Mạnh Kiều (*) nói xong, toàn bộ nhà ăn đều chìm trong im lặng, biểu cảm trên khuôn mặt kẻ cơ bắp từ tức giận chuyển sang biết ơn, anh ta vội xin lỗi và cảm ơn Mạnh Kiều đã cứu mạng mình.
(*) Ở đây tác giả để là Nghiêm Mục nhưng câu cuối chương trước là Mạnh Kiều nói nên mình sửa lại thành Mạnh Kiều nhé.
Em gái tóc ngắn ở một bên vốn chỉ muốn cứu người, cuối cùng lại suýt chút nữa khiến hai người cùng chết, sợ tới mức tái mặt, run rẩy hỏi: “Còn, còn cấm kỵ gì nữa không?"
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra.” Mạnh Kiều thành thật trả lời: “Nhưng có một điều chắc chắn, từ góc độ nào đó chúng ta chính là bệnh nhân của quân Nhật năm xưa.” Bây giờ cô vẫn chưa tiết lộ thời gian địa điểm chính xác xuất hiện không gian hai tầng, bởi vì Nghiêm Mục không cho. Vì thế, cô chỉ nói với mọi người, chắc là có lệ quỷ quân Nhật quấy phá, cần phải hiểu rõ hết mọi nhắc nhở của nhiệm vụ trong bối cảnh này.
"Tôi tìm thấy hồ sơ có đánh con số đó, nhưng vẫn không phát hiện được gì cả, là một người phụ nữ rất bình thường. Mọi thứ cũng giống trong hồ sơ.” Ông chú trung niên nói.
Không ai dám nhắc tới con số 531 nên chỉ có thể dùng những từ khác thay thế.
“Tôi cũng đã tìm bảng số phòng, cũng đã xem xét hết tất cả căn phòng có tổ hợp ba chữ số này, nhưng không có gì cả.” Diệp Tử cũng bình tĩnh nói: “Có lẽ chúng ta đã tìm sai hướng rồi.”
Liên Mộc Mộc cau mày, cũng muốn cống hiến chút sức lực, nhưng cô ấy thực sự không nghĩ ra được cái gì liên quan đến số 531 đó.
Mạnh Kiều cũng không mong đợi lúc này mọi người có thể tìm đủ hết tất cả manh mối, chỉ xua tay nói: “Mọi người mau ăn đi, ăn xong thì về sớm nghỉ ngơi. Nếu ngày mai chúng ta vẫn bị làm thí nghiệm thì không ai ăn nổi đâu. Theo bảng làm việc thì sáng mai là thời gian điều trị đấy, cũng chính là thời gian thí nghiệm cho nên thư giãn chút đi."
Cô vừa nói xong, bầu không khí vừa mới hoà hoãn được đôi chút lập tức lạnh băng.
Liên Mộc Mộc bĩu môi: “Đừng nói mát thế này nữa, tối qua tôi đau thật đấy, suýt chết ngất đây này.”
Diệp Tử cũng thở dài.
Mấy người đàn ông vừa mới trải qua cảm giác đau đớn của thí nghiệm này, sắc mặt đương nhiên rất khó coi. Có người mắng chửi, có người giữ im lặng, dứt khoát bới cơm. Cơm tối vô cùng phong phú, còn có pizza Mạnh Kiều thích ăn, hôm nay cô không bị cái gì kích thích, hơn nữa chạy cả ngày, nên ăn khá ngon miệng.
Mọi người đang ăn được nửa chừng thì anh Khổng nhiếp ảnh gia kéo lê cơ thể lảo đảo đi tới, trên đầu bầm tím.
Mạnh Kiều gặm miếng pizza, hỏi: "Anh Khổng, anh sao vậy?"
Kẻ cơ bắp cũng ngạc nhiên: "Sao vậy? Có người đánh cậu à? Là ai?"
Anh Khổng đang trong trạng thái vô cùng uể oải, mắt nửa nhắm nửa mở, ngồi phịch xuống cái ghế nhựa, khàn giọng nói: “Tôi gặp ác mộng, trong mơ có rất nhiều người Nhật tiêm dịch thể kỳ quái vào người tôi. Sau đó cơ thể tôi nổi ngày càng nhiều mụn mủ, cả người hôi thối giống như là nơi vứt xác động vật. Sau đó, tôi không còn cảm giác gì nữa. Bọn họ ném tôi vào trong một hố hỏa táng tập thể, châm một đuốc. Lúc đó tôi vẫn chưa chết, nên vẫn có thể cảm nhận được sức lửa thiêu đốt trên người, đau chết luôn.”
Vừa nói anh ta vừa xắn tay áo lên, trên cánh tay lông rậm rạp của anh Khổng nổi lên mấy mụn mủ đỏ vàng, có cảm giác như chỉ cần đâm một cái dịch mủ đặc sệt bên trong sẽ chảy ra.
Liên Mộc Mộc vốn tò mò nên tiến lại gần xem, không ngờ lại sợ đến mức suýt bật khóc, bịt miệng chạy ào vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Mạnh Kiều cũng hít một hơi thật sâu, bởi vì mụn mủ trên cánh tay của anh Khổng thực sự quá ghê tởm. Mụn mủ to gần bằng ngón tay cái, trên đó còn nổi chằng chịt mụn bọc nhỏ, khiến người ta nhìn mà ghê cả người, da đầu tê rần.
“Mau che đi!” Kẻ cơ bắp đi tới ghét bỏ nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết là ác mộng hay là trên giường bị rận cắn nữa, nhưng khi tôi tỉnh lại đã như thế này rồi.” Anh Khổng nói rất thong thả, biểu cảm vô cùng oán giận.
Sau khi nhìn thấy, Nghiêm Mục và Mạnh Kiều đưa mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy không ổn chút nào, đây hẳn là kết quả tiêm dược phẩm hóa học.
Nhưng sao vết tích này chỉ có trên người anh Khổng?
Lẽ nào thí nghiệm mỗi người phải chịu không giống nhau?
Anh Khổng xuất hiện kéo theo ngày càng nhiều vấn đề, nhưng điều quan trọng hơn là mọi người cần phải chịu đựng qua mấy buổi tối rồi đến sáng sớm hôm sau. Cho nên mọi người chỉ hàn huyên hỏi han một lúc, rồi lại ăn cơm tiếp, sau khi ăn xong thì lục tục rời khỏi nhà ăn.
Nghiêm Mục và Mạnh Kiều là người cuối cùng rời khỏi, hai người không định quay về ký túc xá, bởi vì buổi tối trong lịch trình một ngày vẫn là "thời gian làm việc", bọn họ cần cố gắng tìm ra không gian hai tầng.
Mạnh Kiều lấy tờ giấy ông cụ đã qua đời kia đưa cho mình ra, ý bảo Nghiêm Mục đi xem.
Nghiêm Mục nói được.
Hai người đang chuẩn bị bước vào tòa khám bệnh thì bỗng phát hiện cô gái mặt nạ đã vào tòa nhà trước, trông có vẻ cũng muốn tra xét một phen.
Mạnh Kiều luôn cảm thấy cô gái mặt nạ đi đến một mình rất kỳ lạ, trong bối cảnh nhiệm vụ kiểu này thì ghép đội là hành vi dễ dàng thoải mái nhất, nhưng cô ấy chưa từng tương tác hay giao tiếp với bất kỳ ai. Lần tiếp xúc duy nhất là lần “đặt” anh Khổng dưới mắt cô, kiểu hành vi đưa manh mối thẳng thắn này cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, bởi vì cô gái mặt nạ không hề có ý muốn ghép đội.
Trong ấn tượng của Mạnh Kiều, ngày ngày cô ấy đều ngồi nghịch cây bóng nước trong vườn hoa, hoặc ngồi trên ghế dài ngắm nhìn phong cảnh xa xa. Tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, nhưng vẻ điềm tĩnh không màng danh lợi của cô ấy luôn làm người khác cảm thấy cô ấy rất tự tin.
Đêm hôm khuya khoắt thế này rồi cô ấy đến tòa khám bệnh làm gì?
Chẳng lẽ là chủ động tìm kiếm manh mối sao?
Nghiêm Mục và Mạnh Kiều lập tức đi theo.
Bên trong tòa khám bệnh rất yên tĩnh, tất cả các cửa phòng bệnh đều đóng kín, ngoại trừ các bác sĩ và y tá trực phiên ra thì chỉ có tiếng bước chân của cô gái mặt nạ. Cô ấy đi thẳng từ tầng một lên tầng hai không hề ngừng lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh cuối cùng.
Mạnh Kiều nheo mắt lại, đây không phải là nơi ông cụ nhắc với mình sao?
Nơi đó cất giấu cái gì?
Ánh đèn trong hành lang nhấp nháy, mỗi khi cô gái mặt nạ tiến về phía trước, sơn tường bắt đầu từ từ bong ra, để lộ một bức tường ố vàng đầy vết máu. Gạch lát sàn bằng sứ trắng dần biến thành gạch xi măng, dải đèn dài đang lập lòe trong nháy mắt đã biến thành đèn chùm kiểu cũ sơn màu xanh nhạt.
Cô gái mở cửa nhà vệ sinh, đẩy vào.
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục nhanh tay lẹ mắt theo sát phía sau, trực giác bọn họ mách bảo đằng sau cánh cửa này đang xảy ra chuyện gì đó.
Hai người vừa bước vào nhà vệ
sinh, Mạnh Kiều thoáng há hốc mồm, căn phòng này rõ ràng là phòng thí nghiệm nhóm máu, trên cái giường khung sắt bên cạnh là những mảnh thịt người được cắt gọn, mà đứng trước mặt cô lại là một bác sĩ trung niên cầm dao giải phẫu trong tay.
Bác sĩ mặc một chiếc áo blouse trắng đã cũ, phía trước áo blouse dính vết máu màu nâu, vừa lau dao mổ vừa nói: “Mọi người vất vả rồi.”
Trong căn phòng nhỏ hẹp lúc này có năm người đang đứng —— Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, cô gái mặt nạ, bác sĩ, và cả ông chủ nhỏ vừa rồi không hề tham gia thảo luận với mọi người.
Ông chủ nhỏ cũng không ngờ mình lại đưa nhiều người tới như vậy, vẻ mặt vừa lúng túng vừa kinh ngạc, nhất là khi ông ta bắt gặp ánh mắt sắc bén của Nghiêm Mục, ông ta không tự chủ được mà lạnh cả người.
Ông chủ nhỏ lùi lại một bước, nói: “Là các người tự muốn theo tới nhé, tôi vốn định đưa từng người trong đám các người đến, nhưng… nhưng ai bảo các người tự tới đây, chuyện này không thể trách tôi!”
Cô gái mặt nạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào ông chủ trẻ đang biện giải, bình tĩnh hỏi: "Cho nên đây là lý do ông giả giọng của cô ấy để thu hút tôi?"
Trong giọng nói hoàn toàn không chút sợ hãi.
"Ông giả giống lắm." Cô gái mặt nạ cười xùy một tiếng: “Ông đứng ở phe đối diện với chúng tôi từ lúc nào?”
Ông chủ nhỏ hiển nhiên không ngờ cô gái mặt nạ lại có thể bình tĩnh hỏi những vấn đề này, phải biết lúc ông ta đưa những người khác vào đây, bọn họ đều sợ hãi kêu gào. Ông ta biết, nếu ông ta không nhanh tay để “các đồng đội” rơi vào bẫy thì thời gian của ông ta không còn nhiều nữa. Vừa rồi lúc ông ta đầu độc ông chú trung niên, ông chú trung niên vừa bước vào trong phòng đã sợ đến ngất đi ngay, không giống bây giờ, thậm chí ông ta còn không biết ai là con mồi, ai là thợ săn.
“Tôi nhìn thấy. Lý Vọng, ông chú trung niên, còn có mấy người chơi đều bị đưa đến đây.” Cô gái mặt nạ nhìn xung quanh: “Ông đúng là một người thú vị.”
Mạnh Kiều tìm được manh mối từ cuộc nói chuyện của cô gái mặt nạ và ông chủ nhỏ.
Bắt đầu từ hôm nay, liên tục có người chơi mất tích, lúc đầu cô và Nghiêm Mục chỉ nghĩ những người đó vô tình tiến vào không gian hai tầng hoặc vi phạm quy tắc mà chết, nhưng hiện tại chắc là do con người gây ra.
“Tại sao? Xem ra ông rất hưởng thụ thân phận này.”
“Đúng là hơi ngu ngốc.”
Cô gái mặt nạ tuôn một tràng những lời châm chọc.
Ông chủ nhỏ bị tra hỏi đến lạnh sống lưng, trong lòng hoảng sợ không thôi, nhưng vẫn tức giận hét lên: "Không phải tại tôi! Không phải lỗi của tôi! Nếu không làm vậy, tôi sẽ chết!"
Buổi chiều ngày đầu tiên, ông chủ nhỏ đi theo cô y tá xinh đẹp vào tầng hai tòa khám bệnh, dù sao ngắm nhìn người đẹp trong nhiệm vụ phó bản cũng không phải là quá đáng. Hơn nữa, cô y tá kia eo nhỏ chân dài, xinh đẹp hơn hẳn mấy nhân viên nữ của ông ta. Ông chủ nhỏ đi theo cô ta cả chặng đường, ma xui quỷ khiến thế nào mà theo người ta vào nhà vệ sinh, lúc này mới phát hiện điều không thích hợp.
Nơi này không phải nhà vệ sinh, xung quanh ông ta có mấy xác chết!
Ông ta muốn quay lại tìm cánh cửa vừa rồi, lại phát hiện phía sau chỉ có một bức tường. Người Nhật ở ngoài cửa đẩy cửa đi vào, muốn bắt ông ta làm thí nghiệm. Ông chủ nhỏ sợ đến mức khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống xin tha. Vì vậy hai bên đạt thành thỏa thuận, ông ta phải đưa thêm nhiều người chơi vào, cung cấp cho bọn họ làm thí nghiệm —— Bởi vì người sống dùng để làm thí nghiệm không còn nhiều lắm.
Vì vậy, ông chủ nhỏ dùng đạo cụ của mình giả giọng của người khác, dụ thêm nhiều người vào bẫy. Chỉ cần ông ta thần không biết quỷ không hay dẫn người đến đây, là có thể giữ được mạng mình.
Trong lúc cô gái mặt nạ và ông chủ nhỏ nói chuyện, Mạnh Kiều đã cầm chắc một cái cờ lê trên kệ sắt ở sau lưng, mà Nghiêm Mục thì kẹp lưỡi dao vào kẽ ngón tay, chờ thời cơ.
Cô gái mặt nạ hỏi rõ hết mọi chuyện xong thì mặc kệ ông chủ nhỏ và bác sĩ Nhật đang lau dao giải phẫu ở cửa, đột nhiên quay sang hỏi Mạnh Kiều: “Cô còn muốn hỏi gì không?”
Mạnh Kiều: "Hả? Không, không có."