Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi

Chương 3:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tây Bối.
Lời đầu: Chương này mình chú thích hơi nhiều, hi vọng các bạn không thấy khó chịu sau khi đọc.

Đồng Nhan quay trở lại phòng học, dưới dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tô Khả Khả, cô cũng chỉ cười trấn an rồi quay về chỗ ngồi. Gục đầu xuống bàn, cô nhớ lại bộ dạng chứa đầy dục vọng lúc nãy của mình. Cũng không khó để giải thích, nếu như giá trị tinh dịch mỗi ngày không đủ thì sẽ khiến cho cô rơi vào trạng thái mê loạn. Mà lúc đó ngay lập tức cô sẽ cảm thấy cơ thể của mình như muốn bị đào rỗng ra vậy.
Rồi cô lại nhớ đến côn th*t đang dâng cao của Lạc Khưu cùng với dáng vẻ không thể làm gì kia của anh, khiến cho cô muốn cười. Ai bảo trước đó anh cứ làm ra vẻ cao cao tại thượng làm gì... nhưng mà... nhìn anh như thế, cô cũng có thể dâm đãng thành như vậy.
Bưng lấy khuôn mặt đỏ ửng, sau này sẽ rất khó để đối mặt với anh ấy.
Lúc trước là do tình cảm quá mãnh liệt, làm trái tim cứ bất an nhảy lên nên khiến cho cô xem nhẹ cỗ lực lượng kỳ lạ trong cơ thể mình. Cổ lực lượng này không hề nóng cháy mà ngược lại nó rất ấm áp, tràn ra từ tử cung, khiến cho đầu óc cô đang rối loạn dần được thanh tỉnh, còn tay chân thì lại dường như được truyền đến rất nhiều năng lượng. Những năng lượng này đã mất đi từ lâu, mà cơ thể của nguyên chủ thì lại rất quen thuộc với nó, lúc mất đi nó là khoảng thời gian "cô" từ bỏ việc nhảy múa. Cơ thịt có lực, vừa mềm vừa lại có độ dẻo, vũ điệu của cô là sự kết hợp giữa cương và nhu.
Nhữngg năng lượng này kích phát cũng là nguyên nhân khiến cô muốn nhảy, cô khao khát được nhảy một điệu nhảy tràn đầy sảng khoái.
"Khả Khả, tan học chúng ta đi nhảy không?"
Tô Khả Khả: "Tối nay tớ cùng ba mẹ đi đến nhà bà ngoại rồi... không ấy thì mai đi?"
"Vậy cũng được."
"Tưởng Văn Văn!"
Thầy giáo số học quát lớn một tiếng, khiến cho Tô Khả Khả và Đồng Nhan giật nảy mình.
Nữ sinh bị ông gọi, ngồi ở hàng thứ tư, ngay phía sau chỗ của Giản Mạt. Thân hình cô gái ấy rất mập, khuôn mặt tròn tròn, mái tóc ngắn ngang vai, đeo một cái kính đen. Trong ấn tượng của cô, thì cô ta và Giản Mạt như hình với bóng vậy.
Mà nghe nói thầy giáo số học với hiệu trưởng là họ hàng với nhau, lúc trong tiết học, ông chỉ có một yêu cầu với những học sinh ngồi ở phía sau là, 'không cần biết mấy cô mấy cậu lên lớp có nghe giảng hay không, nhưng ở trong lớp thì cần phải giữ im lặng'. Đồng thời, ông cũng có hơi phân biệt đối xử. Ngày khai giảng trường, thầy ấy đã nắm rõ trong tay hết tất cả lí lịch của học sinh lớp, dạng như học sinh nào thành tích học tập không tốt ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng bình thường, mà nếu nói chuyện trong giờ học thì giờ giờ phút phút ông sẽ luôn trông chừng những học sinh đó, khiến cho bọn họ không thể nào chịu nổi.
Tưởng Văn Văn không chịu đựng được ánh mắt nhìn mình là một đứa rác rưởi của thầy giáo số học, trong đôi mắt cô đều là sự bất mãn, nhưng ở ngoài mặt thì không dám chống đối lại ông, cứ thành thành thật thật đứng tại nơi đó.
"Cô nhìn xung quanh lớp một vòng đi, những bạn học khá giỏi đều đang chăm chú nghe giảng bài, còn cô thì học giỏi lắm à?" thầy giáo số học nhíu mày hỏi, "Hay là trong nhà cô có nhiều tiền nên sau này muốn ra nước ngoài học, không cần thi đại học ở đây?"
Tưởng Văn Văn đứng ở đằng kia, nhìn những bạn học đều lạnh lùng thờ ơ, lòng tự trọng của cô ta rất lớn, tay ở phía dưới siết chặt lấy vạt áo đồng phục của chính mình.
"Hay là do cô đẹp, tương lai muốn thi vào khoa điện ảnh giống một vài nữ sinh khác? À..."
Thầy giáo số học buông sách giáo khoa xuống, lời nói càng lúc càng quá đáng.
"Thầy Lưu!"
Giản Mạt đứng lên từ chỗ ngồi của mình, đánh gãy lời trách mắng của ông.
"Bạn Tưởng Văn Văn không chú ý nghe thầy giảng bài là bạn ấy sai, nhưng mà thầy cũng không nên đem thành tích, ngoại hình và gia cảnh của bạn ấy ra để đánh vào lòng tự trọng của học sinh mình chứ?"
"Xùy."
Đồng Nhan không nhịn được mà cười, bởi vì cô nhìn thấy khuôn mặt của Tưởng Văn Văn không bởi vì sự nói giúp từ phía Giản Mạt mà thoải mái chút nào, ngược lại càng lúc càng phẫn uất (phẫn nộ + uất ức) hơn nữa thì phải? Có vẻ... oán hận nhiều hơn. Cũng đúng thôi, nào có ai thích người khác cứ liên tục lặp đi lặp lại vết sẹo của mình đâu chứ, chưa kể người nói ra câu này, hoàn cảnh gia đình còn kém xa mình.
Dù sao đây cũng là học sinh tiêu biểu của lớp số học cũng là lớp trưởng của lớp nữa, cho nên khuôn mặt của thầy giáo số học cũng dần hòa hoãn đi một chút.
Giản Mạt: "Trong học tập cần phải có sự tự tin, lớp chúng em đúng là lúc nào cũng là lớp có số điểm trung bình môn toán thấp nhất, nhưng mà cũng là do lớp này là lớp có rất nhiều học sinh thuộc ban nghệ thuật mà thầy, mỗi lần tan học họ đều cần phải đi luyện tập. Nhưng em tin rằng chỉ cần bọn em chịu cố gắng thì không chỉ là Tưởng Văn Văn, mà còn có những bạn học khác, chúng em đều có thể nâng cao thành tích môn toán lên nữa, bởi vì chúng em là một lớp, đoàn kết với nhau!"
Giản Mạt dừng lại một chút, kế hoạch mà do cô ta tự dựng nên vô cùng hoàn mỹ này không khỏi khiến cho nhiều bạn học chung quanh nhìn đắm đuối. Trong lòng của bọn họ, ai ai cũng không ngừng ca ngợi: Nữ thần là một cô gái thế nào? Chính là là một người quá kiên cường, lại tích cực, dường như trong đôi mắt ấy không hề có bất cứ khó khăn gì khiến chủ nhân nó gục ngã được, chỉ cần đứng cùng một chỗ với người con gái này thôi cũng đủ nhìn thấy con đường tương lai của mình đang được đấng cao chiếu sáng.
Nụ cười Giản Mạt vô cùng dịu dàng, rất có tác dụng an ủi lòng người: "Kì thi giữa kì cũng sắp đến, em nghĩ rằng mỗi tuần nên dành ra ba ngày ở lại nửa tiếng sau khi tan học để bắt đầu củng cố lại kiến thức ôn tập, em sẽ ở lại để giúp đỡ các bạn, chúng em sẽ cùng nhau lấy được thành tích tốt! Để cho thầy nhìn bọn em với cặp mắt khác!"
Tuổi trẻ thường tràn đầy nhiệt huyết, cũng đã từ rất lâu đám người ở trong lớp họ không ưa mấy đứa ban nâng cao bên cạnh hay tự cho mình là giỏi kia rồi. Mà chưa kể là bọn họ cũng không thích dáng vẻ thiên vị của thầy giáo số học nữa.
Cho nên cảnh tượng càng hiếm thấy hơn là từng người, từng người trong lớp hô lên: "Được!"
Tất nhiên thầy giáo số học nghe rõ câu nhìn bằng một con mắt khác của Giản Mạt, mà người bị nói đến là ông. Nhưng mà, thầy không tránh khỏi việc bị cảm hóa bởi sự khác biệt của cô cùng với những người cùng trang lứa, cô gái nhỏ này tự tin, trưởng thành lại rất ổn trọng.
Hoàn cảnh gia đình người ta không tốt, nhưng lại sẵn lòng đứng lên thay đổi số phận này, tự tạo ra một cuộc sống thuộc về riêng mình.
Mà người đang được nói đến chính là cô bé này. Ông thật sự rất xem trọng tương lai của cô.
Đồng Nhan chống cằm, nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, thầm than: Quả nhiên vầng hào quang nữ chính quá lợi hại! Tất cả người trong lớp đều bị tẩy não.
"Thôi đi, giả vờ giả vịt, một đám hề chúa."
Chậc... Ngoại trừ con bé Tô Khả Khả đang ở đằng sau chửi rủa kia.
Tan học, Đồng Nhan cũng không có ở lại, bây giờ thời gian của cô cũng không nhiều, cô muốn tranh thủ thì giờ để luyện nhảy. Cô đã dọn đồ xong hết, nhưng ai ngờ Giản Mạt lại đứng trước mặt cản cô.
....Đừng nói là lại muốn đến để tẩy não cô nha?
"Đồng Nhan, cậu biết Lạc Khưu ở đâu không?" Giản Mạt hỏi.
Đồng Nhan sửng sốt, một phần là do câu hỏi của cô ta, một phần là do điều khác nữa, lúc này cô mới nhận ra rằng, từ cái lúc nghỉ trưa vứt bỏ anh ở sân thượng đến giờ thì anh cũng không có quay về lớp học.
Giản Mạt nhìn vẻ mặt hiếu kì của Đồng Nhan, sợ rằng cô hiểu lầm, nhanh chóng nói: "Tớ chỉ quan tâm đến bạn học cùng lớp mà thôi, do tớ là lớp trưởng mà, từ chiều hôm nay tớ đã không thấy cậu ấy về lớp... tớ mới lo rằng, có phải cậu ấy gặp chuyện gì rồi hay không? Cũng bởi vì, tớ hay thấy sau giờ nghỉ trưa cậu hay về lớp cùng với cậu ấy."
Đồng Nhan đeo balo lên, nhìn Giản Mạt một cái, nói: "Lần cuối tớ thấy cậu ta là ở trên sân thượng."
Sau đó, lách qua người cô ta đi ra khỏi phòng học.
Giản Mạt đứng tại nơi đó cúi đầu, mái tóc dài che đi cả khuôn mặt, cho nên không thấy rõ được biểu cảm.
Dựa theo lời Đồng Nhan nói, Giản Mạt đi lên sân thượng tìm đầu tiên. Đẩy cửa ra, đi đến góc rẽ, cô lại nhìn thấy Lạc Khưu đang dùng áo khoác đồng phục đắp lên người, anh dựa vào tường ngủ say, khóe miệng còn câu lên ý cười nhẹ. Nụ cười của anh vẫn luôn nhàn nhạt như thế, cộng thêm một khuôn mặt đẹp, dưới khóe mắt có một nốt ruồi lệ yêu dã (đẹp lộng lẫy), cho nên nhìn anh càng thêm khó đoán.
"Lạc Khưu."
Giọng cô rất nhẹ, như là tiếng mèo con, ngay cả chính bản thân cô cũng bị giọng nói của mình làm cho sửng sốt.
Chỉ là khi thấy anh không có phản ứng gì, cô mới bắt đầu cúi thấp người, tiến lại càng gần hơn, sau đó...
Một thứ ánh sáng lạnh lẽo xẹt ngang qua, cổ tay cô bị người giữ lấy, theo đà cô ngã lên của anh. Tạo ra một tư thế xấu hổ, đầu của anh vừa hay đáp ở trên ngực của cô.
Tay Lạc Khưu để lên ngực của cô, hơi thở nam tính phả vào mặt, khiến cho trái tim cô muốn nhảy khỏi ra bên ngoài.
Cô nghe được giọng anh nói: "Là cô à."
Trước đó Đồng Nhan đã quay về nhà, tuy nói là nhà, nhưng trong một căn nhà rộng lớn thế này cũng chỉ có một mình cô ở. Còn ba mẹ thì luôn ở nước ngoài, bọn họ có rất nhiều việc để làm, mỗi tháng cũng chỉ ở nhà nhiều nhất có hai ba ngày, cũng có lúc, một hai tháng cũng không gặp được ai.
Cô buông balo xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó lấy salad đã được làm sẵn vào buổi sáng, rồi lại lấy hai lát bánh mì, cùng với một bình nước chanh, đi đến phòng khách, bật tivi lên, vừa ăn vừa xem.
Trên TV đang chiếu một kênh chương trình truyền hình, lâu lâu còn truyền ra tiếng cười đùa của người ở bên trong. Trên miệng cô đang gặm lát bánh mì khô cằn, nhưng trong lòng vô cùng trống rỗng. Cô biết đây chính là cảm xúc của nguyên chủ, mỗi ngày đều sống trong sự cô độc, mà chính cô cũng đã quen dần với việc mỗi ngày sống sự trong cô đơn thế này.
Đồng Nhan quay trở về phòng, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ thể thao màu đen, mái tóc dài nhét vào bên trong mũ. Nhìn dáng vẻ thiếu niên phản chiếu trong gương, cô nhếch miệng. Cài lại cúc áo thể thao xong, cô đeo một cái khẩu trang màu đen lên, trong tai nghe vang lên từng hồi âm thanh sống động, vừa nghe cô vừa biên đạo động tác cho mình, rrồi chậm rãi bước ra ngoài.
Cô đi qua hai con phố dường như được xem là nhộn nhịp ở khu đô thị thương mại, mà nơi đây cũng là cái nơi rải rác rất nhiều trung tâm vũ đạo. Lại đi tiếp đến một nơi, đây là phía dưới lòng đất của khu đô thị thương mại, lúc đầu ở đây chỉ toàn là những cửa hàng cũ đã bị phá bỏ, nhưng mà hiện tại đã trở nên rực rỡ hẳn, một phần cũng là nhờ sự xuất hiện bất ngờ của con phố cũ mang nét văn hóa phục cổ*. Tuy nơi này đã không còn nhiều người như lúc trước, nhưng mà nền văn hóa đường phố này vẫn trải dài và khí thế hơn hẳn.
*Phục cổ: Trở lại cái cũ, chế độ cũ. Phát triển vốn văn hoá cũ của dân tộc không phải là phục cổ.
Hip-hop và đặc biệt là B-boy*, hiện tại vẫn chưa có đủ phòng vũ đạo để tập nhảy. Cho nên lúc nào mọi người cũng sẽ chạy đến nơi này để luyện tập hoặc đấu với nhau.
*Bboy và BGirl là các ngôn từ dùng để ám chỉ các chàng trai, cô gái trong điệu nhảy Bboy và Breakdance, được viết tắt của chữu Break Boy và Break Girl. Bboy và BGirl dùng để miêu tả những điệu nhảy đơn giảng, tự do và quen thuộc trên các đường phố New York và Los Angeles.
Hôm nay không phải là ngày cuối tuần cho nên người đến nơi này cũng không nhiều. Lúc Đồng Nhan đi đến đầu con phố kia, thì cô cũng đã gỡ tai nghe của mình xuống. Ở bên kia có sáu bảy người gì đó đang nhảy, còn xung quanh có một vòng người vây xem, về phần âm nhạc là do tự bọn họ cắt ghép để nhảy. Trong nhóm người đó có một chàng trai, đầu đội mũ rộng vành màu trắng*(1), trên mặt sàn đang thực hiện liên tiếp động tác power move* quen thuộc, cánh tay hữu lực chống đỡ, động tác lại gọn gàng phóng khoáng, khiến cho đám người vây xem hô lên những tiếng kinh ngạc không thôi.
*Power move: là cách mà các B-boy/ B-girl (người nhảy Break Dance) bắt đầu thực hiện một động tác quay. Mà chúng thường là những động tác khó nhất.
Đồng Nhan cố gắng chen đến hàng đầu tiên, cô muốn nhìn rõ hơn. Lúc này cô mới phát hiện ra rằng, bên trong nhóm người này có hai gương mặt rất quen thuộc, là người của vũ đoàn I.M, vũ đoàn I.M cũng có chút tiếng tăm trong giới, mà người trong đó đều là người nhảy Breaking.
Chàng trai xoay tròn được một nửa thì mũ bị bay ra bên ngoài, trùng hợp là lại bay đến chân của cô. Đồng Nhan cúi người nhặt lên, mà cậu sau khi hoàn thành xong động tác thì cũng ngừng lại. Người xung quanh vỗ tay rất nhiệt tình, còn mấy vũ công thì dùng tư thế hiphop để thể hiện sự tán thưởng đối với cậu. Chàng trai mũ trắng đi đến chỗ của cô, thân hình của cậu rất cường tráng, trên người mặc bộ áo tanktop*(2), đường cong cơ bắp cực kì rõ ràng.
Cậu nhìn cô, có lẽ là do cách ăn mặc của cô khiến cho cậu nghĩ rằng cô cũng là người trong giới, cho nên cậu vòng quanh cô thực hiện mấy bước nhảy tương tác, hai tay đong đưa hướng về cô.
Nụ cười của Đồng Nhan bị che giấu ở bên trong khẩu trang. Chớp lấy tiết tấu của âm nhạc, từng tế bào trong cơ thể đang âm ỉ gào lên không ngừng. Cô dùng động tác hiphop cổ điển xoay quanh chàng trai, giẫm lên tiếng nhạc, nhảy vô cùng soái (đẹp trai). Mỗi một động tác cô biểu diễn đều rất trôi chảy nhưng cũng rất khó để coi nhẹ năng lực của nó, cuối cùng chàng trai kia thân sĩ xoay người một cái, còn cô như ngầm hiểu được ý lấy chiếc mũ đội lên đầu của cậu.
Người xung quanh nhìn đến ngây người, dù sao bọn họ cũng rất ít khi thấy màn biểu diễn nào khiến lòng người dao động của một B-boy như thế này cả. Mà ngay lúc mọi người cho rằng điệu nhảy đã kết thúc thì cô đột nhiên lại trượt đến chính giữa trung tâm sàn nhảy. Bài nhạc nền lặp lại đoạn nhạc lúc trước nam sinh kia từng nhảy, bên cạnh lại đang ồn ào tiếng của những người tham gia, trong mắt bọn họ đều bắn ra sự mong chờ, một loại khói lửa chiến tranh không lời được thắp lên.
Cô chắc chắn đây là muốn nhảy battle, nhưng cô làm sao mà không biết, B-boy bọn họ căn bản không hề kiêng kị bất kì loại hình khiêu chiến nào cả.
Dưới ánh mắt chờ xem kịch hay của một đám người, Đồng Nhan đã tát thẳng một bạt tay vào mặt những tên dám xem thường cô bằng một cách thức khiến cho ai ai cũng phải khiếp sợ.
Những động tác của chàng trai mũ trắng biểu diễn lúc nãy, cô thực hiện lại từng cái, từng cái một! Đúng vậy, một tên nhóc có một điệu nhảy rung động lòng người như thế, vậy mà ở trên địa bàn B-boy bọn họ thực hiện những động tác cực khó ở trên sàn nhảy! Càng đáng sợ hơn là, cậu ta nhảy vô cùng lưu loát, dường như không hề kém người nhảy lúc trước!
Có người hưng phấn huýt sáo, cũng có người hò hét kinh ngạc, mà những tên vũ công lúc trước khinh thường cô, lúc này cũng hất tay tán thưởng. Cùng là một loại động tác nhưng cũng đủ khiến cho bọn họ cảm thấy người này chính là đồng loại của mình! Hiện tại bọn họ vẫn còn đang rất là khâm phục cậu trai này, vẫn chưa có bình tĩnh lại được, cuối cùng Đồng Nhan thực hiện một động tác lộn ngược để kết thúc, một lần nữa cô khiến cho khán đài như muốn nổ tung, mà ngay cả con tim của bọn họ cũng muốn nổ tung lên!
Bọn họ vẫn đang ồn ào đòi cô tiếp tục nhảy, còn cô thì vẫy vẫy tay.
"Cậu có muốn gia nhập vào vũ đoàn không?"
Chàng trai mũ trắng đi đến, trong mắt tràn đầy ánh sao, "Không ngờ dáng người cậu nhỏ như thế mà năng lực lại không tệ!" Cậu muốn chạm vào bả vai cô, nhưng lại bị cô né tránh, khiến cho cậu vô cùng xấu hổ.
"Rõ ràng người ta không nhìn trúng..."
Có lẽ là người cùng một nhóm với cậu, gã ta dùng chất giọng âm dương quái khí mà nói.
Đồng Nhan không lên tiếng, gạt đống người sang một bên.
"Cậu biết cậu ta là ai không?" Chàng trai mũ trắng hỏi cái nam sinh dùng giọng điệu âm dương quái khí hồi nãy. Còn gã nam sinh kia thì không thèm để ý, nói: "Cậu ta cũng đến đây nhảy thôi mà? Lặp lại được các bước nhảy của cậu nên có hứng thú à?"
Chàng trai mũ trắng nhìn chằm chằm hướng mà cậu bé lúc nãy rời đi, thân hình cao hơn 1m6 một chút, thon gầy, bước nhảy lại gọn gàng phóng khoáng, có cương (mạnh) có nhu (nhẹ), lại có thể ở trên sàn nhảy khiến cho bao người dao động bởi từng động tác của cậu, còn có động tác lộn ngược rất khó ở đoạn cuối. Những thứ này...
Làm cho cậu nghĩ đến —
"KIDS."
Chàng trai mũ trắng đang định nói thì đã bị một người khác nói trước.
Nam sinh lúc trước còn tỏ vẻ không hề quan tâm đang uống nước, vừa nghe đến cái tên này thì nước đang đến yết hầu không khỏi khiến cho gã bị sặc, ho khan không ngừng.
Chàng trai mũ trắng: "Cậu đến lúc nào vậy?"
"Từ cái đoạn cậu ta đội mũ lên cho cậu." Giang Dục trả lời, khóe miệng còn đang giương lên biểu lộ tâm trạng của cậu đang rất tốt.
Buổi tối, Đồng Nhan nằm ở trên giường, nhớ đến cái đoạn mình nhảy vừa nãy. Người ngoài có lẽ sẽ không nhìn ra được, nhưng mà cô lại biết được, năng lực của cô vẫn còn chưa đủ, chưa quay về được cái sự đỉnh cao của vũ đạo như trước kia. Nhưng mà hôm nay so với hôm qua đã tốt lên rất nhiều rồi, hình như nó bắt đầu là từ... nghỉ trưa ở sân thượng đến giờ.
Chẳng lẽ sau này cô phải đều làm chuyện đó mỗi ngày với Lạc Khưu ư?
Cô cười khổ, nhắm mắt lại. Điện thoại reo lên một cái, là cuộc gọi đến từ Lạc Khưu, nhưng cũng chỉ sáng lên có một giây. Cô nghĩ, có lẽ là anh gọi nhầm rồi nhỉ... Dù sao, trước kia luôn là nguyên thân chủ động gọi cho anh.

Chú thích:
Mình sợ các bạn sẽ quên, thì để mình nhắc lại: Breakdance, breaking, b-boying hoặc b-girling là điệu nhảy đường phố thuộc dòng nhảy hiphop của những bạn trẻ Mỹ gốc Phi và gốc Latinh khu South Bronx thuộc thành phố New York trong những năm đầu thập kỷ 70. Điệu nhảy này thường được nhảy theo nhạc funk hoặc hiphop đã được mix lại để kéo dài những đoạn break. Tuy còn nhiều tranh cãi nhưng đây được coi là dòng nhảy phổ biến nhất trong những dòng nhảy hiphop.
*(1) Mũ vành rộng:

*(2) Áo tanktop:

(Hey bro, tui hỏng có bảo rằng tui cố tính lấy ảnh anh ta dou:33).

Tây Bối: Mình không rành về breakdance, hoặc có thể nói là không có miếng kiến thức gì về nó, cho nên mình chỉ làm trong tầm khả năng hiểu biết mà mình tìm hiểu được, nếu có gì sai xót mình không mong các bạn bỏ qua, mà nếu biết về chỗ mình sai đó thì hi vọng các bạn có thể nói để mình sửa lại nha:(.
À mình cũng xin giải thích ở đây một số điều luôn:
1. Nam chính tên là [骆邱], theo như vốn hiểu biết ít ỏi của mình thì có thể gọi anh ta là Lạc Khưu, hoặc Lạc Khâu đều được, mà á từ Khưu lại được dùng phổ biến hơn Khâu, tên của nam chính lấy từ họ [骆] của ba và họ [邱] của mẹ. Với cả, thường người ta hay dùng Khưu làm họ hơn là Khâu ấy.
2. Mọi người đừng thắc mắc vì sao nam chính bằng tuổi nữ chính nhưng mình lại dùng anh, tại theo mình nghĩ thì lúc đầu mình đã dùng "anh" ròi nên giờ mình quay đầu làm bờ cũng không kịp, với lại mình lười đổi lại cách xưng hô nữa =))), nên lúc đọc có hơi ngượng chút thì mọi người cũng bỏ qua lỗi này giúp mình nhé.
3. Bộ này mình dừng lại khoảng thời gian khá lâu, không vì gì cả, chỉ vì lười, với cả đợt đó mình cũng đang ôn thi đại học, hiện tại đã có hết kết quả thi này nọ rồi nên mình đang ráng chạy nhanh tiến độ và mình cũng không có ý đem con bỏ chợ đâu nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.