Châu Ngọc Cung Đình

Chương 3:




Hoàn hồn, ta thong thả buông chiếc bánh ngọt đã ăn một nửa trong tay xuống.
Hành lễ cung đình vô cùng chuẩn mực.
Hắn cũng không so đo, đi tới ra hiệu cho Hỷ Mai lui ra ngoài.
Hắn vừa đỡ ta đứng dậy, vừa ôn hòa nói: "Không cần đa lễ, nàng đã ăn no chưa? Nếu còn đói, ta bảo Đức Phúc truyền một ít đồ ăn tới."
Ta ngồi xuống bên cạnh bàn, cười tươi nói: "Như vậy thì tốt quá, đa tạ hoàng thượng. Nếu được thì thần thiếp muốn ăn bánh bao hoa mai và xôi gà hạt dẻ."
Thật ra chỉ cần ngươi không ngốc đều sẽ biết Hoàng thượng nói lời kia chỉ là lời nói khách sáo mà thôi.
Người bình thường hẳn là sẽ trả lời rằng "Thần thiếp không đói, thần thiếp đã ăn no rồi, cảm tạ ân điển của hoàng thượng" đại khái như vậy.
Ta đương nhiên cũng biết.
Chỉ là ta thấy hai người ở cùng nhau cũng chán.
Hơn nữa kiếp trước, ta không biết đã bao nhiêu năm chưa từng nói chuyện với hắn.
Bây giờ đột ngột quay về thời niên thiếu, càng không biết phải nói gì.
Mà ta thực sự chưa no, không cần phải làm khổ chính mình, không bằng muốn gì thì cứ nói thẳng.
Ta của tuổi niên thiếu vốn không tuân theo lẽ thường, hắn cũng không thấy kỳ lạ lắm.
Hắn đứng dậy đi ra cửa, dặn dò vài câu.
Không lâu sau, mấy cung nữ đã bưng đồ ăn ta muốn đến.
Vậy là đêm động phòng hoa chúc của người khác: Đêm xuân trướng ấm, gió xuân dịu dàng.
Đêm động phòng hoa chúc của ta: Bánh bao hoa mai, xôi gà hạt dẻ.
Ăn no đến nỗi ta liên tục ợ hơi...
Ta vội uống cạn một hơi rượu hợp cẩn để bớt chướng bụng nhưng uống đỏ cả mặt mà vẫn không kìm lại được.
Ta muốn khóc mà không có nước mắt a!
Người trước mặt từng là ý trung nhân tuấn tú bất phàm của ta, ta không thể liên tục ợ hơi ở đây được.
May mà các cung nhân đều đã lui xuống, mất mặt cũng chỉ mất trước mặt một người thôi.
Ta thực sự khó chịu, bất đắc dĩ nhìn hắn:
Hắn khum tay nắm đấm lên khóe miệng, khẽ ho một tiếng, cố nhịn cười: "Ta biết, có một cách có thể làm dịu."
Ta vội vàng hỏi: "Ợ... Nhanh nói... Ợ... Cách nào?... "
Hắn đưa gương mặt tuấn tú sát lại gần ta, bàn tay thon dài lạnh lẽo vuốt ve má ta.
Ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ của ta.
Hắn chầm chậm cúi đầu, tiến lại gần gần, gần đến mức ta có thể nghe thấy hơi thở của hai người.
Sau đó, cảm giác ấm áp nhẹ nhàng bao phủ bờ môi ta.
Ta cứng đờ người, lập tức hết ợ hơi.
Ánh mắt hắn thoáng hiện ý cười.
Hắn thủ thỉ bên tai ta: "Hôn thì sẽ không ợ hơi nữa."
Tai ta nóng lên.
Tên cẩu nam nhân này!
Lòng dạ hẹp hòi lại còn hay thù dai.
Lời này là do năm đó ta lên tám, muốn chiếm tiện nghi của hắn, đã lừa hắn như vậy.
Năm đó hắn mười tuổi, đã hiểu được lễ nghĩa nam nữ, cũng càng không thân thiết với ta.
Hắn phải theo cha ta học cưỡi ngựa bắn cung, cơ bản mỗi ngày đều phải đến, nhưng luôn tìm cách trốn tránh ta.
Hôm đó hắn tập xong, ta mang rất nhiều đồ ăn ngon mà tứ ca mua cho ta từ bên ngoài đến cho hắn.
Hắn từ khi sinh ra chưa từng ăn đồ bên ngoài cung, vô tình ăn quá no.
Liên tục ợ hơi, rất xấu hổ.
Ta lừa hắn, nói rằng mình biết một cách, rất hiệu quả trong việc chữa chứng ợ hơi.
Bảo hắn nhắm mắt lại.
Thế là ta đã vụng trộm hôn hắn.
Hắn nhận ra ta lại vụng trộm hôn hắn, hắn tức giận phẩy tay áo định bỏ đi.
Nhưng ta kéo hắn lại, hùng hồn nói: "Ngươi xem, có phải ngươi đã không ợ hơi nữa rồi không?"
Một khoảng thời gian dài sau đó, hắn nửa tin nửa ngờ, cho rằng hôn thực sự có thể chữa chứng ợ hơi.
Vì vậy về phương diện ăn uống, hắn cũng bắt đầu kiềm chế khắt khe hơn, chỉ ăn no tám phần để không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Cho đến khi hắn ớn hơn một chút mới biết được không phải hôn chữa chứng ợ hơi, mà là sự sợ hãi.
Không ngờ hắn nhớ đến tận bây giờ.
Thấy ta hết ợ hơi rồi, hắn liền đứng thẳng người định rời đi.
Có lẽ là do mấy chén rượu hợp cẩn vừa rồi hơi mạnh, hoặc cũng có lẽ là do ánh mắt của hắn bây giờ quá đỗi say lòng người khiến ta càng lúc càng trở nên mơ màng.
Ta vô thức đưa một cánh tay ra, vòng lên cổ hắn, xích lại gần phía hắn.
Một tay khác của ta kéo đai ngọc trên eo hắn.
Trọng sinh cũng đã trọng sinh đúng lúc đã tiến cung rồi.
Sống tận hai đời người mà vẫn không hạ gục được nam nhân này thì trọng sinh còn có ý nghĩa gì nữa!
Cũng không biết là do không khí hôm nay đặc biệt, hay là do điều gì khác, hắn không đẩy ta ra, cứ để mặc cho ta làm bậy.
Nhưng dù ta có cố gắng đến đâu cũng không thể cởi được đai ngọc trên thắt lưng của hắn.
Học theo tình tiết trong tranh thì ta phải đặt tay lên ngực hắn rồi nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Ta rời môi khỏi miệng hắn, tìm đến đến bên tai hắn thủ thỉ: "Phu quân. Người không thương ta sao?"
Lời vừa dứt dường như đã đánh thông hai mạch nhâm đốc của tên cẩu nam nhân này.
Hắn ôm chầm lấy ta, bế lên giường.
Ta thỏa mãn thở dài một tiếng.
Cuối cùng... Đêm động phòng hoa chúc của ta, cũng có đêm xuân trướng ấm màn che, gió xuân đưa đẩy phẩy phe dịu dàng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.