Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi

Chương 16:




Edit: Tây Bối.
Khi Đồng Nhan tỉnh dậy, thời gian đã điểm 7 giờ sáng, Lạc Khưu ở bên cạnh đã không còn, điều này làm cho cô cảm thấy mất mát lạ kỳ. Nơi tử cung giống như có một quả cầu nóng cháy đang không ngừng xoay tròn, truyền tải năng lượng đến tay chân của cô.
Trải qua một đêm được chữa trị và tái tạo, trạng thái thân thể của cô đã tốt lên rất nhiều.
Kéo chăn ra, cô phát hiện tinh dịch dính đầy trên cơ thể đã được lau sạch sẽ, ngoại trừ Lạc Khưu ra thì chẳng ai làm cả. Nghĩ như thế, trái tim bị đè nặng đã bình ổn trở lại. Cô mặc một cái áo T-shirt cỡ lớn cùng với quần đùi đã được Lạc Khưu chuẩn bị sẵn, bước chân trần đi ra khỏi phòng.
Lạc Khưu đang làm bữa sáng tại phòng bếp, có tiếng chiên giòn vang vọng, còn có hương thơm ngào ngạt khiến cho bụng người ngửi kêu lên ục ục. Cô đi đến, yên lặng nhìn, anh giống như linh cảm được mà quay đầu lại nhìn cô, nhíu mày, "Dậy rồi?"
Cô gật đầu, ánh mắt đặt lên dĩa bánh rán được anh đặt trên bàn ăn. Anh hiểu rõ dùng thìa cắt một miếng nhỏ đưa đến miệng của cô, nói: "Há miệng."
"A---"
Cô ngoan ngoãn mở ra, dưới ánh mắt của cô lại đem miếng bánh kia bỏ vào bên trong miệng của anh. Còn không quên khoe khoang: "Cũng không tệ lắm."
Đối mặt với ánh mắt đầy oán hận của cô, người nào đó lại bày ra dáng vẻ ngứa đòn, nói: "Không đánh rằng thì ăn cái gì mà ăn?"
Được.... ăn nhờ người khác thì đành phải nén giận. Cô muốn chạy vào toilet, Lạc Khưu lại gọi cô, đá đôi dép lê mình đang mang đến cho cô, "Mang vào."
Anh quản có phải hơi nhiều rồi không?
Cô ngoan ngoãn cúi đầu mang đôi dép lê không hề vừa chân lên, nhìn khá giống một đứa bé lén mang giày của người lớn vậy. Lạch cạch lạch cạch đi vào toilet, trên kệ chỉ có một cái cốc, ngay cả bàn chải đánh răng cũng chỉ có một cái. Cô thò đầu ra, nhìn Lạc Khưu nói:
"Bàn chải đánh răng chỉ có một cái?"
Lạc Khưu cũng không quay đầu lại, "Dùng của anh đi."
Cô cũng không phải là người có bệnh thích sạch sẽ, chỉ là dùng chung một cái bàn chải đánh răng thì nghĩ lại vẫn thấy có hơi kỳ....
Lạc Khưu không nghe thấy tiếng nước rửa mặt của cô gái nhỏ, quay đầu lại nhìn, thấy cô vẫn còn thó đầu ngây ngốc ở bên ngoài.
Anh giúp cô giảm bớt lo lắng, hiếm khi quan tâm mà nói: "Anh không chê em."
Đồng Nhan thật sự muốn bóp chết anh!
Cô cầm cái cốc, hứng nước xong, chuẩn bị kem đánh răng xong xuôi, nhìn gương bắt đầu đánh. Đánh lấy đánh để, nhưng vẫn không ngăn được việc cô cứ nghĩ đến đây là bàn chải mà Lạc Khưu dùng thường ngày, lông bàn chải mỗi ngày đều lướt qua trên hàm răng anh, cắm vào kẽ răng....
....Nghĩ quái gì thế!
Cô đánh gãy sự đen tối trong đầu, súc miệng, rửa sạch sẽ bàn chải cùng với cốc đánh răng, cứ thế là xong việc.
Sau đó, cô ngồi trước bàn ăn, cầm lấy đũa, yên lặng dùng bữa sáng với Lạc Khưu.
Sữa AD canxi, bánh rán kết hợp với trứng chiên, một bữa sáng tràn đầy năng lượng! Cô vui vẻ mà ăn, ngay cả đuôi lông mày đều mang rõ ý cười. Vốn Lạc Khưu vẫn còn thấy xấu hổ về chuyện gạo nấu thành cơm tối qua của hai người, nhưng thấy cô gái nhỏ không có gì khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ăn xong bữa sáng, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nhìn nhau không nói gì.
Vừa nãy đã nói không xấu hổ là do có đồ ăn nên mới không nhớ, nhưng giờ ăn xong thì lại lộ ra ngay lập tức.
"Anh...."
"Em...."
Hai người đồng thanh, sau đó lại dừng cùng lúc, nhìn nhau, ít khi Lạc Khưu khiêm nhường nói, "Em nói đi."
Đồng Nhan hắng giọng, nở một nụ cười thật lòng thật dạ:
"Cảm ơn anh đã chiêu đãi! À thì... thời gian cũng không còn sớm, em xin rút lui trước."
Cái gì cũng đã làm xong, giờ có phải cô có thể cầm lấy áo rồi chạy lấy người chưa nhỉ? Dù sao lát nữa cô còn muốn tham gia thi đấu hip-hop nữa đó!
Lạc Khưu nhìn cô gái nhỏ đang khách khí cười cười: "Ăn xong rồi chạy?"
"Thế.... Em giúp anh rửa chén."
Cô đứng dậy làm bộ muốn dọn dẹp nhưng lại bị anh bắt lấy tay. Anh đang nghi ngờ là cô là ngốc thật, hay là đang cố ý nghe không hiểu?
Tất nhiên Đồng Nhan là cố tình rồi, bởi vì cô cũng không muốn làm một người phụ nữ "khóc lóc, ưu sầu nói: làm tình rồi thì anh phải phụ trách với em!" như vậy. Cô cho rằng khi làm tình rồi cũng không nhất thiết phải bị ràng buộc với nhau, giống như thiếu đàn ông là sẽ chết ấy? Không được đâu, cuộc sống này còn có rất nhiều chuyện có thể làm, cũng đâu cần phải quay quanh người đàn ông mà mình trao lần đầu tiên cho họ đâu chứ!
Chưa kể, cô cũng chưa từng cảm thấy là mình dâng lên, hôm qua rõ là cam tâm tình nguyện làm với anh, bọn họ là thỏa mãn lẫn nhau, cùng nhau hưởng thụ, cô thừa nhận rằng mình thích anh, mà có thể làm với người mình thích là cô đủ thấy mỹ mãn rồi.
Đây là suy nghĩ trong lòng cô, tất nhiên Lạc Khưu sẽ không biết được, nhưng khuôn mặt cô lại biến đổi thất thường, vô tình lại khiến Lạc Khưu có hơi khẩn trương.
Cô suy nghĩ rất lâu, mà anh cũng chờ đợi rất lâu.
Cuối cùng, nhịp sống lại quay trở lại bằng một tiếng hô.
Anh dắt tay cô, "Đi thôi."
Cô tò mò nhìn anh, không hiểu cho lắm.
"Dẫn em đi lấy quần áo của mình."
Cô mặc để anh nắm, nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập bình bịch không ngừng. Đây là lần thứ hai bọn họ nắm tay nhau nhỉ.... Trước kia anh chưa từng như vậy với cô bao giờ.
Xúc cảm ấm áp, lòng bàn tay có hơi ẩm ướt đổ ra mồ hôi. Là do nóng hay là do cô vừa khẩn trương lại vừa vui vẻ?
Anh lấy bộ đồ hôm qua cô mặc từ trong phòng cất quần áo, bên trên còn tỏa ra hương thơm của xà phòng, đây là đã được giặt qua rồi phơi khô.
Đối diện với sự kinh ngạc của cô, anh cuống quít lấy áo chùm lên đầu cô, che đi ánh mắt của cô, cũng che đi sự mất tự nhiên trên mặt mình.
"Này.... Hôm nay anh dậy mấy giờ thế? Còn giặt cả quàn áo nữa...."
Đồng Nhan chớp mắt to đến gần anh thêm một chút. Chàng trai ho khan một cái, hỏi: "Em thích không?"
"Thích chứ!" Đồng Nhan đáp lại không có một chút do dự nào, còn không quên vuốt mông ngựa, không hề keo kiệt lời tán dương: "Sao anh lại tà như thế chứ? Bé Lạc!"
Cô còn cho rằng anh sẽ bởi vì cô được đà lấn tới mà bóp chết cô, không thì cũng sẽ bởi vì câu nói đầy tính công kích của mình mà ném cô ra khỏi nhà.
Ai mà ngờ...
Chàng trai nào đó lại cười, giống như pháo hoa nở rộ trên trời cao, rơi xuống chính là ánh sao, như hàng ngàn ngôi sao nhỏ vậy....
Anh nói: "Thích thì tốt."
"A? Điện thoại của em---" Cô lấy lại tinh thần, hèn chi cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Từ tối qua giờ cô đã không thấy điện thoại của mình rồi.
"Cầm đi." Thế mà Lạc Khưu lại móc ra chiếc điện thoại của cô từ trong túi quần đưa cho cô.
"Giang Dục gọi đến ba lần, Tô Khả Khả gọi đến sáu lần."
Anh nhìn cô, "Từ sáu giờ sáng đến bảy giờ rưỡi."
Đồng Nhan nghe được cỗ oán niệm từ trong câu nói của anh, khiến cô không biết trả lời làm sao nên chỉ có thể nắm lấy tay anh, cọ xát ngón tay vào lòng bàn tay của anh.
Nhưng anh dường như lại không muốn kết thúc đề tài này, lời nói không làm cho kinh lòng người thì tới chết cũng không ngừng trào phúng*:
*Đỗ Phủ có câu: "语不惊人死不休" (ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu) tức "lời không làm kinh lòng người tới chết không yên", câu trên là dùng câu này, nhưng cho hợp với ngữ cảnh mình có biến tấu một chút.
"Các người hẹn nhau thật sớm."
"Ha... Ha ha...." Cô cười ngượng.
"Em không về?" Anh có lòng tốt nhắc nhở.
Anh nhìn em, sao em có thể về?
"Không không, không quay về."
"Không có phép tắt."
Một ngụm máu già.
Anh xoa bóp lấy tay cô, đưa cô đến một căn phòng khác, thần thần bí bí, "Dẫn em đi đến một nơi."
Đi được một nửa, anh đột nhiên dừng lại, nói: "Cuối cùng mật khẩu điện thoại của em là gì?" Cũng không phải là anh muốn nhìn lén điện thoại của cô gái nhỏ, chỉ là muốn thử có phải cái anh nghĩ hay không, nhưng không nghĩ đến..."Vậy mà không phải là ngày sinh của anh?"
Đồng Nhan líu lưỡi, anh lấy tự tin này từ đâu vậy?
Lạc Khưu chỉ nghĩ, mở được điện thoại thì sẽ tốt bụng giúp cô nghe máy, chẳng hạn như nói cho Giang Dục nghe là "Nhan Nhan còn ngủ, đợi lát nữa em ấy sẽ gọi lại cho cậu".
Mặt Đồng Nhan không đỏ, tim cũng không đập mà ba hoa: "Ngày sinh của anh quá dễ nhớ, ừm... rất dễ bị mở!"
Lạc Khưu nhìn thẳng vào vấn đề của cô, hình như cũng không sai, "Cũng đúng, anh sinh ngày 01/06 có hơi dễ nhớ, chưa kể toàn thế giới này đều biết em thích anh."
Móa! Trời ơi, lại cả thế giới đều biết lận à?
"Anh sinh ngày 1 tháng 6?"
Lạc Khưu nheo mắt, hoài nghi.
"Chuyện này sao em có thể không biết!" Cô ngượng ngùng cười.
Lạc Khưu cứ cảm thấy nhìn cô thế nào cũng không thấy nhìn đủ, ngày thường ngạo mạn như thế, mà bây giờ sao lại có nhiều biểu cảm đến như vậy chứ?
Cho nến, cô mà nếu biết, anh có thể mong chờ điều đó hay không....
Lạc Khưu đưa cô đến trước cửa một căn phòng, đẩy cửa ra, hiện ra trước mắt là màu tím kiều diễm, đâu đâu cũng thấy những chiếc gương sáng bóng, trần nhà lẫn dưới sàn đều là màu tím, ngay cả những thiết bị như loa, hay những lan can để tập nhảy đều được bao phủ sắc tím. Xin quỳ lại trước kẻ cuồng màu tím này! Nhưng nói gì thì nói, căn phòng tập nhảy này được trang trí cũng thật đẹp! Còn rộng hơn cả căn phòng nhảy ở nhà cô! Vừa bước vào, là đã muốn xoay vòng mấy vòng ở bên trong rồi!
Anh nhìn thấy trên khuôn mặt cô hiện ra sự vui mừng, nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ có thể nhìn thấy anh tập nhảy mỗi ngày trong đây nên mới kích động như vậy?
"Thế nào?" Anh hỏi.
Đồng Nhan liên tục gật đầu, "Không thể không khen!"
Anh từ phía sau lưng cô bước vào, thấy được dáng vẻ đầy sức sống khoa tay múa chân của cô mà không nhịn được ôm lấy cô từ phía sau. Cái cằm cọ trên đỉnh đầu cô, có hơi xù, có hơi ngứa, "Nhan Nhan, em biết mong muốn của anh không?"
"Hả?"
Đồng Nhan vẫn còn dán mắt lên cái loa trong phòng này, muốn hỏi anh cái này có phải kiểu mới nhất hay không? Có thể chọn đuọc màu sao?
Nhưng lại vì cơn đau từ tai truyền đến khiến cho thân thể run nhẹ một cái.
"Anh muốn ở đây thao em đến khi em khóc."
Đầu lưỡi anh trêu đùa liếm lên vành tai nhỏ của cô, khiến cho cô run rẩy, anh híp mắt truy hỏi: "Em có muốn hay không?"
"A"
Đồng Nhan cười một tiếng, một giây sau, chân đang mang dép lê lớn đạp lên chân trần của anh, "Nghĩ cái đầu quỷ nhà anh! Dâm dục! Không biết xấu hổ!"
"Chậc" Lạc Khưu dùng vẻ mặt "em không thành thật" mà chế giễu cô. Googl𝗲 𝙩𝒓a𝓷g 𝓷ày, đọc 𝓷gay khô𝓷g q𝘂ả𝓷g cáo || T𝑅Ù𝙈T𝑅U𝒴Ệ 𝙉.𝑽𝓷 ||
Nhìn thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, anh không có ý định trêu cô tiếp, nói vớ cô, "Lát nữa anh sẽ tiếp tục đi thi hp-hop... ừm, em có thể ở đây chờ anh không? Ý anh là... chúc mừng anh tăng cấp ấy?"
Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, bên trong còn mang theo sự chờ mong nào đó, Đồng Nhan cũng nhìn thẳng vào mắt anh. Chàng thiếu niên cẩn thận từng chút giúp nàng thiếu nữ vuốt mái tóc được cắt ngan trán, "Hửm?"
Câu đầu tiên cô nghĩ đến lại là.... Chột dạ?
Nhìn thấy sự chờ mong trong anh, lại làm cô nghĩ đến anh là người bị lừa đến mức không biết gì cả. Mà cô đang định dùng mưu kế để chinh phục lấy anh, kế hoạch hôm nay của cô sẽ là khiến cho anh nhìn thấy sự chênh lệch giữa cô và Giản Mạt ở trên sàn nhảy, làm anh nhận ra bản thân ngu ngốc đến mức nào lại bị thu hút bởi Giản Mạt...
Nhưng mà, giờ cô lại bị chột dạ. Bởi vì, anh còn chưa có ở cùng một chỗ với Giản Mạt nữa? Hiện tại người ở nơi này với anh là cô... Mà anh lại đang nhìn cô với ánh mắt khiến tim cô loạn nhịp không thôi, chờ mong cô nói rằng người cô đang đợi chính là anh!
"Thật ra hôm nay em cũng muốn đi..."
Cô nói đến một nửa, điện thoại lại không đúng lúc mà rung lên. Cô đang dùng tất cả dũng khí để chuẩn bị nói ra, nhưng lại bị vả bốp bốp, cầm điện thoại lên, là Tô Khả Khả gọi đến. Ánh mắt anh ra ám hiệu bảo cô nhận.
"Khả Khả."
"Nhan Nhan, vì sao tớ gọi điện cho cậu mà cậu không nhận?"
"À... Do mệt quá nên tớ ngủ quên." Lạc Khưu thấy cô nhíu mày, sau đó cô lại dứt khoát quay lưng.
"Đừng tập nhảy đến mức kiệt sức, hôm nay là ngày thi đấu đó! Vì thế cậu phải nên cho cơ bắp nghỉ ngơi chứ... Hôm nay tớ qua đón cậu vào giờ cũ nha..."
"Tớ..."
"Sao vậy?"
"Không, được rồi, tớ chờ cậu."
"Ừm, lát nữa gặp!"
Cúp điện thoại, cô nhìn Lạc Khưu, nói xin lỗi: "Khả Khả hẹn em, em không thể ở đây đợi anh được."
Trong mắt Lạc Khưu khó nén thất vọng làm cho lòng của cô bị siết chặt, cô sợ anh đau buồn hơn cô nghĩ, mà cô cũng không có cách nào khống chế đau lòng vì anh được.
"Anh chắc chắn sẽ tăng cấp thôi..." Cô an ủi anh, cô cũng không hiểu vì sao anh lại cần chúc mừng nữa, thực lực anh vẫn bày ra ở nơi đó, cứ phát huy như thường thì chắc chắn sẽ tăng cấp thôi, nằm trong top 48 thì có gì để ăn mừng?
"Anh muốn." Anh giữ vững giọng điệu ấy, bên trong còn mang theo sức lực không cho từ chối, "Thi đấu xong, anh có lời muốn nói với em."
Cô thở dài, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn anh thất vọng.
"Được, thi đấu xong em sẽ đến tìm anh."
Cuối cùng anh cũng cười, nụ cười ngây ngô của thiếu niên dường như tất cả mong đợi của anh đã được đáp trả bằng lời hứa hẹn này.
Hiện trường thi đấu top 48 "I'm a street dancer", sân đấu được trang trí theo phong cách đường phố, chỗ ngồi trên sân được chia thành đôi, một bên thì có 100 cái ghế ngồi, những người ngồi ở đây là người được tăng cấp nằm trong ttop 100. Bên còn lại có 48 chiếc ghế, tương đương 48 người hôm nay sẽ vào vòng trong. Trước khi bước vào sân thi đấu, mỗi thí sinh đều phải rút thăm thứ tự thi. Cô là 23, còn Tô Khả Khả ở tận phía sau, số 84.
Thể lệ thi đấu là: Dựa theo số thự tự mà mỗi người tự bước lên biểu diễn vũ đạo mà bản thân thí sinh đã chuẩn bị từ trước. Sau khi biểu diễn xong, bốn vị huấn luyện viên sẽ bắt đầu bỏ phiếu, nếu toàn bộ phiếu là phiếu thông qua, như thế thì ngay lập tức tăng cấp. Nhưng chỉ cần có một huấn luyện viên đưa phiếu không đạt, thì thí sinh đó sẽ bước vào hình thức khiêu chiến. Những người thi đấu còn lại ở dưới khán đài có thể ấn nút để khiêu chiến, bài nhảy khiêu chiến là bài của người bị khiêu chiến, sau khi nhảy xong, bốn vị huấn luyện viên sẽ bỏ phiếu, người có số phiếu cao nhất trong 2 người thì sẽ được tăng cấp, tất nhiên người còn lại sẽ bị loại ngay lập tức. Nhưng nếu số phiếu hòa, hai thí sinh đó sẽ lại tiếp tục tiến vào hình thức khiêu chiến, chỉ là lần này nhạc sẽ là do phía ban tổ chức lựa chọn ngẫu nhiên, sau khi đấu xong, ai có số phiếu cao nhất thì sẽ được tăng cấp, thấp thì bị loại.
Ưu đểm của những thí sinh ở dãy số đầu thường là khá chủ động hơn, có thể lựa chọn khiêu chiến với người khác hoặc có thể không chọn, bởi vì khi mà được nhảy trên bài mà mình chuẩn bị trước để thi đấu, thì càng có thêm tự tin thôi. Nhưng nếu nhóm người thuộc những dãy số phía sau, như Tô Khả Khả thì cần phải chờ đến số của mình, lúc ấy khả năng cao là top 48 đã được chọn ra rồi. Cho nên, những thí sinh này thường sẽ bị động hơn, hầu như khi nghe được bài nhảy nào hợp với mình thì sẽ khiêu chiến ngay.
Đồng Nhan và Tô Khả Khả ngồi tại hàng gần vị trí đầu nhất, Tô Khả Khả thì mặc một bộ đồ thể thao khá đơn giản, tóc được buộc bằng một chiếc buộc tóc màu xanh ngọc. Còn cô thì mang mũ lưỡi trai màu đen, mặc trên người là một bộ đồ thể thao rộng rãi màu trắng viền đen trên cánh tay. Vành nón rất lớn, có thể che được hơn phân nửa gương mặt của cô, có trời mới biết cô trông như thế nào.
Dù thế, cô vẫn có thể nhìn rõ bốn phương tám hướng. Không có gì là lạ khi đám người này chỉ mới thấy cô trong bộ dạng xác ướp, chưa nhìn thấy cô dưới lớp băng vải kia trông như thế nào cả.
"Nhan Nhan..." Tô Khả Khả cầm lấy tay của cô, "Hôm nay cậu có hơi lạ!"
Tô Khả Khả hộc máu một hồi, "Cậu đang khẩn trương vì điều gì?" Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đồng Nhan sốt sắn như thế này, toàn bộ khuôn mặt đều chôn dưới mũ, đoán chừng ngay cả dưới ống kính cô ấy cũng che đi.
"Có lẽ là lâu rồi chưa thi đấu ấy..." Cô vùng vẫy nhìn hai bên nói dối.
Tô Khả Khả biết, sự khẩn trương của Đồng Nhan phần lớn bắt nguồn từ Lạc Khưu. Hôm qua, khi Đồng Nhan đi theo Lạc Khưu. Cô đã nhìn ra rằng kế hoạch của bản thân đã xảy ra vấn đề, Nhan Nhan vẫn khôn thể nào thoát khỏi việc thích Lạc Khưu. Cô tức vì không tranh được, nhưng cô cũng biết rõ đây không phải là thời điểm thích hợp để mắng cô ấy tỉnh ra.
Quả nhiên chỉ có thể kích thích cô gái này bằng một cách...
Tô Khả Khả năm lấy tay Đồng Nhan, nắm rất chặt, giọng nói đè thấp, đọc ra một cái tên không cho phép quên lãng:
"Đồng Trản."
Cái tên này, giống như một viên đạn to được bắn ra từ pháo đài trên cao.
Đồng Nhan cảm nhận được trời đất đang quay cuồng, từng hình ảnh cô nhìn thấy tại căn phòng tập nhảy trong nhà một lần nữa lại hiện ra. Nhưng ở lần này, cô lại nhìn thấy rất nhiều thứ khác, cô nhìn thấy cô và Đồng Trản đang cùng nhau nhảy. Vũ đạo của bọn họ vô cùng gọn gàng, trên khóe môi của bọn họ đều nở ra một nụ cười tùy ý, khuôn mặt của bọn họ khi ấy từ mơ hồ lại dần dần hiện rõ.
Cô cuối cùng cũng thấy rõ----
Cô nghe được anh ấy nói: "Anh muốn đứng trên sân khấu lớn hơn, em cũng nghĩ thế đúng không? Mong muốn của anh là..."
Cô cố gắng để nghe rõ câu sau, nhưng cô chỉ nhìn thấy được khẩu hình miệng của anh, câu nói kia cô không có cách nào để nghe rõ được.
Tô Khả Khả: "Cậu còn nhớ rõ Đồng Trản không? Cậu sẽ nhảy vì anh ấy chứ?"
Giây phút này, tất cả tạp niệm trong đầu đều đã không còn.
Đồng Nhan nắm chặt lấy tay Khả Khả, ánh mắt kiên định nhìn về sàn đấu phía trước, "Tất nhiên."
###
Thời Kinh: Ngày mai Lạc ca sẽ bối rối đó (ˉ▽ ̄~) hắc~.
___
Tây Bối: Mình chưa beta... để hết lười ròi beta lại 🥲.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.