Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 22: Mắt chảy nước đen




Lý Bách nằm trên giường, ngoài cửa im ắng không có gì hết.
Không biết nhiệm vụ lần này cần làm thế nào mới hoàn thành. Mà ông ta không hề quan tâm, ông ta rất yên tâm. Tuy rằng ký túc xá này có mùi mốc, nhưng vẫn hơn là không có chỗ, huống hồ ngày mai, ngày kia ông ta sẽ có bé đẹp để ôm ấp.
Lý Bách tặc lưỡi đắc ý dào dạt đi ngủ.
“… Á!!!”
Đêm khuya, một tiếng thét chói tai từ hành lang truyền đến.
Lý Bách chợt bừng tỉnh. Chuyện gì vậy?
“Cháy rồi! Mau! Cháy rồi!” Giọng nữ sợ hãi thét chói tai cắt ngang màn đêm, quanh quẩn trong hành lang trống trải.
Lý Bách cảm nhận được từng hơi nóng từ kẹt cửa vọt vào, toàn bộ ký túc xá lập tức như lồng hấp nướng thân thể ông ta.
Quá đen đủi! Sao buổi tối đầu tiên đã đụng phải loại chuyện này! Giọng hoảng loạn ngoài cửa liên tục vang lên, Lý Bách nghe thấy rõ ràng hai cô gái ban ngày đang gân cổ lên kêu: “Cháy! Chạy nhanh đi!”
“… Cộc, cộc, cộc…”
“Lý Bách! Lý Bách! Cháy!”
Cửa phòng bị gõ mạnh. Người ngoài cửa điên cuồng gọi tên Lý Bách, bảo ông ta nhanh mở cửa, rời khỏi nơi này.
Rốt cuộc Lý Bách đã từng làm nhiệm vụ nên có đề phòng. Ông ta không mở cửa phòng ra, nửa tin nửa ngờ đứng ở cửa. Tiếng đập cửa vang lên vài cái sau đó biến mất, ngoài cửa chỉ có âm thanh bịch bịch.
Nếu mở cửa, toàn bộ đạo cụ sẽ mở ra một lỗ hổng, không có tác dụng.
Nhưng nếu không mở cửa ông ta bị thiêu chết thì làm sao bây giờ?
“Đừng quan tâm ông ta! Có khi ngủ như chết rồi! Nhanh lên đi thôi!”
“Đi, đi, đi!”
Người ngoài cửa nôn nóng nói, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh. Lý Bách nghe thấy rõ hình như mấy người đang chạy xuống cầu thang. Trong ký túc xá càng ngày càng nóng, ông ta cảm thấy mình giống như thịt ba chỉ bị kẹp vào vỉ nướng trên than, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lúc nào cũng có thể té xỉu bởi vì sức nóng này.
Ông ta nghiêm túc suy xét, quỳ rạp trên mặt đất nhìn ra từ kẹt cửa. Trong hành lang lập loè ánh lửa và càng ngày càng nhiều khói đen.
Mẹ nó!
Lý Bách thầm mắng một tiếng, thu đạo cụ lại mở cửa chuẩn bị cất bước chạy.
Ông ta vặn tay nắm, mở rộng cửa.
Đen đặc.
Không có sương khói, không có ngọn lửa.
Không có gì hết.
“Lạch cạch…”
Ông ta nhanh chóng đóng cửa lại!
Người đàn ông lập tức ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra.
Vừa rồi ông ta đã làm gì!
Vậy mà ông ta bị ma quỷ ám ảnh đi mở cửa!
Ngoài cửa không có gì hết! Không có ánh lửa và khói đặc, chỉ có khoảng không đêm tối và một bóng người lập loè. Trong giây phút mở cửa, Lý Bách đã suy nghĩ cẩn thận!
Vừa rồi ánh lửa tận trời, lại không có khói bay vào, là bởi vì vừa rồi căn phòng được đạo cụ bao phủ. Mà hiện tại, ông ta thu đạo cụ, tiến vào thời gian làm lạnh, điều này có nghĩa hiện tại phòng ký túc xá này đã không hề còn năng lực bảo vệ ông ta!
Nguy hiểm ở ngay ngoài cửa!
Có người muốn giết ông ta!
Lý Bách ngàn tính vạn tính không nghĩ tới buổi tối ngày đầu tiên đã có người làm ra chuyện này. Ông ta nhanh chóng dùng giường và tủ chặn ở cửa, cả người rét lạnh không ngừng run lẩy bẩy. Ngoài cửa phòng đều im ắng, không xảy ra gì cả, giống như tất cả cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Sẽ không có việc gì! Sẽ không có việc gì!
Người đàn ông điên cuồng an ủi bản thân. Da đầu ông ta tê dại, tay chân lạnh lẽo. May mà không có người vặn tay nắm cửa muốn mở cửa phòng.
Lý Bách thở phào một hơi nhẹ nhõm, chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ rời khỏi chỗ quỷ quái này, nhưng khi ông ta quay đầu lại, lập tức sụp đổ.
Ngoài cửa sổ sáng ngời, một cô gái mặc đạo bào đang leo lên. Ả ta vặn vẹo tứ chi như là một con nhện, toàn bộ khớp xương uốn lượn, bàn tay bàn chân bám trên song cửa sổ.
Dưới ánh trăng, làn da cô gái màu trắng xanh như là một chiếc màn thầu trắng mọc mốc xanh, loang lổ từng nơi, cực kỳ ghê tởm. Mái tóc đen dài bị gió thổi tung, trong tròng mắt trắng là đồng tử màu đen bé như lỗ kim khiến cho Lý Bách thét lên thất thanh.
Cửa sổ kính bị cô gái đẩy ra từng chút một từ bên ngoài, miệng ả ta phát ra tiếng cười “Hì hì hì...”.
Lý Bách đẩy bàn ra chạy.
Cô gái ngoài cửa sổ càng nhanh hơn một bước, đẩy cửa sổ ra, trực tiếp leo lên theo vách tường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong phòng tràn ngập mùi tanh tưởi của thi thể và máu tươi. Lý Bách cũng bất chấp ngoài hành lang có gì, kéo cửa phòng ra ngoài! Tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Lý Bách đứng trong hành lang tối đen không biết làm sao, trái tim chợt ngừng đập.
Phía sau ông ta vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại vậy mà lại là một cụ già. Đêm rồi, sao trong ký túc xá lại có một cụ già? Hơn nữa, cụ già này còn không phải là người ban ngày nói trời sắp mưa kia à? Đây là chỗ quỷ quái gì chứ! Lý Bách bỗng nhiên cảm thấy hai mắt đau nhức, đồng tử bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đen.
Đồng tử ông ta đang hòa tan!
Như là khối băng tan thành một bãi nước!
Á... Đau quá...
Người đàn ông kêu không ra tiếng, trước mắt tối đen, ngón tay cào ra từng dấu vết trên vách tường. Âm thanh ken két quanh quẩn trong hành lang yên tĩnh, nhưng không có ai mở cửa, cũng không có ai nghe thấy tiếng thét chói tai của ông ta.
Ban đầu Lý Bách là một tên đầu đường xó chợ, làm một vài vụ làm ăn cho vay nặng lãi. Ông ta xấu xí, tính tình cũng kém, không vợ không con. Ông ta vốn cho rằng mình cứ mơ màng hồ đồ như vậy cả đời, nhưng nhiệm vụ lại thay đổi cuộc đời của ông ta. Ông ta đạt được đạo cụ trong lúc làm nhiệm vụ, phụ nữ giãy giụa cầu sinh nhào vào ngực ông ta, mà điều này cũng thỏa mãn lòng hư vinh của ông ta. Ông ta không ngờ mình sẽ chết ở chỗ này, ông ta quá sơ suất...
Quỷ có thể lừa ông ta mở cửa.
Lý Bách chết!
Ký túc xá khôi phục bình lặng như chưa từng xảy ra việc gì vậy.
Trời vừa sáng, Mạnh Kiều đã tỉnh, mà hai người đàn ông ở giường dưới, mỗi người một bên, còn đang ngủ say. Cô nhìn “sau cơn mưa trời lại sáng” ngoài cửa sổ, dùng ngón tay chải tóc một lượt. Là một đêm yên tĩnh lại bình thản, không xảy ra gì hết, cũng không có kinh hãi trong dự đoán. Cô gái cảm thấy mỹ mãn duỗi người.
Ánh nắng ấm áp, mưa đã ngừng.
Đáng tiếc không có cầu vồng.
Nếu không phải nhiệm vụ, phong cảnh nơi này chắc sẽ tuyệt đẹp, thôn làng nhỏ nhàn nhã thoải mái để nghỉ phép.
Cô gái nằm chốc lát ở giường trên. Qua khoảng hơn mười phút, Nghiêm Mục cũng tỉnh. Anh gõ ván giường tầng trên: “Tỉnh rồi?”
Mạnh Kiều: “Ừ.”
Hạ Tinh Thần chậm rì rì mở đôi mắt nhập nhèm mông lung buồn ngủ: “Tôi cũng tỉnh.”
Mạnh Kiều đang khoanh chân ngồi trên giường gặm bánh quy giống một con hamster nhỏ, cả người đều là vụn bánh quy đậu phộng. Cô lại móc hai chiếc bánh khô bơ lạc trong túi ra, ném cho hai người: “Ăn xong thì lên đường.”
Nghiêm Mục: “Em thật sự không có đạo cụ, thiên phú ‘Nghĩ gì được nấy’ gì đó chứ? Tật xấu nói mấy lời gở này của em cần sửa.”
Mạnh Kiều: “Vậy ăn ngon uống no, chúng ta cùng nhau lên đường.”
Nghiêm Mục: “...”
Nhưng mà bánh quy đậu phộng vẫn khá ngon.
Ăn xong bữa sáng ra cửa, vừa lúc thấy Ngô Mai và Trương Xán Xán đi WC rửa mặt. Hai người thoạt nhìn cũng ngủ không ngon, quầng thâm mắt rất đậm.
Mạnh Kiều thấy dáng vẻ này của Trương Xán Xán thì hỏi: “Làm sao vậy? Tối hôm qua không ngủ được à?”
Trương Xán Xán thở dài, đôi mắt cũng sưng, nhìn là biết dáng vẻ mất ngủ: “Đây đâu phải không ngủ ngon đâu, em là cả đêm chưa ngủ. Nửa đêm hôm qua người đàn ông kia còn gõ cửa... Là Lý Bách kia ấy... Đúng, đúng, đúng, gõ cửa hỏi bọn em có sợ không, muốn vào. Còn tưởng rằng có quỷ đó, dọa chết bọn em, thật là ý xấu không bỏ!”
Ngô Mai cũng phụ họa: “Đúng là không chịu nổi loại đàn ông thúi này! Lười chết đi được cũng thôi đi! Làm hại cả đêm hôm qua chúng tôi không ngủ ngon, sợ ông ta phá cửa mà vào. Cũng may cuối cùng ông ta cũng đi rồi, nếu không hôm nay chúng tôi nhất định sẽ đánh ông ta một trận!”
Cửa phòng cuối hành lang đóng chặt, dường như Lý Bách còn chưa rời giường, cửa không hề có động tĩnh.
Giọng điệu Mạnh Kiều cũng cực kỳ khinh thường: “Thôi! Mặc kệ ông ta. Nếu tối nay ông ta lại làm gì thì đến tìm tôi. Tôi giúp hai người cùng đánh ông ta!”
Nghiêm Mục nhướng mày: “Chỉ bằng em?”
Mạnh Kiều liếc Nghiêm Mục một cái: “Thầy Nghiêm không giúp học sinh của mình mà còn nói mát. Tôi không lên, anh lên nhé! Chúng ta đều là người trên một chiếc thuyền.”
“Thế không được. Em đánh người của em, tôi ngủ giấc của tôi.” Nghiêm Mục đứng ở cửa phòng Lý Bách.
Mạnh Kiều trợn trắng mắt, lại thề son sắt với Trương Xán Xán: “Em yên tâm. Chị phái hai người bọn họ đi. Nếu Lý Bách lại quấy rầy hai người thì tuyệt đối đánh cho ông ta rơi răng đầy đất!”
Lúc này Trương Xán Xán mới lộ ra nụ cười vui mừng: “Chỉ có ba ngày, hiện tại em cũng không muốn ngủ. Hôm nay các anh chị đi đâu?”
Dẫu sao ở mãi chỗ này cũng không phải cách, Trương Xán Xán và Ngô Mai quyết định đi ra ngoài tìm kiếm manh mối.
Mạnh Kiều nói: “Không biết! Tùy ý đi lòng vòng chưa chắc có thể có phát hiện, không bằng thăm dò rõ ràng tình hình trấn nhỏ.”
Trương Xán Xán gật gật đầu: “Vậy có bất kỳ tin tức gì thì chị nhớ nói với em. Em sợ bỏ lỡ tin nào.”
Cô ấy hơi thấp thỏm. Dẫu sao, ở nhiệm vụ trước, Trương Xán Xán đã có trải nghiệm không tốt. Mấy người chơi đấu đến anh chết tôi sống. May cô ấy ôm chân cao thủ, nếu không chắc chắn đã chết ở trong nhiệm vụ.
Ba người hẹn giữa trưa gặp mặt ở Bạch Giác Quán. Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần phân công nhau chuẩn bị tìm dân trong thôn thu thập manh mối, mà Nghiêm Mục một mình đến đồn cảnh sát tra tình hình.
Nguyên nhân chia tổ rất đơn giản. Một mình Nghiêm Mục không chết được, một mình Mạnh Kiều có lẽ cũng vậy, nhưng “con dê nhỏ” Hạ Tinh Thần lại không hề có năng lực tự gánh vác. Để cậu ấy ra ngoài một mình tìm manh mối quả thực là đưa đồ ăn cho quỷ. Mạnh Kiều xung phong gánh vác nhận trách nhiệm trông nom Hạ Tinh Thần.
Hôm qua vừa mưa to, đường đất biến thành bùn lầy.
Mạnh Kiều chân thấp chân cao làm cho giày da màu đen bẩn hết, Hạ Tinh Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu, giày thể thao màu trắng đã hoàn toàn biến thành màu vàng đất như là túi tương vậy.
Đi ra ngoài chưa bao xa, tiếng kèn xô na chói tai từ một hẻm nhỏ truyền đến. Tiền giấy bay lả tả đầy trời như là hoa lê rơi xuống đầu hai người, một đám người mặc đồ trắng xuất hiện ở trước mắt. Đứa bé đi đầu bê một khung di ảnh màu đen, trong di ảnh là một phụ nữ trung niên.
Mạnh Kiều đứng ở tại chỗ, cau mày.
Phía sau đứa bé là hai người kéo một chiếc xe đầu gỗ, trên xe đặt hoa cúc màu vàng và màu trắng, ở giữa là một cái quan tài rất to. Quan tài dùng miếng vải đen bao lấy, phía trên còn dán một tấm bùa màu vàng kỳ quái.
Người hai bên đường nói mấy lời như “Nén bi thương”, “Yên giấc ngàn thu”.
Mạnh Kiều nhìn Hạ Tinh Thần, hai người lùi vào trong một góc.
Sắc mặt cô gái nghiêm trọng khẽ nói: “Người này, tôi đã thấy. Bà cụ ngày hôm qua hát ca dao kia, cậu có nhớ không?”
Hạ Tinh Thần ngẫm lại đúng là bà cụ ngày hôm qua có dáng vẻ này.
Mạnh Kiều hỏi: “Sao qua một tối đã chết rồi?”
Hạ Tinh Thần trả lời: “Từ qua đời đến phát tang cũng phải mất bảy ngày chứ nhỉ?”
Mạnh Kiều nói: “Xem dáng vẻ này không giống như chết bình thường. Sao còn dán lá bùa? Tám phần là đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Sau khi hai người nghe ngóng mới phát hiện sống lưng lạnh toát.
Bà cụ chết đêm hôm trước. Buổi tối, người trong nhà cho rằng bà đi ra ngoài chơi mạt chược, ai biết nửa đêm còn không về. Hơn nửa đêm cả nhà đi ra ngoài tìm thì phát hiện thi thể bà cụ ở trong rừng phía sau thôn. Tuy rằng thi thể hoàn hảo nhưng toàn bộ đồng tử màu đen đã hòa tan thành nước, hai lỗ đen như mực chảy nước tanh hôi ra ngoài, còn có giòi bọ từ trong mắt bò ra.
Người trong nhà vội tìm tiệm quan tài đặt làm quan tài cả đêm, lại đặt mua một ít đồ dùng mai táng, mới đưa tang sáng sớm hôm nay, chôn ở mộ ngoài thôn.
Trong lòng Mạnh Kiều giật nảy.
Ban ngày thấy ma, không phải dấu hiệu tốt gì.
Hạ Tinh Thần lại đi hỏi những người khác xung quanh, còn chưa nói mấy câu, sắc mặt cậu đã không quá tốt. Mạnh Kiều nhìn theo đám người đưa ma, trong tay đùa nghịch tiền giấy bay đến từ giữa không trung. Trên tiền giấy còn chảy xuôi chất lỏng màu đen không biết tên.
“Kiều Kiều.”
“Hả?”
Sắc mặt Hạ Tinh Thần cũng không tốt lắm: “Tôi hỏi rồi, đây không phải vụ đầu tiên trong thôn. Tháng trước, trong thôn có một bé trai đến nhà bạn chơi, kết quả buổi chiều trên đường về nhà lại mất tích. Sau đó phát hiện chết ở đồng ruộng, hai mắt hòa tan, thi thể hoàn hảo. Người trong thôn đều nói đây là nguyền rủa, có tà ma giết người lung tung.”
Mạnh Kiều nhìn vào mắt Hạ Tinh Thần: “Tà ma có phải là Quỷ Quan Nương không?”
Hạ Tinh Thần: “Không biết.”
Hai người một đường tìm hiểu, phát hiện trong thôn đã chết ít nhất năm người. Toàn bộ đều là đồng tử hòa tan thành nước màu đen, đều chết lặng yên không một tiếng động, không tìm thấy bất kỳ đối tượng nào có thể hoài nghi.
Mạnh Kiều để Hạ Tinh Thần đi tìm thôn dân tâm sự, còn mình về phòng ở Bạch Giác Quán lấy ít bánh quy để lấp đầy bụng vào buổi trưa.
“Cậu đừng chạy loạn, ban ngày hẳn sẽ không có chuyện gì. Đừng lộn xộn, đừng nói chuyện lung tung.” Mạnh Kiều dặn dò lần cuối: “Tôi đi một chút sẽ về, hơi đói bụng.”
“Được. Tôi ở tiệm cơm nhỏ chờ chị về.”
Hạ Tinh Thần bảo Mạnh Kiều chú ý an toàn, còn mình ở tiệm cơm nhỏ gần Bạch Giác Quán bắt đầu dò hỏi tình hình trấn nhỏ này.
Bà chủ tiệm cơm nhỏ là một bà chị nhiệt tình, lải nhải nói rất nhiều chuyện vô dụng. Từ trong cuộc trò chuyện, cậu biết nơi này vốn là một trấn nhỏ yên tĩnh hài hòa, nhưng từ năm năm trước bắt đầu có người chết, cách chết y hệt bà cụ hôm nay.
Năm năm qua, thị trấn tổng cộng đã chết bảy tám người.
Nhưng mà chết nhiều nhất không phải người trong thôn, mà là du khách từ nơi khác tới, trước sau tổng cộng mười mấy người. Bà chủ nói cách vài bữa trấn nhỏ này sẽ xuất hiện du khách, người đến không làm gì, sau đó lại biến mất.
Chị ấy thì thầm: “Chỗ này của chúng tôi cũng không có gì chơi, khoảng cách lại hơi xa, có gì mà chơi chứ. Về sau tôi làm cái quán trọ nhỏ kiếm tiền thôi.”
Hạ Tinh Thần cười nói: “Vậy chúng tôi không cần ở trong Quán nữa.”
Bà chủ sửng sốt: “Quán nào? Nơi này làm gì có Quán nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.