Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 12: Lạc đường




# Thế giới thật
Trên đường rất ít người, lúc trước để ngăn chặn dịch bệnh, tất cả các thành phố lớn trong nước đều phong toả, sau nhiệm vụ không thể giải thích này, trên đường lớn chỉ còn một số người rải rác.
Khi Mạnh Kiều trở lại khu chung cư mới phát hiện toàn bộ tòa nhà đã bị mất điện.
Cửa thang máy bị người ta gỡ ra một cách quái dị, để lộ không gian tối om và các đường dây cáp bên trong, trông cứ như sẽ có loài quỷ quái nào đó chui ra.
Cô đành phải leo cầu thang bên để lên lầu.
Dù ở tận tầng hai mươi ba nhưng cô tự leo lên đến tầng nhà của mình mà hoàn toàn không thấy mệt.
Rõ ràng là chỉ mới rời khỏi nhà ba ngày, nhưng cô lại cảm thấy hành lang đổ nát và thiếu sức sống dị thường. Cô nhập mật khẩu, mở cửa căn hộ quen thuộc ra, bên trong sáng sủa rộng rãi, nắng xế chiều xuyên qua mây đen chiếu rọi vào cửa sổ, ánh chiều tà đỏ rực như một bức tranh sơn dầu lộng lẫy.
Mạnh Kiều khóa hai lớp cửa, rồi lại lấy ghế chắn trước cửa chính.
Thoát khỏi nhiệm vụ tự giết lẫn nhau, lúc này cô luôn có cảm giác bất an.
Tất cả các thiết bị điện trong nhà đều không hoạt động, nhưng cũng may, laptop của cô có sẵn pin.
Mạnh Kiều mở laptop gập màu trắng ra, phát hiện nhận được tin nhắn đồng bộ từ điện thoại di động.
[San San: Chị, chị đang ở đâu? Chị có thể tới cứu em không, bố mẹ đi rồi, em ở nhà một mình rất sợ!]
[San San: Chị! Hình như có người gõ cửa nhà em! Em đóng kín hết cửa rồi! Em đợi chị đến, chị mau tới đây nha!]
[San San: Em sợ quá, sao chị không trả lời em, chị cũng xảy ra chuyện rồi sao!]
[San San: Em nhớ chị lắm, chị có thể tới ở chung với em không?]
[San San: Bố mẹ vẫn chưa về, em sẽ chết hả chị? Em sợ quá.]
Đây là tin nhắn nhận được hai ngày trước, chắc là lúc đó cô không tắt laptop nên khi hệ thống Internet chưa bị ngắt kết nối, laptop đã tự động nhận tin nhắn của em họ - Lâm San San.
Nhưng bây giờ đã không còn Internet, không biết Lâm San San thế nào rồi.
Mạnh Kiều trời xui đất khiến gõ lên bàn phím hai từ: Chờ chị.
Chỉ là hai từ này không được gửi ra ngoài.
Cô đóng laptop lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tầng mây, thế nhưng xa xa vẫn đầy mây đen.
Khu phố thương mại sầm uất bên dưới không một bóng người, trên cái ghế ở lối vào nhà hàng tây vẫn còn sót lại chút vết màu nâu, màn hình lớn phía xa nhấp nháy đủ loại con số, như đang đếm ngược thời gian của trái đất.
Thế giới này, đã sụp đổ.
Trước khi Mạnh Kiều tiến vào nhiệm vụ, thế giới cũng đã rơi vào một kịch bản không thể giải thích được.
Đầu tiên là chứng bệnh nứt da tràn lan.
Theo các chuyên gia, căn bệnh này lấy không khí làm trung gian truyền bệnh, trong cùng một không gian, dù bước vào một nơi cách nhau năm ngày thì vẫn bị lây nhiễm. Triệu chứng lây nhiễm ban đầu là những vết lõm trên da, sau đó chúng sẽ dần dần xâm nhập vào các cơ quan nội tạng như tan ra, mà trên da cũng bắt đầu xuất hiện các lỗ đen lớn nhỏ.
Trong quá trình phân hủy nội tạng, con người sẽ trở thành một cái sàng tổ ong.
Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng ba đến năm ngày.
Người nhiễm bệnh 100% sẽ chết.
Không phải ai cũng sẽ bị nhiễm bệnh, trong ấn tượng của Mạnh Kiều, toàn cầu có chừng hai mươi ngàn người nhiễm căn bệnh này. Mà Mạnh Kiều hẳn là trường hợp nhiễm bệnh thứ hai mươi lăm ở thành phố Vũ Thành, nhưng cô không đến bệnh viện. Cô biết thời gian của mình không nhiều, nên muốn rời khỏi nhà ăn bữa tối cuối cùng, rồi lặng lẽ tìm một nơi xinh đẹp chờ chết.
Nhưng cô lại lạc vào nhiệm vụ, rồi phát hiện căn bệnh của mình đã biến mất như một kỳ tích, toàn bộ da bị lõm đều khôi phục như ban đầu.
Ngay cả sau khi trở lại thế giới thực cũng không có bất kỳ triệu chứng bệnh nào.
Bây giờ, thế giới đã thay đổi.
Trước khi tiến vào nhiệm vụ, tất cả mọi người đều sợ bệnh truyền nhiễm lây lan nên hoàn toàn không ra khỏi cửa, nhưng trên đường vẫn có một số ít người qua lại. Nhưng hiện giờ, bầu không khí càng thêm trầm lặng.
Không thể ngồi đây được nữa, điều quan trọng nhất là cô phải tìm được Lâm San San, em gái cô đang gặp nguy hiểm!
Bố mẹ Mạnh Kiều rời đi khi cô chỉ mới mười lăm tuổi, cô được cô chú nuôi lớn nên rất thân với con gái của họ - em họ Lâm San San. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ở lại thành phố Vũ Thành, mà gia đình Lâm San San lại ở Giang Kinh.
Nếu đúng như cô đoán thì cô chú mình biến mất hẳn là vì vào nhiệm vụ rồi.
Họ còn sống không…
Chắc là còn.
Cô chỉ có thể hi vọng như thế, cô chú của cô đều là người thông minh, ngay cả cô cũng còn sống sau nhiệm vụ, cho nên chắc hẳn bọn họ cũng thế.
Mạnh Kiều thu dọn đồ đạc xong, thay một chiếc quần jeans chống mài mòn màu đen, mang giày Martin không thấm nước, lại khoác một chiếc áo khoác bomber màu xanh đậm bên ngoài cái áo thun tay ngắn màu trắng.
Cô bỏ các loại thuốc thông thường, những thanh protein và nước trái cây cô đặc đã mua trước đó vào túi, đeo lên lưng.
Lâm San San ở nhà một mình rất nguy hiểm, cô bé chỉ mới vừa tròn mười tuổi. Tháng trước, Mạnh Kiều vừa tặng cô bé một đoạn video nhân dịp sinh nhật, đồng thời tặng San San một chiếc balo nhỏ đính ngọc trai nhiều màu sắc. Cô bé nũng nịu nói cảm ơn cô qua màn hình, còn bảo cô rảnh rỗi về Giang Kinh thăm cô bé.
Khi đó, Mạnh Kiều đã mỉm cười đồng ý, nhưng sau khi cô tìm việc làm thêm được một tháng thì đã quên mất chuyện này
“Xin ngài phù hộ cho chúng con.”
Mạnh Kiều áy náy, cô chắp tay cúi đầu thật sâu trước bức Thangka (*) đặt trong nhà, sau đó rời khỏi ngôi nhà nhỏ an toàn.
(*) Thangka là một bức tranh Phật giáo Tây Tạng trên vải bông, lụa, thường mô tả một vị thần Phật giáo, cảnh hoặc mạn đà la. Theo truyền thống, Thangkas được giữ nguyên khung và cuộn lại khi không trưng bày, được gắn trên một tấm nền bằng vải hơi giống phong cách tranh cuộn của Trung Quốc, với một tấm lụa nữa ở mặt trước.
Thời gian trong nhiệm vụ chắc là được đồng bộ hóa với thế giới thực, bầu trời đã tối đen như mực, trong hầm để xe không có ánh đèn, cô gái mò mẫm đi tới chỗ đậu xe, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc xe của mình.
Cô chú đã mua cho cô một chiếc xe hiệu Beetle cũ màu xanh bạc hà đã ngừng sản xuất. Chiếc xe không lớn, cô của cô còn hay đùa nếu Mạnh Kiều tìm được bạn trai thì bà ấy sẽ đổi cho cô một chiếc lớn hơn, để tiện ra ngoài chơi.
May là mấy ngày trước cô đã đổ đầy dầu, Mạnh Kiều ngồi trong xe, chuẩn bị khởi động.
Nhưng lại nghe thấy tiếng cửa xe khác thường.
“Rầm—"
"Rầm—"
"Rầm—"
Cô vô thức khóa cửa xe, dứt khoát khởi động xe. Đột nhiên đèn pha bật sáng, chiếu sáng toàn bộ hầm để xe đen kịt.
Một con mèo tam thể nhảy từ cửa xe của cô lên trước kính xe.
"Meo meo --"
Con mèo kêu thảm thiết, miệng sùi bọt máu không rõ từ đâu ra, ánh mắt hung ác nhìn Mạnh Kiều, nhưng điều khiến cô khó chịu và ghê tởm nhất chính là, con mèo này lại có năm chân hai đầu!
Mà những phần khác đều là lỗ đen lớn nhỏ!
Trên cổ con mèo còn có một cái đầu mèo teo tóp chỉ còn một mắt và một cái miệng chưa hoàn toàn phát triển, bằng khoảng một nửa cái đầu chính, mà bàn chân thứ năm mọc ra từ bụng!
Nhìn thấy đèn xe đột nhiên bật sáng, hai cái đầu mèo kêu chói tai, âm thanh đinh tai nhức óc khiến Mạnh Kiều thầm kinh hãi.
Cô nhướng mày, đạp chân ga lao ra ngoài!
Con mèo hai đầu lập tức nhảy ra khỏi xe, gầm rú dữ dội.
Từ kính chiếu hậu, Mạnh Kiều nhìn thấy mèo hoang từ trong bóng tối chui ra ngày càng nhiều, đôi mắt xanh lóe sáng một góc bãi đậu xe. Da thịt chúng đã thối rữa, đầy dị dạng, vô cùng hung dữ.
Cô gái mang theo bản đồ, nhanh chóng lái xe ra khỏi hầm để xe, đi theo đường cao tốc Kinh Đài tiến về phía Nam.
Cô chưa từng lái xe một quãng đường dài như vậy, nhưng cô không sợ, dù sao trên đường lớn rất ít xe cộ qua lại, thỉnh thoảng sẽ có một hai người từ trong tòa nhà thò đầu ra nhìn cô.
Hơn nửa đêm.
Những màu sắc rực rỡ chia cắt màn đêm đen tối, gió thu thổi qua những tán cây rậm rạp hai bên đường, tiếng xào xạc khiến Mạnh Kiều nhớ đến những cành cây khô uốn éo như tay phù thủy ở trường Trung học Hạnh Nhạc.
Mạnh Kiều vừa lái vừa dừng trên con đường rộng rãi, thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy vụt qua cô, hình ảnh con mèo dị dạng vừa rồi cứ lởn vởn trong đầu.
Cô chưa bao giờ lái xe đường dài, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, để tiết kiệm nhiên liệu, cô không dám bật điều hòa, mà hé mở cửa sổ, gió lớn bên ngoài thổi tung tóc Mạnh Kiều, phả vào mặt cô đau rát.
Lái xe ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Mạnh Kiều cũng không chịu nổi nữa, cô đỗ xe ở một trạm dừng chân trên đường cao tốc, trong WC của trạm dừng chân phát ra ánh sáng quỷ dị, khóa cửa bên ngoài siêu thị nhỏ gần đó đã bị cạy mở.
Cô gái hơi đói, nhưng cô không muốn đụng vào thức ăn trong ba lô trừ khi cần thiết.
Cô xuống xe, rút chìa khóa, rồi lén lút đi đến siêu thị nhỏ.
Đột nhiên, một bóng người nhảy ra từ phía sau tấm bảng quảng cáo, đi về phía Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều nhặt một hòn đá trên đất lên ném tới, nhưng người nọ chỉ kêu lên đau đớn, không phản ứng gì.
Nương theo ánh trăng, Mạnh Kiều có thể nhìn rõ đó là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, vẻ mặt hung ác. Trên người ông ta bê bết máu, trên cổ còn có dấu vết bị cắn, giống như xác sống.
“Đưa đây, đưa chìa khóa xe cho tao!"
Mạnh Kiều liếc nhìn ông ta một cái, sau đó bỏ chạy, nhưng mới chạy được mấy bước đã bị ông ta quật ngã xuống đất.
"Cho tao, cho tao!"
Giọng nói của người đàn ông run run, nhưng sức lực không nhỏ, bàn tay đầy máu của ông ta mở các ngón tay của cô ra, trực tiếp giật lấy chiếc chìa khóa cô đang nắm chặt, cướp nó đi.
Ông ta nhanh chóng mở cửa xe ra, vội vã lái đi.
Đầu cô gái đập vào cái túi lớn
Đau.
Rất đau.
Cô nhớ tới lời Nghiêm Mục nhắc nhở mình khi rời đi, bây giờ không giống trước đây, chú ý an toàn nhiều hơn.
Cuối cùng, một mình cô đành chán nản đứng lên, vỗ vỗ mông dính đầy đất.
Đường cao tốc yên tĩnh, không có vỏ thép của chiếc xe, cô giống như một con sên không có vỏ, chỉ cần đạp nhẹ là có thể giẫm chết.
Cô thở dài, còn mười tiếng lái xe nữa mới tới mà giờ cô lại không có xe.
Cũng không thể đi cướp xe người ta được!
Bỏ đi, xem thử có gì ăn trước đã, Mạnh Kiều tính toán xong, nhặt sợi xích sắt bị đứt dưới đất lên, quấn vào lòng bàn tay làm vũ khí, đưa tay chạm vào cửa kính trong suốt của cửa hàng tiện lợi.
Đột nhiên.
Một bóng dáng vụt qua góc tối.
Mạnh Kiều đột ngột lùi lại, tinh ý nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ bên trong.
Bên trong... sẽ không có mèo biến dị đấy chứ...
Cô gái khó chịu khắp người, trong đầu hiện lên vô số cảnh kinh dị trong tiểu thuyết, cô không muốn đến cửa hàng tiện lợi tìm đồ ăn nữa, chỉ hy vọng không có người đàn ông thứ hai xông ra ngoài thôi!
Chỉ cần chạy, chạy dọc theo đường cao tốc.
Sương mù từ đâu kéo đến, cả trạm dừng chân ẩn hiện trong màn sương trắng dày đặc.
Giống như Silent Hill.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.