Bên ngoài đồn đại rằng, thiên hạ Vệ quốc này, bề ngoài họ Khương, nhưng thực chất họ Tô.
Không cần nghi ngờ nữa, chính là họ Tô của ta đây.
Phụ thân ta là Binh mã Đại nguyên soái, theo Tiên Hoàng chinh chiến sa trường, nhiều lần cứu giá.
Kim bài miễn tử do Tiên Hoàng ngự ban, nhà ta chất đầy không hết.
Ta có lý do để hoài nghi tại sao Tiên Hoàng lại lười nghĩ ra phần thưởng nào khác cho nhà ta.
Nên ngài luôn cầm một tấm kim bài miễn tử để ban thưởng qua quýt cho phụ thân ta.
Theo lẽ thường, phụ thân ta đã lập được vô vàn chiến công.
Đến đời chúng ta, đáng lẽ phải khôn ngoan thu liễm lại.
Dẫu sao "cây cao thì gió lớn".
Nhưng lại không thể ngăn được các ca ca của ta, người nào cũng xuất chúng hơn người.
Đại ca là tướng quân, nhị ca là Thượng thư bộ Công, tam ca là Thượng thư bộ Lễ.
Bọn họ đều tự mình liên tiếp đỗ đầu Tam Nguyên, đỗ Trạng nguyên, từng bước lập nên thành tích, được đề bạt. (* Tam Nguyên: Đỗ đầu cả 3 kỳ thi Hương, thi Hội, thi Đình)
Kém cỏi nhất là tứ ca của ta, chí không ở triều đường, nói là muốn kinh doanh buôn bán nhỏ, kết quả là càng làm càng lớn.
Theo lời tứ ca nói, ở Vệ quốc, một đồng tiền rơi từ trên trời xuống đều là của nhà họ Tô ta.
Ta cho rằng hắn ta nói khoác.
Cho đến một năm, xảy ra nạn đói, Hoàng thượng hạ chỉ cứu tế, phụ thân ta bảo tứ ca lấy đồ ra, còn nhiều hơn cả Hoàng thượng.
Ta... bất đắc dĩ phải tin.
Còn ta, là khuê nữ mà phụ mẫu ta cầu Thần khấn Phật sau khi liên tiếp sinh bốn nhi tử, mới cầu được.
Phụ mẫu và bốn ca ca đều là nâng niu ta trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
Lúc ta sinh ra.
Tiên Hoàng liên tiếp hạ hai đạo thánh chỉ, đạo thứ nhất sách phong ta làm Quận chúa.
Đạo thứ hai định hôn cho ta với Thái tử, để ta trở thành mẫu nghi thiên hạ tương lai.
Kết quả là phụ thân ta chỉ nhận đạo thánh chỉ trước.
Nói thế nào cũng không nỡ để ta vào cung, còn hùng hồn tuyên bố muốn cho ta kén rể.
Vì thế mà chọc tức Tiên Hoàng thượngn phát điên.
Phụ thân ta dùng năm tấm kim bài miễn tử mới khiến Tiên Hoàng nguôi giận.
Nhưng không ngờ, hôn sự đã định lại thôi, Tiên Hoàng băng hà, ta cũng đã trưởng thành.
Lại yêu mất Tân hoàng.
Chính là Thái tử mà năm xưa phụ thân ta từ chối, ta lại yêu đến không thể tự kiềm chế.
Nhất định phải vào cung!
Phụ thân ta bị ta quấn lấy đến không còn cách nào, đành phải tâu với Hoàng thượng.
Kết quả là tên cẩu Hoàng thượng lại làm giá.
Nói rằng cùng lắm chỉ có thể cho ta làm Quý phi, vị trí Hoàng hậu phải để dành cho người hắn yêu đích thực.
Dù hiện tại hắn cũng chẳng có người yêu đích thực nào!
Nhưng cho dù có đi chăng nữa, hắn cũng không dám thật sự ban cho nữ nhân đó vị trí Hoàng hậu.
Dù sao hắn cũng phải cân nhắc thế lực của nhà ta trong triều.
Ta biết rõ điều này, phụ thân và các ca ca của ta đương nhiên cũng biết.
Hắn nói như vậy, chẳng qua là dựa vào việc ta thích hắn, nên mới bắt đầu ra vẻ ta đây thôi.
Bỏ qua gia thế không nói, ta thứ nhất có tài, thứ hai có sắc.
Phụ thân ta nói: "Kẻ mù mới không thích một cô nương tốt như ta."
Kết quả chứng minh rằng——hắn đúng là mù.
Đừng hỏi ta tại sao biết điều này, bởi vì ta đã được trọng sinh.
Kiếp trước, ta đã trải qua mười năm thanh xuân của mình, chết già trong cung.
Hắn mù không phải vì hắn không thích ta, mà vì hắn không thích bất kỳ ai!
Cả nước, biết bao nhiêu giai nhân mỹ nữ, hắn không thèm để mắt đến một ai!
Cho đến khi ta qua đời, vẫn không có ai ngồi lên được vị trí Hoàng hậu.
Nói lại thì, kiếp trước ta cũng không có chấp niệm ngoan cố hay thâm cừu đại hận, không được yêu thương gì. Nên ta cũng không hiểu sao ta lại được trọng sinh.
Dù nghi hoặc nhưng ta cũng rất vui vì được sống thêm một đời.