Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 16: Không một bóng người




Trên đường đi thành phố Giang Kinh, ven đường xuất hiện lác đác mấy thi thể. Hai người suy đoán không phải bọn họ bị người dị dạng giết chết, mà là chết vì bị cướp đoạt đạo cụ.
Gió trên cao tốc rít gào.
Sau khi uống chén thuốc sền sệt, không chỉ vết thương của Mạnh Kiều khép lại mà trạng thái tinh thần cũng không tồi.
Chạy một đường thẳng đến thành phố Giang Kinh.
Cô từng sống chung với gia đình cô chú một thời gian, cho nên khá quen với con đường này.
Trên đường phố ngẫu nhiên có ba bốn người bị bệnh đi qua, hẻm phố cũng sẽ truyền đến tiếng thét chói tai, thậm chí cô còn thấy một vũng máu mới ở trên đường.
Giống thành phố Vũ Thành, màn hình nơi này lập loè số liệu chói mắt, hiện tại dân cư có lẽ bằng một phần hai trong thành phố khi xưa. Sau khi đã trải qua nhiệm vụ đáng sợ, mọi người thường sẽ lựa chọn trở lại nơi mà mình cho là an toàn nhất - nhà, mà đây cũng là lý do vì sao trên đường phố không một bóng người.
Vắng vẻ như đêm 30 tết.
Bạo lực đang phát sinh.
Nơi này thoạt nhìn cũng không thái bình.
Đây là ngày thứ ba sau khi cô kết thúc nhiệm vụ, trong khoảng thời gian ngắn chưa đến một tuần, thành thị ồn ào tiếng người trở nên vắng lặng. Siêu thị bị cướp sạch không còn gì, cửa hàng bị đập nát, thủy tinh vỡ rơi đầy đất.
Tuy rằng mặt kính các tòa cao ốc, tòa nhà office phản chiếu hình ảnh hiếm hoi của trời xanh mây trắng. Nhưng Mạnh Kiều cảm thấy phía sau mỗi mặt thủy tinh đều có một đôi mắt sợ hãi đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Trên đường cái ngẫu nhiên vẫn có xe phóng vụt qua, trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng không nói ra né tránh nhau nghênh ngang mà đi.
Tiêu điều.
Gần như trong một đêm, thành phố trở nên mệt mỏi yếu ớt, không hề có sức sống.
Cuối cùng Mạnh Kiều dừng xe trước cửa khu chung cư của nhà Lâm San San. Nơi này là một hoa viên kiểu Tây mật độ dân cư thấp, tỉ lệ xanh hoá rất cao, hoa cỏ cây cối sinh trưởng rậm rạp.
Có điều cửa lớn chung cư đóng chặt, phòng bảo vệ cũng không có người.
Mạnh Kiều nhìn xung quanh rồi cùng Hạ Tinh Thần trèo tường nhảy vào. Toàn bộ cửa chung cư đều đóng, không một bóng người, khóe mắt ngẫu nhiên có thể thoáng nhìn thấy có người rình coi bọn họ sau tấm rèm.
Lâm San San ở tầng hai tòa nhà số 5, hai người đứng trước cửa tòa nhà, Mạnh Kiều ấn mật mã.
Cửa inox mở ra như bình thường, xông vào mũi là một mùi hôi thối kỳ lạ.
Trên cánh cửa thang máy bị hở ra có một vài vết máu hỗn loạn, hai người liếc nhau không mở cửa thang máy ra, Mạnh Kiều phỏng đoán bên trong có lẽ đã trải qua một trận vật lộn, còn chưa muốn chết thì đừng nên đến gần xem.
Nhà San San là 201.
Trong lòng Mạnh Kiều thấp thỏm, suy nghĩ trong đầu cũng khá hỗn loạn. Thời gian tin nhắn cuối cùng gửi đi cách đây đã một tuần, cô không biết tình hình hiện tại của Lâm San San ra sao.
“Sẽ không có việc gì đâu.” Hạ Tinh Thần an ủi.
Mạnh Kiều gật đầu, gõ cửa chống trộm: “San San, San San là chị đây. Chị đến rồi.”
Bên trong cánh cửa không có tiếng đáp lại.
“San San, San San?”
Mạnh Kiều tiếp tục gõ cửa, tiếng cốc cốc cốc quanh quẩn ở hành lang yên tĩnh.
“Là chị, chị của em đây. Có ở nhà không?”
“San San? Có ở đây không?”
Cửa không mở, yên tĩnh, như bên trong cánh cửa là một hố đen rất lớn cắn nuốt tất cả âm thanh của Mạnh Kiều.
San San rời khỏi nhà?
Hay là đã xảy ra chuyện?
Mạnh Kiều không dám nghĩ, đầu óc cô rất loạn.
Đột nhiên.
Cả người cô dâng lên một sự đau đớn, hơi ở cổ không thở lên nổi, trái tim như bị người ta đào ra, cảm thấy trên ngực bị xé ra một lỗ hổng.
Trước mắt Mạnh Kiều là một khoảng màu đỏ tươi giống như toàn bộ máu từ các thi thể chồng chất đều dán trên mắt, bịt kín mắt và mũi của cô, ngay cả trong cổ họng cũng là vị tanh ngọt.
Đau đớn lan tràn khắp người.
Trong nháy mắt, thân thể cô như rơi vào trong vực sâu không có cách nào chạy thoát.
“Kiều Kiều...” Hạ Tinh Thần đứng ở bên cạnh gọi: “Kiều Kiều... Mạnh Kiều!”
Bỗng nhiên, Hạ Tinh Thần bấm vào tay Mạnh Kiều, dùng sức kéo một cái!
“… Á!”
Cô gái sợ hãi kêu một tiếng, chợt thấy tay phải mình chảy xuôi máu đỏ tươi, cổ tay bị Hạ Tinh Thần nắm chặt lấy.
Máu?
Máu từ đâu ra?
“Chị làm gì đấy!” Hạ Tinh Thần trừng mắt quát lớn.
Mạnh Kiều sửng sốt, chỗ ngực chợt đau đớn, trên áo thun màu trắng xuất hiện một dấu tay máu. Cô mờ mịt cau mày: “Tôi làm sao vậy?”
“Vừa rồi chị đột nhiên duỗi tay... giống như muốn đào trái tim ra vậy.” Hạ Tinh Thần nhìn sắc mặt cô trắng bệch: “Sao lại thế này? Như là bị ma nhập ấy.”
Mạnh Kiều xoa mày, ánh mắt mơ màng khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Làm sao vậy?” Hạ Tinh Thần dịu dàng hỏi.
“Không... Không có gì...” Cô gái lắc đầu: “Vào cửa quan trọng hơn.”
Nhưng cửa khoá.
Mạnh Kiều cũng chỉ suy nghĩ nửa phút rồi quay đầu chạy lên trên lầu. Tầng ba là một sân phơi công cộng nhỏ, phía dưới sân phơi vừa hay là ban công nhà Lâm San San. Hai người chạy lên sân phơi, cô gái lưu loát leo lan can, cánh tay nắm chặt lan can thân thể đu về phía trước, vừa khéo rơi xuống ban công nhà Lâm San San.
Hạ Tinh Thần xuống theo ngay sau.
Ban công bày mấy bồn hoa chỉnh tề, nhưng vì không được tưới nước nên hoa hơi khô héo. Cửa kính ban công khép hờ, hai người vừa đẩy cửa ra thì hết sức kinh hãi.
Trên tường phòng khách xuất hiện nhiều dấu tay máu, chi chít, mùi máu tươi nồng đậm ở trong không khí không tan đi nổi, nghiễm nhiên giống như một lò sát sinh!
Ruồi bọ màu đen bay tới bay lui.
Vết máu đã khô chuyển thành màu nâu, thoạt nhìn đã qua một quãng thời gian.
Nơi này rốt cuộc đã trải qua việc gì?
Lâm San San đâu?
Mạnh Kiều cầm một bình hoa có thể phòng thân dọc theo vách tường xem xét mỗi một phòng, đột nhiên cô bị Hạ Tinh Thần gọi lại.
“Kiều Kiều!”
Mạnh Kiều đi qua, ở phòng sách trong nhà chợt xuất hiện một thi thể bé gái! Các loại chất lỏng máu thịt chảy xuôi làm khiến không thể nhìn rõ thi thể, chỗ trái tim là một lỗ đen rất lớn, bên trong bò đầy ấu trùng màu trắng.
Từng sợi tóc dài của cô bé tung bay giữa làn tóc, đầu bị mở rộng ra một lỗ thật lớn giống như có thứ gì hút óc cô bé ra rồi lấy đi vậy.
Cô bé bị trói ở trên ghế, trước khi chết bị tra tấn, biểu cảm của cô bé dữ tợn, loáng thoáng có thể thấy được giãy giụa đến chết.
“Kiều Kiều...” Hạ Tinh Thần lo lắng nhìn về phía Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều đứng ngây tại chỗ, tập trung nhìn kỹ sau đó lắc đầu: “Không phải... Đây không phải San San...”
Ánh mắt Hạ Tinh Thần lại về trên thi thể, cô bé mặc đồng phục kẻ sọc xanh trắng, trên áo đồng phục cài tấm bảng tên nho nhỏ.
“Là... Lớp ba... Vũ Hoa...” Cậu cau mày cố gắng đọc bảng tên đã khá mờ.
Giọng Mạnh Kiều run rẩy: “Là bạn học của San San.”
Vậy San San đâu?
Con bé không phải gặp bất trắc luôn rồi chứ?
Hai người ở trong phòng tìm kiếm rất lâu cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết gì của Lâm San San. Cuối cùng Mạnh Kiều chỉ có thể gửi hy vọng vào suy đoán em họ thông minh đã trốn thoát.
San San không ở nhà là vì nơi này từng gặp chuyện khủng bố xưa nay chưa từng có, San San đã chạy trốn hay căn bản không về nhà?
Vậy ngoài nơi này ra, San San còn có thể chạy trốn đi đâu chứ?
Gia đình cô của Mạnh Kiều chỉ có một căn bất động sản ở thành phố Giang Kinh này, hai bên nội ngoại đều không ở đây.
Mạnh Kiều lại bắt đầu đau đầu.
Đường điện ở chung cư nhà Lâm San San không bị hư hao, Mạnh Kiều sạc đầy điện vào di động của mình sau đó gọi điện thoại cho cô bé.
Điện thoại gọi được một cách kỳ diệu.
Nhưng mà...
Giọng nữ lạnh băng truyền tới: Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa.
Vẫn không được.
Mạnh Kiều thở dài.
Cô lại đến phòng San San tìm kiếm manh mối, nhưng ngoài một tấm ảnh chụp với mấy bạn thân ra thì không có bất kỳ manh mối nào có giá trị. Trên ảnh chụp có bạn học nữ đã chết ở ngoài kia, còn có một cô bé cầm lục lạc buộc tóc đuôi ngựa hai bên, còn lại chính là Lâm San San.
Mấy cô bé cười tươi sáng như ánh nắng.
Mạnh Kiều nhét ảnh vào trong túi.
Hai người rời đi từ cửa chính. Khi trở lại trước xe Volkswagen Beetle thì phát hiện bốn lốp xe đã bị người ta đâm thủng một cách khó hiểu. Hai người nhìn nhau, thấy một bóng đen ở cầu thang đối diện vội vàng chạy lên.
Mạnh Kiều cũng không muốn đuổi theo đè người ta xuống đất đánh cho một trận, nhỡ đâu đuổi theo vào rồi lại phát hiện càng nhiều người đang chờ mình thì sao. Hiện tại cô không muốn chọc phải bất kỳ kẻ nào.
Hai người dọc theo mặt bên tòa nhà rời khỏi khu chung cư.
Giang Kinh rất lớn, cho dù hiện tại trong thành phố có tín hiệu, nhưng Lâm San San cũng tắt máy, căn bản không tìm thấy.
Mạnh Kiều không nghĩ ra Lâm San San sẽ đi đâu.
Một bạn nhỏ, trừ gia đình quen thuộc nhất ra thì còn có chỗ nào quen thuộc đến mức khi xảy ra nguy hiểm sẽ chạy đến đó đây?
Trường học!
Trường học hẳn là nơi Lâm San San quen thuộc nhất.
Hai người tìm được bản đồ du lịch thành phố Giang Kinh ở bên cạnh trạm xe điện ngầm. Dựa theo bản đồ nhỏ và ấn tượng đại khái, hai người dò dẫm trong phố hẻm. Tìm khoảng ba bốn tiếng, đến khi trời sắp tối rốt cuộc mới tìm được trường tiểu học của Lâm San San.
Trong trường học đã sớm không còn một bóng người, phòng bảo vệ cũng là người đi nhà trống.
Dưới đêm tối, thảm cỏ trong trường học xanh biếc, cành lá sum suê, lá cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời lặn. Theo ánh sáng còn sót lại nơi chân trời, hai người đi bộ ở trong vườn trường.
“Nơi này... khá kỳ lạ...” Hạ Tinh Thần không thể nói ra kỳ lạ ở đâu, nhưng cậu vẫn thấy lộ ra một loại cảm giác nguy hiểm.
“Cậu cảm thấy có vấn đề ở đâu?”
“Hình như quá nhiều cây, cỏ cũng rất cao... Lại còn có rất nhiều cây có hình người.” Hạ Tinh Thần nhíu mày quan sát. Trong trường học rất nhiều cây cỏ hình như chưa từng được tu bổ, gần như sắp cao đến ngực cậu, rất giống một người đứng ở nơi đó. Hơn nữa những tác phẩm làm vườn hình người đó nhìn rất giống phim ma.
Mạnh Kiều thì lại cảm thấy không có gì: “Tính chất giáo dục thôi, có thể là tác phẩm của bọn trẻ con. Đừng thần hồn nát thần tính.” Cô chỉ suy nghĩ một vấn đề khác, nếu bọn nhỏ không tìm thấy bố mẹ, theo lý thuyết sẽ chạy đến trường học. Nhưng trường học này không có một bóng người, chẳng lẽ bọn nhỏ đã quá sợ hãi mà trốn đi rồi?
“Nhanh tối quá, chúng ta qua đêm ở chỗ này hay là đi tìm chỗ khác?” Mạnh Kiều trưng cầu ý kiến của Hạ Tinh Thần: “Cậu cảm thấy chỗ nào an toàn hơn?”
Mạnh Kiều vừa đi, đột nhiên trong đầu hiện ra đoạn nhạc nền kỳ lạ.
“Cậu nghe thấy không?”
“Nghe thấy gì?” Hạ Tinh Thần hỏi.
“Có âm nhạc.”
Hạ Tinh Thần sợ tới mức rùng mình: “Chị đừng làm tôi sợ. Đâu? Âm nhạc ở đâu?”
Nhưng Mạnh Kiều rõ ràng nghe được một đoạn âm nhạc bối cảnh phim kinh dị, giống kiểu nhạc nền khi nhân vật chính chuẩn bị rơi vào bẫy rập, nghe ra cảm giác vui sướng quái đản.
Cô cảm thấy tám phần mình bị xuất hiện ảo giác hoặc là hội chứng chấn thương gì đó. Cô vỗ vỗ đầu, tiếp tục thăm dò vườn trường trống trải.
Trong vườn trường tràn ngập thê lương kỳ lạ không thể nói rõ.
Nhưng ít ra trước mắt không nhìn thấy thi thể, vậy chứng minh bọn họ vẫn an toàn.
Trong khu dạy học cực kỳ yên tĩnh, khiến Mạnh Kiều chợt nhớ tới trung học Hạnh Nhạc.
Cùng với đoạn nhạc nền trong đầu, dường như cô xuất hiện ảo giác cỏ cây đang thét gào chói tai bên cạnh mình.
“Vẫn không có ai.” Hạ Tinh Thần thở dài: “Có phải San San không ở đây không...”
“Vậy San San có thể đi đâu?” Mạnh Kiều cũng chán nản thất vọng: “Những người đó vào nhà con bé. Nếu con bé còn sống thì nhất định sẽ trốn đến một chỗ quen thuộc...”
Hạ Tinh Thần hỏi: “Có thể đến nhà bạn không?”
Mạnh Kiều thở dài: “Cũng có khả năng này.”
Bàn ghế trong phòng học đều sắp xếp cực kỳ ngay ngắn như là một ngày nghỉ cuối tuần bình thường chờ đến thứ hai bọn nhỏ trở lại trường học. Tiếng bước chân của hai người quanh quẩn trong hành lang trống trải, trên vách tường treo ảnh của các nhà khoa học nhìn chằm chằm hai người.
Trong bóng đêm thê lương cứ cảm thấy như có người đang nhìn mình chằm chặp.
Đột nhiên.
“Leng keng leng keng...”
Di động của Mạnh Kiều bắt đầu rung lên.
Cô bị tiếng di động làm cho sợ tới mức run bắn cả người. Cô móc điện thoại từ trong túi ra, thấy số điện thoại hiện trên màn hình thì hơi nhíu mày.
“Alo?”
—-------------------
Tác giả có chuyện nói:
Có... ai không? (tủi thân)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.