Chạy Tình

Chương 15:




Vì làm việc quá độ làm cho bệnh cũ tái phát, Tống Dao nằm sấp trên bàn làm việc một giờ. Các đồng nghiệp đã sớm về cả, phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn mỗi mình cô, hai chân mềm nhũn, hai mắt thâm đen, không còn hơi sức về nhà.
Đúng lúc đó, bên tai vang lên tiếng bước chân, không chờ Tống Dao ngẩng đầu lên, Quý Thừa Xuyên đến gần, âm thanh vang vọng như sấm: “Tại sao cô còn ở đây?”
Cô giật mình, vừa đứng dậy, dạ dày liền co rút, đau đến khom người, cắn răng trả lời: “Tôi… Tôi… Chỉnh sửa xong phần tài liệu này mới…”
Tay bỗng bị nắm, Tống Dao nhịn đau ngẩng đầu, ánh mắt Quý Thừa Xuyên dường như muốn nuốt chửng cô, dọa nạt: “Cô đã uống thuốc chưa đấy?” Anh rất không khách khí hỏi.
“Quên rồi…” Cô mới là người bị bệnh, tại sao lại cảm thấy chột dạ thế này.
“Cô bị ngốc à? Bảo cô ở nhà nghỉ ngơi, không cần đến đây ảnh hưởng tới năng suất làm việc của công ty, cô không hiểu sao?” Quý Thừa Xuyên rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Tống Dao bị mắng đến bối rối, nhìn vẻ mặt tức giận của tổng giám đốc đại nhân, cảm thấy mờ mịt, ấm ức. Tại sao lại mắng tôi chứ, làm sao tôi biết được bệnh chưa khỏi, sao có thể nói tôi ảnh hưởng đến năng suất của làm việc của công ty hả? Tôi vừa nãy tan tầm mới phát bệnh, chẳng phải vì liều mạng làm việc đấy ư?
Trong lòng ai oán, nhưng ngoài miệng không dám nói nửa lời, hậu quả của việc này chính là, hốc mắt Tống Dao trong chốc lát đã đỏ hoe.
Quý Thừa Xuyên cứng đờ, anh không nghĩ đến Tống Dao sẽ lộ vẻ mặt này, đang cầm tay cô buông lỏng.
Dạy dày khó chịu, Tống Dao vội rụt tay, bấm bụng, cúi đầu: “Quý tổng, tôi lập tức về nhà, đảm bảo không ảnh hưởng đến năng suất của công ty đâu…”
Cô nói xong, cắn răng muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã, may có Quý Thừa Xuyên đưa tay đỡ.
Cô vừa ngã, anh đã đỡ kịp, trong chốc lát, hai người ngẩn người nhìn nhau, anh nhìn cô, cô nhìn anh, thời gian như ngừng trôi.
Sau đó, Quý Thừa Xuyên buông lỏng tay ra.
Tống Dao “bịch” ngồi xuống ghế, tổng giám đốc vẫn duy trì tư thế đỡ cô, cằm suýt chút nữa một đi không trở về.
“Khụ, khụ.” Quý Thừa Xuyên húng hắng ho hai tiếng, nghiêm mặt nói, “Tan tầm, tôi đưa cô về.”
“Hả?” Tống Dao vẫn chưa phản ứng kịp.
“Sao còn chưa chịu đứng lên, muốn tôi cõng cô ư?” Quý Thừa Xuyên đi hai bước, ngoảnh mặt nhìn Tống Dao còn đờ người, dừng chân, thúc giục.
Tống Dao hoàn hồn, tổng giám đốc đại nhân hôm nay uống lộn thuốc sao? Lại muốn đưa cô về? Không phải coi trọng cô chứ? Hừ, hừ, hừ! Người ta là gay, cô không thấy người ta chán ghét chạm vào phụ nữ à? Đưa cô về nhà là sự quan tâm dành cho cấp dưới, chỉ là sự quan tâm dành cho cấp dưới thôi!
“Đi không hả?” Quý Thừa Xuyên không kiềm được thúc giục lần nữa.
“Đi ạ! Đi ạ!” Vừa rồi giật mình, Tống Dao đau dạ dày chưa thuyên giảm, vội cầm túi xách, được quan tâm mà lo sợ đi theo sau tổng giám đốc đại nhân.
Làm ở đây một tháng, sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc ba lần, vinh dự to lớn của cô có thể ghi vào sử sách của tập đoàn Thừa Thiên. Nếu để cho lão Lưu - người làm việc ở đây mười năm mới dùng thang máy này chưa đến ba lần mà biết, có thể lão sẽ đâm đầu chết ngay cửa thang máy này không chừng.
Nhưng Tống Dao không biết mình đã tạo bước ngoặc không có trong lịch sử, giờ phút này cô cảm thấy chỉ đi thôi cũng đã khổ sở. May thay, tổng giám đốc đại nhân tuy chân dài, nhưng đi chầm chậm, cô gắng gượng cũng có thể đuổi theo.
Lúc hai người xuống dưới đất đến bãi đậu xe, tình cờ gặp chú An phụ trách bảo vệ an ninh tuần thứ 6 đang tuần tra tại bãi đỗ xe, vừa nhìn thấy em gái bánh bao đi theo Quý tổng vào xe, ông kinh ngạc, cái cằm muốn rơi xuống.
Mối quan hệ này, mối quan hệ này thật khắng khít! Cô gái này hẳn là em họ, em bà con gì đó mới có thể ngồi trên xe tổng giám đốc đại nhân, tiêu rồi, tiêu thật rồi, không thể giữ nổi bát cơm!!!
Chú An bảo vệ nhìn chiếc Lamborghini phóng đi, vừa rối ren nghĩ.
Thật ra chú An bảo vệ lo lắng cũng đúng thôi, dù sao xe của tổng giám đốc cũng không phải ai cũng có thể ngồi, nhưng Tống Dao đã ngồi hai lần trong tuần rồi, đại là diễm phúc to lớn cỡ nào! Song, diễm phúc ấy Tống Dao cũng có tâm trạng hưởng thụ, cô lặng lẽ co người lại bên ghế lái phụ.
Đoạn đường đi không chuyện trò, trong xe yên tĩnh lạ thường.
Khi gặp đèn đỏ, Quý Thừa Xuyên rốt cuộc nhịn không được bèn dùng ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Tống Dao, thấy cô cau mày, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi hồng đã có chút trắng nhợt, nhìn xuống đôi môi, bởi vì chưa khỏi bệnh nên làn da tái nhợt. Mặc dù như thế, sau khi dời mắt, trong chốc lát lại liếc nhìn, thẫn thờ.
“Ting… Ting”.
Đèn xanh vừa bật, xe phía sau không kiềm được đã bấm còi.
Tống Dao nghe tiếng động bừng tỉnh, mở mắt ra. Ánh mắt chăm chú ngắm nhìn cô đã sớm dời đi, như chưa từng xảy ra chuyện gì, Quý Thừa Xuyên bình thản nhấn chân ga.
Xe tiếp tục chạy ổn định trên đường, đằng sau thỉnh thoảng phát ra vài tiếng còi thúc giục, bởi chiếc Lamborghini trong giờ cao điểm thế này chạy đều đều không nhanh không chậm hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.
Tống Dao rốt cuộc cảm thấy không đúng: “Quý tổng…” Cô yếu ớt lên tiếng.
“Chuyện gì?” Trong lúc trả lời, Quý Thừa Xuyên thậm chí không quay đầu nhìn cô.
“Cái đó… Ngài có thể lái xe nhanh một chút không?” Cô lo lắng quay đầu nhìn xe thúc giục phía sau.
“Không muốn.”
“…” Sếp lớn trả lời ngắn gọn, gắt gỏng, khiến cho Tống Dao không thể nói được lời nào.
Đúng lúc này, Quý Thừa Xuyên bỗng chạy chậm lại, từ từ ngừng lại ở ven đường.
Tổng giám đốc tâm tư rất khó đoán, Tống Dao không hề mở miệng nói lung tung, một mực im lặng nhìn anh.
“Cô đợi ở đây một lát.” Quý Thừa Xuyên nói xong, liền xuống xe.
Ngài muốn đi vậy? Tống Dao chỉ chỉ vào biển báo cấm đỗ xe ở đối diện, nhịn không được nhắc nhở: “Quý tổng… Ở đây dường như không cho đỗ xe đâu ạ… Lỡ như bị bắt được, sẽ bị phạt đó ngài…”
“Cứ để họ phạt.” Sau khi buông những lời hống hách, Quý Thừa Xuyên xuống xe.
Tống Dao cảm thấy càng lúc càng đau, đó không phải đau dạ dày, mà là thịt đau! Tiền đấy, tờ giấy bạc bóng loáng. Phải chăng mỗi lần ngài dừng xe đều tỏ ra phách lối như vậy?
Ngay lúc Tống Dao đau lòng không thôi, Quý Thừa Xuyên đã đi được một đoạn, anh đang chờ đèn đỏ để nhìn qua đường đến tiệm bán thuốc, anh xuống xe cũng vì nó.
Nhân viên phụ trách ca trực tiệm thuốc ngày hôm nay rất may mắn, ngày thường cô chỉ được nhìn thấy các cô các bác lớn tuổi, vừa bắt gặp bóng dáng Quý Thừa Xuyên đi vào, hai mắt liền phát sáng, vô thức thẳng lưng.
“Chào anh, anh muốn mua thuốc gì?” Cô nhiệt tình bắt chuyện.
“Thuốc trị đau dạ dày.”
“Là loại thuốc trị đau dạ dày nào ạ? Tiệm chúng tôi có thuốc trị lỡ loét dạ dày, viêm dạ dày, dạ dày căng trướng…”
“Tất cả.”
“… Ngài nói gì ạ?” Cô nhân viên khó tin nhìn Quý Thừa Xuyên.
“Tất cả các thuốc đau dạ dày, mỗi loại lấy hai hộp cho tôi.” Anh mặt không đổi sắc nói.
“Mỗi loại thuốc ngài đều cần ư? Tiệm chúng tôi có hơn mười loại thuốc đau dạ dày, mỗi loại đều có tính chất khác nhau, liều lượng dùng cũng khác hẳn…” Cô nhân viên tận tình giảng giải.
“Cảm ơn cô, tự tôi sẽ xem giấy hướng dẫn.” Quý Thừa Xuyên cắt ngang lời cô, “Xin lấy giúp tôi mau chút, tôi không có thời gian.”
Cô nhân viên sau một hồi khiếp sợ rốt cuộc ngậm miệng, lăng thinh đi lấy thuốc, nét mặt kỳ dị như muốn nói: Anh lớn lên đẹp trai thế, không ngờ lại bị bệnh nặng như vậy!
Phía bên nay, Quý Thừa Xuyên vẫn còn đang mua thuốc, bên kia, Tống Dao lo lắng nhìn đồng hồ đã 10 phút rồi, cô nhìn xung quanh bốn phía, tùy thời phát hiện bóng dáng cảnh sát giao thông.
Ngay lúc cô rướn người ra ngoài cửa xe xem xét, bóng dáng Quý Thừa Xuyên thấp thoáng ở góc đường từ từ đi đến, lọt vào mắt cô.
Buổi chiều tối ở đô thị, đây là giờ tan tầm nên mọi người hối hả ngập đường, trong lúc đường phố đông nghịt, thân hình cao lớn của Quý Thừa Xuyên mặc áo sơ mi trắng, dường như so với mọi người vội vã trên đường anh thật khác lạ, mọi tiếng ồn, huyên náo khi đến gần anh tựa hồ được xoa dịu, giữa thành phố náo nhiệt sầm uất hình ảnh ấy khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Tống Dao mải mê ngắm nhìn, cho đến khi Quý Thừa Xuyên bước đến, mở cửa xe, ném cho cô một túi lớn.
“Đây là gì?” Tống Dao hoàn hồn, kiểm tra cái túi đó, chốc lát sững người.
Thuốc hỗ trợ tiêu hóa, thuốc viên hiệu Talcid, Tam Cửu Vị Thái, đặc trị đau dạ dày… Một loạt các loại thuốc đựng đầy túi, tất cả đều là thuốc trị đau dạ dày. Không lẽ tổng giám đốc đại nhân mua hết tất cả loại thuốc trị đau dạ dày ở tiệm chứ?
Khi Tống Dao lộ bộ mặt kinh sợ, Quý Thừa Xuyên đã vào ghế lái, lặng lẽ đưa thêm cho cô một hộp khác. Hương thơm của thức ăn nhanh chóng bay vào mũi,
Tống Dao nuốt nước bọt.
“Không được ăn không xe.” Quý Thừa Xuyên nói một câu, xua tan ý nghĩ này của Tống Dao.
Cô buồn thiu đem hộp thức ăn ôm trong ngực, cúi nhìn túi thuốc lớn, lo lắng hỏi: “Quý tổng, mấy cái thuốc này không thể uống trên xe phải không?”
“Nói thừa.” Quý Thừa Xuyên cáu gắt khi nghe lời nói ngốc nghếch của Tống Dao, “Về nhà, xem tờ giấy hướng dẫn sử dụng rồi mới uống đấy.”
“Vâng.” Tống Dao như trút được gánh nặng thở phào. May quá, tổng giám đốc không ép buộc cô uống thuốc giống lúc ăn bánh bao, không thôi cô chưa kịp khỏi bệnh, uống xong đống thuốc này đã lăn ra chết rồi.
Nói đi phải nói lại, tổng giám đốc quan tâm cấp dưới không thể dùng từ để hình dung, nào là mua thuốc, chở đi bệnh viện, đưa đón về nhà, tập đoàn Thừa Thiên quả là công ty khồng lồ, đến cả tổng giám đốc cũng là người vô cùng tốt!
Ngoài việc cảm kích lòng tốt của anh, Tống Dao còn ngầm nghĩ trong đầu: Mua nhiều thuốc như vậy, chắc chắn mua với giá rẻ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.