Châu Ngọc Cung Đình

Chương 10:




Tiễn Trường An đi rồi, ta bảo Hỷ Mai nấu chút cháo ở phòng bếp nhỏ, múc xong liền đi tìm Hoàng thượng.
Nhìn thấy dáng vẻ hơi gầy gò của hắn, ta ghét bỏ mở miệng: "Đây chính là cách người nghĩ ra sao? Làm mình thành ra thế này."
"Hiếu nghĩa trên hết, trẫm không thể trái ý mẫu hậu, cũng không muốn làm lỡ nàng, nói lý với mẫu hậu không thông, đành phải túc trực với người."
Ta lấy cháo ra, đưa cho hắn: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, Trường An có thể làm phi, ta đồng ý."
Hắn vội nói: "Trẫm không đồng ý!"
Ta trấn an hắn, đừng vội.
"Ta đồng ý Trường An làm phi, nhưng với điều kiện là, người không được sủng hạnh nàng ta, không được đến cung của nàng ta, cũng không được ban thưởng cho nàng ta!"
Câu cuối cùng là ta cố tình thêm vào, để trả thù một chút Trường An luôn khoe khoang với ta kiếp trước.
Ta cười đùa uy hiếp: "Nếu không ta sẽ hòa ly, để phụ thân tìm cho ta một người tuấn tú hơn người."
Hắn thở dài: "Nàng không cần phải như vậy..."
"Ta không thấy ấm ức mà! Chỉ cần người hướng về ta, ta đương nhiên nguyện ý thông cảm cho người."
"Trước kia phụ thân ta đã nói, Thái hậu vốn là công chúa Trần quốc."
"Trần quốc chính là ngoại thích can dự triều chính, khiến triều đình chướng khí mù mịt, Thái hậu là tỷ muội cùng mẫu thân với Hoàng thượng Trần quốc, không đành lòng nhìn thân đệ mình luôn bị ngoại thích uy hiếp, mới hòa thân đến đây."
"Thái hậu hẳn là sợ người đi vào vết xe đổ của Hoàng thượng Trần quốc trước kia."
"Nói cho cùng, vẫn là tình thương con, ta và Thái hậu đều yêu người, chúng ta không nên đối lập nhau."
Hắn nhẹ vuốt tóc ta: "Hiểu Hiểu..."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta ở đây."
Vài ngày sau, Trường An làm phi, Hoàng thượng và Thái hậu hòa giải.
Thái hậu biết được là ta khuyên giải Hoàng thượng, cũng có chút áy náy với ta, giữa chúng ta vẫn luôn bình an vô sự.
Ba ngày sau khi Trường An được phong phi, vào tiết Đoan Ngọ, trong gia yến, ta đang ăn thì nôn khan một trận.
Thái y bắt mạch nói ta đã mang thai.
Thái hậu đen mặt, muốn phát tác nhưng lại có chút kiêng dè, cuối cùng cũng không làm khó ta.
Ta cũng rất kinh ngạc, rõ ràng ta vẫn luôn uống thuốc tránh thai mà!
Nhìn biểu cảm hờ hững (thực ra là kinh ngạc) của tên cẩu Hoàng thượng, ta chủ động quỳ xuống, thăm dò mở miệng: "Thân thể Thần thiếp yếu ớt, e là không thể sinh hạ long tử bình an, hay là chúng ta đừng giữ lại đứa bé này nữa."
Ai ngờ, vừa dứt lời, mặt Hoàng thượng cũng đen lại.
Sau tiệc, ta bị tên cẩu Hoàng thượng đè trên giường.
Lúc đó ta mới biết ta uống không phải thuốc tránh thai, mà là thuốc bổ.
Ta xấu hổ quay đầu đi,... lời đồn không thể tin hết được!
Ngày hôm sau, Hoàng thượng liền thảo chiếu chỉ.
Nói ta hoài long tự, muốn phong ta làm hậu, gặp phải sự phản đối kịch liệt của Thái hậu nương nương.
Hai mẹ con lại một lần nữa chiến tranh lạnh.
Ban đầu ta không định can thiệp vào.
Nhưng có một lần ta đến thỉnh an Thái hậu, bà ta lại luôn bóng gió ám chỉ ta.
Nói ta nên có phong thái của mẫu nghi thiên hạ, bây giờ mang thai, không thể độc chiếm Hoàng thượng, nên khuyên Hoàng thượng nạp nhiều phi tần, lúc ta mang thai, để Hoàng thượng đến cung của phi tần khác, mưa móc đều khắp.
Hoàng thượng là người, không phải thần mưa.
Làm sao có bản lĩnh lớn như vậy, để cung nào cũng có thể mưa móc đều dính.
Ta có phong thái của nữ tử thế gia, hành lễ một cách hời hợt.
"Mẫu hậu nói phải, thần sẽ chuyển lời đến Hoàng thượng."
Nhưng hắn có nghe hay không, thì không phải ta có thể quyết định.
Hai chúng ta đang đánh thái cực quyền với nhau.
Hoàng thượng vội vã chạy đến.
Không biết ai đã truyền tin cho Hoàng thượng nói ta bị Thái hậu bắt nạt.
Thái hậu nương nương vô cùng tức giận, muốn phạt ta quỳ nửa canh giờ.
Cười chết mất, ta là người không có chừng mực như vậy sao?
Hoàng thượng đi vào, trước tiên liếc nhìn ta, xác định ta không bị thương gì.
Lạnh lùng nói: "Mẫu hậu! Nhi thần biết tâm tư của người, cũng biết người lo lắng cho nhi thần."
"Nhưng mà, Tô tướng quân cả đời vì nước vì dân, tự nhiên là khác với đám ngoại thích vô dụng của Trần quốc."
"Trẫm từ nhỏ đã theo Tô tướng quân và phụ hoàng bên cạnh, luận võ công, luận mưu lược, cũng không thể so sánh với tên cữu cữu vô dụng kia của trẫm."
"Cho dù là chuyện triều đình hay hậu cung, trẫm đều biết rõ, mong mẫu hậu thông cảm, đừng can thiệp, càng đừng làm khó Hiểu Hiểu."
"Nếu Hiểu Hiểu và đứa trẻ có chuyện gì, trẫm sẽ không tái giá bất kỳ ai, cũng sẽ không có con nữa, Thái tử đời sau do tông tộc chỉ định."
Nói xong, hắn kéo ta xoay người liền đi.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy: Hoàng thượng nhỏ bé của ta thật sự đẹp trai đến mức không gì sánh được.
Mười tháng mang thai, ta sinh hạ một cặp long phượng thai.
Cả nước vui mừng, Hoàng thượng lập con trai làm Thái tử, khuê nữ phong làm Trưởng công chúa, ta cũng trở thành Hoàng hậu.
Phụ thân ta cũng từ chức như ý nguyện, đảm nhiệm chức vụ nhàn tản dạy dỗ Thái tử.
Thỉnh thoảng lại để nhi tử đến làm phiền Hoàng thượng, quả là nhạc phụ nhìn con rể, càng nhìn càng không vừa mắt.
Sau đó...
Trường An Quận chúa theo Hoàng thượng ra ngoài săn bắn, bất ngờ ngã ngựa, không may qua đời.
Tô gia tứ công tử thành thân, cưới một cô nương không rõ lai lịch.
Hoàng thượng, Hoàng hậu đích thân chuẩn bị đồ cưới cho cô nương này.
Hai người buôn bán, du ngoạn khắp thiên hạ, sống hạnh phúc cả đời.
Trên tường cung, ta và Hoàng thượng nhìn xa về phía muôn vàn ánh đèn.
Ta cảm thán: "Sớm biết vậy, nên nhận thánh chỉ của Tiên Hoàng, ta có thể sớm gả cho người, muốn có được Hoàng thượng thật khó."
Hoàng thượng cười: "Ai nói không phải chứ! Uổng phí mất năm tấm kim bài miễn tử!"
Ta trêu chọc: "Không nói ta cũng quên mất, năm tấm kim bài miễn tử kia có thể trả lại không?"
“Có thể! Thưởng mười khối cũng được!”
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt tình thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.