Nếu như muốn u linh ghé thăm, không cần biến thành một tòa thành, xuyên qua một nơi đặc biệt nào đó, hành lang chiếm giữ trong tâm trí —— Emily Dickinson.
Đối với hai vị cảnh sát đi rồi quay lại, ông Trình có vẻ hơi tức giận và cáu kỉnh.
"Ngài cảnh sát, chờ chúng tôi chuẩn bị xong tự nhiên sẽ đến cục cảnh sát, các cậu không cần —— "
"Máy tính của Trình Huân đâu?"
Sở Hành Vân tự ý đẩy cửa xông vào, lên thẳng lầu hai đến căn phòng của Trình Huân.
Dương Khai Thái gật gật đầu tỏ ý xin lỗi ông Trình rồi theo sát bước chân y lên lầu hai.
Dương Khai Thái nhớ trong ngăn kéo dưới tủ quần áo của Trình Huân có một cái notebook, vốn tưởng rằng là đồ cũ mà cậu ta không dùng nữa, bởi vậy cũng không để ý. Khi đến phòng của Trình Huân cậu liền ngăn cản Sở Hành Vân đang lục tung đồ đạc, mở ngăn kéo lấy notebook ra.
"Cảnh sát Sở, các cậu đang làm cái gì vậy?!"
Ông Trình vô cùng tức giận với hai vị cảnh sát làm loạn căn phòng của con trai mình.
Sở Hành Vân đơn giản tóm tắt lại mọi chuyện: "Có lẽ trước đây con trai của ông từng có liên lạc với tôi, cái máy tính này chúng
tôi muốn mang về đội, xin ông phối hợp với lực lượng cảnh sát để điều tra."
Ông Trình sửng sốt: "Nó liên lạc với cậu? Vào lúc nào chứ? Làm sao có khả năng?"
"Ông xác định cậu ta không có điện thoại di động sao?"
Sở Hành Vân mỗi khi nghiêm túc làm việc, ánh mắt cực kỳ có lực uy hiếp, trừ phi có khí thế có thể áp đảo được y, nếu không chỉ có thể bị y áp chế.
Sắc mặt ông Trình hơi hòa hoãn lại: "Không có, nó không có điện thoại di động, cái máy tính mà các cậu muốn lấy kia nó cũng đã lâu không dùng đến."
"Chúng tôi sẽ xác minh điểm này, hai người mau chóng đến cục cảnh sát để lấy lời khai, cáo từ."
Hai người mang máy tính lên xe, trên đường trở về cục cảnh sát, Dương Khai Thái cảm giác lỗ chân lông cả người vẫn luôn nằm trong trạng thái muốn nổ tung, đồng thời trong lòng dấy lên một sự sợ hãi tột độ.
"Sở đội, anh nói Trình Huân là người đã gửi email cho anh sao?"
Sở Hành Vân đi sau một chiếc xe Đông phong có dán biển hiệu 'Đang tập lái' liền bấm còi, ngữ khí bình tĩnh nói: "Người này ngày hôm qua gửi email cho anh, ngày hôm nay Trình Huân liền chết, hơn nữa giọng điệu của hai người này rất giống nhau, em cảm thấy đây có phải là trùng hợp không?"
Dương Khai Thái thành thực nói: "Em không biết."
Sở Hành Vân vội vội vàng vàng chạy về cục cảnh sát, về đến nơi trước tiên đến phòng khám nghiệm tử thi ở lầu một: "Đã giải phẫu chưa?"
Tô Uyển mặc áo blouse trắng dài đeo khẩu trang mang găng tay đang đứng trước bàn giải phẫu, trong tay cầm dao giải phẫu dính đầy máu, trên bàn là một thiếu niên đã bị rạch ngực ra, tiểu học muội ngẩng đầu nhìn y: "Đang giải phẫu đây, có gì cần bàn giao sao học trưởng?"
"Kiểm tra ngoại thương trên thi thể, xem xương cốt có bị thương tổn gì không, giảm thiểu sai số về thời gian tử vong của nạn nhân xuống mức thấp nhất cho tôi."
Sở Hành Vân đóng cửa lại, một tay kẹp notebook, một tay bấu lấy tay vịn cầu thang chạy nhanh lên trên lầu, đến lầu ba suýt nữa đã va phải Kiều Sư Sư đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào cầu thang.
"Anh làm em sợ muốn chết."
Kiều Sư Sư ôm ngực phanh gấp người lại, làm ra vẻ thở hổn hển hai cái, nhìn máy tính trong tay y hỏi: "Của ai vậy?"
Sở Hành Vân đưa máy tính cho cô: "Kiểm tra xem ba cái email kia có phải là được gửi từ cái máy tính này không, mười phút có đủ không?"
Sở Hành Vân luôn ra mệnh lệnh như sấm rền gió cuốn đã quen rồi, luôn không đủ kiên nhẫn giải thích bất cứ cái gì, cũng may người dưới tay y làm việc cũng quen rồi.
Kiều Sư Sư đứng dựa vào tường, ngay tại chỗ mở notebook ra, bĩu môi nói: "Năm phút là đủ rồi."
Sở Hành Vân sải bước về phía phòng làm việc của mình, từ xa đã nhìn thấy Phó Diệc cùng Dương Khai Thái đang đứng trước cửa phòng làm việc của y không biết là đang nói chuyện gì, hai người nhìn thấy y đi tới, không hẹn mà cùng ngừng miệng lại.
Sở Hành Vân đi tới đẩy cửa phòng làm việc ra: "Đứng ở chỗ này làm cái gì? Đã tìm ra lai lịch của hai xác chết kia chưa?"
Phó Diệc nói: "Chưa tìm ra, việc so sánh DNA cần chút thời gian, hiện tại lại có chút phiền phức."
Sở Hành Vân quay đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"
Phó Diệc cùng Dương Khai Thái liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói: "Vụ án này, Dương cục không cho tra xét."
Sở Hành Vân ngừng chốc lát: "Tại sao không cho điều tra."
"Bên trên muốn đè xuống."
"Ai?"
Phó Diệc cường điệu liếc nhìn sắc mặt y, thở dài nói: "Hạ Thừa."
Sở Hành Vân: "Tiểu vương bát đản này!"
Phó Diệc nói tiếp: "Người của chúng ta ở lại hiện trường thu thập chứng cứ cũng bị Hạ Thừa cho quay về."
"Phát hiện được cái gì sao?"
"Không có, sạch sành sanh."
Phó Diệc nói xong, nhíu nhíu mày, trên mặt lại hiện lên thần sắc cổ quái, nhìn y hỏi: "Hành Vân, Hạ Thừa là đang giận dỗi với cậu sao? Cậu đã làm gì chọc tức hắn rồi?"
Sở Hành Vân: "Tôi con mẹ nó đã nửa tháng không gặp hắn, mới trở về không tới nửa ngày còn chưa nói với hắn được tới mười câu, tôi chọc tức hắn thế nào được?" Nói xong hung hăng xua tay chặn lại: "Tên này một khi điên lên thì chuyện gì cũng làm được. Sáng sớm hôm nay còn gọi điện cho tôi nói muốn đem mèo của tôi đi thiến, ai biết được là hắn tự nhiên lại tức giận cái gì, so với kỳ kinh nguyệt của Kiều Sư Sư còn biến ảo khôn lường hơn, đợi tôi về rồi sẽ nói chuyện với hắn." Nói xong chỉ vào Dương Khai Thái: "Em đi, đi làm công tác tư tưởng cho cha mình đi."
Dương Khai Thái thành thành thật thật đi lên văn phòng giám đốc ở trên lầu. Sở Hành Vân lại gọi mọi người mở cuộc họp phân tích một vụ án khác, bởi vì Dương Khai Thái không ở đây, cho nên vụ án mạng còn chưa rõ đầu đuôi này không có tên tuổi. Nhân chứng của vụ án này rất khó tìm bởi vì án xảy ra vào ban đêm, thế nhưng camera giám sát thì sẽ không bãi công. Trên thực tế việc kiểm tra từ băng ghi hình là phương pháp tốn nhiều công sức nhất và kém thông minh nhất, vì phạm vi quá rộng lượng công việc quá lớn, hơn nữa chỉ bằng mắt người tìm kiếm, sẽ dễ dàng bỏ qua mục tiêu. Đối với mục đích sử dụng công cộng và tư nhân, camera tại các giao lộ lên đến hàng trăm hàng ngàn, nhà của Trình Huân lại cách quảng trường Nặc Á năm đến sáu cây số, rất khó bảo đảm mục tiêu từ đầu đến cuối luôn nằm trong phạm vi quản chế của camera giám sát.
Sau cả một ngày kiểm tra, tổ kỹ thuật đã làm rõ được lộ trình di chuyển của Trình Huân. Sau khi cậu ta ra khỏi nhà, camera giám sát của tiểu khu đã ghi lại được con đường mà cậu ta đã đi, trên người ngoại trừ bộ đồ ngủ thì không có bất kỳ thứ gì khác, cậu ta cũng không gặp ai cả, sau khi băng qua một cái giao lộ liền lên một chiếc xe taxi. Vì để tìm xem chiếc taxi đó dừng lại ở đâu mà phải tốn không ít thời gian, mãi đến tận hừng đông lúc hơn ba giờ sáng mới tìm thấy Trình Huân ở trạm xe buýt gần quảng trường Nặc Á, sau khi xuống taxi cậu đi băng qua đường cái đi về phía quảng trường Nặc Á, đi thẳng vào trong trung tâm quảng trường, nơi camera cũng không theo dõi được nữa.
Tô Uyển đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho Sở Hành Vân, nói: "Thời gian tử vong của nạn nhân khoảng từ 2 đến 3h40p sáng, trên người không có vết thương mới, nhưng đầu của nạn nhân đã từng bị thương, xương trán có vết lõm."
Sở Hành Vân lật xem từng ảnh chụp các bộ phận trên thi thể: "Trước khi chết cậu ta có uống nước không?"
"Có, trong dạ dày người chết còn có một lượng nước chưa phân giải, tôi đã làm giám định ba chai nước cảnh sát Dương mang về, trong đó có một cái dính DNA của người chết."
Sở Hành Vân ngẩng đầu nhìn cô: "Được rồi, cô có thể tan ca."
Tô Uyển đi rồi, Kiều Sư Sư ôm máy tính đi vào: "Đội trưởng, địa chỉ IP của cái máy tính này không phải cùng một địa chỉ với những email kia. Bất quá em đã tra xét tỉ mỉ địa chỉ gửi đi của ba cái email kia, trong đó có hai cái là thông qua thiết bị đầu cuối điện thoại di động gửi đi, số điện thoại đã tìm được, bây giờ sẽ gửi cho anh ngay."
Sở Hành Vân đỡ trán nhắm mắt trong chốc lát, cảm giác vụ án càng ngày càng phát triển theo hướng phức tạp rối rắm. Các manh mối đan xen chằng chịt vào nhau, thật giống như bị một tấm lưới lớn che đậy, đâu đâu cũng có lỗ thủng, đâu đâu cũng để lộ ra manh mối bị đứt đoạn, rõ ràng là từ một sợi chỉ đan dệt thành một tấm lưới lớn, khiến cho người ta không biết nên ra tay từ đâu.
"Ngày mai hãng gửi cho anh, bây giờ muộn quá rồi, đều tan ca đi."
Tuy rằng không biết Hạ Thừa phát điên cái gì, nhưng Sở Hành Vân vẫn lái chiếc xe Đông phong nát của mình đến tiểu khu của Hạ Thừa trước 12h đêm.
Tiểu khu này thực sự rất phù hợp với Hạ Thừa kim cương vương lão ngũ, đứng đầu trong đám phú nhị đại con ông cháu cha, đến gần cổng tiểu khu đã có thể ngửi được cái mùi xa hoa vô độ ngập trong vàng son. Tuy rằng chiếc xe y lái hoàn toàn không phù hợp với nơi này, thế nhưng bảo vệ vẫn để cho y vào, bởi vì đội ngũ bảo vệ trong tiểu khu đã quá quen với khuôn mặt của y rồi.
Lên đến tầng 17 trước cửa phòng số 7, y trước tiên bấm chuông hai lần nhưng không thấy có ai ra mở cửa, vì vậy lấy ra thẻ phòng trong tay mình định mở cửa, không ngờ lúc này cửa bỗng nhiên lại mở ra, y vừa ngẩng đầu nhìn người mở cửa, lập tức sửng sốt.
Dương Xu cũng rất kinh ngạc, đứng ở cửa không phản ứng lại, nhưng con mèo hoa béo trên tay cô lại nhận chủ, hướng về phía Sở Hành Vân kêu meo meo.
"Hành Vân, trời ạ, sao anh lại ở đây?"
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn số nhà, lại chuyển ánh mắt đến trên người Dương Xu, trên mặt không rõ biểu tình, trong lòng cũng không rõ là tư vị gì, hỏi ngược lại: "Còn em thì sao, sao em lại ở chỗ này?"
Thôi xong.
Ở trong nhà Hạ Thừa nhìn thấy Dương Xu, Sở Hành Vân như muốn sụp đổ, nhất thời cảm nhận được sự chua xót trong lòng. Hạ Thừa là người lưỡng tính, quan hệ đồng giới và khác giới vô cùng hỗn loạn, ở bên ngoài có một danh sách dài nam nữ đều ăn. Chắc chắn Dương Xu cũng đã trở thành một đóa hoa đào trong mười dặm rừng đào của Hạ Thừa, tình nhân trong mộng của y, cứ như vậy bị yêu nghiệt Hạ Thừa câu dẫn dụ vào trong động bàn tơ.
Con mèo béo trong ngực vẫn luôn dùng sức với tới Sở Hành Vân, Dương Xu suýt chút nữa thì không ôm nổi, một bên dỗ con mèo hoa một bên giải thích: "Đây là em —— "
"Cảnh sát Sở."
Lại có một vị mỹ nữ xuất hiện ở cửa, đứng bên cạnh Dương Xu cười với Sở Hành Vân: "Anh về rồi." Nói xong lại giới thiệu Dương Xu với y: "Đây là thư ký hành chính mới tới của Hạ tổng."
Hạ Thừa có rất nhiều thư ký, không ngoại lệ tất cả đều là mỹ nữ, vị tiểu thư Hà Vân Thư này là người xuất sắc nhất trong số đó, là người có gương mặt cùng với dáng người cực kỳ xuất chúng. Cũng không phải là Hạ Thừa xa hoa dâm dật nuôi dưỡng một tòa ngự hoa viên cho mình hưởng thụ, mà là chất lượng vẻ bề ngoài có lực sát thương không thể coi thường trong bất kỳ cuộc đàm phán nào.
Hà mỹ nhân thân là trợ lý sinh hoạt của Hạ Thừa, công việc chủ yếu là cùng hắn có mặt mỗi lần đi yến hội tiệc rượu, đã rèn luyện được bản lĩnh ngàn chén không say miệng nhả hoa sen đè ép mọi hoa thơm cỏ lạ. Cho nên rất được Hạ Thừa trọng dụng, thường xuyên giúp hắn chăm sóc hai con mèo mà Sở Hành Vân ném cho hắn, cho nên mỹ nhân này còn kiêm thêm cả trọng trách làm bảo mẫu cho mèo, bất cứ khi nào Sở Hành Vân đi công tác đem hai con mèo mập ném cho Hạ Thừa, Hạ Thừa lại bảo Hà Vân Thư đến chăm sóc.
Sở Hành Vân cùng Dương Xu liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy trái tim của người con trai bị đốt thành tro lại có tư thế tro tàn lại cháy.
Dương Xu đã rõ ràng mối quan hệ giữa các nhân vật ở đây, liền cười nói với Sở Hành Vân: "Thì ra anh là bằng hữu của Hạ tổng."
Sở Hành Vân đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì suy đoán vừa rồi của mình, ấp úng đáp một tiếng, nhận lấy con mèo béo từ trong lòng cô rồi bước vào nhà.
Nhà Hạ Thừa được thiết kế theo kiểu thông tầng, trong nhà còn có bể bơi, vì dựa theo tính khí kiêu ngạo của hắn mà còn lắp mấy cái gương bạc, có cảm giác như đang bước vào một cung điện.
Hà Vân Thư giải thích: "Tiểu Mãn sinh bệnh, hai ba hôm nay ăn cái gì cũng không thấy ngon, tiên sinh bảo tôi với Dương Xu mang nó đi bệnh viện thú ý xem sao, sao vậy? Hai người biết nhau sao?"
Dương Xu liếc mắt nhìn Sở Hành Vân, cười nói: "Chúng tôi là bạn thời đại học."
Sở Hành Vân trước mặt cô gái mình thích luôn có điểm ngại ngùng, trò chuyện mấy câu với hai cô liền đi đến ổ mèo trên tấm thảm lông ngỗng trắng muốt xem mèo của mình. Y có hai con mèo, Đại Mãn cùng Tiểu Mãn. Đại Mãn là mèo hoa cái, Tiểu Mãn là mèo sư tử đực, Đại Mãn thì bụ bẫm, tròn như một quả bóng, nhận chủ, rất dính y, ví dụ như bây giờ ở bên chân y không ngừng dùng đuôi quấn lấy mắt cá chân y. Tiểu Mãn cả người trắng như tuyết, rất là cao lãnh ngạo mạn, dáng dấp điển hình của con mèo quý tộc, nó nằm trên tấm thảm lông ngỗng đắt tiền, lười biếng liếc mắt nhìn y một cái, xem như là ân chuẩn cho y đến thỉnh an.
Sở Hành Vân cảm thấy sự kiêu ngạo của con mèo sư tử này là do Hạ Thừa dưỡng ra, hơn nữa càng ngày lại càng giống hắn, càng ngày càng không được người ta yêu thích.
Tiểu Mãn mặc xác y, y cũng không để ý đến nó, bốc lấy một nắm thức ăn cho mèo nhập khẩu đút cho Đại Mãn. Mèo sư tử bấy giờ mới lắc lư tiêu sái đi đến bên cạnh y nằm xuống, muốn đòi đồ ăn từ trong tay y. Sở Hành Vân nhìn thấy nó liền nghĩ đến Hạ Thừa, nghĩ đến Hạ Thừa lại muốn nổi giận, vì vậy đẩy Tiểu Mãn ra, Tiểu Nãm giận, quay đầu lại cắn lấy tay y, hai cái móng vuốt ôm chặt lấy tay y, giống như chó gặm xương mà cắn qua cắn lại tay y. Sở Hành Vân bị nó cắn nhiều năm cũng chưa từng bị thương, vì vậy cứ để mặc cho nó cắn, bình tĩnh cho Đại Mãn ăn.
Con mèo sư tử này đối với ai cũng rất lạnh lùng, đến cả ánh mắt cũng lười cho, Dương Xu nhìn thấy bộ dạng hung dữ của nó, hơi bị dọa sợ, ngồi xuống bên cạnh Sở Hành Vân, nhìn nó nói: "Anh không sao chứ."
Sở Hành Vân cũng liếc mắt nhìn con mèo sư tử bộ dang hung dữ nhe răng trợn mắt, cũng không biết là nói ai: "Không có chuyện gì, gây chút sức ép thôi, gây đủ rồi sẽ không sao."
Dứt lời vô thức thẳng lưng dậy, nhích cái mông cách xa Dương Xu một chút.
Dương Xu đối với quan hệ giữa y và Hạ Thừa rất tò mò, vì vậy nhìn vẻ mặt y châm chước hỏi: "Anh và Hạ tổng là bằng hữu sao?"
Đây là một câu hỏi rất dễ để trả lời, lại khiến Sở Hành Vân cũng phải tự hỏi, đúng vậy, quan hệ giữa y và Hạ Thừa thì tính là gì? Bằng hữu? Bạn thân? Hay là huynh đệ? Sợ là bất kỳ một mối quan hệ nào cũng không thể giải thích rõ được sự rối tinh rối mù giữa hai người bọn họ, cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng lớn đầu cả rồi.