa hè này, dường như trùng với đêm thu hoa quế rơi rào rạt kia.
“Em rất vui vì ba mẹ anh đồng ý để chúng ta bên nhanh, cũng rất vui vì người nhà anh tốt như vậy, em rất thích bọn họ.” Hắn nhìn Quý Thư Ngôn, vươn tay, nhẹ nhàng ôm Quý Thư Ngôn vào lòng, bên tường trồng mấy cây tường vi, trèo lên bức tường màu xám xanh, diễm lệ rực rỡ, hắn hôn xuống vành tai Quý Thư Ngôn, “Từ khi gặp được anh, cuộc sống của em toàn chuyện tốt thôi.”
Quý Thư Ngôn ngẩn ra.
Anh mỉm cười.
Ánh trăng trong vắt, anh nhỏ giọng nói, “Anh cũng vậy.”
Kể từ khi anh gặp được em.
Kể từ khi chúng ta gặp được nhau.
Cuộc sống đều giống như mùa hè này, trải dài rực rỡ.
——————–
Tùng Tử Trà:
Chỉ còn một chương phiên ngoại nữa là kết thúc rồi ~ Sau đó tui sẽ đi viết một bộ truyện mới, hihi, cũng là một bộ văn phong ngọt ngào.