Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 86: Hiến tế trong núi




Ngoài sân tụ tập ngày càng nhiều thôn dân.
Trưởng thôn chống gậy run rẩy đi ra ngoài. Ông ta nhìn thôn dân hoảng loạn một vòng, chọc mạnh gậy chống xuống đất: “Đi tìm Tam Cẩu Tử, đi tìm nó!”
Mọi người nghe được trưởng thôn ra lệnh, hùng hổ huỳnh huỵch chạy đến nhà Tam Cẩu Tử. Từ trong đối thoại của thôn dân, Mạnh Kiều biết được Tam Cẩu Tử là đứa ngốc mà bọn họ thấy ngày hôm qua. Năm đó sau khi bố ông ta qua đời, mẹ tái giá rồi không quay về nữa. Đầu óc Tam Cẩu Tử không quá bình thường, có đôi khi có thể nói chuyện với mọi người, nhưng phần lớn hình huống chỉ biết cười hì hì ngây ngô. Bởi vì tên ngốc này thường xuyên cắn người lúc nổi điên, cho nên mọi người đều gọi ông ta là Tam Cẩu Tử.
Tuy rằng Tam Cẩu Tử si ngốc, nhưng dưới sự trợ giúp của người trong thôn, ông ta vẫn cưới được cô vợ cũng ngu dại ở thôn bên. Dù người ngoài nhìn vào là hai đứa ngốc ở với nhau nhưng cuộc sống của hai người coi như vẫn thuận lợi. Tam Cẩu Tử làm việc rất khỏe, ngày mùa sẽ có thôn dân bằng lòng thuê ông ta. Mà tuy rằng bà vợ ngốc có đôi khi run rẩy lầm bầm lầu bầu, nhưng cũng sẽ ở nhà giặt quần áo nấu cơm. Tuy là hai người khuyết tật nhưng cuộc sống coi như viên mãn, Cẩu Tử không bơ vơ không nơi nương tựa.
Mọi người sờ soạng đi theo sau thôn dân: “Sớm chọn ra có phải không sao rồi không. Trong thôn nuôi nó lâu như vậy, nó không thể không biết báo đáp ân này!”
“Đúng thế! Bây giờ thôn đã như vậy rồi, nó không chết thì mọi người đều phải chết!”
Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đã hiểu, hiện tại các thôn dân muốn lôi Tam Cẩu Tử ra hiến tế, điền vào chỗ trống của người chết, để bù vào cái thai sống của con gái trưởng thôn, bù như vậy mới có thể bảo đảm sống một, chết một.
Hiến tế người sống! Mạnh Kiều cảm thấy mình như nằm mơ quay về xã hội phong kiến. Điều này thật đáng sợ quá mà.
“Không thể ra tay! Không ai trong chúng ta được ra tay.” Nghiêm Mục biết Mạnh Kiều suy nghĩ gì: “Nhớ phải tôn trọng phong tục của thôn.”
Các thôn dân, có người than Tam Cẩu Tử đáng thương, có người cảm thấy ông ta không chết thì con cháu mình chết. Hiện tại thôn đã mất khống chế, cần phải dựa theo phương pháp thế hệ trước để lại, chọn giết chết một người, như vậy mới có thể ổn định.
Mạnh Kiều lặng lẽ hỏi thôn dân: “Biện pháp này chắc chắn dùng được à?”
Thôn dân ngẫm nghĩ: “Không biết! Có đôi khi dùng được, nhưng có đôi khi lại không dùng được. Có biện pháp vẫn hơn là bó tay! Nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người chết. Chẳng phải sẽ tuyệt hậu à? Thử xem đi, tau tin tưởng trưởng thôn.”
Mạnh Kiều nhướng mày. Sao? Hiến tế này còn chia hai, có đôi khi dùng được, có đôi khi không dùng được á?
“Vậy nếu vô dụng thì làm sao bây giờ?” Mạnh Kiều lại khẽ hỏi.
Trên mặt thôn dân lộ ra sợ hãi: “Vô dụng thì... sẽ tiếp tục có người chết... Mãi đến khi chết đủ rồi thì sẽ dừng. Thôn có thể tiếp tục sống.”
Mạnh Kiều còn muốn hỏi gì đó, chỉ nghe thấy trưởng thôn ở phía trước hô hai câu, người này chạy chậm đến phía trước đám người. Cô bẻ ngón tay tính toán: “Không đúng! Nếu dân số trong thôn càng ngày càng ít thì làm sao bây giờ? Sinh một - chết một, thêm việc này nữa, thôn đã sớm nên tuyệt hậu. Không phải chúng ta nhìn thấy toàn là người chết đấy chứ?”
Nghiêm Mục xoa vành tai cô, xoa đến cổ cô gái cũng nóng lên. Mạnh Kiều cho rằng anh sẽ giải thích, kết quả anh chỉ nói: “Gần đây đúng là em đần rồi.”
“Tình yêu khiến người ta mù quáng.” Mạnh Kiều không phục: “Anh nói đi sao lại thế này?”
“Có người gả đến, vậy dân cư tất nhiên sẽ tăng rồi.” Nghiêm Mục lại chà xát vành tai cô. Mạnh Kiều hơi run rẩy, trong miệng thì thầm chỉ đơn giản như vậy...
Trưởng thôn ra lệnh một tiếng, mấy thanh niên cao to chui vào trong nhà, dứt khoát trói gô Tam Cẩu Tử lôi ra. Tam Cẩu Tử tức giận tận trời: “Mấy người làm gì thế? Á á!” Ông ta ra sức giãy giụa, nhưng căn bản không có cách nào chạy thoát ra khỏi tay ba người đen mập to khỏe.
Tam Cẩu Tử bị ép đến nôn nóng, bỗng nhiên há miệng cắn chặt cánh tay tên đen mập! Người đen mập hét thảm một tiếng, máu tươi từ khóe miệng Tam Cẩu Tử trào ra. Người đen mập đấm lên lưng Tam Cẩu Tử: “Buông tao ra! Đmm! Đừng chạm vào ông đây!” Cánh tay ông ta bị cắn cho máu thịt lẫn lộn, một miếng thịt bị Tam Cẩu Tử phát điên cắn rơi xuống.
“Đánh chết nó!” Người đeo kính đứng cạnh người đen mập túm gậy gỗ lên đập vào đầu Tam Cẩu Tử.
“Không thể đánh! Không thể đánh chết!” Thôn dân đứng sau vội vàng kêu: “Dừng tay! Mau dừng tay!”
Gậy gỗ trong tay người đeo kính bị những người khác giật xuống. Người đen mập đá vào bụng Tam Cẩu Tử, Tam Cẩu Tử nhổ hỗn hợp máu và nước bọt lên mặt người đen mập. Trưởng thôn vội nói: “Nhanh đưa đi, đi mau! Đừng chậm trễ thời gian!”
Lúc này, bà vợ ngốc của Tam Cẩu Tử nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì từ trong phòng đi ra, trừng mắt ha hả cười ngây ngô, căn bản không biết hiện tại đang xảy ra việc gì. Cô ấy mơ hồ cười: “Muốn chơi! Chơi vui, chơi vui! Tôi cũng muốn chơi!”
Trưởng thôn ra hiệu bằng mắt, một bà thím nhanh chóng kéo tay cô vợ ngốc đi vào trong phòng. Bà thím dỗ người vào: “Không chơi, không chơi! Chúng ta ở trong nhà chờ Tam Cẩu Tử về. Cậu ấy đi làm việc.”
Tam Cẩu Tử, lúc thì điên cuồng, lúc thì chửi má nó, bị mọi người trói chặt kéo ra ngoài thôn.
Mạnh Kiều mang cảm xúc phức tạp quay đầu lại nhìn căn nhà cỏ rách của Tam Cẩu Tử, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Cô mím môi: “Tôi không muốn như này, có cảm giác rất mệt mỏi.”
Trong lòng Hạ Linh cũng nghẹn muốn chết, nhưng cậu ấy cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ oán giận với Cốc Thu. Tâm trạng của ba người đàn ông không tốt hơn là bao, đều là người của xã hội hiện đại, nào còn gặp chuyện trưởng thôn có quyền sinh sát lớn như này. Triệu Nhất Minh rầu rĩ nói: “Nếu có thể báo cảnh sát trong phó bản thì tốt rồi... Quá ngột ngạt...”
Bọn họ ra cửa thôn đi về phía rừng núi, chính là ngọn núi mà mấy người Mạnh Kiều đi vào thôn. Sương trắng vẫn không tan đi. Nếu không phải Mạnh Kiều nhớ rõ những hòn đá trắng tròn vo trên đường thì e rằng chẳng phân biệt ra sự khác nhau giữa cảnh vật. Một tầng băng sương mang theo hơi ẩm của bùn đất và mùi tanh bao trùm lên mỗi người.
Nghiêm Mục mặc áo đơn, Mạnh Kiều cảm thấy anh hơi lạnh, vì thế cô kéo khóa cởi áo muốn trả lại cho anh. Nghiêm Mục nắm lấy tay cô, khẽ cười nói: “Muốn cởi quần áo thì về nhà cởi.”
Mạnh Kiều trợn tròn mắt, những lời này rõ ràng là đang đùa giỡn cô. Cô ho nhẹ một tiếng: “Anh lạnh.”
Nghiêm Mục nảy ra ý xấu không biết từ đâu: “Anh ôm em đã rất nóng.”
Anh, ôm, em.
Mạnh Kiều khẽ cau mày. Nghiêm Mục học được nhiều lời cợt nhả như này ở đâu? Cô bị những lời này kích thích đến cả người cũng khô nóng, khẽ quát: “Không được nói lung tung.”
“Thật sự rất nóng.” Nghiêm Mục kéo tay Mạnh Kiều đặt lên cơ bụng của mình. Nhiệt độ cực nóng bỏng từ bàn tay truyền đến, thân thể anh nóng, thở ra cũng nóng.
Nghiêm Mục không nói dối. Bạn gái nhỏ xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mặt mà không hề có cảm giác giới hạn, ôm đến ôm đi, còn sẽ nheo mắt nhìn bạn thì chẳng ai chịu nổi. Hiện tại thần kinh anh căng chặt, trên người nghẹn ứ sự tàn bạo kề bên ranh giới bùng nổ, hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này. Anh khom lưng đặt một nụ hôn lên trán Mạnh Kiều, vừa lòng nhếch môi. Cuối cùng vẫn phải nếm thử ngon ngọt.
Mạnh Kiều bị đùa giỡn, thu tay về: “Cho anh lạnh chết đi!”
Hạ Linh ở phía sau xem diễn phát ra tiếng cười trong trẻo, Cốc Thu cũng hơi nhếch môi.
Đường núi rất hẹp. Theo thời gian trôi qua, sương trắng màu trắng ngà như sữa bò, tầm nhìn đã từ năm mét biến thành hai mét. Nếu không bám vào nhau thì rất dễ đi lạc.
“Thế này chẳng cần quỷ dẫn đường luôn. Quá hãi rồi.” Hạ Linh liên tục lẩm bẩm: “Không chịu nổi! Không chịu nổi.”
Đi ở trong núi hai mươi, ba mươi phút, cuối cùng đến một chỗ đất trống. Vì sương mù lan rộng cho nên không ai nhìn rõ toàn cảnh nơi này. Mạnh Kiều đi theo thôn dân phía trước xuyên qua sương trắng, đột nhiên dưới chân bị hụt: “Á!”
“Cẩn thận dưới chân.”
Cẳng chân Mạnh Kiều đập lên một cục đá màu đen rất lớn. Cục đá to như một người trưởng thành ôm đầu gối cuộn tròn, phía trên còn mọc đầy rêu xanh biếc. Nghiêm Mục dừng bước chân khom lưng xoa đầu gối cho cô: “Có đau không?”
Mạnh Kiều vốn không đau, nhưng cô nhỏ giọng nói một câu như làm nũng: “Đau...”
Nghiêm Mục đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm của cô gái: “Không đau.”
Mạnh Kiều:...
Chẳng phải anh nên xoa xoa cho em, chứ không nên nhân cơ hội “dê xồm” em à?
“Thật nhiều cục đá đen! Nhiều quá!” Giọng Trương Tuấn truyền đến từ chỗ nào đó không nhìn thấy.
“Mẹ! Thứ gì đây! Phía trên còn có xiềng xích!” Vương Tranh Tranh cũng lên tiếng.
Hương Hương run rẩy: “Mấy thứ gì đây... Quá ghê...”
Triệu Nhất Minh nghiêm túc nhìn hòn đá trên đất, đột nhiên cũng kinh hãi hét lên: “Á á á á! Đây không phải là cục đá mà mưa làm rơi xuống ngày hôm qua à?”
Cục đá trên mặt đất càng ngày càng nhiều, không ngừng lăn ra ngoài. Vậy dưới chân bọn họ hẳn là một phần mộ hiến tế. Giọng trưởng thôn vang lên ở phía trước: “Dây xích! Xi măng! Đánh nó hôn mê cho tôi!” Ông ta mạnh mẽ cố nén nỗi sợ hãi, vào ngay lúc này cần có một người ra lệnh, giúp mọi người giải quyết tất cả.
Một tiếng gậy đập trầm nặng cùng với tiếng quát tháo của Tam Cẩu Tử đột nhiên im bặt. Ngay sau đó, tiếng xích sắt xôn xao vang lên. Một thôn dân đẩy xe qua bên cạnh Mạnh Kiều, trong xe đầy xi măng. Chỉ nghe ầm một tiếng, tuy rằng mọi người đều không nhìn thấy, nhưng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Đổ xi măng lên người Tam Cẩu Tử đang hôn mê đóng bê tông, từng tầng một, mãi đến khi hình thành một tầng thể xác thật dày. Người sống bị đổ bê-tông trở thành tượng đá, mà ở chỗ này ít nhất có hai mươi, ba mươi tượng đá. Toàn bộ đều là tế phẩm người sống!
Triệu Nhất Minh bị dọa đến sởn tóc gáy, che miệng không để cho mình thét lên chói tai. Khuôn mặt Vương Tranh Tranh cũng trắng bệch dị thường. Dưới sự hoảng sợ vậy mà ông ấy đã nôn ra, quần áo và thẻ làm việc trên người đều dính bãi nôn.
Xiềng xích khóa tượng đá lại, phòng ngừa anh ta chui từ dưới đất lên. Nhưng, Tam Cẩu Tử đã bị xi măng chặn lỗ mũi, ông ta sẽ dần dần không thở nổi mà chết trong xi măng.
Mà trong nhà còn một bà vợ ngốc chờ ông ta về.
Sương trắng không tan.
Mọi người lục tục chuẩn bị trở về, đột nhiên một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến chỗ mọi người mang theo khí thế dời non lấp biển. Gió to cấp tám, thổi cho đất rung núi chuyển!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.