Chạy Tình

Chương 44:




Tục ngữ có câu “nếu bạn gặp xui xẻo, uống nước cũng giắt kẽ răng.” Ví như Tống Dao là ví dụ điển hình.
Bên kia, Quý Thừa Xuyên vẫn chưa làm rõ chuyện tình của bọn họ. Bên này, Thịnh Tư Kỳ đúng là âm hồn bất tán, hại cô trốn dưới cây ở cửa công ty hơn 10 phút, gấp đến độ đầu ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, Thịnh Tư Kỳ trong bộ dạng nghiêm túc tiếp nhận phỏng vấn của mọi người.
“Thịnh thiếu, nếu cô ấy không đến, anh vẫn chờ suốt ở đây hay sao?”
“Dĩ nhiên rồi, chỉ có như thế mới thể hiện được thành ý của tôi.” Thịnh Tư Kỳ bộc lộ vẻ chắc chắn.
“Đồ ngốc, Thịnh thiếu si tình như vậy, làm sao có thể không chờ được người ta?”
“Cũng phải!”

Đợi được mới là lạ!
Tống Dao trốn dưới tán cây nghe lời nói của anh, hận không thể lập tức quay đầu chạy trốn, dứt khoát nghỉ làm một ngày. Lý do: Tình cảm bất ổn, tâm trạng không tốt.
Nhưng dù sao cũng không thể làm được, mắt thấy sắp đến giờ làm việc, Thịnh Tư Kỳ vẫn không có ý định rời khỏi đây, Tống Dao nóng vội như lửa đốt.
Đi vòng sang cửa sau… chắc chắn sẽ không kịp, thôi thì men theo tầng hầm bãi đỗ xe tiến vào công ty vậy. Tống Dao thầm nghĩ, như tên trộm tránh khỏi Thịnh Tư Kỳ, lách vào một đường nhỏ vào tầng hầm bãi đỗ xe.
Xe đến xe đi trong đường hầm bỗng xuất hiện một bóng người, nhân viên quản lý tầng hầm liền hoảng hốt, vội vàng gọi Tống Dao: “Cô kia làm gì vậy, sao không đi đường trên kia, không biết ở đây nguy hiểm lắm à?”
“Thật ngại quá, anh ơi, tôi bị muộn rồi.” Tống Dao không tiện nhiều lời, vội vã vào trong.
“Cô đến muộn hẳn là nên đi đường ở phía trên mới phải, không có xe, đi đường này không phải càng chậm hơn sao?” Người quản lý tầng hầm đỗ xe là một người nghiêm cẩn, nhớ đến bộ dáng lén lén lút lút ban nãy của Tống Dao, trong lòng bỗng nghi ngờ, “Cô nói cô làm việc ở đây, thẻ chứng nhận nơi công tác của cô đâu?”
“Anh à, tôi thực sự bị muộn rồi, thẻ chứng nhận…” Ặc, cô chợt nhận ra rằng, lúc sáng sớm mơ mơ màng màng, thẻ chứng nhận nơi công tác đã làm rơi ở nhà.
Thấy cô sờ soạng cả buổi cũng không lấy ra được thẻ chứng nhận nơi công tác, nhân viện quản lý càng cảnh giác hơn: “Cô em à, không phải tôi không muốn cho cô vào nơi này, nhưng cô không có thẻ chứng nhận nơi công tác thật sự không thể vào. Tôi thật lòng khuyên cô, vẫn nên nghe lời tôi bước vào từ cửa lớn thì tốt hơn.”
Bảo cô đi vào từ cửa lớn báo danh ư, chẳng phải nào dâng cô đến miệng hổ. Tống Dao hiển nhiên không cam tâm, chỉ có thể van nài với nhân viên quản lý: “Anh ơi, xin giúp giùm, cho tôi đi vào từ cửa này, tôi thật sự làm việc ở đây. Tôi là Tống Dao ở bộ phận hành chính, không tin anh hãy gọi điện kiểm tra.”
“Không phải tôi không tin cô, với bộ dạng của cô lúc này, thật khó để không nghĩ cô muốn làm chuyện xấu. Nhưng công ty có quy định, không có thẻ chứng nhận nơi công tác, tất cả đều phải đến sảnh lớn báo danh. Đây là chức trách của tôi.” Nhân viên quản lý dùng lời lẽ cứng rắn để từ chối khẩn cầu của Tống Dao.
Xem ra, hôm nay không đến muộn thì không được. Gương mặt của Tống Dao đầy vẻ chán chường, chuẩn bị lùi lại, bỗng bên tai vang lên một tiếng còi xe ngắn ngủi.
Hai người đều đứng ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc Lamborghini màu đen chẳng biết lúc nào đã ngừng ngay bên cạnh họ.
Đầu óc của Tống Dao trở nên rống tuếch, anh nhân viên quản lý đổ mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt đầy ngang ngược của Quý Thừa Xuyên.
Anh không có nhiều biểu cảm, một tay đặt trên tay lái, một tay vẫy vẫy, tùy tiện ra lệnh: “Lại đây.”
Lại đây?
Anh nhân viên quản lý nhìn Tống Dao, lại cúi đầu nhìn chính mình, trong lòng anh lập tức kích động, nhớ đến sự cực khổ làm việc ở tầng hầm bãi đỗ xe ở tập đoàn Thừa Thiên đã mười năm, rốt cuộc tổng giám đốc đại nhân đã phát hiện, muốn đề bạt anh sao? Quý tổng không hổ là thần tượng của anh mà!
Không chờ anh kích động xong, cô “nhân viên” không rõ lai lịch đứng bên kia, giống như chuột chui vào trong xe. Không những thế, cô còn vỗ bả vai thần thánh của tổng giám đốc đại nhân, nói lời đội ơn: “Quý tổng, may quá, ngài xuất hiện thật đúng lúc!”
Giờ phút này, trong lòng của nhân viên quản lý sụp đổ chỉ có mình anh biết. Cùng lúc đó, toàn bộ công ty... không được chứng kiến cảnh fans hâm mộ duy nhất của ngài Quý trong tập đoàn cũng đã đánh mất lòng tin vào anh.
Thật đáng mừng.
Tống Dao đương nhiên không tài nào hiểu được tâm trạng của anh nhân viên quản lý lúc bấy giờ. Lúc này đây, cô tựa như đã thế chỗ anh, trở thành những người não nhũn, ân cần vuốt mông ngựa Quý tổng: “Quý tổng, thật tình cờ, ngài có biết, hôm nay tôi quên mang thẻ ra vào, nếu không phải gặp ngài, bây giờ chắc chắn tôi đã tiêu đời!”
Quý Thừa Xuyên không đáp lời, trực tiếp cười lạnh một tiếng, dường như đang nói… tôi xuất hiện thì cô càng hoàn toàn tiêu đời hơn.
Trái tim nhiệt huyết như bị một chậu nước lạnh tạc vào, Tống Dao lập tức nhớ đến “tượng phật” vĩ đại đứng chắn ở cửa lớn công ty.
Thôi xong, nhất định Quý tổng đã thấy Thịnh Tư Kỳ!
Vì bảo vệ bát cơm, cô quyết định không đánh đã khai, giải thích: “Quý tổng, tôi thật sự không biết Thịnh Tư Kỳ sẽ đến đây. Từ lần trước, tôi và cậu ta đã rất lâu không liên lạc!”
Ý nói là, trước kia có liên lạc rồi, Quý tổng liền ghen tuông, sắc mặt khó coi.
“Quý tổng, tôi biết bây giờ làm tạo thêm phiền phức cho công ty, nhưng thật sự là tôi không còn cách nào cả, ngài nhất định phải cứu tôi!”
Nghe nghe lời này, so với câu nói vừa rồi dễ nghe hơn nhiều, vẻ mặt của tổng giám đốc đại nhân hòa hoãn hơn chút, quay đầu lại, vờ như chưa xảy ra chuyện gì, hỏi: “Cứu cô, cứu như thế nào?”
“Ngài có bản lĩnh cao cường như vậy, nghĩ cách giúp tôi đuổi tên Thịnh Tư Kỳ đi được không?” Tống Dao van nài.
Chuyện này không cần cô nói, trong tích tắc vừa thấy Thịnh Tư Kỳ, anh hận không thể ném anh ta xuống sông. Nhưng Quý Thừa Xuyên chợt nghĩ, bỗng trên gương mặt lóe lên vẻ mưu mô: “Cởi chuông phải tìm người buộc chuông.”
“Không được đâu, Quý tổng, tôi mà ra là cậu ta sẽ ăn tôi mất!” Tống Dao sụp đổ trong nháy mắt, “Cầu xin ngài, giúp tôi lần này, ngài muốn sai bảo tôi làm gì cũng được!”
“Tôi không giúp cô, chẳng lẽ tôi sai cô làm một việc nào đó thì cô sẽ không làm đấy à?”
“… Quý tổng!” Tống Dao sốt ruột, bám chặt cánh tay của Quý Thừa Xuyên đang đặt trên tay lái, “Ngài không thể thấy chết mà không cứu!”
Cúi đầu xuống, nhiệt độ tăng cao, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bàn tay ấm áp của cô lại cách lớp vải vóc mà cọ sát qua lại, xảy ra phản ứng hóa học làm cho người ta vui sướng.
Sau phút giây thất thần ngắn ngủi, Quý Thừa Xuyên ra vẻ “cố gắng hết sức” nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ ráng nghĩ cách.”
“Ôi, hay quá!” Tống Dao cố nén xúc động muốn nhào qua ôm lấy “ân nhân cứu mạng”, cầm tay của Quý Thừa Xuyên mà đong đưa qua lại, “Quý tổng, ngài thật vĩ đại, đại ân đại đức của ngài, tôi nhất định sẽ không bao giờ quên, kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!”
“Kiếp sau?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt lại, lặp lại từ này một lần nữa, ánh mắt sâu thẳm đánh giá Tống Dao.
Sau mấy giây rà soát, sự rúng động trong lòng của Tống Dao vừa vất vả đè xuống, bây giờ giống như thủy triều ồ ạt tuôn trào, cô như bị giật điện buông tay ra, bắt đầu xấu hổ, tim đập nhanh, hô hấp dồn dập… cứu mạng!
Để thoát khỏi tình cảnh khó xử này, Tống Dao chợt nói: “Ấy chết, tôi bị muộn rồi!” Nói xong, liền chạy xuống khỏi xe, lao về hướng thang máy.
Mắt thấy bóng dáng đang chạy trối chết dần biến mất khỏi tầm mắt mình, Quý Thừa Xuyên đang ngồi trong xe liền nhếch môi. Anh không tin có kiếp sau, nhưng trong kiếp này, cô đừng hòng trốn thoát.
Quý Thừa Xuyên vừa làm một màn “anh hùng cứu mỹ nhân”, cuối cùng Tống Dao mới không bị muộn, nhưng cô vẫn phiền não như cũ.
Phiền nhất chính là “tượng phật” đang đứng sừng sững ở ngoài cửa ra vào. Não nề vì “vị thần” trên lầu trên. Đó là người đầu tiên khiến cho cô nhận thấy, hóa ra, thích một người và bị người ta thích đều đau khổ như nhau, không, phải nói là đau khổ hơn mới đúng!
Làm sao mới có thể không còn thích tổng giám đốc, bóp chết ý nghĩ đó trong trứng nước đây? Tống Dao bị quấy nhiễu bởi vấn đề đó, trong lòng buồn bực không vui, nhưng những đồng nghiệp xung quanh đều đang đắm chìm sự hưng phấn không gì sánh bằng và chuyện tình bát quái trong lòng họ.
Đại thiếu gia của Thịnh Thế Phong Hành ôm bó bông hồng đứng trước cửa ra vào của công ty đối thủ cạnh tranh cả một ngày. Đây là tin tức giật gân cỡ nào, rốt cuộc anh đang làm gì, mọi người xung quanh đều đang bàn luận về chuyện này.
“Tỏ tình đó, buổi sáng có người hỏi anh ta, chính anh ta cũng thừa nhận. Bây giờ, toàn bộ công ty đều đang phỏng đoán, người may mắn nào đã được Thịnh thiếu nhìn trúng đây.” Đồng sự tiểu Vương vô cùng chắc chắn nói.
“Làm sao có thể, cô là đồ ngốc à, người ta nói cái gì liền tin như vậy. Ở trong công ty chúng ta, nếu ai đó thật sự bị Thịnh Tư Kỳ nhìn trúng, cô cảm thấy cô ta lý trí đến mức cả ngày đều không xuất hiện? Đừng nói là thiếu nữ, chính tôi là phụ nữ đã lập gia đình, nếu cậu ta dám tỏ tình với tôi, tôi cũng dám vứt bỏ chồng con đi theo cậu ta!” Chị Viện thề thốt son sắt nói.
Mọi người lập tức bật cười, bất luận là trai hay gái trong toàn bộ văn phòng đều tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của chị Viện, sẵn lòng sống cùng Thịnh Tư Kỳ, nguyện chết cùng Thịnh thiếu.
“Các cô thực sự phát điên hết rồi!” Tiểu long nữ cũng tham gia bàn luận, “Chẳng phải anh ta cũng chỉ có mấy tờ tiền thôi sao, các cô xinh đẹp như vậy mà lễ tiết đâu cả rồi, đổi lại tôi, tôi vẫn muốn gả cho Ngô Ngạn Tổ.”
Tiểu Vương: “Ngô Ngạn Tổ đã kết hôn, cô còn mơ mộng hão huyền. Hơn nữa, dáng dấp của Thịnh thiếu cũng không thua kém Ngô Ngạn Tổ, tôi vẫn thích Thịnh thiếu hơn!”
“Ngô Ngạn Tổ tốt!”
“Thịnh thiếu tốt!”
“Ngô Ngạn Tổ!”
“Thịnh thiếu!”
“Dao Dao, cậu nói xem, nếu là cậu, cậu sẽ chọn Ngô Ngạn Tổ hay là Thịnh Tư Kỳ?” Tiểu long nữ dứt khoát quay đầu lại hỏi Tống Dao.
Tống Dao ngây ra, chợt đáp: “Tớ không chọn cả hai.”
“Thế mà không chọn, vậy cậu muốn chọn ai?” Tiểu long nữ bực mình hỏi.
Câu trả lời của cô thật sự làm cho người khác khó có thể tưởng tượng nổi, không chỉ có Tiểu long nữ hiếu kỳ, mà những người khác trong phòng làm việc đều rối rít bàn luận, bắt đầu truy hỏi Tống Dao: “Thịnh thiếu và Ngô Ngạn Tổ cô cũng không muốn, vậy cô muốn chọn ai, đồng chí tiểu Tống, có phải cô đã có người yêu rồi không?”
“Dao Dao, chẳng lẽ cậu thật sự có người yêu rồi?” Tiểu long nữ kinh ngạc.
Tống Dao tuyệt không ngờ, cô chỉ là thuận miệng nói một câu, vậy mà tất cả mọi người đều chuyển đề tài nhắm vào cô, đầu óc lập tức rỗng tuếch.
Lát sau, bên trong sự trống rỗng bỗng hiện lên một cái tên.
Quý Thừa Xuyên!
Quý Thừa Xuyên?
Tống Dao kinh hãi tột cùng bởi ý nghĩ vừa xuất hiện.
“Tôi… Tôi đi toilet một lát!” Cô vừa nói xong, liền chạy trốn khỏi văn phòng.
“Thôi thôi, chúng ta tiếp tục bàn luận, tôi thấy Thịnh thiếu tốt hơn!”
“Thịnh thiếu tốt cái rắm, tôi chọn Ngô Ngạn Tổ!”
“Thịnh thiếu!”
“Ngô Ngạn Tổ!”
“Thịnh thiếu!”

Trong văn phòng làm việc, sự tranh luận dường như vĩnh viễn không đến hồi kết, mà Tống Dao trốn trong toilet suýt chút nữa khóc đến ngất đi trên đắp bồn cầu.
Vì sao Quý tổng vẫn chưa đuổi Thịnh Tư Kỳ đi?
Vì sao cô lại rung động trước Quý Thừa Xuyên?
Vì sao làm người lại phiền não như vậy?
Vì sao!!!
Nhưng cô không hay biết, chuỗi ngày phiền não còn ở đằng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.