Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 91: Không chết




Giống với mọi người suy đoán, không có tiệc mừng, không có chúc mừng, âm thanh náo nhiệt đột nhiên im bặt.
Trong nháy mắt trưởng thôn nhìn thấy đứa trẻ dị dạng, ông ta thất thố đuổi mọi người đi, cơm thừa canh cặn rơi vãi đầy đất.
Trưởng thôn nổi điên. Ông ta chưa bao giờ thấy một đứa bé xấu xí, dị dạng như một ác ma thế này. Đây là một dấu hiệu không tốt, chứng tỏ thôn làng không có được sự che chở của thần linh!
Mấy chục năm trước trong thôn đã từng sinh ra một đứa trẻ dị dạng, đến cùng với nó chính là tai hoạ vô biên vô hạn. Người chết sống lại cắn xé người sống, nửa thôn đã chết trong trận tai họa đó. Đáy mắt trưởng thôn đỏ lên, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Là nguyền rủa... Là nguyền rủa...”
Ông ta vừa nói vừa điên cuồng đấm vào chiếc xe nôi và đồ chơi mới mua tặng cháu gái, đầu con búp bê Tây Dương bị văng ra một đoạn lăn đi lộc cộc.
Thôn dân đứng trong sân còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Người đen mập thấp thỏm đến gần trưởng thôn: “Trưởng, trưởng thôn?”
Trưởng thôn thiếu chút nữa không thở nổi, ngã quỵ trên mặt đất. Ông ta thở hổn hển nhìn người đen mập: “Mau! Mau lên! Mau đi xem miếu còn ổn không?”
Mọi người kinh sợ, cũng không quan tâm trời đã tối, bật đèn pin huỳnh huỵch chạy đến miếu nhỏ trong bóng đêm. Tám người Mạnh Kiều “ngựa không dừng vó” theo phía sau. Mấy người còn chưa ăn được miếng cơm nào đã phong trần mệt mỏi chạy ra ngoài. Mạnh Kiều chạy nghiêng ngả lảo đảo: “Em hối hận, hẳn nên ăn cơm.”
Nghiêm Mục nói: “Muốn ăn gì?”
Mạnh Kiều nói: “Bánh trứng.”
Nghiêm Mục nói: “Được.”
Hôm nay Mạnh Kiều và Nghiêm Mục không đến miếu nhỏ, nhưng Cốc Thu có thể nhìn ra miếu này vẫn y nguyên như lúc bọn họ rời đi. Trưởng thôn được mọi người đỡ cắn răng, không nhịn nổi nữa chửi ầm lên: “Mẹ nó! Con chó nào làm ra chuyện này?”
Dưới sàn miếu hỗn độn, đầu thần linh không cánh mà bay, các thôn dân biết đã xảy ra chuyện gì lập tức kinh sợ hoảng loạn.
“Là ai? Là ai vậy?”
“Xong rồi! Xong rồi! Tại sao lại như vậy!” Mấy người lớn tuổi rõ ràng biết đã xảy chuyện gì, nhưng người trẻ tuổi còn đang hỏi: “Sao lại thế này? Chúng ta sẽ chết sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trưởng thôn run rẩy nói: “Xong rồi... Xong cả rồi... Đây là có người cố ý nguyền rủa!”
Bọn họ đã được nghe rất nhiều lần từ “nguyền rủa” này rồi.
Nến trắng.
Thần linh không đầu.
Có ai đó không hy vọng đứa bé này ra đời, nhưng lời nguyền rủa này rõ ràng không có tác dụng. Đứa bé vẫn được sinh ra, chỉ từ đứa trẻ khỏe mạnh biến thành dị dạng.
Mọi người ùa vào trong miếu, thần linh chìm một nửa trong bóng tối quái dị vô cùng. Chân Mạnh Kiều đá phải một vật cứng, cô cúi đầu nhìn vậy mà lại là một cái lư hương nhỏ. Nhưng mà trên lư hương vẫn cắm ba nén nhang.
Mặt Mạnh Kiều khẽ giật, quả nhiên từng chuyện từng việc đều mang yếu tố nguyền rủa.
Cô khẽ gật đầu với Nghiêm Mục, hai người ra khỏi cửa miếu. Trưởng thôn hạ lệnh dùng tấm ván gỗ bịt cửa miếu lại. Mấy thanh niên khỏe mạnh bắt đầu tìm tấm ván gỗ và búa ra sức gõ. Tiếng cộc cộc cộc nặng nề đập vào lòng mỗi người.
Chuyện khủng khiếp hơn cả việc trưởng thôn biết thần linh bị chém ngã là bọn họ phát hiện tấm ván gỗ đang bị đóng vào cửa miếu.
Ba người Trương Tuấn thậm chí cũng hiểu ra: “Đây là, đây là! Xuyên không! Mọe, tình hình như thế nào đây?”
Trương Tuấn nói không sai. Bọn họ đã xuyên đến trước khi cửa miếu bị chặn, trơ mắt nhìn cảnh tượng đã trở thành sự thật một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mình.
Hạ Linh nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức trắng bệch, ôm chặt lấy cánh tay Cốc Thu: “Mẹ nó, tình huống này là sao?” Cậu đi theo Cốc Thu tìm đường sống trong nhiệm vụ, từng gặp thế giới song song, từng gặp hai tầng không gian, nhưng chưa từng thấy xuyên qua thời không!
Hơn nữa, cậu ấy còn phát hiện một vấn đề.
Đã là ngày thứ ba, vì sao không có người chết?
Không ai chết không đại biểu cho chuyện tốt. Ở phó bản đầu tiên mà cậu vào nhầm, mấy ngày đầu tiên cũng là ngày lành tháng tốt, mấy ngày sau, mọi người bắt đầu chết một cách bất ngờ. Hạ Linh nuốt nước bọt: “Em cảm thấy tình hình không ổn.”
Lúc này Mạnh Kiều nói chen vào: “Tôi cảm thấy tình hình vẫn ổn. Về đi! Ăn gì đó rồi chuẩn bị ngủ.”
Lúc mọi người về đến nhà trưởng thôn thì bụng đã réo ầm ĩ vì đói. Nghiêm Mục chiên mấy cái bánh trứng, dầu bóng lưỡng tỏa mùi hành thơm phức. Mạnh Kiều mong nhớ món giò heo ở tiệc mừng nhưng cô không dám ăn, ăn quá đen đủi, chỉ có thể nghĩ trong lòng bánh nướng cuốn thịt là món ngon hoàn mỹ nhất.
Mạnh Kiều ngồi xếp bằng trên giường đất, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn xem nhẹ một vấn đề.”
Hạ Linh hỏi: “Là gì?”
Cốc Thu nói: “Hiện tại chúng ta đang bị dắt mũi. Nhiệm vụ yêu cầu chúng ta tìm được nhà ai chết người?”
Mạnh Kiều gật đầu: “Hôm nay không có người chết, hôm kia là bà cốt chết, ngày hôm qua trong thôn bắt đầu lục tục chết người. Rốt cuộc chúng ta phải tìm người chết nào?”
Trước mắt, manh mối vẫn quá ít, nhưng cũng may hiện tại không có người chạm đến quy tắc tử vong, cho nên mọi người vẫn thoáng an tâm. Hương Hương không biết rốt cuộc mình có hiểu gì không, cô ấy thấp thỏm hỏi: “Tôi có một câu hỏi. Nhiệm vụ này phán thất bại kiểu gì? Tôi từng trải qua một nhiệm vụ không thể thất bại, tuy rằng không hạn chế thời gian, nhưng sau khi phát sinh mỗi một sự kiện, nhiệm vụ sẽ sinh ra kết cục không cách nào khống chế. Có nghĩa là cho dù chúng ta nỗ lực đến đâu đều không làm nên chuyện gì. Tôi muốn biết... điểm giới hạn, ở đâu...”
Hạ Linh nhìn Cốc Thu.
Mạnh Kiều nhìn Nghiêm Mục.
Hai người đàn ông trăm miệng một lời trả lời: “Sau khi có người chết.”
Hiện tại bọn họ không cách nào phán đoán rốt cuộc có điểm giới hạn này hay không.
Quá nhiều câu hỏi, thậm chí không biết phải giải quyết thế nào.
Cuối cùng Mạnh Kiều nói: “Không bằng ngủ thôi. Có lẽ sáng mai lại sẽ có biến hóa mới.”
Vào phòng, tắt đèn, khóa kỹ cửa, đắp chăn. Đây là thời gian dài nhất mà Mạnh Kiều vượt qua trong nhiệm vụ, bình thường các nhiệm vụ sẽ kết thúc vào ngày thứ ba. Tuy rằng cô cũng cạn kiệt sức lực ở bệnh viện tâm thần nhưng không tốn nhiều thời gian như này. Thời gian càng dài, Mạnh Kiều cảm thấy độ khó càng lớn.
Vốn dĩ là bọn họ lần tìm từng chút manh mối, nhưng hiện tại NPC bày tất cả manh mối ra trước mặt bọn họ thì lại có tác dụng mê hoặc, không biết bước tiếp theo nên đi thế nào.
Mạnh Kiều cuộn tròn trong ngực Nghiêm Mục. Buổi đêm hơi lạnh, trong thôn không có máy sưởi, cho nên cô gần như sắp dung nhập mình vào trong cơ thể người đàn ông. Nhiệt độ cơ thể Nghiêm Mục cực nóng, cô như ôm một cái lò sưởi.
Cô gái không kiềm được cọ cọ, lại ủ rũ nói: “Anh ôm em chặt vào! Lạnh.”
Nghiêm Mục nghiêng người, đặt tay lên eo Mạnh Kiều, khẽ nói: “Mau ngủ đi.”
Đêm rất yên tĩnh.
Yên lặng đến quái đản.
Hai tiếng trước, nơi này vẫn là cảnh tượng náo nhiệt khua chiêng gõ trống.
Nửa đêm Hạ Linh bừng tỉnh từ trong giấc ngủ. Cậu ấy sờ bụng, cau mày. Giấc ngủ của Cốc Thu rất nông, anh ấy đặt tay lên bụng bé người yêu, nhỏ giọng hỏi: “Đau bụng à?”
Hạ Linh lắc đầu, giọng như muỗi kêu: “Muốn đi vệ sinh... Anh đi với em được không? Em sợ.”
Nhà vệ sinh ở trong sân, mà trong sân trống rỗng cũng rất đáng sợ.
Cốc Thu ngồi dậy khoác thêm áo: “Đi, anh đi với em.”
Hai người mở cửa đi đến trước nhà vệ sinh. Hạ Linh mím môi: “Chồng ơi, anh đứng ở đây canh cho em được không? Anh đừng đi theo em nữa...”
“Bây giờ còn không cho anh đi theo? Em còn thẹn?” Cốc Thu châm điếu thuốc cười nói: “Yên tâm đi! Có việc gọi anh, đôi ta chỉ cách nhau hai bước thôi.”
Hạ Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Trong nhà vệ sinh không có đèn, tối mò khiến lòng người hoảng hốt. Nhưng biết Cốc Thu ở ngay bên cạnh mình, bây giờ Hạ Linh chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân. Cậu nín thở giải quyết, nhưng chợt cảm thấy mông hơi lạnh như có thứ gì ướt nhẹp dính ở trên mông. Hạ Linh “ui da” một tiếng, phủi tay ra sau thế mà sờ được một vật thể mềm mềm.
Không phải là... c*t dính trên tường đấy chứ...
Mất vệ sinh vậy à?
Dạ dày Hạ Linh cuộn lên, nôn vào hố xí.
Cốc Thu nghe được tiếng động thì gọi với vào: “Không có việc gì chứ...”
Hạ Linh vỗ ngực mình: “Không, không có việc gì...” Cậu xách quần chuẩn bị đi ra. Lúc cậu đứng lên, ở đỉnh đầu có một thứ mềm mềm khác, tanh tưởi ập vào trước mặt.
Hạ Linh mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo lại. Cậu run lên phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết: “Á…”
Cùng lúc đó, Cốc Thu vọt vào tới, kéo Hạ Linh sang bên cạnh mình!
Ba cơ thể máu thịt nhầy nhụa bước ra từ trong nhà vệ sinh, là đám người chết sống lại trên núi lúc ấy. Đầu bọn chúng rung lên ken két, xiềng xích trên người cọ vào nhau phát ra tiếng ầm ầm. Người chết biết đi tụ về phía Hạ Linh và Cốc Thu. Bọn chúng lộ ra hàm răng máu chảy đầm đìa, chuẩn bị cắn đứt cổ người trước mắt.
Cốc Thu lập tức nổi gân xanh, không trung u ám hiện lên một tia chớp tiêu điều.
Dòng điện phá mây bổ về phía mặt đất, phát ra đốm lửa to lớn. Tia chớp đi dọc theo mặt đất như có sự sống, lan đến chỗ người chết biết đi, tia chớp tiếp xúc đến thân thể phát ra đốm lửa!
Gần như trong nháy mắt, người chết biết đi đều không đến gần bọn họ, thi thể đã bị đốt thành than.
Mọi người nghe được tiếng động thì ra mở cửa. Cốc Thu mặc chiếc áo gió cao cấp của anh ấy, đứng ở trong bóng đêm tao nhã lại cao quý. Anh ấy ôm Hạ Linh, nói khẽ: “Đừng sợ! Chẳng phải không có việc gì rồi à?”
Hạ Linh bị dọa đến chảy cả nước mắt, nói chuyện lắp bắp, chỉ cúi đầu khóc trong ngực Cốc Thu.
Mạnh Kiều hỏi: “Ban ngày không có đám quái vật này. Sao vừa đến đêm lại xuất hiện? Hạ Linh không bị thương chứ?”
Trên người Hạ Linh đều nhão nhão dính dính, nhưng cậu không bị thương. Cậu khóc nức nở: “Tôi, tôi đụng phải bọn chúng! Quá ghê tởm! Con mẹ nó, quá ghê tởm!”
Người chết biết đi bắt được Hạ Linh, nhưng lại không giết chết cậu ấy.
Vì sao?
Bởi vì bạn trai cậu ấy rất mạnh ư?
Mạnh Kiều ôm nghi ngờ đi đến trước mặt thi thể cháy xém. Cô dùng chân chạm vào đống máu thịt mơ hồ. Hình ảnh lúc còn sống của người chết biết đi kéo dài vô hạn ở trong đầu cô. Bọn họ cũng là tế phẩm bị lựa chọn, bị tưới xi măng, bị trói lại, bị ném vào phần mộ trên núi. Thậm chí từ trong tầm nhìn của người chết biết đi, cô thấy... Hạ Linh... ngồi xổm trong bóng đêm...
Cô gái mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương.
“Làm sao vậy?” Nghiêm Mục hỏi
Mạnh Kiều bình tĩnh lại: “Em biết vì sao hiện tại không chết người.”
Bởi vì bọn họ, không phải thôn dân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.