Nhiệm vụ lần này là [Suỵt, chạy mau, bác sĩ tới].
Hệ thống nhắc nhở, bác sĩ ở bệnh viện tâm thần này có vấn đề.
Mọi người ngạc nhiên nhìn Nghiêm Mục hỏi ra vấn đề mà ai cũng muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi xong sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Người làm tài chính kia nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây không phải là tự tìm đường chết sao? Chán sống rồi à?"
Cô y tá nhỏ hả một tiếng, đột nhiên cười rộ lên: “Đương nhiên là được rồi, cẩn thận thế làm gì? Bác sĩ của chúng tôi sẽ không ăn thịt mọi người đâu. Bác sĩ của chúng tôi đều tốt nghiệp Đại học Y khoa trọng điểm trong nước, hoặc là du học nước ngoài về, trình độ rất tốt, hơn nữa còn cực kỳ có kiên nhẫn với bệnh nhân. Chỉ cần bọn họ rảnh rỗi thì có thể nhận phỏng vấn bất kỳ lúc nào, hoặc là nếu cần, tôi cũng có thể sắp xếp ca làm để dành thời gian trả lời câu hỏi của các vị.”
Cái này còn quỷ dị hơn.
Bác sĩ không có vấn đề, y tá không có vấn đề, bệnh viện yên bình.
Đây là đường vào phó bản kiểu gì vậy? Chẳng lẽ tới đây nghỉ phép sao?
"Được rồi, tôi đưa chìa khóa trước. Nhà ăn sẽ mở cửa lúc 12 giờ, mọi người có thể tự đi đến đó." Cô y tá nhỏ nở nụ cười công nghiệp.
Chìa khóa được giao ngẫu nhiên, cho nên số phòng cũng vậy. Mọi người trật tự xếp hàng lấy chìa khóa, Mạnh Kiều không yên lòng, không phải là nghĩ đến nhiệm vụ mà đang tự hỏi xem buổi tối nên làm gì, có cần hỗ trợ phối hợp với Nghiêm Mục hay không. Cô ngẩng đầu quan sát người đàn ông, anh không tỏ thái độ, cô đành phải bĩu môi nhận chìa khóa y tá đưa cho.
Cũng may phòng của Nghiêm Mục và Mạnh Kiều ở cạnh nhau.
Lúc này, cô y tá nhỏ phóng ánh mắt hóng chuyện tới nhìn Mạnh Kiều.
Cô y tá nhỏ này khiến Mạnh Kiều buồn cười, cô khẽ xua tay: “Chúng tôi không phải.”
Cô y tá nhỏ cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng tinh. Cô ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt giống như một cô bé mới bắt đầu biết yêu. Sau khi chia chìa khóa cho mọi người xong, cô y tá nhỏ rời khỏi sảnh lớn.
Lúc này mọi người mới bắt đầu trò chuyện, thảo luận: "Rốt cuộc nhiệm vụ lần này là gì? Sao tôi chả hiểu gì cả."
“Đừng nói là cậu, tôi đây tham gia ba phó bản rồi mà chưa từng gặp chuyện như thế này.” Một người đàn ông trung niên nói: “Đi một bước xem một bước vậy, bây giờ cảm thấy không đáng sợ đến thế.”
“Có phải dựa vào quy tắc gì đó, biến tất cả thành bệnh nhân tâm thần hay không?” Một người đàn ông cơ bắp mặc áo ba lỗ hỏi.
Không như Mạnh Kiều dự đoán, trong số hai mươi hai người, ngoại trừ cô và Nghiêm Mục ghép thành một đội và một đôi tình nhân ra thì những người còn lại đều là đơn đả độc đấu. Cô gái không ngừng cắn móng tay vì sợ hãi trong góc phòng bước đến chỗ một cô gái điềm tĩnh: “Ừm… Tôi là Liên Mộc Mộc."
Cô ấy không quen biết ai ở đây nên chỉ có thể bị động ghép đội để sống sót. Liên Mộc Mộc là một người dẫn chương trình ca hát khá nổi tiếng trên diễn đàn, đây là lần thứ hai cô ấy tham gia phó bản. Thậm chí lần đầu tiên còn chẳng hiểu rõ nhiệm vụ là gì, đã ù ù cạc cạc qua ải. Bây giờ cô ấy thầm muốn ôm đùi to, giữ mạng.
“Ây dô, người nổi tiếng trên mạng.” Người làm tài chính kia chế giễu.
Liên Mộc Mộc rụt rè, thoáng cái chạy đến phía sau cô gái kia, không nói gì. Cô gái kia đón lấy ánh mắt của người làm tài chính, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta. Cô ấy biết ý của Liên Mộc Mộc, mỉm cười dịu dàng, đưa tay ra với Liên Mộc Mộc: “Tôi tên là Diệp Tử.”
Cơn chán nản trong lòng Liên Mộc Mộc cuối cùng cũng vơi bớt, cô ấy cảm động nhìn người đẹp dịu dàng đưa tay về phía mình.
Còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục không nán lại sảnh lớn quá lâu mà đi đến khu ký túc xá trước. Khu ký túc xá cũng không có mùi ẩm mốc như bọn họ dự đoán, ngược lại còn sạch sẽ ngăn nắp như lời cô y tá nhỏ nói.
Trên vách tường treo mấy bức tranh hoa cỏ phong cảnh, mỗi góc hành lang đều được quét dọn không còn hạt bụi, hành lang trồng vài cây xanh um, cửa sổ cũng không có song sắt, không khác nhà khách ở mấy huyện thành nhỏ là bao.
Phòng của hai người nằm cạnh nhau, mở cửa ra sẽ thấy một chiếc giường đơn sạch sẽ, một phòng tắm lát gạch màu vàng nhạt, bộ bàn ghế màu nâu cũ kỹ và một cái ấm đun nước mới toanh.
Không biết cô y tá nhỏ có cố ý hay không, đã lâu lắm rồi Mạnh Kiều mới nhìn thấy loại căn phòng có cửa bên trong thế này. Các khách sạn kiểu cũ thường có phòng thông với nhau, bên trong phòng còn có một cánh cửa đối diện với giường. Cửa mở ra là cửa phòng bên cạnh. Hai cánh cửa biến thành một cái lối đi, đây thường là phòng gia đình.
Không ngờ cô y tá nhỏ trong nhiệm vụ lại còn nhiều chuyện như vậy.
Mạnh Kiều mở cửa bên mình, rồi gõ cửa phòng Nghiêm Mục.
"Mở cửa."
"Làm gì?" Giọng Nghiêm Mục vang lên.
"Sợ ma."
“Em sợ ma?” Tuy giọng điệu Nghiêm Mục có chút giễu cợt nhưng vẫn mở cửa.
Không khí trong hai căn phòng chầm chậm lưu chuyển, Mạnh Kiều cảm thấy vô cùng an tâm.
Mạnh Kiều đi qua cửa thông hai bên, rồi ngồi xuống ghế trong phòng Nghiêm Mục: “Anh có để ý thấy gì không?”
“Không.”
“Thật à?” Mạnh Kiều không tin: “Tôi cũng không phát hiện được gì cả.”
“Tôi biết.” Nghiêm Mục không nhìn Mạnh Kiều, mà nhìn chằm chằm không nhúc nhích vào tòa khám bệnh ở đối diện: “Em không có phản ứng gì đã chứng minh được ở đây ít nhất là không có lệ quỷ, hoặc là hiện tại không có.”
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Mạnh Kiều đi tới.
Khu khám bệnh đối diện và khu ký túc xá chỉ cách nhau một mảnh vườn nhỏ, Mạnh Kiều có thể nhìn thấy rõ phía đối diện. Lúc này đang có hai bệnh nhân tâm thần dí sát vào cửa sổ, ngoẹo đầu gõ gõ cửa sổ muốn thu hút sự chú ý của người ở đối diện.
Trong khi bốn người nhìn nhau, hai y tá vội vã bước vào phòng bệnh. Chưa đầy năm phút, hai người đã vội vã đi ra ngoài mang cáng cứu thương tới. Khi mang cáng cứu thương vào, trên cáng trải vải trắng, nhưng lúc đi ra lớp vải trắng đó đã nhuốm đỏ, dưới cáng còn có máu tươi chảy ròng ròng.
Hai gã y tá khiêng cáng bước đi rất nhanh, nhưng vì đi quá nhanh nên gã y tá phía trước giẫm phải một viên sỏi trong vườn. Trượt chân, đá cuội lăn đi, gã y tá phía sau cố gắng giữ thăng bằng cái cáng bị lắc lư. Ai ngờ cáng cứu thương lại nghiêng sang một bên, hai miếng thịt đỏ tươi rơi ra khỏi cáng.
Nghiêm Mục vội kéo Mạnh Kiều trốn vào sau tấm màn.
Cùng lúc đó, gã y tá nhìn quanh, thấy không ai phát hiện mình thì thở phào.
Từ khe hở của tấm màn, Mạnh Kiều có thể nhìn rõ.
Thứ rơi ra khỏi cáng là cánh tay của một người trưởng thành, cánh tay như bị thứ gì đó xé nát, da thịt bị xé toạc đến mức gần như có thể nhìn thấy xương trắng, giống một người sống bị dao thái sắc bén cắt mất một miếng thịt lớn. Ngoại trừ cánh tay, còn có một khối máu thịt nhớp nháp rơi xuống, Mạnh Kiều nghĩ hồi lâu, lại nhìn nhìn người mình, nhưng vẫn không nghĩ ra bộ phận nào có hình dạng như vậy.
Sau khi gã y tá thu dọn mảnh thi thể rồi rời đi như không có chuyện gì xảy ra, Nghiêm Mục mới nói: “Là bàn chân.”
Mạnh Kiều cau mày: “Bàn chân?”
“Ừ, bàn chân không có ngón chân.”
Khóe miệng Mạnh Kiều giật giật, cô lao thẳng vào WC, bắt đầu nôn. Cô cảm thấy mình đã nhìn đủ xác chết rồi, cái này cũng chẳng là gì. Nhưng mỗi khi nhớ lại cục thịt đỏ au, cô lại nôn khan hai tiếng, rồi cố kiềm nén cơn buồn nôn xuống dạ dày.
Nghiêm Mục đứng ở cửa rót cho cô một ly nước, đưa khăn giấy cho cô: "Sao lại phản ứng lớn như vậy?"
"Không biết nữa, dạ dày khó chịu, buồn nôn." Mạnh Kiều súc miệng, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, vừa cúi đầu rửa mặt, vừa hỏi: "Bọn họ mang mảnh thi thể đi làm gì vậy?”
“Không biết.” Nghiêm Mục nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã không còn bóng dáng của hai y tá: “Chắc chắn không chỉ có một người chết, có lẽ chúng ta nên quan sát chú ý một chút.”
"Được." Mạnh Kiều gật đầu: "Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi. Ở thế giới thực chưa được ăn bữa ăn cuối cùng, không ngờ vào phó bản nhiệm vụ lại được ăn cơm."
Dù cảm thấy buồn nôn nhưng phải ăn mới có sức làm việc chứ.
Hai người trở lại nhà ăn của tòa nhà chính.
Đồ ăn ở nhà ăn rất phong phú, thịt kho dứa, thịt kho tàu, trứng hấp thịt bằm, thịt bò hầm cà chua. Cô bịt mũi, buồn bã nhìn Nghiêm Mục. Nghiêm Mục biết cô gái đang nghĩ gì, chắc chắn là đang nghĩ những miếng thịt này không phải là mảnh thi thể lúc nãy đúng không?
Tuy nhìn không giống nhưng lúc này lời nói cũng không thể an ủi được bụng Mạnh Kiều.
Nhưng cô cũng là người thích ăn, không ăn thì chẳng khác gì lấy mạng cô, dù ở thế giới thực hay trong nhiệm vụ, trong miệng cô vẫn luôn chóp chép đồ ăn vặt.
Nghiêm Mục: “Em tìm chỗ ngồi trước đã, tôi nghĩ cách xem.”
Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn thầy Nghiêm."
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ nhìn ra mảnh vườn nhỏ, Mạnh Kiều nhìn thấy cô gái mặt nạ đang ngồi bên luống hoa giữa vườn nghịch một đóa hoa nhỏ màu hồng chưa nở. Cô gái mặt nạ cũng chú ý đến ánh mắt của Mạnh Kiều, bỗng ngẩng đầu lên, mặc dù Mạnh Kiều không thể nhìn thấy ánh mắt của cô ấy qua một lớp mặt nạ, nhưng vẫn bị hơi thở lạnh lùng áp bức đột ngột phóng tới làm không khỏi quay đầu đi.
Diệp Tử và Liên Mộc Mộc cùng đi đến, khi họ bước vào nhà ăn, mọi ánh mắt của đàn ông đều đổ dồn vào Liên Mộc Mộc. Cô ấy là một người khá nổi tiếng trên mạng, ngoài ống kính cũng không tệ lắm. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục JK, váy ngắn màu lam đậm lộ ra cặp đùi trắng nõn, lúc ẩn lúc hiện trước mặt mọi người.
Người đàn ông làm tài chính huýt sáo.
Diệp Tử cũng không thèm nhìn ông ta, chỉ kéo Liên Mộc Mộc đã lấy đồ ăn xong ngồi xuống cạnh Mạnh Kiều. Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn món ăn trên đĩa của người khác, thịt kho tàu thực sự rất ngon, nhưng bây giờ cô vừa nhìn thấy thịt mỡ, không hiểu sao lại cảm thấy buồn nôn, có lẽ là vì cái bàn chân kia vô cùng kinh tởm.
Mặc dù Liên Mộc Mộc không có trình độ học vấn và kinh nghiệm xã hội cao nhưng mắt nhìn người rất chuẩn. Cô ấy biết Diệp Tử là một người đáng tin cậy, Mạnh Kiều cũng vậy, vì vậy cô ấy cố gắng hết sức để hòa hợp với hai người bọn họ.
"Xin chào, tôi là Liên Mộc Mộc." Cô ấy thân thiện giới thiệu bản thân: "Đây là Diệp Tử."
"Kiều Kiều." Mạnh Kiều không muốn sử dụng tên thật của mình, hơn nữa cô đang bị một kẻ liều mạng để mắt tới, cô dùng muỗng mân mê chén cháo duy nhất mình có thể uống được, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
"Này, bạn trai của cô đâu?" Liên Mộc Mộc nhìn xung quanh: "Anh ấy đi đâu rồi?" Liên Mộc Mộc đã chú ý đến Nghiêm Mục ngay giây đầu tiên bước vào nhiệm vụ. Anh cao ráo, đẹp trai, trông rất đáng tin cậy. Đáng tiếc, là đã có bạn gái rồi, chuyện này làm cô ấy đau lòng một trận.
Trên mặt Diệp Tử không có nhiều biểu cảm, cô ấy gắp cà chua trong món nạm bò sốt cà ra, bắt đầu trộn cơm.
Trong khi Mạnh Kiều còn đang tự hỏi bạn trai mình là ai thì Nghiêm Mục đã bưng đĩa rau xanh xuất hiện, vẻ mặt dịu dàng: “Đây, Kiều Kiều.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy người đàn ông này gọi mình là "Kiều Kiều", trong phút chốc cô còn tưởng người này bị Hạ Tinh Thần chiếm xác rồi, cô gái nhướng mày, bất động nhìn Nghiêm Mục: "Hả?"
Người đàn ông đặt món cải xào trước mặt cô, trong nháy mắt, Mạnh Kiều vui vẻ hẳn lên.
Cô vô cùng thích thú cầm đũa, tươi mát sảng khoái, vị chua trong miệng vừa rồi đã được mùi thơm của rau xanh cuốn lấy, nuốt xuống: "Anh tìm thấy nó ở đâu thế?"
“Tôi làm.”
Liên Mộc Mộc không chút che giấu phóng ánh mắt hâm mộ tới.
“Vậy cũng được à?”
“Ừ, tôi nói em tin Phật, không ăn thịt.” Nghiêm Mục bưng một bát canh lên, nhưng lại không động vào món này.
Mạnh Kiều ăn thêm hai miếng nữa, đột nhiên bới lông tìm vết cười xấu xa: “Thiếu muối rồi.”
"Ồ, ít dầu, ít muối tốt cho sức khỏe."
Mạnh Kiều: "..."
Bốn người ngồi cùng một bàn, ngầm hiểu không nhắc tới nhiệm vụ mà tự ăn đồ ăn của mình. Người làm tài chính kia ngồi bàn bên cạnh, đang kể chuyện mình kiếm tiền triệu ở một công ty chứng khoán, tự xưng là một người thông minh.
Bên cạnh người đàn ông làm tài chính là một ông cụ ăn mặc mộc mạc và một người đàn ông trung niên mập mạp.
Ông cụ là nhân viên ngân hàng đã nghỉ hưu, trên mặt có vẻ xem nhẹ sống chết. Còn người đàn ông trung niên đeo thắt lưng Hermès kia, là chủ một công ty nhỏ có thu nhập khá.
Trong nhà ăn có đủ hai mươi hai người, có bàn yên tĩnh, có bàn ồn ào.
Lần này không có quy tắc nhiệm vụ thất bại nên tất cả người chơi là châu chấu trên cùng một sợi dây, hoặc là cùng sống, hoặc là cùng chết.
"Quá yên tĩnh, thế này làm tôi cảm thấy vô cùng không tốt." Liên Mộc Mộc thở dài: "Ở nhiệm vụ đầu tiên của tôi vừa mới bắt đầu mười lăm phút đã có người chết, không giống bây giờ, chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Mạnh Kiều vùi đầu ăn rau, tùy tiện nói: "Không sao, sẽ xảy ra chuyện."
Liên Mộc Mộc đột nhiên ngước nhìn Mạnh Kiều bằng ánh mắt khác lạ, đôi môi run run, giống như đã phát hiện ra sự thật khủng khiếp nào đó: "Sao cô lại chắc chắn sẽ xảy ra chuyện… Cô, có phải hai người đã phát hiện… trong nhà ăn có gì đúng không? Hay là không thể ăn đồ ăn?”