Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 5: NPC đơn độc




Bóng quỷ vặn vẹo như gió lạnh rít lên, Mạnh Kiều chui ra từ buồng vệ sinh, lao thẳng về phía cửa WC.
Bóng quỷ thắt cổ vừa cười điên cuồng vừa lôi kéo mái tóc đen dài trên cổ.
Sợi tóc rơi trên mặt đất nhanh chóng ngọ nguậy như rắn, trong nháy mắt trên sàn nhà WC trắng tinh đã đen nghìn nghịt, tóc bò lổm ngổm như con sâu nhiều chân.
Đây là, mua một được nhiều?
Một đám quỷ?
Mạnh Kiều dùng hết sức lực toàn thân vặn tay nắm cửa, nhưng tay nắm lại không nhúc nhích. Cửa nhà vệ sinh như bị đóng chặt, mặc cho rung lắc thế nào cũng không có chút khe hở. Vết thương trên cổ nứt toác ra, máu và mồ hôi trộn vào nhau chua xót đau đớn.
Cô đạp một chân lên tường, dùng hết sức lực toàn thân kéo tay nắm cửa. Mạnh Kiều vẫn luôn tự xưng là sức lực có thể vật tay với đám con trai, nhưng cửa này giống như bị hàn ở trên vách tường, chỗ lỗ khóa cũng chui ra càng ngày càng nhiều tóc.
“Vạn Niếp Niếp! Lý Đan! Có ai không?”
Cô đập mạnh cửa WC, bắt đầu gọi to. Nơi này cách phòng học không xa, theo lý thuyết nếu có người thì hẳn sẽ có thể nghe thấy tiếng gọi của cô.
Sợi tóc sau lưng càng ngày càng gần. Chúng nó như tằm ăn rỗi chậm rãi tới gần. Phía sau từng sợi tóc như kim đâm vào mắt cá chân của cô, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuôi trên mặt đất.
Nhưng ngoài cửa vẫn không có chút phản ứng nào.
Cô dùng hết sức đập gõ cửa gỗ.
Một sợi.
Hai sợi.
Sợi tóc sền sệt theo mắt cá chân không ngừng leo lên trên. Cô cảm nhận được những sợi tóc này đâm vào mạch máu của mình, theo mạch máu cùng nhau sinh trưởng.
Hành lang im ắng, không có bất kỳ âm thanh gì.
Sợi tóc đã quấn quanh đến phần eo cô. Mạnh Kiều quay đầu nhìn lại, WC đã không còn dáng vẻ vừa rồi.
Tóc màu đen che kín toàn bộ WC, tóc ùn ùn kéo đến như một đám sợi tơ lúc nhúc bò về phía cô. Từng gương mặt người thét chói tai hiện lên giữa đám tóc, bọn chúng cười quỷ dị, hoan nghênh Mạnh Kiều gia nhập với bọn chúng.
Đại não của cô gái nhanh chóng xoay chuyển tìm phương pháp khác, tay cô sờ lên túi quần mình.
Còn sớm.
Còn có thời gian.
Không nhất định phải mở cửa.
Cô nhanh chóng xoay người, hơi nước che kín tròng mắt đen mang theo ba phần tự giễu, ánh mắt cũng càng thêm sắc bén. Cô gái ném kéo của mình xuống, nhìn về phía thiết bị báo cháy ở phía trên WC. Cô móc từ trong túi ra một hộp diêm nho nhỏ và lọ cồn lấy ở phòng y tế.
Nếu cô có thể bị thương thì chứng minh đây là công kích vật lý.
Không phải công kích ma pháp là được, dù sao cô cũng không phải pháp sư...
Tuy rằng quỷ không phải sinh vật cacbon nhưng không sao.
Xì…
Ngọn lửa cháy lên.
Tóc càng ngày càng gần, bóng quỷ dữ tợn tiếp cận cô gái nhỏ xinh.
Mạnh Kiều nghiêng đầu, mi mắt cong cong, một tay ném văng lọ cồn ra, một tay kia vứt que diêm xẹt qua giữa không trung, hạ xuống giữa đám tóc dày đặc.
Ánh lửa nhanh chóng bùng lên tận trời, một mùi khét do bị đốt ập vào trước mặt. Lửa nóng đốt cháy đám tóc rậm rạp, hơi nóng phả ra, Mạnh Kiều nháy mắt ướt đẫm mồ hôi. Ngọn lửa lan theo đám tóc quấn quanh cẳng chân cô, mùi cháy tràn ngập trong không khí.
Cô luôn thích kiểu đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn hại một ngàn này.
Vậy hủy diệt đi!
Muốn chết thì đều phải chết!
Dưới khói đặc, đèn báo cháy chớp nháy lóe đèn đỏ.
Tiếng thét chói tai và tiếng cảnh báo vang lên hết đợt này đến đợt khác. Cô chuẩn bị mở vòi nước ra cọ rửa cẳng chân bị bỏng của mình.
Đột nhiên.
Sau lưng có ánh sáng bắn vào, cánh cửa mà cô dựa vào bị mở bật ra. Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua thân thể Mạnh Kiều, trực tiếp ôm lấy eo cô.
Cô mất trọng tâm, ngã về phía sau, chợt rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.
Người nọ ôm cô lùi ra sau ba bước, dùng sức dựa vào cửa WC.
Mạnh Kiều sửng sốt ba giây, nghiêng đầu nhìn phần xương cằm góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, eo cô bị cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm. Cô hoảng hốt một lát, lúc này mới nhận ra mình đã được cứu.
Mà người đàn ông cứu cô từ trong WC ra là giáo viên dạy toán của bọn họ - Nghiêm Mục.
Hai người đối diện trong chốc lát, vậy mà cô cảm nhận được một cảm giác vô cùng yên tâm, như người lữ hành đói khát trong sa mạc cuối cùng gặp được một vũng nước ngọt.
“Khụ khụ khụ...” Mạnh Kiều thả lỏng lại thì bị khói trong WC vừa rồi làm cho sặc đến bắt đầu kịch liệt ho khan.
Người đàn ông vỗ sống lưng run rẩy của cô, chờ đến khi cô hết ho, cổ họng khàn khàn đau đớn thì mới nói một câu: “Đi theo tôi.”
“Thầy... thầy Nghiêm...” Mạnh Kiều đi theo sau lưng Nghiêm Mục, nghĩ thầm mình sẽ không phải mới ra hang hổ đã vào ổ sói đấy chứ? Nếu không cô sẽ phải đi mua vé số với mức độ may mắn đến nhường này.
Hai người xuất hiện ở cửa văn phòng.
Lúc này Nghiêm Mục mới bắt đầu nhìn một lượt quần áo nhiễm đỏ máu tươi và khuôn mặt chật vật không chịu nổi của cô. Anh không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ bình tĩnh bình luận một câu: “Trò Mạnh, em băng bó băng gạc này như chó gặm ấy.”
“...”
Nghiêm Mục: “Vì sao chơi lửa ở trong WC? Như vậy rất nguy hiểm.”
Mạnh Kiều nghiêm túc nhìn ân nhân cứu mạng của mình: “Thưa thầy, em không chơi lửa.”
Trong đầu cô hiện lên một câu của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ‘Tự em đốt lửa, tự em phụ trách dập lửa’.
Mạnh Kiều liếm khóe môi, bình phục tâm trạng nói giỡn: “Nhưng mà thầy nói em chơi lửa cũng đúng.”
Một câu hai nghĩa.
Nghiêm Mục hiển nhiên đã hiểu ý cô: “Có bệnh hoang tưởng thì đi chữa. Chẳng lẽ tôi còn phải bảo tự em đốt lửa thì tự em dập? Em cho rằng tôi là ai? Kẻ đốt lửa trái tim?”
Mạnh Kiều trợn trắng mắt.
Nghiêm Mục thấy cả người Mạnh Kiều chảy máu đầm đìa, các khớp xương ngón tay đỏ lên do mạch máu dưới da bị vỡ, cẳng chân còn bị bỏng mức độ nặng nhẹ khác nhau thì thu lại gương mặt nghiêm túc vừa rồi, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Tự mình phóng hỏa cũng không chú ý, giáo viên phòng y tế đã tan làm rồi. Có muốn tôi băng bó sơ qua cho em không?”
Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, có NPC chăm sóc cho mình, cớ sao mà không làm chứ?
Hai người cùng nhau vào văn phòng.
Nghiêm Mục mở tất cả đèn trong văn phòng lên, cảm giác sáng sủa tràn ngập an toàn.
Văn phòng rất chỉnh tề, giáo án và tài liệu chồng trên bàn làm việc, ở góc là một cái máy lọc nước, bên cửa sổ còn trồng vài cọng nha đam đã khô héo. Trên chỗ trống trong phòng còn bày biện một cái giường gấp để nghỉ trưa.
Anh lấy ra một cuộn băng gạc và bình povidine nhỏ từ trong ngăn kéo, nói: “Em ngồi lên ghế đi.”
Mạnh Kiều cảm thấy mình chưa có lúc nào ngoan như này. Người đàn ông nói một câu, cô làm một câu, đặt mông ngồi trên ghế xoay màu đen của anh.
Hai tay cô đặt trên chỗ vịn của ghế, duỗi cổ, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, một đôi mắt to đen nhánh sóng sánh nước, trong mắt như là chứa hai đầm nước trong.
Thân thể Mạnh Kiều khẽ run lên bởi vết thương đau đớn, cô không kìm nén phản ứng sinh lý của mình, ngược lại phóng đại kiểu nhu nhược đáng thương này.
Như là một con mèo xù lông khi bị thương, lại giả vờ ngoan ngoãn.
Vừa rồi Nghiêm Mục không đánh giá kỹ Mạnh Kiều, lúc này anh mới phát hiện không chỉ vết thương trên cổ cô gái vỡ ra mà cổ tay và mắt cá chân cũng không có một chỗ nào lành lặn. Toàn bộ đều bị tóc rậm rạp đâm vào, bên ngoài da cũng có vết bỏng.
Cô gái ngửa đầu, khuôn mặt xinh đẹp hoàn chỉnh in vào trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông. Hai người bốn mắt chạm nhau dưới ánh đèn lạnh băng, Mạnh Kiều cảm thấy trong lòng vui đến nở hoa.
Thật tốt nha.
Cô nhìn động tác khẽ nhăn mày và gương mặt anh tuấn động lòng người của anh, nở nụ cười chân thành. Nếu lúc cô đi học mà có thầy toán dịu dàng như vậy, có khi về sau cô sẽ là nhà toán học.
Phim điện ảnh đều là tình tiết khủng bố phối với người đẹp. Cái này không tồi! Biết có khán giả nữ thích xem trai đẹp, cho nên sắp xếp cho cô một thầy toán nghiêm túc. Giáo viên môn khoa học tự nhiên luôn mang theo một loại cảm giác cấm dục lại trang nghiêm khác biệt.
Rất tốt.
Cô cười, gương mặt tinh xảo nheo lại, thêm vài phần giảo hoạt.
Cần cổ thon dài trắng nõn của cô gái khẽ run rẩy, vành tai không khỏi hơi đỏ lên. Cô cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mắt, thoạt nhìn khoảng 26-27 tuổi, dáng người cao dong dỏng, sắc mặt u ám.
Bởi vì máu và mồ hôi dính nhớp của cô mà áo sơ mi trắng của người đàn ông bị nhuộm thành một khoảng đỏ, ẩm ướt dán trên ngực, phác hoạ đường cong cơ bắp rõ ràng mượt mà. Dưới gọng kính mạ vàng, đồng tử đen bóng như hắc ngọc ngủ đông, nhưng lại tỏ rõ sự quan tâm với học sinh.
Nếu Nghiêm Mục này không phải NPC thì tốt quá. Nhưng mà là NPC cũng khá tốt, không cần cô phải chịu trách nhiệm.
Mạnh Kiều thuộc về kiểu người nhỏ xinh đáng yêu, một đôi mắt thoạt nhìn xinh đẹp lại ngây thơ không biết làm bao nhiêu nam sinh trong trường say đắm. Nếu không phải vì đam mê viết tiểu thuyết, cô làm diễn viên nhỏ cũng không thành vấn đề. Cho nên dù yêu thích của cô hơi kỳ lạ, nhưng vẫn không ngăn được có nhiều anh trai nhiệt tình theo đuổi.
“Thầy...”
Tuy Mạnh Kiều đau, nhưng vẫn hứng thú dạt dào, giọng cũng mềm đi.
“Em ngồi ngoan, giao cho tôi.” Nghiêm Mục nghiêm trang ngắt lời cô.
Mạnh Kiều muốn duỗi tay sửa sang lại tóc, kết quả vì động đến vết thương mà đau đến run rẩy, giọng điệu tủi thân lại kiêu căng: “Tóc, tóc em, bị dính.”
Nghiêm Mục ngồi quỳ, vừa rồi anh đã phát hiện mái tóc rối của cô gái dính hết lên vết thương. Anh không có vạch trần dáng vẻ giả mù sa mưa của Mạnh Kiều, ngược lại dịu dàng khẽ cười: “Em đừng nhúc nhích. Để tôi buộc lại tóc cho em trước.”
Người đàn ông tiến lên một bước, khoảng cách giữa Mạnh Kiều và ngực người đàn ông đột nhiên càng gần thêm một chút.
Anh dang hai tay vòng qua đầu tóc ẩm ướt của Mạnh Kiều, cởi dây buộc tóc đã sắp rơi ra. Ngón tay anh nhẹ nhàng xẹt qua ngọn tóc, dịu dàng chải mỗi sợi tóc dán trên vết thương ra phía sau, tiếp đó lại tinh tế một lần nữa buộc lên giúp cô gái.
Mạnh Kiều mở to hai mắt, cô nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình, ngay cả máu cũng đột nhiên nóng lên.
Thật là, kích thích không chống đỡ được.
Cảm giác tim đập mạnh thật sự là quá tốt.
Cô ngửa đầu chỉ có thể thấy xương quai xanh và yết hầu của người đàn lộ ra chỗ cổ áo sơ mi.
Trên người Nghiêm Mục có một mùi đặc biệt, như là hỗn hợp gỗ đàn hương và hồng trà được hun qua chanh. Mạnh Kiều nhắm mắt lại hít thở thật sâu, hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có.
Đợi sau khi Nghiêm Mục giúp cô rửa sạch vết thương, hứng thú vừa rồi đã hầu như không còn, thay thế vào đó là mệt nhọc và uể oải. Có lẽ bởi vì ở bên cạnh người đàn ông có một loại an tâm khó hiểu, cho nên cô thoải mái dễ chịu nhắm mắt lại dựa vào ghế.
Cho dù hiện tại người đàn ông biến thành nữ quỷ tóc đen, cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
Người đàn ông nhẹ nhàng bỏ băng gạc cũ đi, một tay anh chống lên thái dương đang co rút vì đau đớn, một tay khác dùng povidine rửa sạch miệng vết thương. Một lần nữa băng bó xong phần cổ, lại một lần nữa rửa sạch cổ tay, mắt cá chân, cẳng chân, bôi thuốc, băng bó.
Động tác của Nghiêm Mục cẩn thận nhẹ nhàng, sợ kéo phải da cô.
Mà Mạnh Kiều, cũng nặng nề hôn mê dưới sự bao vây của loại không khí yên ổn này.
Xử lý xong vết thương đã qua một giờ, Nghiêm Mục dùng quần áo của mình và một ít gối dựa, thảm mỏng trải lên giường gấp trong văn phòng. Anh đặt Mạnh Kiều lên giường nhỏ, tắt đèn ở một góc cho tối đi. Mà anh thì ngồi ở trước bàn làm việc, sắc mặt lạnh băng đùa nghịch một đóa hoa hồng màu đỏ tươi.
“Ồ.”
Trên bàn trước mặt anh bày một tấm bưu thiếp thoạt nhìn cực kỳ rẻ tiền, trên đó viết lời tỏ tình đơn giản: Trương Manh, tớ thích cậu.
***
Cuối cùng Vạn Niếp Niếp đã tỉnh lại. Ở tầng một, cô ta bị dọa đến cả người mất sức, tay chân xụi lơ, yếu ớt không hề có sức lực.
Cô ta cũng không chất vấn vì sao lớp trưởng đột nhiên biến mất, dẫu sao NPC cũng sẽ không giải đáp kiểu câu hỏi vô nghĩa này. Vạn Niếp Niếp chỉ có thể dựa vào trên người Lý Đan, hai người bàn lại tất cả những gì xảy ra vừa nãy, xác định đó hẳn là người bị thiêu chết trong lời của Mạnh Kiều.
Tiết cuối cùng của buổi chiều đã xong, lớp trưởng bắt đầu thu dọn cặp sách chuẩn bị về ký túc xá. Thật ra hai người cực kỳ không muốn rời khỏi phòng học này. Tuy rằng trong phòng học cũng đã chết người, nhưng nơi này thoạt nhìn là chỗ an toàn nhất trong toàn bộ trường học.
Nhưng mà, nếu bọn họ không về ký túc xá, buổi tối phòng học trống không sẽ toàn là bóng quỷ.
Cô ta nhìn đồng hồ, đã 17:00, cách thời gian Mạnh Kiều biến mất đã hai tiếng.
Lý Đan nói: “Nếu không tôi để lại một tờ giấy trong phòng học, bảo cô ấy đi ký túc xá tìm chúng ta.”
Lý Đan nói xong thì bắt đầu viết tờ giấy, kết quả bị Vạn Niếp Niếp đè lại: “Đừng! Nhỡ đâu chị ấy đã...”
Cô ta nói một nửa, nhưng hai người đều hiểu.
Nhỡ đâu cô ấy đã chết, theo tờ giấy tìm được chúng ta thì sao.
“Hơn nữa, nhỡ đâu bị quỷ hoặc thứ dơ bẩn khác thấy thì sao?” Vạn Niếp Niếp mệt mỏi nói: “Hai ta cùng nhau về phòng đi.”
Lý Đan vốn cho rằng Vạn Niếp Niếp sẽ oán hận mình vì mình bỏ cô ta lại chạy trốn nhưng có vẻ là mình lòng dạ hẹp hòi. Cô ta cực kỳ áy náy gật đầu: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.